Đọc truyện Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày – Chương 100: Kết thúc ngọt ngào
Máy bay của Lục Thiên Mặc được xuất phát ngay trong đêm đó. Đến bốn giờ sáng ngày hôm sau, hắn đã có mặt tại Đài Loan, Mạch Linh vốn dĩ không hề hay biết lịch trình mà hắn đã về, nên cô vẫn ngủ say trong phòng. Người đàn ông cao quý kia đặt nhẹ áo khoác ngoài lên ghế, cúi xuống nhẹ nhàng vuốt lấy vài sợi tóc vương trước trán cô, đặt lên đó một nụ hôn.
Buổi sáng tại Đài Bắc vô cùng nhộn nhịp, hôm nay Lục Thiên Mặc hắn sẽ giải đáp mọi nghi ngờ về thân phận của người đàn ông tên Lucas kia. Có lẽ điều mà hắn hoài nghi là đúng.
Mạch Linh thức giấc vào lúc bảy giờ, cô trượt xuống rồi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó mới xuống lầu. Bóng dáng quen thuộc kia xuất hiện trước mắt cô, đó là người mà cô luôn hằng đêm chờ đợi.
“Mặc…!”
Lời nói bị ngắt quãng, Lục Thiên Mặc xoay người lại nhìn cô, trên khoé môi đẹp nở một nụ cười ấm áp: “Bảo bối, em dậy rồi sao?”
Mạch Linh chạy đến ôm chặt lấy thắt lưng hắn, ánh mắt thoáng qua vẻ trách móc: “Anh về lúc nào? Anh có biết là anh đi lâu lắm rồi hay không?”
Hắn đưa tay xoa xoa đầu cô: “Là lỗi của anh, bây giờ thì mau thay quần áo, anh đưa em đi gặp một người.”
“Là ai?”
Đối với vẻ mặt hiếu kì của cô, hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Cứ đi theo anh rồi em sẽ biết.”
Mạch Linh không hỏi thêm liền lên phòng tắm rửa thay quần áo khác. Lúc cô quay lại xuống lầu thì đã thấy xe của Lục Thiên Mặc đỗ sẵn ngoài cửa, hắn nhoài người qua cửa xe, phất tay cho Mạch Linh bước lên.
Căn nhà nằm ở ngoại ô thành phố không xa hôm nay bỗng dưng trở nên đông đúc. Mạch Linh hiếu kì nhìn hắn, tại sao căn hộ của mẹ cô và Hiểu Đồng lại nhiều người chen chúc như thế, Lục Thiên Mặc tuy không nhìn nhưng vẫn biết cô đang suy nghĩ cái gì. Hắn đổ xe lại trước cổng, bước xuống mở cửa xe cho cô.
Chỉ vừa bước vào, Lâm Ân Tình đã ôm chầm lấy cô, nước mắt giàn giụa.
“Linh Linh! Con đến rồi sao?”
Mạch Linh đối với biểu cảm này của bà vô cùng khẩn trương, cô xem xét khắp nơi trên cơ thể mẹ mình, lo lắng hỏi: “Mẹ, có phải mẹ không khoẻ chỗ nào hay không?”
Lâm Ân Tình lắc đầu, hướng mắt về phía người đàn ông mặc bộ quần áo màu đen, trên đầu đã lấm tấm vài sợi tóc bạc trắng.
“Ông ấy…Là ba ruột của con!”
Mạch Linh há hốc mồm, đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Ông ta có một đôi mắt rất hiền từ, thoạt nhìn đã cho cô một cảm giác thân thiết vô cùng, cô không khỏi bất ngờ, chỉ còn cách nhìn Lục Thiên Mặc cầu cứu.
“Mặc! Chuyện này là như thế nào?”
Lục Thiên Mặc thả hai tay vào túi quần, gương mặt vô cùng phức tạp, chỉ nhàn nhạt nói mấy lời như có như không: “Lucas, ông nói cho cô ấy rõ đi.”
Lucas gật đầu rồi tiến đến ngồi xuống ghế, nhìn Mạch Linh hồi lâu, sau cùng mới mở lời: “Con của ta, cuối cùng thì ta cũng tìm được hai mẹ con con rồi! Nào, lại đây với ta!”
