Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 140


Đọc truyện Sủng Trong Lòng Bàn Tay – Chương 140 tại website TruyenChu.Vip

Editor: Masha

Vương Nhị Gia như cũ bị bịt mắt đưa ra, không biết lời Triệu Thiều nói với nàng là có ý gì. Nhưng cũng may trí nhớ của nàng tốt, có thể nhớ được những lời đó.

Nàng trở lại trong nhà mình, thu thập đơn giản một chút, vội vàng đi tìm người mối lái trong trạm dịch.

Bên ngoài trạm dịch đều là binh lính đang tuần tra, thủ vệ nghiêm ngặt. Nàng một bình dân áo vải, chưa từng gặp loại trường hợp này, hơi nơm nớp lo sợ, không dám tiến lên.

Lúc này, người mối lái vừa vặn đi từ trong trạm dịch ra, nôn nóng nhìn khắp nơi, giống như đang  tìm nàng, Vương Nhị Gia lúc này mới dám đi ra phía trước.

Người mối lái hỏi: “Ngươi có đi nhà kia nói rõ rang chưa? Việc làm ăn này ngươi muốn nhận hay không?”

Vương Nhị Gia gật đầu, người mối lái lập tức cao hứng mà dắt tay đi vào trong trạm dịch, nhưng lập tức binh lính ngoài cửa ngăn cản.

“Người nào!” Binh lính kia mặt vô biểu tình hỏi. Hắn nghe Ngô Lân mệnh lệnh tới bảo vệ trạm dịch an toàn, tất nhiên không dám để xảy ra sai lầm gì.

“Đây là bà tử vị lão gia kia tìm, tới chiếu cố phu nhân. Còn thỉnh người giúp đỡ.” Nha người tươi cười nói. Không có người nào nói cho nàng thân phận Cố Hành Giản, nàng tất nhiên không biết. Chỉ biết đối phương là người lai lịch không nhỏ, cần cẩn thận hầu hạ.

Binh lính nhìn phụ nhân trước mắt vâng vâng dạ dạ, nói với người mối lái: “Ngươi lục soát nàng ta, nhìn xem có mang binh khí linh tinh hay không.”

Người mối lái nghĩ thầm một nữ nhân bình thường sao có thể mang mấy loại đồ vật đó trên người, nhưng lại sợ nói ra lại thêm phiền, vẫn làm bộ dáng lục soát người Vương Nhị Gia, sau đó nói với binh lính: “Hiện tại có thể đi vào chưa?”


Binh lính lúc này mới tránh ra.

Bên trong trạm dịch xây như kiểu tứ hợp viện, bởi vì có đôi khi cũng sẽ tiếp đãi đại quan từ Lâm An tới, so với phủ nha Thành châu tinh xảo hơn rất nhiều. Người mối lái đi đến nhà chính trước, dặn dò Vương Nhị Gia: “Lát nữa ngươi gặp vị phu nhân kia ngàn vạn lần đừng thất lễ, nam nhân nhà nàng đặc biệt lợi hại, chúng ta không đắc tội nổi.”

Vương Nhị Gia liên tục gật đầu, có chút nơm nớp lo sợ, đi theo người mối lái vào nhà chính.

Hạ Sơ Lam đang nói chuyện với Tư An, nhìn thấy người mối lái đi rồi quay lại, bên người còn mang theo một phụ nhân tướng mạo chất phác, suy đoán nàng chính là bà tử họ Vương trong miệng người mối lái.

Vương Nhị Gia nhìn thấy Hạ Sơ Lam, vô cùng kinh ngạc như nhìn thấy thần tiên [1]. Vị phu nhân này rất trẻ tuổi, tướng mạo cũng rất xuất chúng, quanh thân có một khí chất cao quý ổn trọng như xuất thân danh môn. Nàng vấn cao búi tóc, đồ trang sức rất đơn giản, chỉ mấy đóa hoa và trâm cài, nhưng làm bằng vàng, được khảm đá quý màu đỏ. Trên người mặc áo ngoài màu đỏ thêu hoa sen, vòng eo tinh tế, không nhìn ra có thai chút nào.

Hai người tiến lên hành lễ, Hạ Sơ Lam cười nói: “Ngươi chính là Vương ma ma đi? Nghe nói ngươi nấu ăn rất thiện nghệ, phu quân một hai phải mời ngươi đến. Không có làm khó dễ ngươi đi?”

