Sủng Thê Vạn Vạn Tuế Yêu Nghiệt Tà Quân Nghịch Thiên Phi

Chương 70: Tiêu Dao Hồi Xuân Tán


Đọc truyện Sủng Thê Vạn Vạn Tuế Yêu Nghiệt Tà Quân Nghịch Thiên Phi – Chương 70: Tiêu Dao Hồi Xuân Tán


Không có xe ngựa, ba người một đường đi bộ trở về.

May là chỗ này cách Phượng phủ không tính là quá xa, ba người liền vừa đi vừa nghỉ, vừa du sơn ngoạn thuỷ.

Đi ra khỏi cánh rừng là tới chợ phiên.

Chợ phiên ở Thiên Khải thật sự rất náo nhiệt.

Dọc đường đi, A Trần không khỏi kinh ngạc nhìn bốn phía.

Hắn chưa từng thấy qua những thứ này ở Thiên Khải.

Từ lúc bị thương bị đuổi giết, đến khi về sau được Phượng Sở Ca nhặt về, căn bản không có cơ hội đi ra ngoài.

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước.

Đột nhiên tại một góc rẽ, một người đi đến đụng vào người A Trần.

“Lão nhân gia, ngươi không sao chứ?” A Trần lên tiếng.

Đây là một lão giả tóc hoa râm quần áo lam lũ, tay chống quải trượng, thân thể có chút lung lay.

Lão giả hơi ngẩng đầu lên, khuôn mặt tràn đầy tro bụi, chỉ lộ ra đôi con ngươi sáng ngời.

Lão cười lắc đầu.

“Không có việc gì..
Không có việc gì..”

“Không có việc gì là tốt rồi.”

“Lão nhân gia, ngài lớn tuổi, đi đường cẩn thận một chút.” A Trần dặn dò.

Nói xong, hắn nhìn về phía Phượng Sở Ca, “Chúng ta đi thôi..”

Ngay tại thời điểm bọn họ muốn rời đi, lão giả sau lưng đột nhiên xoay người lại.

“Chàng trai trẻ, ta thấy ngươi cốt cách rất ngạc nhiên, thiên tư tinh tế, nơi này của ta có một bình đan dược muốn bán cho ngươi, thế nào?”

Thanh âm lúc này trong trẻo vô cùng, cùng thân thể loạng choạng hoàn toàn không tương xứng.

Thời điểm nghe hắn nói lời này, bước chân Phượng Sở Ca không khỏi trì trệ.

Lão giả kia đã đuổi theo, từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ.
“Đan dược này không đắt, chỉ mười lượng bạc thôi.”

Phượng Sở Ca quay đầu lại, nhìn thật kỹ lão giả này.

Nàng nhíu mày, từ trong lòng lấy ra một tờ giấy.
“Lão nhân gia, ta xem ngươi cốt cách ngạc nhiên, hẳn là kỳ tài luyện võ, tương lai có trách nhiệm gìn giữ chính nghĩa, hòa bình! Ta có” Như Lai thần chưởng “này.
Giá gốc hai mươi lượng, hiện tại chỉ lấy ngươi mười lượng, ngươi có muốn không?”


Lão giả ngẩng đầu lên nhìn Phượng Sở Ca, “Ta nói là sự thật..”

“Ah, ta đay cũng nói là sự thật, ngươi có muốn không?” Phượng Sở Ca giơ trang giấy lên đỉnh đầu, nói.

A bụi cùng Tử Lan cũng đều không coi lão giả này là gì, đều cho rằng hắn là kẻ lừa đảo trên đường mà thôi.

Tại thời điểm bọn họ định rời đi, lão giả sau lưng lại đột nhiên mở miệng.

“Đan dược này của ta có một công năng đặc biệt, đó là có thể giải Tiêu Dao Hồi Xuân tán..”

Thân thể nho nhỏ của A Trần mạnh mẽ dừng lại.

Tiêu Dao Hồi Xuân tán..

Cư nhiên là Tiêu Dao Hồi Xuân tán..

Hắn quay đầu lại, đôi mắt lộ ra mấy phần hồ nghi, “Lão nhân gia, ngài là?”

Hắn cẩn thận nhìn lão giả này, thế nhưng đầu tóc lão giả rối bù, cả khuôn mặt đen kịt một mảnh, căn bản không nhìn ra diện mạo ban đầu.

Lão giả chỉ lắc đầu.
“Rốt cuộc có muốn hay không? Không cần thì ta bán cho người khác..”

“Muốn!” A Trần không chút do dự gật đầu.

Độc trên người hắn đúng là Tiêu Dao Hồi Xuân tán.

Tuy không biết lão giả này nói thật hay giả, thế nhưng lúc này hắn lại nhắc đến Tiêu Dao Hồi Xuân tán, khẳng định không phải trùng hợp.

Hơn nữa, người biết rõ Tiêu Dao Hồi Xuân tán rất ít, loại độc dược này chỉ bên trong Thiên Địa Phủ mới có.
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.