Sủng Thê Như Mệnh

Chương 64.2


Đọc truyện Sủng Thê Như Mệnh – Chương 64.2

Ở Tùy Phong viện Vệ Huyên nghe thấy chuyện này, chẳng qua là hơi cụp mắt, cũng không có quá mức để ý tới.

*****

Thụy Vương phi có thai, chuyện này rất nhanh liền truyền khắp các nhà ở trong kinh thành.

Thụy Vương là bào đệ của đương kim hoàng đế, không chỉ nhận được sự sủng ái vô cùng của hoàng đế, thậm chí hoàng đế còn để cho ông chấp chưởng đại quân ở kinh thành, có thể thấy được sự tín nhiệm của Văn Đức đế đối với vị huynh đệ này. Cũng bởi vì Thụy Vương ở trước mặt Văn Đức đế là một đại hồng nhân, cho nên chỉ cần trong phủ ông hơi có chút gió thổi cỏ lay gì sẽ luôn bị chú ý, huống chi là chuyện lớn như chuyện Vương phi có thai.

Thái hậu ở trong cung sau khi nghe xong tin tức này, tất nhiên là cảm thấy vui mừng, ngày kế liền để cho thái giám mang ban thưởng của bà đến phủ, hoàng hậu, Trịnh quý phi cùng mấy vị phi tử ở hậu cung tự nhiên cũng phải có gì đó để bày tỏ.

Nhưng mặc dù Thái hậu thấy cao hứng, nhưng vì chuyện Thụy Vương phi mang thai mà toàn bộ không khí ở trong cung cùng ở kinh thành phát sinh biến hóa.

Thụy Vương tái hôn cũng đã được năm năm, mà cũng chỉ có một trai một gái, so với những nhà khác thì số lượng con cháu như vậy cũng là vô cùng đơn bạc, hiện nay thân thể Thụy Vương phi có biến động, có thể nói là một chuyện vui lớn.

Nhưng đại đa số người biết được chuyện này xong, có suy nghĩ hoàn toàn khác với Thái hậu, điều đầu tiên người ta nghĩ tới là vị trí Thụy Vương thế tử của Vệ Huyên.

Nếu như Vương phi hạ sinh nhi tử của riêng mình, mà nếu như Vệ Huyên vẫn bất hảo không chịu nổi như vậy, thì không biết sau này vị trí thế tử có thể bị huynh đệ cướp đi hay không. Lúc trước bởi vì Thụy Vương chỉ có duy có một nhi tử, cho nên cho dù Vệ Huyên có bất hảo hơn nữa, thì cũng vẫn là nhi tử duy nhất của Thụy Vương, chắc chắn được làm người thừa kế, không có huynh đệ tranh đoạt với hắn.

Nhưng là hiện nay đã hoàn toàn khác, nếu như Vương phi sinh được nhi tử, thì sẽ có việc vui xảy ra.

Tất cả người từng bị Vệ Huyên đùa bỡn hoặc là có cừu oán cùng Vệ Huyên, hoặc đơn giản chỉ là không ưa Vệ Huyên có tính bất hảo thì trong tâm lý của mọi người đều có chút hả hê, tất cả đều mong đợi cái thai trong bụng Thụy Vương phi là một nhi tử.


Đối với tâm tư của mọi người, trong lòng Vệ Huyên đều hiểu, bất quá hắn căn bản không có phản ứng gì, cho đến khi vào trong lớp học, một tôn thất con của quận vương bị Ngũ hoàng tử xúi giục mà đến trước mặt hắn châm chọc hai câu, Vệ Huyên liền lập tức hất bàn .

Một trận đại chiến hỗn loạn liền nổ ra ở Chiêu Dương cung đang tĩnh, người tham dự là là tất cả học sinh ở đây, ngay cả các hoàng tử cũng bị kéo xuống nước, đánh tới cuối cùng căn bản đã chẳng phân biệt được đâu là địch đâu là ta, chỉ biết là mọi người đều lao vào đánh nhau, cung nhân đứng hầu hạ đã bối rối đến muốn khóc, nhưng cũng không dám đi can ngăn —— những vị này đều là chủ tử, cho dù là người nào cũng đều không phải là người bọn họ có thể động vào, chỉ có thể lặng lẽ thay chủ tử nhà mình đỡ một chút đòn, nhưng rất nhanh sau đó những người được hạ nhân cản đòn cho đều bị đối phương nói một câu “Đúng là loại chỉ biết lấp ở sau lưng nô tài.” Liền đánh đuổi nô tài đang che chở mình đi.

