Đọc truyện Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi – Chương 19: Bắt cóc
Cuối cùng thì yêu cầu của Thiên Tuyết cũng được chấp nhận, khoảng chừng nửa tiếng sau Dương Hạ Vũ đã có mặt dưới nhà cùng cô và Trân Trân, hắn đưa cả hai người trên chiếc BMW mới toanh nhập từ Pháp về, dáng vẻ quý phái, lịch lãm tô điểm bởi màu xám sang trọng bóng loáng.
Thiên Tuyết ẵm Bảo Trân trên tay cùng nụ cười toe toét, cô vui vẻ ngồi vào trong xe, ánh mắt lấp lánh nhàn nhạt phản chiếu lại trong những tia nắng như ngọn lửa xinh đẹp khiến Hạ Vũ mê mẩn đắm đuối ngắm nhìn, hắn như hóa thành con thiêu thân mặc nguy hiểm mà lao đầu vào. Lắc đầu, cong nhẹ khóe môi hình bán nguyệt, hắn đóng sập cửa, đi vòng ngồi vào ghế lái, lên số tự động và điều chỉnh vô lăng một cách điêu luyện. Tuyết nghiêng đầu tựa vào tấm kiếng cửa sổ, bé Trân đáng yêu yên lặng nằm trong lòng cô, bé đã ngủ rất ngon lành sau khi ăn bột nha, cô đeo phone lên tai, những giai điệu nhẹ nhàng vang lên khiến tâm cô hân hoan lạ thường.
Khẽ hát theo nhịp điệu khiến Hạ Vũ thích thú hỏi:
– Em đang nghe gì thế?.
Cô đưa máy lên cho hắn xem tên bài hát bởi vì bây giờ cô đang rất tập trung vào lời nha, nếu nói sẽ bị mất khúc ngay. Hắn nhìn lướt qua, mắt hiện lên ý cười:
– Bài: Try của Colbie Cailat.
Gật đầu, Tuyết vẫn cứ hòa vào nhịp điệu một cách hãnh diện, nghĩ đến bản thân, sự mộc mạc trong bài hát thật quá giống với cô mà, cứ như nó viết ra để giành cho cô vậy. Hạ Vũ giữ tâm trạng im lặng, tay nhịp lên vô lăng, ánh mắt vẫn hướng về phía trước, chiếc xe lướt nhanh với vận tốc xé gió nhưng Thiên Tuyết chẳng hề chóng mặt say xe hay sợ hãi, có lẽ nếu đụng xe thì cả ba cùng nhau chết.
Nói đùa thế thôi, chứ Tuyết rất tin tưởng tay lái điêu luyện của Vũ, dù hắn có nhắm mắt lái cũng chẳng sao đâu… Ờ thật ra cái đó không đùa được, nếu mà nhắm mắt lái thì không những ba người mà có thể cả đống thây chôn cùng một chỗ đó. Một trò đùa tai quái chẳng khác nào thách thức với tử thần.
– Chúng ta sắp đến nơi chưa?. – Nãy giờ đi chưa đến mười lăm phút nhưng đối với Thiên Tuyết lại dài đằng đẳng, cứ ngỡ mấy tiếng rồi đấy chứ.
– Chưa, chúng ta mới vừa khởi hành mà. – Hạ Vũ phì cười, hắn châm chọc bằng vẻ bĩu môi:
Thiên Tuyết cười toe nhìn hắn, ôi vẻ mặt ấy đáng yêu đốn tim cô mất thôi, Tuyết gật đầu, nhắm chặt mi tiệp chuẩn bị đi sau vào giấc mộng nhưng bị tiếng chuông điện thoại của Hạ Vũ làm bừng tỉnh, ngắm nhìn hắn.
Vũ nhìn màn hình điện thoại, thở dài, vẻ mặt hiện lên từng đường vằn cau có, hắn nghe máy bằng bluetooth, giọng vô cùng mất kiên nhẫn lẫn trách mắng:
– Tôi đã nói hủy hết, không nghe sao?… Ừ… Sao?… Tập đoàn Mặc?… Được, sắp xếp cuộc họp trong 30 nữa cho tôi.