Vương Nhị Gia xem nàng hòa khí, yên tâm không ít: “Phu nhân lo lắng nhiều rồi. Ta chỉ là hạ nhân, nào có gì khó xử hay không khó xử? Cũng may chủ nhân ban đầu cũng là người hiểu lý lẽ, trực tiếp thả ta đi.”

“Vậy là tốt rồi.” Hạ Sơ Lam cảm thấy miệng khô, cầm quả mơ trên đĩa bên cạnh cho vào miệng. Quả mơ kích thích vị giác, nàng hiện tại không ăn uống được gì, ăn chút đồ chua cũng có thể khai vị. Quả mơ này là sáng sớm Cố Hành Giản mua về từ một nhà bán hoa quả nổi danh nhất trong thành, theo Sùng Minh nói hắn tự mình nếm hơn mười loại, cuối cùng chọn cái này.

Nghĩ đến phu quân săn sóc, khóe miệng Hạ Sơ Lam mang theo ý mỉm cười ngọt ngào ý, càng thêm cảm thấy quả mơ này ăn thực ngon.

Tư An ở bên cạnh nói: “Nghe nói chủ nhân ban đầu của ngươi cũng là người phía nam? Là nơi nào ở phía nam?”

Vương Nhị Gia nhớ lại lời Triệu Thiều nói, vội vàng trả lời: “Chuyện của chủ nhân ta cũng không rõ lắm. Nhưng thật ra sáng nay khi chào từ biệt nàng, nàng nói với ta đôi câu, muốn truyền đạt cho phu nhân. Hình như là nói cái gì mà Ngô Việt vương thời Ngũ Đại có thiên “Xem trụ trời ngâm tha phương”, muốn phu nhân đi xem, nói là rất thú vị.”


Hạ Sơ Lam vốn không để ý nàng nói chuyện, chỉ nghe được Ngô Việt vương thời Ngũ Đại lập tức phát giác không thích hợp, đây rõ ràng là lời nói có ẩn ý, phụ nhân bình thường sao lại cố ý nhắc tới cái này? Nàng cũng không hiểu biết nhiều về thời kỳ Ngũ Đại, Ngô Việt vương thời Ngũ Đại viết tác phẩm gì càng không rõ ràng lắm, nhưng trực giác của nàng cho biết lời nói này cất giấu huyền cơ.

“Vị phu nhân kia còn nói gì nữa không?” Hạ Sơ Lam truy vấn, “Ngươi có biết tên họ của nàng?”

Vương Nhị Gia lắc đầu: “Hộ nhân gia kia thực thần bí, mỗi lần ta đi đều bị bịt mắt, chỉ có thể đi lại trong phòng bếp. Vị phu nhân kia cố ý nói hai lần “Xem trụ trời ngâm tha phương”, ta hẳn không có nhớ lầm. Cũng không nói gì khác.” Vương Nhị Gia tuy rằng không đọc qua sách gì, trí nhớ lại rất tốt. Ngày thường Triệu Thiều thích ăn cái gì, nàng đều là một lần đã nhớ kỹ.

Hạ Sơ Lam càng cảm thấy kỳ quái, nhưng bất động thanh sắc gật đầu: “Ta sẽ tìm đến nơi đó xem. Hôm nay ngươi đi về trước đi, ngày mai lại đến cũng được.”

Vương Nhị Gia đáp ứng, Hạ Sơ Lam bảo Tư An cho nàng và người mối lái một số tiền, các nàng liền lui xuống.

Tư An nhìn Hạ Sơ Lam thần sắc không đúng, liền hỏi: “Cô nương, làm sao vậy? Có phải lời vừa rồi Vương bà tử nói có vấn đề gì hay không?”

Hạ Sơ Lam vịn nàng đứng lên, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc, nhà người thường vì sao lại bịt mắt người khác? Trừ phi là không muốn để người ngoài biết địa điểm. Hơn nữa vị phu nhân kia chắc là cố ý nói những lời này với bà tử. Nhưng rốt cuộc nàng ta muốn truyền đạt ý tứ gì đây?

Hạ Sơ Lam hỏi Tư An: “Buổi sáng khi lão gia ra cửa có nói khi nào trở về không?” Lấy thông minh và bác học của Cố Hành Giản, hẳn là lập tức có thể đoán ra ý tứ.

“Chỉ nói là khi mặt trời lặn, muốn chúng ta chuẩn bị bữa tối cho ngài.” Tư An trả lời.

