Sủng Thê Vạn Vạn Tuế Yêu Nghiệt Tà Quân Nghịch Thiên Phi

Chương 1313


Đọc truyện Sủng Thê Vạn Vạn Tuế Yêu Nghiệt Tà Quân Nghịch Thiên Phi – Chương 1313:


Dung mạo Phượng Sở Ca làm cho Hách Liên Cẩn Du có chút giật mình sững sờ.

Chỉ là trong nháy mắt, hắn hồi phục lại thần trí.

Nghĩ đến Phượng Sở Ca bất quá chỉ là một phế vật, đáy mắt Hách Liên Cẩn Du lại lần nữa ngập tràn xem thường.

“Uyển Nhi đến cùng đã đắc tội ngươi chỗ nào mà ngươi lại phải hại nàng như thế?”

Phượng Sở Ca nhướng mày: “Như thế nào? Không ai nói ngươi biết sao?”

“Ngươi vừa về đến Uyển Nhi liền xảy ra chuyện, không phải ngươi thì là ai?” Hách Liên Cẩn Du căm hận nh́n Phượng Sở Ca.
“Phượng Sở Ca, ta nói ngươi biết, ta cùng Uyển Nhi chung tình nhưng dù không có Uyển Nhi, ta cũng sẽ không lấy ngươi..”

Nghe Hách Liên Cẩn Du nói, Phượng Sở Ca gật nhẹ đầu..

Từ từ..

Nàng đột nhiên ý thức được điều gì..

Người này không phải cho rằng nàng muốn trừ bỏ Phượng Thanh Uyển để gả cho hắn chứ?

Phượng Sở Ca không khỏi co quắp khoé môi.

Hắn rốt cuộc là lấy đâu ra tự tin để có thể nghĩ được như vậy?


Nàng rốt cuộc có nên nói với hắn, kỳ thực đến bây giờ nàng đều không biết hắn tên gọi là gì?

“Phượng Sở Ca, ngươi..” Hách Liên Cẩn Du con muốn nói tiếp, Phượng Sở Ca rốt cuộc nhịn không được lên tiếng.

“Cái kia..
Các hạ, xin hỏi ngươi là ai?”

Chỉ trong tích tắc, sắc mặt Hách Liên Cẩn Du trở nên tái nhợt.

Ba người Tử Lan bên cạnh cũng nghẹn cười.

“Phượng Sở Ca, ngươi bớt giả bộ lại cho bổn vương!” Hách Liên Cẩn Du gào thét.

“Phượng Sở Ca nhíu mày:” Ta thật sự không biết ngươi, chỉ biết ngươi là vương gia mà thôi, không biết ngài là vị vương gia nào? “

Đáy lòng Hách Liên Cẩn Du nhất thời sinh ra cảm giác thất bại, đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì rồi cười lạnh:” Phượng Sở Ca, đừng tưởng rằng dùng phương thức như vậy là có thể khiến bổn vương chú ý, bổn vương nói cho ngươi biết, vô dụng thôi, bổn vương không có khả năng lấy một tên phế vật được! “

Phượng Sở Ca thật sự bất đắc dĩ.

Tầm mắt nàng đột nhiên đảo qua A Trần đang đứng ở bên cạnh cửa.

Quay người tóm A Trần sau cửa ra..


” Vị vương gia này, ngươi có thể yên tâm, cho dù ta có gả cho hắn cũng sẽ không gả cho ngươi đâu, ngươi không cần lo lắng chuyện này, lo lắng nhiều sẽ giảm thọ đấy..

Những lời nói này cũng quá rõ ràng rồi.

Thần sắc cả người Hách Liên Cẩn Du lập tức đại biến.

Hắn có chút kinh ngạc nhìn Phượng Sở Ca.

Nàng không biết hắn?

Làm sao có thể?

Lúc nhỏ, bọn họ đã từng cùng nhau chơi đùa.
Theo lý thuyết Phượng Sở Ca hẳn là biểu muội hắn, thời điểm bọn họ còn nhỏ tuổi, mẫu hậu từng cùng cô cô là Kiến Đức công chúa làm chủ định ra hôn ước cho bọn họ..

Khi còn bé Phượng Sở Ca thật sự rất đáng yêu, thế nhưng từ sau khi Kiến Đức công chúa qua đời, Phượng Sở Ca ngày càng trở nên nhu nhược, thậm chí đến mười tuổi cũng không thể ngưng tụ ra linh lực, cuối cùng bị Phượng gia đuổi ra ngoài.

Đối với chuyện này, Hách Liên Cẩn Du chỉ có chút tiếc hận.

Năm nay Phượng Sở Ca mười sáu tuổi, vừa vặn đến tuổi cập kê, cũng là năm kết hôn mà lúc trước mẫu hậu cùng cô cô định ra.

Cho nên, trong cung nghe được tin tức Phượng Sở Ca trở về hơn nữa còn đánh Phượng Thanh Uyển bị thương, Hách Liên Cẩn Du thoáng đem mọi chuyện liên hệ lại với nhau..

Chỉ là không nghĩ tới, những điều này đều là hắn tự cho là đúng mà thôi..

Trong lúc nhất thời, đáy lòng Hách Liên Cẩn Du sinh ra một chút thất lạc.

Phượng Sở Ca mặc kệ suy nghĩ của Hách Liên Cẩn Du, chỉ nhàn nhạt nói:” Vị vương gia này, xem ra ngươi là vì sự tình của Phượng Thanh Uyển mà đến, ngươi cảm thấy..
một phế vật như ta có thể đả thương Phượng Thanh Uyển sao?”
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.