Đọc truyện Sủng Thiếu Gia, Tuyệt Đối – Chương 8
Edit: Dạ Nguyệt. Beta: Dạ Nguyệt.
“Người không sợ sao? Thiếu gia?” Tư Nại Khoa nhỏ giọng hỏi.
“Đương nhiên sợ a! Nhưng không phải còn có các ngươi sao?” Cali quay đầu lại cười nói.
Được tín nhiệm… Tư Nại Khoa cùng Vistor cong cong môi.
“Oa oa, cũng thật đủ ghê tởm.” Cali ngồi xổm xuống quan sát một cỗ thi thể. Chỉ thấy làn da thi thể có màu xám, da dính sát vào khung xương. Đôi mắt thi thể nổi lên, biểu cảm thập phần hoảng sợ. Cali chú ý tới, toàn bộ trên cổ thi thể đều có hai cái lổ nhỏ. Là Dơi? Hoặc là…Vampire?! “Đã có Ác ma cùng Tử thần tồn tại, như vậy trên thế giới này có Vampire cũng không tính là lạ đi…” ==
Nghĩa trang âm trầm, ánh mắt trắng bệch… Thật là khủng khiếp a! Cali ghé vào trong lòng Vistor, ba người tránh ở phía sau một mộ bia hơi lớn.
Không biết qua bao lâu, trong nghĩa trang xuất hiện một tiếng lại một tiếng tiếng kêu thảm thiết. Thanh âm từ lớn đến nhỏ, dần dần yếu đi. “Không cần tiếp tục thương tổn người vô tội… Chúng ta là sẽ không thuận theo!” Hai cái thanh âm khác biệt không lớn đồng thời nói.
“Hai quái vật các ngươi không được nói! Nơi này không có chỗ nói chuyện của các ngươi! Thật không biết hoàng thất của chúng ta như thế nào sẽ xuất hiện hai ngoại tộc như các ngươi!” Một cái âm thanh lanh lảnh chói tai chửi rủa.
“Chúng ta không phải ngoại tộc!” Hai thanh âm cùng kêu lên, trong thanh âm lộ ra kiêu ngạo bẩm sinh, còn có không cam lòng cùng phẫn nộ.
Làm cái gì? Tránh ở phía sau mộ bia ba người nghi hoặc nhìn nhau, lặng lẽ ló ra.
Chỉ thấy trong nghĩa trang có năm người, đều mặc áo choàng đen cao cổ. Trên mặt đất có mấy người, người sống bị trói cùng mấy thây khô mới mẻ, phối cùng không khí lúc này, có vẻ đặc biệt quỷ dị. “Không nên thương tổn bọn hắn!” Hai thanh âm khác biệt từ hai người bị đè bả vai trong năm người truyền ra. Màu mắt của bọn hắn không giống với màu mắt ba người khác, diện mạo của bọn hắn giống nhau, đôi mắt là màu vàng, mà diện mạo ba người khác mới có một chút tương tự, đôi mắt là đỏ như máu.
Đôi mắt đỏ như máu? Cali theo bản năng nhìn nhìn Vistor. Vistor lắc đầu, là ý nói: bọn hắn không phải Ác ma.
Thật là Vampire?! Ánh mắt xanh thẳm của Cali tràn ngập tò mò. Không phải đóng phim Vampire ôi chao!
“Là phụ hoàng cho chúng ta chỉ đạo các ngươi như thế nào làm một Vampire đủ tư cách a, Tứ đệ Ngũ đệ, cho nên thỉnh học cho tốt! Bằng không các ngươi sẽ bị khu trục!” Hai Vampire mắt đỏ thấm thía thuyết.
“Hai quái vật các ngươi! Còn không mau hút máu những người này! Nhạy cảm quả nhiên không xứng có được tên!” Vampire mắt đỏ đứng ở trong đống thây khô một cước đạp hai người sống đi đến bên Vampire mắt vàng.
“Không! Chúng ta không cần!” Vampire mắt vàng liều mạng giãy dụa, “Chúng ta tình nguyện hút máu động vật khác cũng không cần hút máu người!”
“Máu người dễ uống hơn so với máu động vật.” Một cái Vampire mắt đỏ khuyên bảo.
“Không cần!” Vampire mắt vàng nhất trí lắc đầu.
“Không cần cũng phải cần! Đại ca Nhị ca, các ngươi đè bọn hắn, hôm nay bất kể như thế nào ta cũng phải làm cho bọn họ uống hết!” Mắt đỏ lão Tam cầm lấy cánh tay một người sống trên mặt đất, dùng sức xé một cái, toàn bộ cánh tay đã bị hắn giật xuống!
Máu một giọt một giọt tích lạc trên mặt đất, mùi máu tươi tràn ngập không khí. Trong ánh mắt đỏ của lão Đại, lão Nhị hiện lên một tia khát vọng, đây là bản năng không thể thay đổi của Vampire. Vampire mắt vàng nhắm mắt lại, cắn chặt môi. Môi bị cắn phá, máu, chảy ra.
“Nha nha, hai đại ca ca này không thích ăn mấy thứ kia, các ngươi ép buộc hai người bọn hắn để làm chi nha?” Một đứa bé trai từ phía sau một mộ bia đi ra, cười khờ dại nhìn bọn hắn.
“Tiểu bằng hữu, đi nhanh lên!” Nghe thấy tiếng cười của tiểu hài tử, Vampire mắt vàng mở to mắt, cùng kêu lên.