Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 70


Đọc truyện Sủng Thiếp Ở Vương Phủ – Chương 70


Giống như Tấn Vương nói, Tấn Vương phi coi trọng thể diện , chỉ cần Ngọc Nương cẩn thận giữ bổn phận, nàng tasẽ không làm khó Ngọc Nương .
Thậm chí là còn cho Ngọc Nương thể diện.
Tấn Vương phi là người chú ý chi tiết cũng giỏi tạo thanh thế cho người khác , chắc do người ta xuất thân quý nữ nên thế.

Đầy tớ Tư ý viện tựa như phong vũ biểu của nàng ta, nàng ta chào đón ai không chào đón ai, thông qua đầy tớ có thể nhìn ra một chút.
Vừa thấy Ngọc Nương đến , Hồng nhi liền vén rèm tiến lên đón chào, vẻ mặt tươi cười thỉnh an.

Đổi lại người khác, cũng không nhanh như thế.
Không lâu sau: “Phu nhân, vương phi mời ngài đi vào đây.”
Ngọc Nương gật đầu, liền vào .
Tựa hồ thiếu Hồ Trắc Phi, trong hậu viện liền yên tĩnh không ít .
Dù sao hiện thờ Ngọc Nương được Tấn Vương yêu thích, lại được vương phi coi trọng, không ai dám làm nàng khó xử, Ngọc Nương nghiễm nhiên thành đệ nhất sủng thiếp.
Thậm chí ngay cả Từ Trắc Phi nhìn thấy nàng đều cười, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào ít nhất trên mặt cũng không đắc tội nàng .
Tấn Vương phi tùy ý nói vài câu , liền cho hạ nhân đi hết chỉ lưu lại Ngọc Nương.
“Ta hôm nay dậy trễ , đồ ăn sáng còn chưa dùng, ngươi lưu lại theo giúp ta dùng bữa.”
Đồ ăn sớm liền dọn xong , Tấn Vương phi ngồi xuống, Ngọc Nương vốn nên vì nàng hầu thiện, lại được nàng cho ngồi xuống cùng nhau dùng bữa.
Việc này Ngọc Nương làm đã quen , Tấn Vương phi bảo nàng cũng đàng hoàng dùng bữa.

Trong lúc đó, Tấn Vương phi có ý riêng, cùng vài nha hoàn xúi giục, Ngọc Nương làm bộ như nghe không hiểu.
Kỳ thật Ngọc Nương rõ ràng là tránh không được , Tấn Vương phi nếu đã coi trọng nàng, không tránh khỏi muốn nàng làm làm việc cho nàng.

Đè Hồ Trắc Phi, mà vương phi còn dự định đối phó Từ Trắc Phi, đáng tiếc Ngọc Nương không muốn tiếp chuyện này.
Kỳ thật nàng đang chơi xỏ lá, từ chỗ Tấn Vương phi nhận chỗ tốt, lại không có ý định làm việc.

Ngọc Nương từ khi vừa mới bắt đầu không có ý định vì vương phi làm việc, bất đồng kiếp trước tình cảnh gian nan, không thể không dựa vào vương phi để bảo tồn chính mình, nhưng hôm nay đã có Tấn Vương cho chỗ dựa lớn, nàng cũng không muốn bỏ gốc lấy ngọn.
Hiển nhiên vương phi tự mình đa tình.


Nhưng Ngọc Nương chẳng hề tính nói cho nàng biết, vương phi dù sao cũng là vương phi.

Người ta cứng rắn nhét chỗ tốt đến cửa, nàng trừ giả ngu, cũng làm không là cái gì.
Ngọc Nương đi rồi, Chu mụ mụ nói: “Nhìn tiểu yêu tinh này tựa hồ chỉ muốn nhận chỗ tốt, lại không muốn hỗ trợ làm việc, vương phi ngươi cần gì phải ôn hoà.”
Bà vú không thông minh, Tấn Vương phi lúc còn rất nhỏ đã biết.

Nhưng lúc trước nàng nhìn trúng Chu mụ mụ nguyên nhân là nô không sợ ngu xuẩn, chỉ sợ không trung tâm.
Chu mụ mụ càng già ngày càng hồ đồ , Tấn Vương phi không dưới một lần nghe thấy nàng mở miệng nói Ngọc Nương là tiểu yêu tinh.