Mặt trời lặn thì còn hơn phân nửa ngày, Hạ Sơ Lam cảm thấy không thể cứ chờ như vậy không làm gì, nghĩ nghĩ nói: “Ngươi đi hỏi binh lính xem có thể tìm được bộ《 Tư Trị Thông Giám 》[2] không, ta muốn mấy cuốn sau.”

Tư An vội vàng đi hỏi binh lính ngoài cửa, sau khi binh lính hỏi thăm, hồi bẩm nói ở châu phủ nha môn có một bộ《 Tư Trị Thông Giám 》hoàn chỉnh, Hạ Sơ Lam liền bảo  bọn họ mang tới đây.


Tạ Phương Ngâm nghe nói là Cố tướng phu nhân muốn mượn sách, không nói hai lời mà bảo người tất cả sách chuyển đến. Tư Trị Thông Giám tổng cộng có hơn hai trăm cuốn, trong phòng Hạ Sơ Lam ngay lập tức chất đầy sách. Nàng bảo Tư An đi gọi cả Lục Bình và Trần Giang Lưu tới, cùng nhau tìm《 Hậu Lương kỷ 》 sáu cuốn, 《 Hậu Đường kỷ 》 tám cuốn, 《 Hậu Tấn kỷ 》 sáu cuốn, 《 Hậu Hán kỷ 》 bốn cuốn, 《 Hậu Chu kỷ 》 năm cuốn, toàn bộ đều để riêng ra.

Sau đó lại kỹ càng tỉ mỉ tra tìm về ký lục của Ngô Việt thời Ngũ Đại.

……

Lúc hoàng hôn, Cố Hành Giản từ chỗ Ngô Lân trở lại trạm dịch, trong lòng còn vì không có cách nào tìm được hành tung Hoàn Nhan Lượng mà ưu phiền. Hoàn Nhan Lượng người này xảo trá đa mưu túc kế, là Cố Hành Giản vẫn nghĩ về hắn quá đơn giản. Nếu chuyện ở Thành châu bên này kéo dài chưa giải quyết được, hắn đành phải đợi tin tức của Lục Ngạn Viễn bên kia.

Hắn vào phòng liền nhìn thấy thư tịch đầy đất, Lục Bình và Trần Giang Lưu dựa lưng vào nhau, Hạ Sơ Lam ghé vào trên bàn. Bọn họ tìm một buổi trưa, còn chưa tìm được ghi chép Hạ Sơ Lam muốn, vô cùng mệt mỏi, cho nên mới ngủ thiếp đi.

Cố Hành Giản đi qua, Lục Bình tỉnh trước, đẩy đẩy Trần Giang Lưu bên cạnh, hai người cùng nhau đứng lên hành lễ. Trần Giang Lưu còn rất sợ Cố Hành Giản, khi đối mặt hắn, hai tay không khỏi nắm chặt trong tay áo.

Cố Hành Giản nhìn thoáng qua trên mặt đất, hóa ra là 《 Tư Trị Thông Giám 》, trách không được sách bày đầy phòng. Hắn khoát tay, trước bảo bọn họ đi xuống.

Chờ bọn họ đi ra ngoài, Cố Hành Giản đi đến bên cạnh Hạ Sơ Lam, cúi người muốn ôm nàng lên giường đi ngủ.

Nhưng hắn mới vừa ôm nàng vào trong lòng ngực, nàng liền tỉnh lại.

“Phu quân……” Hạ Sơ Lam giơ tay xoa xoa mí mắt nhức mỏi, “Chàng cuối cùng đã trở lại, đầu của ta đau nhức luôn.”

Cố Hành Giản nhân thể ngồi ở bên cạnh nàng, vuốt đầu nàng, dịu dàng hỏi: “Lam Lam, nàng mang nhiều sách như vậy qua đây để làm gì?”

Hạ Sơ Lam bắt lấy cánh tay hắn nói: “Hôm nay bà tử do người mối lái tìm được có nói chủ nhân ban đầu muốn mang tới một câu cho ta, sau khi ta nghe xong cảm thấy rất không bình thường. Chàng có biết chuyện thời Ngũ Đại có vị Ngô Việt vương viết một thiên gọi là 《 Xem trụ trời ngâm tha phương 》 không? Bà tử kia nói, phu nhân hộ nhân gia đó cố ý nói hai lần, hẳn là có dụng ý gì.”