Mạch Linh đứng im tại chỗ, cô vốn cho rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại ba của mình nữa, trong tâm trí của cô thì ba đã có gia đình mới và đã biệt vô âm tính từ lâu. Hoá ra ông ấy vẫn còn sống và đang đứng sờ sờ trước mặt cô, ngay cả mẹ cũng thừa nhận rằng người đàn ông này chính là chồng của mình. Điều này chẳng có lí do gì để phủ nhận được mối quan hệ của hai người cả.
“Trước đây mẹ con đã mang thai con, lúc ấy tình cảm của ta và bà ấy đang trong giai đoạn bắt đầu rạn nứt, cuối cùng dẫn đến li hôn.
Mãi sau khi mẹ con lấy người đàn ông khác thì ta mới biết sự xuất hiện của con trên đời. Tuy nhiên vì muốn cho mọi chuyện êm xuôi và dần phai mờ nên ta đã không quay về để tìm con.” Lucas nói: “Đã hơn hai năm nay ta luôn muốn trở về Đài Loan để tìm lại đứa con gái thất lạc hai mươi năm trước, ông trời thật có mắt đã cho ta tìm được con, Mạch Linh!”
Cô đứng chôn chân tại chỗ, hoá ra mọi chuyện là như vậy, mối quan hệ gia đình của ba và mẹ cô thật phức tạp. Mẹ cô cuối cùng vẫn chẳng có quan hệ gì với người đàn ông Kiều Sở Nghiện mà cô đã gọi bằng ba suốt hai mươi năm qua, Hiểu Đồng lại là con riêng của bà và một người đàn ông nào đó đã cưỡng hiếp bà trong đêm bà bị đuổi khỏi Kiều gia. Bây giờ, cô lại sắp có thêm một đứa em vẫn còn nằm trong bụng người phụ nữ đang đứng bên cạnh Lucas, là người vợ danh chính ngôn thuận của ông ấy.
Suy cho cùng, mọi thứ điều có quy luật riêng, thời gian trôi qua lâu như vậy, cuối cùn gia đình thật sự của cô cũng đã được đoàn viên. Mà công lao lớn nhất đều nhờ Lục Thiên Mặc đem đến, đời này kiếp này, xem như cô sống không uổn phí.
Mạch Linh hít thở một hơi thật sâu, khuôn miệng đẹp đẽ khẽ mỉm cười, lời nói phát ra thoang thoảng như gió: “Ba!”
Hai cha con ôm chầm lấy nhau, hai người phụ nữ bên cạnh cũng nhìn nhau nhẹ nhàng gật đầu cười mỉm, bọn người của Lô Tấn cũng giải tán ra ngoài sân, để không gian cho gia đình Mạch Linh sum họp.
Lục Thiên Mặc xoay lưng bước ra ngoài, hắn tựa lưng vào đầu xe ô tô, rút ra một điếu thuốc lá.
“Lão đại, còn có việc gì lại khiến anh trầm tư như thế?”
Rob tiến đến hỏi, bộ mặt này rất hiếm khi xuất hiện rõ ràng trên trán Lục Thiên Mặc như bây giờ, hắn đưa bật lửa lên, châm thuốc cho người đàn ông kia rồi bình thản đợi câu trả lời.
Lục Thiên Mặc híp mặt, mặt mày chau lại tỏ ra mười phần nguy hiểm.
“Tôi nên cầu hôn cô ấy như thế nào?”
“Hả?”
Rob nghe những lời này từ miệng lão đại của mình thốt ra liền lập tức phun vèo điếu thuốc đang ngậm trong miệng xuống, hai má hắn bắt đầu phình to ra tỏ ý cười, nhưng bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của ai kia đã nhanh chóng đem cất đi.