Trước mặt nàng gọi cũng liền thôi, nếu ngày nào đó lỡ miệng, không phải là khiến nàng kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nàng giải thích: ” Điện hạ đi tới chỗ nàng nhiều, không chừng sớm hoài thượng.

Bà vú không phải vẫn muốn ta có đứa bé sao, nếu như nàng thật có thể sinh con trai ra, ta liền ôm hài tử lại đây dưỡng.”
” Có thể làm sao? Nàng chỉ sợ sẽ không đáp ứng đi.”
Vương phi chỉ cười, không có giải thích.
Chu mụ mụ tiếp tục cằn nhằn: “Lão nô vẫn cảm thấy vương phi nên tự mình sinh một đứa, con người khác lúc nào cũng xem nhẹ.”
Thanh Mặc mặt lộ vẻ vẻ bất đắc dĩ, nháy mắt với Tử Mộng, tử mộng gật đầu liền ra ngoài.

Không lâu sau liền có người tiểu nha đầu đi tới, nói là có chuyện cần Chu mụ mụ đi xem một cái.
Đợi Chu mụ mụ ra ngoài , Tử Mộng mới nói: “Nương nương, Vinh Hi viện chúng ta có cần – – “
“Người ta không chừng sớm cùng với điện hạ lâu rồi , thời điểm ra tay lại muộn chút ít, nàng lại không phải là Lưu Xuân Quán,.

Một hầu thiếp mà thôi, thật có hài tử, nàng cũng nuôi không được.”
Tử Mộng muốn nói lại thôi.
Vương phi tự nhiên minh bạch ý nàng muốn nói, cười cười : “Hiện thời nàng làm như ngốc, bất quá là trong lòng còn có ý nghĩ xằng bậy rằng điện hạ có thể cho nàng chỗ dựa lâu dài.

Không biết rằng nam nhân là sinh vật bạc tình nhất , ngươi xem Lưu Xuân Quán cũng từng phong quang vô hạn, nhưng hôm nay còn không phải bị một tiểu tiểu hầu thiếp làm mất mặt.


Chờ ngày kia hai bên ngồi không yên động thủ, nàng sẽ minh bạch bản phi đối với nàng có vài phần coi trọng giá trị nặng đến đâu .”
“Hiện thời chúng ta sẽ chờ xem cuộc vui .”
Vương phi nói thế Tử Mộng đột nhiên hiểu ra, vương phi đối với Tô phu nhân phá lệ coi trọng, trừ việc lôi kéo còn kích động người khác.
Bức đến nàng ta ngồi không yên , nàng sẽ tự động nhảy ra.
“Vương phi anh minh.”
Nghe nói như thế, vương phi cong môi.
Nàng anh minh cái gì, bất quá là nữ nhân hậu trạch đều thủ đoạn mà thôi, thật không thú vị.

Đáng buồn là, cho dù minh bạch hết thảy, nàng cũng không thể không làm.
*
Ngọc Nương cảm thấy Tấn Vương là lạ , lại không nói ra được chỗ nào quái.
Nàng quan sát nửa ngày, mới phát hiện là con mắt.
Mắt hắn hồng hồng , giống như hôm qua ngủ không ngon, Ngọc Nương còn nhớ hắn hôm kia cũng như vậy, mà hai ngày qua ban đêm hắn đều ở bên nàng, cũng đâu có ngủ không ngon.
“Điện hạ, ngài đau mắt ?”
Đau mắt là hai nghĩa, một là mắt xuất hiện chứng bệnh.

Còn một loại thuyết pháp là nhìn thấy cái gì không nên thấy nên có tật ở mắt.
Ngọc Nương nói xong kề mặt sát vào xem, nhìn gần càng đỏ hơn nàng tính tách mắt hắn ra nhìn kỹ càng.
Tấn Vương nhìn nàng, cảm thấy nàng càng ngày càng to gan, định duỗi tay kéo nàng xuống, nhưng thấy nàng bộ dạng nghiêm túc nên hắn không hạ thủ.
Vì vậy để nàng tùy ý xem.
Ngọc Nương xem xong phán : “Điện hạ, ngài khẳng định là đau mắt rồi , có muốn tìm đại phu đến xem một chút không?”
Tấn Vương đanh mặt: “Tìm đại phu xem qua rồi, vô sự.”
Ngọc Nương ồ một tiếng, gật đầu.
Trong góc, Phúc Thành mắt xem mũi – mũi nhìn tim xem điện hạ dụ dỗ .
Có phải là nam nhân đều thế này, bình thường uy phong lẫm liệt, vừa đụng đến nữ nhân liền thành nhu hòa.