Cố Hành Giản hơi nheo mắt lại. Lúc trước Biện Kinh rất thịnh phong cách học tập này, giữa văn nhân với nhau rất thích chơi loại trò chơi văn tự mịt mờ này, khoe khoang tài học của mình, đều là tuyển chút nhân vật hoặc là văn chương không rõ ràng, bảo đối phương đoán ý tứ trong đó. Mà sử thời Ngũ Đại, tri thức trong Tư Trị Thông Giám như vậy, ngoại trừ thí sinh học để ứng phó khoa cử, cũng chỉ có hoàng thất tông thân sẽ được chuyên gia dạy dỗ. Ngô Việt thời Ngũ Đại…… Hình như hắn có chút ấn tượng.

Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, sắc mặt ngưng trọng, tìm mấy quyển sách từ trên mặt đất lên, dựa vào ký ức lật xem.

Rất nhanh, hắn liền tìm được đáp án, mạnh mẽ mà khép lại sách, hơi thở thay đổi. Tiền vương Ngô Việt, Tiền Lưu thời kỳ Ngũ Đại đã từng viết một thiên 《 Xem trụ trời du ký 》, cũng không phải cái gì 《 Xem trụ trời ngâm tha phương 》, đối phương sở dĩ cố ý nói sai, chính là muốn cường điệu hai chữ “Ngâm” và “Phương” này. Thời kỳ Tiền Lưu, Trung Nguyên hỗn loạn, triều đại thay đổi thường xuyên. Tiền Lưu vẫn luôn muốn tự lập làm vương, nhưng ngoài mặt lại khuất phục chính quyền Trung Nguyên.

Như vậy đã chỉ điểm đủ rõ ràng, nói chính là Tạ Phương Ngâm, hắn hẳn là người của Kim Quốc. Mà vị phu nhân này chính là thị thiếp Hoàn Nhan Lượng.

Hắn nói toàn bộ phỏng đoán choHạ Sơ Lam. Hạ Sơ Lam nghe xong cả kinh, lẩm bẩm nói: “Vị phu nhân này rốt cuộc có địa vị gì? Nàng chắc là đoán được bà tử kia muốn tới làm việc cho chàng, cho nên mới nghĩ ra dùng biện pháp này mật báo. Nếu không phải người xưa của Biện Kinh năm đó, chỉ sợ nghe xong cũng chỉ xem như trò cười.”

Cố Hành Giản trầm mặc không nói, tay nắm quyển sách càng siết chặt. Năm đó nữ tử bị Kim Quốc bắt đi có mấy ngàn người, trong số này có cơ hội được giáo dục, chỉ có thể là những phi tần, công chúa và quận chúa, có khoảng mấy trăm người. Nhưng đến nay còn sống, chỉ sợ ít ỏi không còn mấy người. Hắn cũng không xác định được đích xác thân phận đối phương, nhưng khẳng định là một trong số những người này.

Lấy thân hầu địch là khuất nhục cỡ nào, lại cần bao nhiêu dũng khí và trí tuệ.

“Lam Lam, ta đi ra ngoài một chuyến, chắc khuya mới trở về được, không cần chờ ta.” Cố Hành Giản vuốt gương mặt nàng, mang theo vài phần xin lỗi nói. Vốn định khi nàng mang thai, bớt thời giờ ở cùng nàng nhiều một chút, lại luôn có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ.

Hạ Sơ Lam nắm tay hắn nói: “Không sao cả, chàng nhanh đi đi. Ta sẽ chiếu cố bản thân thật tốt.”

Cố Hành Giản gật đầu, xoay người đi nhanh ra ngoài. Hạ Sơ Lam nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, âm thầm thở dài. Có đôi khi cảm thấy hắn không thuộc về một mình nàng, bởi vì gánh năng trên người hắn thật sự quá nhiều.

____________________________

[1] Thành ngữ gốc là “kinh vi thiên nhân”, nghĩa là nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới có thể đạt được trạng thái hay trình độ đó. Link: https://.wattpad.com/158956375-th%C3%A0nh-ng%E1%BB%AF-trung-qu%E1%BB%91c-untitled-part-1

[2] Tư trị thông giám (chữ Hán: 資治通鑒; Wade-Giles: Tzuchih T’ungchien) là một cuốn biên niên sử quan trọng của Trung Quốc, với tổng cộng 294 thiên và khoảng 3 triệu chữ. Tác giả chính của cuốn sử này là Tư Mã Quang – nhà sử học thời Tống. Link: https://vi.wikipedia.org/wiki/T%C6%B0_tr%E1%BB%8B_th%C3%B4ng_gi%C3%A1m


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.