Hắn và Mạch Linh đã thất bại hôn lễ một lần rồi, lần này tuyệt đối sẽ không để có bất cứ sai xót nào xảy ra nữa, hắn đưa điện thoại di động lên xem, điểm lịch đã báo hôm nay vừa tròn ngày hai mươi lăm, là ngày mà hắn Lục Thiên Mặc đã gặp gỡ người phụ nữ kia hơn hai năm trước…
Lục Thiên Mặc xoay người, báo với Rob và thuộc hạ ở lại với gia đình Mạch Linh rồi một mình lái xe rời đi, trông bộ dạng hắn rất gấp gáp và cực kì khẩn trương.
Chiếc ô tô sang trọng lướt đi như bay trên đường cao tốc, hắn dường như đang trông chờ vào một điều gì đó thật quan trọng. Hơn hai mươi phút sau, chiếc ô tô đã được đỗ vào bãi giữ xe, Lục Thiên Mặc thả chân bước xuống, hai tay đút vào túi quần, vừa nghẩnh đầu lên đã nhìn thấy một người phụ nữ trung niên bước đến chào hỏi.
“Tiên sinh, ngài đã đến rồi. Nào! Xin mời vào trong.”
Lục Thiên Mặc chỉ nhàn nhã gật đầu rồi ung dung đi vào trong, đây là một hệ thống của chuỗi cửa hàng thiết kế váy cưới nổi tiếng và sang trọng nhất Đài Loan, hắn đã chi ra một số tiền lớn đến mời nhà thiết kế giỏi nhất từ Pháp về, ở đây trưng bày có hơn ba trăm chiếc áo cưới, nhưng Lục Thiên Mặc hắn dạo qua một vòng vẫn chẳng ưng được cái nào, Laven thấy vậy mới bước đến, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Lục tiên sinh!”
“Tôi muốn một chiếc váy cưới đặc biệt nhất, sang trọng nhất, một chiếc váy hội tụ đầy đủ sự tao nhã, thuần khiết, tôi muốn vợ tôi thật sự xinh đẹp vào ngày thành hôn.”
Laven gật đầu ngẫm nghĩ, sau đó mới lật quyển sổ tay ra, ghi chép vài thứ: “Xin hỏi số đo ba vòng của phu nhân ạ?”
Lục Thiên Mặc khoanh tay thả người xuống ghế salong hoàng gia được trang trí bằng vàng trắng, ung dung thốt ra từng chữ: “93-58-95.”
“Ặc!” Nghe số đo thôi cũng đủ khiến mấy người đang có mặt ở đây ganh tị, số đo này, đôi khi đến cả người mẫu chuyên nghiệp cũng không với nổi.
“Được rồi, tôi sẽ may một bộ váy cưới đúng như yêu cầu của ngài. Xin ngài cứ yên tâm.” Laven gật đầu, cô đóng quyển sổ lại, trong đầu đã có ngày bản thiết kế, tuy nhiên khi phác thảo ra, cô cũng cần rất nhiều thời gian để làm cho chiếc váy thêm phần nổi bật.
Lục Thiên Mặc rút ra một chiếc thẻ để lên bàn, khoé miệng nhếch lên: “Trong thẻ có hơn bảy trăm triệu, số còn lại khi tôi nhìn thấy thành quả sẽ chuyển cho cô sau.”
Hắn nói xong liền xoay người rời đi.
Laven đưa tay cầm chiếc thẻ vip kia lên, đây là thẻ hoàng gia Scotland, trên thế giới bây giờ cũng chỉ có ba người sở hữu, Lục Thiên Mặc quả thật là làm cho người khác ngưỡng mộ mà.
Buổi tối.
Lục Thiên Mặc vừa nhận được một cuộc điện thoại xong thì vẻ mặt liền tươi rói hẳn, hắn căn dặn thuộc hạ chuẩn bị xe, rồi bước lên lầu. Tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm truyền đến, khoé môi người đàn ông nào đó cong lên, không biết liêm sỉ cởi hết quần áo bước vào.
Mạch Linh vừa nhìn thấy hắn lập tức giật nẩy mình, chiếc bông tắm trên tay cũng rơi xuống sàn gạch.
“Anh…Cái đồ biến thái này, sao anh lại vào đây?”
