Đọc truyện Sủng Thê Vạn Vạn Tuế Yêu Nghiệt Tà Quân Nghịch Thiên Phi – Chương 40: Mèo Con Ngu Xuẩn Không Chiến Đã Bại
Quả thật như A Trần nói, toàn bộ hạ nhân cao thấp Phượng phủ đều thừa dịp hôm nay Phượng Sở Ca các nàng không ở đây, đã đóng gói đào tẩu hết rồi, chỉ còn lại Phượng phủ trống trơn.
Trong phòng bếp, các loại nguyên liệu ngược lại rất đầy đủ.
Phượng Sở Ca lần đầu tiên vén tay áo nấu cơm.
Tử Lan các nàng thấy Phượng Sở Ca như vậy, biểu tình giống như gặp quỷ.
“Tiểu..
Tiểu thư..
Người sẽ không phải thực sự muốn đích thân nấu cơm chứ?”
“Đúng vậy!” Phượng Sở Ca trả lời.
“Thế nhưng mà tiểu thư..
Những việc này..
người chưa từng làm qua a..”
“Tiểu thư nhà ngươi là thiên tài, lập tức sẽ biết làm thôi.” Phượng Sở Ca vừa nói vừa rửa đồ ăn.
“Tiểu thư, hay là chúng ta tới giúp ngươi, những việc này ngươi khẳng định làm không quen đâu.” Ba nha hoàn thấy Phượng Sở Ca không quen lập tức muốn tiến lên giúp đỡ.
Nhưng Phượng Sở Ca lại vượt qua các nàng: “Ai cũng không cần giúp..
A Trần muốn ăn thức ăn ta làm, nếu các ngươi giúp tính chất lại bất đồng.”
Ba thị nữ nghe tiếng, nhao nhao co rút khoé môi lại.
Chỉ vì tiểu hài tử A Trần kia..
Tiểu thư đối với hắn thực sự quá tốt đi..
Thấy Phượng Sở Ca kiên trì không cần bọn họ hỗ trợ, ba người chỉ đứng một bên nhìn xem, không tiến lên một bước nữa.
Trong Lâm Thuỷ Các, A Trần đứng chờ nơi đó, bụng sớm đã đói sôi ùng ục.
Từ sau khi hắn trúng độc, linh lực trên người hắn ở trạng thái bình thường đều bị tán đi, thậm chí so ra còn kém một người bình thường.
Hắn không có đi ra ngoài, chỉ ngẩng đầu nhìn phòng bếp cách đó không xa bốc lên khói đen, sâu trong đôi mắt lộ ra mấy phần vui vẻ.
Phượng Sở Ca tự mình nấu cơm cho hắn đấy..
“Meow!” Bên chân đột nhiên truyền đến tiếng mèo kêu.
A Trần cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy mèo con trắng như tuyết kia.
Mèo con đứng một bên kêu lên, đôi mắt xanh da trời hiện lên ánh hào quang.
Nhìn mèo con này, ánh mắt A Trần sáng ngời.
Đây là..
Linh thú!
Trên đại lục này, linh thú rất là hi hữu.
Không nghĩ tới vậy mà ở đây lại xuất hiện một con.
Nhận ra A Trần hứng thú, mèo con nhất thời đề cao cảnh giác.
Nó lui về phía sau hai bước, tiếng kêu đều thay đổi, quanh thân nổi lên ngập tràn sát ý.
A Trần nhìn nó, con mắt có chút híp lại.
Chỉ trong tích tắc, quanh thân thể nhỏ nhắn của hắn tản ra khí tức uy nghiêm cùng hàn ý..
Môi mỏng có chút câu lên, lộ ra biểu tình không đồng nhất với niên kỷ của hắn.
Con ngươi màu tím, hàn quang bốn phía.
Rõ ràng chỉ là một hài tử nho nhỏ, giờ khắc này lại như một đế vương, mang theo mấy phần bễ nghễ thiên hạ.
Một người một mèo, đối mặt thật lâu!
“Meow ô!” Cả người mèo con đột nhiên run lên, màu xanh da trời trên con ngươi cũng dần tản ra theo thời gian, thân thể không chịu nổi mà lui về phía sau, như là nhận lấy điều gì kinh hãi.
Lúc này, A Trần mới nhíu mày nhìn con linh thú này, nhàn nhạt nhổ ra bốn chữ: “Không chiến mà bại!”
Mèo con nghe tiếng, đáy mắt lộ ra một chút không cam lòng nhưng cũng không dám đi về phía trước một bước..
Bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến.
Mèo con như là đã tìm được cứu tinh, lập tức chạy lên.
Phượng Sở Ca bưng một cái bát lớn trong tay đi vào.
“Tới, tới, tới, ăn cơm đi..” Đặt bát mì trên bàn, Phượng Sở Ca gọi.
“Nữ nhân, thật là ngươi làm sao?” A Trần hỏi rõ.
“Đương nhiên, ta nói làm liền làm.” Phượng Sở Ca đang nói, mèo con màu trắng không ngừng hướng vào trong lòng nàng.
A Trần thấy vậy, nghiêng mắt nhìn mèo con: “Con mèo ngu xuẩn này là của ngươi?”
.