Đọc truyện Sủng Thê Vạn Vạn Tuế Yêu Nghiệt Tà Quân Nghịch Thiên Phi – Chương 36: Nó Là Của Ta
Người nói chuyện là một nữ tử xinh đẹp mặc trang phục màu vàng.
Giờ phút này, vẻ mặt nàng hưng phấn nhìn mèo con màu trắng tuyết trong lồng.
“Mèo con này bán thế nào? Ta muốn nó!”
“Cô nương, mèo này đã có chủ nhân..” Thần sắc lão giả áo đen nhàn nhạt.
Nghe thấy mèo con đã có chủ nhân, hơn nữa lã giả áo đen này nhìn về thanh y nữ tử trước mặt, Thuỷ Ngọc Nhi minh bạch người chủ nhân này là nữ tử đang đứng đưa lưng phía trước mặt mình.
Thuỷ Ngọc Nhi là nữ nhi duy nhất Thuỷ gia.
Thuỷ gia chủ liên tiếp sinh ra ba nhi tử, cuối cùng cũng có một nữ nhi.
Từ nhỏ đã đối với nàng thập phần dung túng, vì vậy tính tình nàng cực kỳ kiêu căng, một khi đã nhận định cái gì không tới tay thề không bỏ qua!
Nàng ta về phía trước một bước: “Này, ngươi ra bao nhiêu tiền? Đưa mèo con này tặng ta, ta đưa ngươi gấp đôi!”
Thần thái nàng ta rất kiêu căng, cả người ngẩng cao đầu, hoàn toàn là bộ dạng đương nhiên.
Phượng Sở Ca vừa muốn quay đầu, lại nhìn thấy đôi con ngươi màu lam to tròn ướt sũng đang nhìn nàng, như là khẩn cầu nàng điều gì.
Ý thức được ý nghĩ của mình, Phượng Sở Ca không khỏi hơi kinh hãi.
Đúng vậy, mèo con này giống như cực kỳ thông hiểu nhân tính!
“Này, ngươi có nghe hay không? Mèo con này, ta muốn!” Thấy Phượng Sở Ca không phản ứng nàng, Thuỷ Ngọc Nhi tiếp tục nói.
“Nó là của ta.” Phượng Sở Ca xoay người, một đôi con ngươi lạnh buốt liếc nhìn Thuỷ Ngọc Nhi cùng nam tử bên cạnh nàng, nhăn mày nói.
Cái liếc mắt lạnh lùng này làm cho Thuỷ Ngọc Nhi khẽ giật mình.
Càng làm cho nàng sững sờ tại chỗ là dung mạo Phượng Sở Ca.
Thuỷ Ngọc Nhi tự nhận dung mạo của mình đã là thượng đẳng rồi, thế nhưng hoàn toàn không bằng được một phần mười nữ tử trước mắt này!
Không chỉ Thuỷ Ngọc Nhi, Thuỷ Vô Tích đi cùng Thuỷ Ngọc Nhi cũng kinh diễm nhìn Phượng Sở Ca.
Phượng Sở Ca không để ý đến ánh mắt của bọn họ, chỉ tiến lên một bước: “Lão nhân gia, mèo con này ta muốn.”
“Ha ha..
Tốt.” Lão giả áo đen cười khẽ một tiếng, mở lồng sắt ra, ôm mèo con đến.
“Về sau, cô nương cần đối xử tử tế với nó..
Nó cùng ngươi xác thực hữu duyên.”
“Yên tâm đi lão nhân gia, ta sẽ đối xử với nó thật tốt.” Phượng Sở Ca nói xong đưa tay nhận lấy cục thịt màu trắng như tuyết kia.
Mèo nhỏ vừa đụng đến tay Phượng Sở Ca, thoáng cọ một cái, trực tiếp nhào vào ngực Phượng Sở Ca..
Thuỷ Ngọc Nhi trơ mắt nhìn vật mình vừa ý trong ngực người khác, tức giận đến trừng lớn mắt.
Nàng giậm chân, hướng về phía Phượng Sở Ca lớn tiếng hô: “Này, ngươi đến cùng có nghe lời ta nói hay không? Mèo con này, ta muốn! Ta đưa gấp đôi tiền, ngươi đưa nó cho ta!”
Thanh âm bén nhọn đâm vào màng tai Phượng Sở Ca.
“Không bán.” Phượng Sở Ca vừa nói vừa bước chân muốn tiếp tục đi về phía trước.
Tử Lan các nàng bên cạnh cũng theo sát phía sau.
“Tại sao ngươi lại không biết phân biệt tốt xấu như vậy?” Thấy Phượng Sở Ca không chút nào phản ứng nàng, Thuỷ Ngọc Nhi thật sự nổi giận.
“Ca! Ta muốn con mèo này!” Thuỷ Ngọc Nhi nói với nam tử bên cạnh.
Thuỷ Vô Tích biết rõ tính tình muội muội, nếu đồ vật nàng để ý mà không chiếm được chỉ sợ nàng sẽ nháo long trời lở đất.
Bất đắc dĩ chỉ phải kiên trì tiến lên: “Vị cô nương này, tại hạ cũng biết thỉnh cầu này có chút vô lễ, thế nhưng gia muội thực sự coi trọng con mèo này.
Như vậy, chúng ta đưa tiền gấp đôi thêm nữa thành gấp bốn lần, chỉ cần cô nương có thể tặng nó cho chúng ta.”
.