“Đây là nhà anh, anh muốn đi đâu thì đi, em quản được sao?” Nói xong còn không biết xấu hổ nhảy bổ vào bồn tắm, nâng cầm cô lên ngắm nghía hồi lâu.
Mạch Linh như người bất động, cô mở mắt nhìn hắn chăm chăm, vài phút sau mới đưa tay đẩy hắn ra khỏi người mình.
“Em là đang muốn quản đấy có được hay là không?”
Lục Thiên Mặc ngửa mặt lên trần nhà cười lớn, hắn cong cánh tay đặt khuỷu lên bệ bồn tắm, nhìn cô cười cười: “Được, em muốn gì cũng được hết!”
Cô đưa ngón trỏ đặt lên thái dương làm điệu bộ như đang suy nghĩ, trong đầu liền nảy ra vài điều hay ho: “Em muốn có một toà lâu đài đều được khảm vàng, tất cả nội thất cũng bằng vàng khối. Đặc biệt là nó phải nằm ở ven biển, diện tích ít nhất là tám trăm mét vuông.”
“Ha ha!” Lục Thiên Mặc nghe xong lại càng cười lớn hơn, cô xem hắn là gì chứ, hắn đường đường là lão đại của Hắc đạo, là tổng tài của Lục gia Hoàng thị, chỉ với một toà lâu đài thì đối với hắn chỉ đáng bằng con kiến: “Em muốn bao nhiêu căn, đều có thể lập tức vào ở, Thái Bình Dương, Ấn Độ Dương, Đại Tây Dương… Chưa nơi nào mà anh chưa có lãnh thổ.”
Mạch Linh tặc lưỡi, cô xụ mặt xuống, ý định của cô chỉ là muốn chọc ghẹo hắn thôi, nhưng không ngờ lại chẳng có một chút tác dụng gì.
“Haizzz!” Cô thở dài: “Người có tiền như anh thì trên đời này chẳng có gì chạy trốn anh được, chẳng giống em, tuổi thơ nghèo khó phải tự bươn trải cho cuộc sống của mình, lớn lên thì luôn bị lợi dụng, xem ra cuộc sống chỉ cần có tiền là sẽ có mọi thứ nhỉ?”
Ánh mắt Lục Thiên Mặc trầm xuống, hắn đưa tay ôm chầm lấy cô, đặt cằm của mình lên trên đỉnh đầu của người phụ nữ trong ngực.
“Anh biết em vất vả nhiều rồi, anh sẽ bù đắp lại hết những thiệt thòi mà em đã chịu. Bảo bối, gả cho anh lần nữa có được hay không?”
Cảm xúc trong lòng Mạch Linh tuôn trào, cô choàng tay ôm chặt thắt lưng hắn, nước mắt chảy dài xuống mớ xà phồng nổi trên mặt nước.
Hắn biết, cô im lặng tức là đồng ý!
Thiệp cưới được mời đi khắp cả Đài Loan, một hôn lễ sang trọng trước giờ chưa từng thấy, chỉ với hơn bảy giờ sáng, báo chí và truyền thông đã đến để có thể trực tiếp ghi hình hôn lễ. Mạch Linh đã về nhà mẹ cô từ tối hôm qua, hiện tại trên bờ biển bây giờ chỉ có nhóm người của Lục Thiên Mặc và những nhân viên đang sắp xếp bàn ghế, buổi lễ kết hôn chỉ còn hai tiếng nữa là bắt đầu.
Thợ trang điểm đang uốn mấy lọn tóc óng mượt cho cô dâu. Mạch Linh hôm nay thật xinh đẹp, cô ngồi trước gương trang điểm, Hiểu Đồng đứng bên cạnh không ngừng luyên thuyên.
“Chị, hôm nay chị thật là xinh đẹp. Em nghĩ cả Đài Loan này, chẳng có cô dâu nào hạnh phúc và xinh đẹp như chị đâu a.”
“Cái con bé này, em đang nói linh tinh cái gì đấy!” Mạch Linh mắng yêu vài câu, cô đưa tay vén mấy sợi tóc rũ trước trán, nhìn mình trong gương, rồi lại nhìn đến chiếc váy cưới đang nằm trên giường.