Phúc Thành đặc biệt nghẹn khuất, không tính nhìn nữa , liền tiến lên khom người nói với Tấn Vương: “Điện hạ, lão nô đi tìm thầy thuốc…”
Tấn Vương gật đầu, Phúc Thành liền lui ra .
Phúc Thành đi rồi, nơi này còn có Ngọc Nương cùng Tấn Vương .
Tấn Vương dựa trên giường La Hán, trong tay cầm hồ sơ.
Ngọc Nương ngồi ở một bên, nhìn mắt Tấn Vương đỏ bừng có chút ngồi không yên: “Không được khẳng định là ngài gần đây hay nóng giận, ta đi tìm người nấu chút canh thanh nhiệt đến cho ngài uống.” Nói xong nàng liền ra ngoài , phân phó nha đầu đi làm.
Từ lúc Vinh Hi viện có phòng bếp nhỏ, làm gì cũng dễ dàng , nội vụ cho nữ đầu bếp tay nghề đặc biệt tốt đến, Ngọc Nương cảm giác mình lại thèm ăn lên.

Vốn định muốn giảm bớt sức ăn, giảm cân, đáng tiếc không thể thành .
Trên giường Tấn Vương nhắm mắt lại, vỗ trán , độc này khó dây dưa, dục vọng quen thuộc càng ngày càng ép không được, kiềm nén tới mức hắn như ở trên chiến trường giết người đỏ cả mắt.
Phúc Thành nghĩ gì kỳ thật hắn biết rõ, chỉ là hắn không muốn làm.

Nếu hắn phải trái với ý muốn đi chạm vào nữ nhân hắn chán ghét thì hắn còn làm gì được nữa, còn mặt mũi nào dựng thế, thậm chí mưu lược vị trí kia.
Đang nghĩ ngợi, hắn cảm thấy có người dựa vào mình, mùi hương quen thuộc nhàn nhạt thơm ngát, Tấn Vương không cần mở mắt cũng biết là ai.

Ngón tay hơi lạnh áp vào huyệt thái dương nhẹ nhàng ấn.

Không hiểu sao rối loạn trong người giảm bớt không ít.
Hô hấp Tấn Vương dần thong thả lại mãi cho đến khi hắn ngủ sâu , Ngọc Nương mới thu tay, cầm chăn đắp lên.
*
Lưu Lương Y đang chế thuốc bên trong.

“Ngươi nói thật cho ta có phải nếu điện hạ đến chỗ Hồ Trắc Phi thì có thể trì hoãn thêm?”
Lưu Lương Y bị Phúc Thành quấy nhiễu, không kiên nhẫn phất tay đuổi ông ta:
“Tránh ra, ta đang ở chế thuốc, ngươi có biết ngươi phiền lắm hay không? Nếu có bản lĩnh thì ngươi kéo điện hạ đi, phiền ta làm chi!”
Phúc Thành cạn lời, hồi lâu lại nói: “Ngươi không cho ta câu trả lời chắc chắn, ta biết làm thế nào.”
Nghe thế Lưu Lương Y hào hứng:
“Vậy ngươi định làm như thế nào?”
Hắn cũng không phải là mới biết Phúc Thành , giao tình của hai người từ sớm đã có, năm mà Phúc Thành chỉ là tên tiểu thái giám, còn hắn là thái y trong cung.
Với Tấn Vương, Lưu Lương Y hầu hạ cũng vài chục năm, cũng hiểu tính vị chủ tử này, nói một không hai phàm là quyết định chuyện gì thì không có người nào có thể dao động.

Phúc Thành là người không có bản lĩnh này.
“Ngươi quản ta làm sao chi, ngươi cho ta câu lời chắc chắn là được .”

Phúc Thành cáu, Lưu Lương Y tức giận nói: “Ngươi cho rằng lão phu là thần tiên cải tử hoàn sinh? Độc kia lão phu chưa bao giờ đụng phải, chỉ tìm thấy thông tin trong điển tịch.

