Bạn đang đọc Sủng Vật Của Lão Đại Hắc Bang – Chương 17
“C.
Cảm ơn! ” Tần Tiêu Phong kinh sợ nhận lấy tuýp thuốc từ tay ác ma.
Có phải tên này đột nhiên có lương tâm rồi không, sau đó biết bản thân khiến người ta đau đến chịu không nổi liền tung cho mình tuýp thuốc lấy bừa ở đâu đấy coi như xong chuyện? Không, không, tự nhiên đi cảm kích cái gì, tất nhiên là mình đáng được đưa thuốc mà!
“Nếu về rồi có gặp lão ba của cậu, bảo ông ta nhớ rõ trả nợ đi, còn sống thì còn trả, trốn trốn tránh tránh mãi thì đừng trách tôi vô tình.
” Trần Vân Thụy hai tay khoanh trước ngực nhìn chằm chằm Tần Tiêu Phong ác ý nói.
“Ông ta coi như vẫn may đấy, có cậu thay ông ta bù được ít phần lãi.
“
(Zũ Anh: định dịch là “còn thở là còn gỡ” cơ >.