Chiếc váy đuôi cá dài ba mét với hơn mười nghìn viên đá quý lấp lánh được đính lên nổi bật và cao quý, Mạch Linh bước vào phòng thay đồ, Hiểu Đồng cũng theo cùng để giúp chị mình sửa lại áo cưới.
Quả là một siêu phẩm có một không hai, Lục Thiên Mặc hắn chẳng cần dùng thước cũng biết chính xác số đo của cô, thế nên chiếc váy cưới này lại vô cùng vựa vặn, thân áo ôm trọn cả vòng eo, phía dưới có một lớp lưới mỏng xoè xuống, lại còn có điểm nhấn là hai sợi dây chuỗi ngọc bên vai, nhẹ nhàng khoe trọn xương quai xanh và vòng một đầy đặn của cô một cách khéo léo.
“Linh Linh, xe của Mặc đến rồi!”
Lam Ân Tình bước vào, dịu dàng nhìn cô, bà tiến đến ôm lấy cô con gái bé nhỏ vào lòng, thủ thỉ: “Con phải thật hạnh phúc nhé!”
Mạch Linh gật đầu, cầm lấy bó hoa trên bàn, Hiểu Đồng và bà Lam cũng giúp cô tóm gọn đuôi váy bước ra ngoài.
Lô Tấn đã mở cửa xe chờ sẵn, vừa thấy Mạch Linh đã bị loé mắt, hắn thả hai tay vào túi quần, đưa tay tháo cặp kính đen xuống.
“Ừm…Thiết kế này cũng không tệ đấy, trông rất hợp với chị đó chị dâu.”
Cô tiến đến gõ vào đầu hắn một cái, nghiến răng: “Mau đi thôi!”
Hừm… Mới xa có một đêm mà đã nhớ nhau đến vậy rồi sao, còn không định cho Lục Thiên Mặc chuẩn bị hôn lễ đấy chứ.
***
“Cho người bảo vệ quanh hết khu vực biển, tuyệt đối không để cho bất cứ điều gì xảy ra.”
“Dạ!”
Sau khi giao phó xong, Lục Thiên Mặc cũng vừa nhìn thấy các bằng hữu trong giới Hắc đạo đến, cũng không ít các cổ đông và đối tác của Lục gia Hoàng thị, hắn tiến đến chào hỏi, vừa liếc mắc xem xe của Lô Tấn đã đến hay chưa.
Hôm nay hắn mặc một bộ vest màu đen, bộ âu phục vừa nhìn vào cũng đủ để cho người khác cảm thấy sáng ngời, tuy theo phong cách châu Âu cổ điển nhưng khi khoác lên người Lục Thiên Mặc lại vô cùng sang trọng và thanh nhã, khuôn mặt đẹp như điêu khắc kia hôm nay được điểm thêm nụ cười lại chói ngời đối với các cô gái cũng đếm tham dự lễ cưới ngày hôm nay.
Hơn ba mươi phút sau, khách cũng đến đặc kín bãi biển, Mạch Linh cũng vừa bước xuống xe, vừa thấy cô, Lục Thiên Mặc đã đi đến giúp cô cầm lấy đuôi váy, dịu dàng hôn lên trán cô một cái.
“Hôm nay em thật xinh đẹp!”
Người phụ nữ nào đó nhún vai: “Ý anh là chê em bình thường rất xấu hay sao?”
“Đúng vậy thì sao?”
“Anh…” Mặt cô đỏ lên, còn thiếu điều muốn chém chết người đàn ông cặn bã sắp trở thành chồng mình.
“Ha ha.”
Một tràng tiếng cười vang lên, Mạch Linh và Lục Thiên Mặc quay lại phía sau, vừa vặn thấy được một bộ âu phục đắc tiền, trên cổ tay người đàn ông đó còn mang thêm một chiếc đồng hồ có hạn của Italia.
“Hàn Ưng! Anh cũng đến rồi sao?”
Trả lời câu hỏi của Mạch Linh, Hàn Ưng chỉ nhàn nhạt gật đầu, vài giây sau mới nói: “Xem ra lần này thì Lục tổng chính thức bị xoá tên ra khỏi danh sách như những người đàn ông hoàng gia độc thân của cái Đài Loan này rồi nhỉ?”