Tắt máy, hắn quay sang nhìn Thiên Tuyết đầy xin lỗi, không phải hắn muốn thất hứa đâu mà cuộc làm ăn này thật sự rất quan trọng. Tập đoàn Mặc tuy không đầu tư mọi lĩnh vực như tập đoàn Dương, nhưng về ngành đá quý thì đây là một tập đoàn lớn nhất nhì thế giới, Dương Tính còn phải nể mặt huống chi hắn chỉ là trưởng bối, phận đi sau phải kính người đi trước. Hoa Thiên Tuyết nhìn hắn chăm chú, mâu quang cô chợt buồn bã, tuột dóc và hạ dần cảm giác hân hoan lúc nãy, cong nhẹ khóe môi, cô từ tốn nói:
– Về thôi, hôm khác đi cũng được.
Không nỡ khi thấy khóe mắt Tuyết rũ rợi, Vũ định nói gì đó nhưng lại thôi, hắn quay xe trở về, ánh mắt đôi lúc hay nhìn sang xem xét tình hình. Không gian lúc đi vui vẻ bao nhiêu thì giờ đây trầm lặng bấy nhiêu, cô im lặng tựa đầu vào cửa sổ, chống tay cùng ánh mắt dáo dát nhìn ra đường, cảnh vật trong lành tươi vui thế này làm cô nuối tiếc.
Dương Hạ Vũ thở dài, lòng hắn thấy thật có lỗi, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô, thôi thì để ngày mai đưa cô đi cũng được, thời gian còn dài thế này có gì đâu mà phải buồn thế chứ. Hắn lại thôi không nghĩ đến nỗi buồn, thất vọng của cô mà hướng về tập đoàn Mặc kia, tại sao họ lại muốn hợp tác vào lúc này? Không phải cái hợp đồng kia bị bác bỏ rồi sao? Mà thôi, họ muốn hợp tác làm ăn thì càng tốt, Dương Tính thế nào cũng hài lòng về việc này lắm đây. Nhếch môi, hắn cười tự mãn, đạp ga nhanh hơn, hắn trở về trong tâm trạng khoang khoái vì món hờ béo bở sắp vào tay.
Về đến nhà, Tuyết ẵm lấy Trân bước vào nhà, hắn đứng trước cửa nhìn cô một lúc mới đi đến, kéo cô vào trong lòng và giao Trân Trân ngủ say cho vú hai. Hạ Vũ ôm chặt Thiên Tuyết trong lòng, nhìn khuôn mặt hờn dỗi ngây ngô khiến hắn mê đắm, thả hồn cùng bờ môi bạc thần đặt lên làn môi bóng loáng đỏ hồng của cô, cánh môi ngòn ngọt vị kẹo sữa làm hắn say sưa thưởng thức mãi. Nhắm chặt mi mắt, hắn đưa chiếc lưỡi tinh quái lướt nhẹ và mơn trớn đi vào khuôn miệng cô không ngừng tàn sát. Tuyết cũng lim dim như uống phải mê dược pha lẫn hương rượu ngon lành, vị rượu không cay nồng mà lại có mùi bạc hà quấn quyến ôm lấy hết vị giác của cô, Thiên Tuyết choàng tay ôm cổ Hạ Vũ.
Sau một lúc, nụ hôn cuối cùng cũng kết thúc ở điểm mê mệt, hắn buông cô ra, ánh mắt đục ngầu khuấy động dục vọng, cô che miệng cười mỉm, hắn hình như đã bị cô kích thích rồi, nhìn đũng quần cũng đủ biết, cậu bé từ khi nào đã to lên, vươn mình và muốn thoát ra khỏi.
Hắn cũng nâng khóe môi, nhìn cô bằng nét tà mị, gợi tình và liếm quanh bờ môi căng mộng kiểu như quyến luyến, nuối tiếc đây vẻ thèm thuồng muốn ăn sạch cô ngay. Thiên Tuyết vỗ nhẹ vào ngực hắn, giọng buồn cười bảo:
– Đi đi, để đối tác chờ không nên.
– Ừ.
Trước khi quay đi hắn không quen trao cho Tuyết nụ hôn lướt đầy mùi mẫn, đợi hắn khuất dần khỏi tầm mắt, cô buồn hiu bước lên phòng.