Lời chắc chắn lão phu không có, đừng trách lão phu không nói cho ngươi, ngươi cũng đừng uổng phí công phu, đỡ phải gặp nạn !”
Hắn lại nói: “Ngươi có thể nhờ Tô phu nhân thử khuyên nhủ điện hạ đi tìm Hồ Trắc Phi, nói không chừng so với ngươi có tác dụng nhiều hơn đấy.”
Lưu Lương Y vốn tính trêu chọc Phúc Thành, nào biết hắn lại cho là thật, “Đi đi đi, ngươi đừng xúi dại, ta chân trước làm thế , điện hạ chân sau giết ta, ngươi không thấy đâu…”
Bất quá không cần hắn nói, Lưu Lương Y cũng biết hiện giờ có người nào không biết Tô phu nhân đúng là như mặt trời ban trưa, nếu không hắn cũng không trêu chọc Phúc Thành.
Thấy hy vọng duy nhất tựa hồ cũng không phải là chắc chắn ngẫm lại Nhất Dạ cũng không có tin tức, Phúc Thành mặt mày ủ rũ ngồi đó, than thở : “Lão Lưu à, ta gia nói cho ngươi nghe, ngươi nghĩ cách nhanh lên gần đây điện hạ càng ngày càng quái, Triều Huy Đường ngày ngày đều có người bị ăn hèo, nếu ta không ngăn bớt, không biết đã chết bao nhiêu người.”
Vừa nghe lời này , Lưu Lương Y cũng ê mặt.

Là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người trúng độc, đến giai đoạn cuối độc phát tác càng ngày càng nhiều lần, mà người trúng độc cũng sẽ dần dần mất tâm trí, thay đổi điên cuồng.
Hắn cân nhắc một chút, “Ta hai ngày này đang thử một loại dược, nói không chừng có thể tạm hoãn tình cảnh này lại.

Chỉ là …”
Phúc Thành bỗng chốc nhảy lên: “Ngươi nói đ trên trời dưới đất thứ gì ngươi cứ việc nói.”
” Cũng không phải là cái gì hiếm nhưng có chút khó làm…”
“Lão tử là lần đầu tiên thấy ngươi nói chuyện như thế đấy ! Nhanh lên, điện hạ nếu xảy ra chuyện gì, Tấn Châu đều không ổn .”
Lưu Lương Y đương nhiên hiểu tính nghiêm trọng, cắn răng nói: ” Dược có hiệu quả không ta không biết, nhưng không thử thì sao biết.

Thuốc cần máu người huyết mạch tương liên máu người làm thuốc dẫn, cũng không cần quá nhiều, chỉ là…”
“Ngươi cũng biết tiểu Quận chúa như thế nào ra đời , điện hạ lúc khi độc ở giai đoạn giữa, cùng Hồ Trắc Phi chung đụng một lần là có tiểu Quận chúa.

Nói cách khác máu tiểu Quận chúa có khả năng có…”
Lưu Lương Y thao thao bất tuyệt giải thích dược lý, Phúc Thành nghe đầu óc choáng váng.
“Ngươi nói nhiều làm chi? Nói cách khác cần máu tiểu Quận chúa làm thuốc dẫn? Đến cùng được bao nhiêu phần trăm, ngươi phải chắc chắn, ngàn vạn lần chớ nói lập lờ nước đôi , thái y các ngươi ta cũng biết , nói cái gì đều có khả năng, có lẽ , thật khiến người nghe đau tai , Tiểu Quận chúa là con nối dòng, sao có thể chịu nổi ngươi tuỳ tiện lăn qua lăn lại.”
Lưu Lương Y là quái tài, tinh thông các loại thiên môn dược lý, thích nhất là các loại dược cổ quái.

Thành công thì tốt chỉ sợ không thành nên Phúc Thành cảnh cáo hắn , chỉ sợ hắn nhất thời khó nhịn tái phạm bệnh cũ.
Lưu Lương Y bị hắn nói tức giận đến phẫn nộ: “Đi đi đi, ngươi cho lão phu là cái gì? Không cần quá nhiều, một chút là được.”
“Ta đi tìm Mục ma ma, nhưng không được cho điện hạ biết.” Phúc Thành nhíu mi .
“Đầu tiên nói trước, dược này không nhất định sẽ hữu hiệu.” Phúc Thành ra cửa, Lưu Lương Y còn nói thêm.
Tác giả có lời muốn nói: tiểu bà vú: Nha, điện hạ đau mắt , ta có muốn hay không cách hắn xa một chút, lây bệnh a..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.