Lục Thiên Mặc nhếch mép, bỏ hai tay vào túi quần, vẻ mặt cũng hiện lên vài phần châm chọc: “Vậy thì chúc mừng cậu, từ nay về sau, danh sách đó cũng chỉ có một mình tên của cậu, không cần phải nghĩ cách để mà đối đầu với tôi nữa rồi chứ?”
“Ha ha! Tôi à? Không không, tôi từ trước đến nay làm gì có ý định đối đầu với anh đâu nào.”
Thoáng một lát, Mạch Linh mới lên tiếng để làm giãn bầu không khí ra, hai người đàn ông này mỗi lần gặp nhau lại chẳng có gì tốt đẹp cả.
“Hai người bây giờ xem như không còn đối đầu gì nữa rồi, không định hoá thù thành bạn hay sao?”
Lục Thiên Mặc và Hàn Ưng cùng nhíu mày nhìn nhau, xem ra thì đây cũng là giải pháp tốt nhất của bọn họ.
Mạch Linh nhìn xung quanh từ nãy đến giờ, vẫn còn thấy thiếu thiếu một thứ gì đó: “À phải rồi. Hàn Ưng! Thư Thư không đi cùng với anh hay sao?”
Hắn tặc lưỡi, nhún nhún vai: “Cô ấy bay về Pháp giải quyết một chút việc, cô ấy có gửi lời chúc tới hai người đấy a.”
Mà nói không chừng, chỉ không lâu nữa, Hàn Ưng hắn cũng lập gia đình, từ bỏ cuộc chơi ha ha!
Hôn lễ hoành tráng trước giờ chưa từng có này đã nhanh chóng xuất hiện trên trang bìa của các công ty tạp chí truyền thông lớn nhỏ khắp cả châu lục. Rất nhiều cô gái tiếc nuối vì người tình trong mộng của mình nay đã lập gia đình, cũng không ít người ghen tị với cô dâu, thật là có phúc quá đi mà.
Không khí xung quanh bãi biển hôm nay thật náo nhiệt, theo sự căn dặn của Lục Thiên Mặc thì phía sau sân khấu được chắn lại bằng một hàng rào bằng gỗ sơn trắng, trên mỗi kẻ hở đều được gắn một chiếc chong chóng, sân khấu quay mặt về phía bãi cát, phía sau tiếp giáp với mặt nước biển, bàn ghế được lót vải lụa hồng, đến những chiếc ghế ngồi cũng được mang từ Pháp về.
Tấm thảm đỏ được trải dài từ bờ cát lên đến bục sân khấu, MC cầm micro trên bậc, giọng nói vang vang.
“Xin quý vị hãy cho một tràng pháo tay để chào đón cô dâu và chú rể ngày hôm nay!”
“Bộp…bộp…bộp…” Hàng ngàn tiếng vỗ tay và reo hò vang lên khắp nơi, hai hàng người đứng bên lề thảm đỏ không ngừng tung những cánh hoa hồng mềm mại lả lướt lên không trung. Mạch Linh khoác tay Lục Thiên Mặc tiến vào giữa đám đông đang hò hét, trong lòng cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Lục Thiên Mặc bước lên sân khấu, cầm lấy micro nói vài lời: “Xin cảm ơn quý vị đã đến tham dự lễ cưới của tôi và Linh Linh, hôm nay cứ việc ăn uống thoải mái, không cần khách sáo.”
Tiếng vỗ tay lại vang lên, Lam Ân Tình ngồi phía dưới hàng ghế đầu dành cho mẹ cô dâu chầm chậm đưa khăn tay dậm nước mắt. Cuối cùng thì, đứa con gái tội nghiệp của bà cũng tìm được người có thể chăm sóc cho cô cả đời.
Hơn thế, hôm nay cũng tròn 999 ngày Mạch Linh ở bên cạnh Lục Thiên Mặc, trải qua hai năm và hơn bảy tháng bên nhau, hắn dường như thấu hiểu rằng, cả đời này là hắn nợ cô, hắn phải có trách nhiệm bù đắp cho cô quãng thời gian sau này.