Reng Reng
Điện thoại trong túi chợt vang lên, cô lấy ra nhìn, lòng nghi hoặc khó hiểu mà do dự bắt máy. Số gọi tới là một dãy số lạ, ai lại biết số của cô cơ chứ, điện thoại này chỉ có Hạ Vũ biết thôi với lại trong danh bạ cũng chỉ có mình hắn. Thôi lỡ điện thoại hắn hết pin, mượn của người khác gọi cô thì sao?. Nhưng hình như chưa đi được 5.
– Alo? Hạ Vũ?.
– Không, tôi là Simon đây.
Giọng tiếu hài vang lên bên đầu dây khiến Tuyết càng thêm khó hiểu hỏi lại:
– Simon Trần? Sao anh biết số của tôi?.
– Số đã đăng ký thì tất nhiên sẽ được sao lưu trong hệ thống, tìm số em thật quá dễ đó.
– Mà anh kiếm tôi có chuyện gì sao?.
– Một cuộc hẹn đi ăn trưa, được không?.
Thiên Tuyết bặm môi, suy nghĩ, đi ăn thôi mà cũng đâu có chết chóc gì nhỉ? Thế là cô nhận lời và trong vòng 15 nữa Simon sẽ đến rước. Tuyết mắc cười mà muốn hỏi:”Anh tra lý lịch của tôi hay sao mà hết số điện thoại rồi đến nhà cũng biết tất thế?”. Nhưng thôi cô không muốn vô duyên đến vậy, mà Tuyết đâu hề biết những thứ Simon Trần tìm hiểu về cô chỉ là phụ, cái chính của anh là tiếp cận Thiên Tuyết sau đó sẽ được thân mật với Hạ Vũ nha.
Mặc tạm chiếc áo khoác mỏng tay dài màu đen, cô bước ra ngoài và dặn với vú hai:
– Vú chăm bé Trân giúp con nhé, con đi chừng chốc sẽ về. Con đi mua chút đồ thôi.
– Vâng, tiểu thư đi sớm về sớm.
Tuyết cười hiền đáp lại sự nhân hậu trong lời nói và cách đối xử của vú hai, dù bà ấy chỉ là một người làm nhưng cô rất quý và xem bà như người dì trong nhà vậy. Hôn nhẹ lên trán Trân Trân, cô rời đi, đôi môi hơi mím chặt thành đường dài. Mọi người vẫn gọi cô là tiểu thư, hắn là cậu chủ, đủ để phân biệt rõ, cô chỉ là một vị khách trong căn nhà to lớn, lạnh lẽo này thôi. Một người khách đặc biệt hay người làm ấm giường cho cậu chủ của bọn họ.
Lắc đầu, cô chẳng muốn nghĩ quá nhiều, không phải hiện tại rất tốt sao, Hạ Vũ đối xử với cô đâu còn tệ nữa, yêu thương và chăm sóc cô hằng ngày mà. Với lại Thiên Tuyết cô thật rất tầm thường để xứng đôi đứng cạnh Hạ Vũ, nghĩ đến cấp bậc mà cô đau lòng khôn siết. Có thể ngày nào đó, người vợ mà hắn ôm trong lòng mỗi tối, nắm tay đi hết con đường không phải là Hoa Thiên Tuyết.
Mênh mang trong cái suy nghĩ về tương lai khiến cô sầu não, cuối gằm khuôn mặt. Bóng màu đen của chiếc BMW đổ úp lên đôi chân Tuyết làm cô bừng tỉnh, vui vẻ ngẫng mặt chào đón Simon Trần đã lâu không gặp. Nhưng khi ánh mắt long lanh ngước lên cũng là lúc bóng tối của cơn buồn ngủ ập tới.
Trước khi rơi vào cơn mê, cô nhận ra có hai người đàn ông mặc vest đen, đeo kính, họ bịp miệng cô bằng chiếc khăn có tẩm thuốc mê. Họ định làm gì cô vậy? Tuyết không thể la lên chỉ nghe thấy âm luật ú ớ nghẹn lại cổ họng chính mình rồi tắt ngủm cùng bóng tối bao trùm.
“Bắt cóc?”.