Kết thúc này có lẽ sẽ thật buồn nếu như Hàn Ưng vẫn chưa tìm được ý trung nhân của mình. Mạch Linh bên cạnh Lục Thiên Mặc gần ba năm, lại quen biết Hàn Ưng những hai năm, mà cô cũng không ngốc đến mức không nhận ra tình cảm Hàn Ưng dành cho mình, cô nợ hắn, nhưng cô lại không thể đem tình cảm của mình ra trả, chỉ có thể chúc hắn thật sự hạnh phúc, và coi hắn giống như là một người bạn tốt.
Mà chẳng phải bây giờ đã có Lâm An Thư bên cạnh hắn rồi sao. Suy cho cùng thì cả bọn họ đều có được một kết thúc vô cùng ngọt ngào.
Hàn Ưng ngồi phía dưới cầm ly rượu vang lên uống, tiếp chuyện với vài người bạn của mình, giọng nói có vẻ đểu cợt: “Cậu xem, sau này tôi có nên tổ chức lễ cưới của mình như vậy hay là không?”
“Ây da! Hàn thiếu à, anh không đi lấy vợ thật đó chứ?”
“Thật thì đã sao nào?” Hàn Ưng gõ gõ ngón trỏ lên bàn, lướt quanh một bàn đặt đồ điểm tâm dài, tự ý quăng một miếng kiwi vào miệng.
Xem ra lễ cưới này tổ chức cũng phải hơn mười tỷ đài tệ, khắp cả bãi biển rộng như thế lại bày đủ bàn ghế và thức ăn chẳng khác gì một bữa tiệc buffet ngoài trời, cũng không ít thuộc hạ và vệ sĩ trên dưới Hắc đạo đứng xung quanh canh gác, bãi đổ xe trên thềm cũng chật cứng. Những người đi đường vừa nhìn có thể còn nghĩ rằng đây đang là một buổi trình diễn siêu xe.
Di động trong túi reo lên, Hàn Ưng rút ra, nhìn vào cái tên đang nhấp nháy trên màn hình: “Lại nhớ anh rồi sao?”
Đầu dây bên kia phát lên tiếng cười: “Vâng! Hàn thiếu à, phiền anh ra sân bay đón em có được hay không? Em đói bụng lắm rồi a.”
“Được được, lập tức đến ngay.”
Tắt máy, hắn quay lại vẫy vẫy tay với Mạch Linh đang đứng trên sân khấu, cô cũng nhìn thấy hắn, biết đó là lời cáo từ nên cô cũng mỉm cười gật đầu một cái, nhìn bóng lưng Hàn Ưng khuất sau cửa xe ô tô.
Buổi lễ kết hôn diễn ra từ sáng đến tận khuya, Mạch Linh đã mệt rã rời, bây giờ cô chỉ muốn ngã xuống giường rồi ngủ thật ngon một giấc.
Lục Thiên Mặc bế cô lên phòng, giúp cô thay chiếc váy cưới ra, rồi đặt cô vào bồn tắm đã mở sẵn nước ấm.
“Bảo bối, em có phải là mệt lắm không?”
Cô thả hai tay vào dòng nước ấm, cảm giác thoải mái bắt đầu lan toả khắp cơ thể, đúng thật là thư giãn quá mà.
“Tất nhiên là mệt rồi, con cứ đạp trong bụng em suốt đó.”
Lục Thiên Mặc vừa nghe cô nói xong liền kích động đến không thôi, lập tức ôm chặt vai cô, lên tiếng hỏi lại: “Em vừa nói gì? Em có thai? Có thật không?”
Mạch Linh không nói, chỉ len lén lấy trong hộp nhựa cạnh bồn tắm ra bốn cái que thử thai, tất cả đều có hai vạch màu đỏ thẫm.
Hắn vui mừng ôm chặt lấy cô, đứa bé lần này hắn tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện gì bất trắc nữa…
(Đón chờ ngoại truyện nhé!)