Những lời nói này thật quá âm hiểm, người nào cũng không muốn để cho người khác cho là mình chỉ là một người mềm yếu chỉ có thể núp ở sau lưng nô tài.

“Đánh, đánh thật mạnh cho ta!”

Sau khi những lời này phát ra, một đám tiểu hài tử tầm sáu đến mười tuổi không đợi nữa mà thay phiên nhau tung quả đấm tới, ánh mắt cũng đã bốc lên ánh lửa hừng hực, lúc này làm gì còn phân biệt thân phận gì quái gì, cái gì lễ nghĩa liêm sỉ đều là chó má, đánh rồi nói tiếp.

Mà trong lúc đó, cũng không biết có phải là do Ngũ hoàng tử đặc biệt xui xẻo hay không mà luôn là bị mấy người vây lại đánh hội đồng hắn, chờ hắn khó khăn lắm mới giãy giụa thoát ra được, thì không biết tại sao thân thể lại nghiêng ngả một chút, liền vọt vào trung tâm của đám người, vì vậy lại bị quần ẩu, lại một lần nữa cố gắng lao ra, rồi lại một lần nữa bị đẩy vào….

Ngũ hoàng tử sắp điên rồi, không chỉ có con mẹ nó toàn thân đều đau, còn cảm thấy rất tà môn, hình như có người cố ý gài hắn vậy, tai sao lại luôn chỉ lao vào đánh một mình hắn? Hơn nữa đều là tập trung chào hỏi mặt của hắn. Hắn cảm thấy cái này nhất định là chuyện tốt của Vệ Huyên làm, thừa dịp có khoảng trống hắn một lần nữa ôm đầu chạy ra, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Vệ Huyên, nhìn khắp nơi một cái, nhất thời trong lòng cảm thấy kinh ngạc.

Không thấy Vệ Huyên!

“Hoàng bá phụ, bọn họ ở đó đánh nhau!”

Một giọng nói theo âm thanh ầm ĩ ở xa xa truyền tới, trừ đám người kia đang đánh nhau nhiệt huyết tới mức não tàn nên căn bản không nghe được, một số ít người khác còn một chút lý trí đều nghe được, nhất thời một thân mồ hôi lạnh chảy ra, đồng thời động tác trên tay cũng đình trệ, bất chấp bị những người bên cạnh đánh trúng, cả người cứng đờ nhìn ra ngoài, đúng lúc thấy Vệ Huyên lôi kéo Văn Đức đế đang khoác long bào màu vàng sáng long lanh đi vào.

“Hoàng thượng giá lâm!”


Một tiếng giọng nói bén nhọn vang lên, nhất thời toàn bộ giáo đường đang loạn xạ dường như được ai đó ấn nút dừng, tất cả động tác của mọi người đều cứng, hiện trường nhất thời yên tĩnh đến đáng sợ.

Sắc mặt của Văn Đức đế đang đứng ở phía trước cũng bình yên đến đáng sợ.

“Hoàng, hoàng, Hoàng thượng…”

Không biết là người nào nhát gan đã lẩy bẩy cả người kêu một tiếng, sau đó liền phịch một cái quỳ xuống.

Cái quỳ này của hắn đã phá vỡ sự yên tĩnh của hiện trường, đám tiểu hài tử đánh nhau đã đỏ cả mắt kia rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, liền phịch một tiếng quỳ cũng đồng loạt quỳ theo. Các chủ tử cũng đã quỳ, đám hạ nhân và cung nhân tất nhiên cũng không dám đứng, tất cả mọi người đều quỳ sấp xuống, nhất thời trên mặt đất ở hiện trường quỳ đầy người, người duy nhất đứng chỉ có Văn Đức đế cùng người đang đứng bên cạnh ông là Vệ Huyên.

Hiện trường im lặng được một lúc, lúc tim của mấy tiểu hài tử đập nhanh đến mức quá tải mà sắp hỏng, giọng nói của hoàng đế mới vang lên: “Đánh nhau ở trong lớp học? Các ngươi thật là những đứa trẻ tốt, nếu như các ngươi thấy ở đây học tập không tốt, ngày mai đều không cần đến nữa!”

Nghe nói như thế, tâm can tất cả hài tử đều run, đây là hoàng đế đang nổi giận sao? Nếu như ngày mai bọn họ không cần đến, không nói đến phụ thân mẫu thân và các vị trưởng bối trong nhà bọn họ sẽ trách tội, sợ rằng sau này mình ở trong xã hội quyền quý cũng sẽ không ngẩng đầu lên được. Đám hài tử này mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng đã hiểu được việc được ở nơi này học có nghĩa ý như thế nào, đó là cơ hội để được tiếp cận hoàng đế, sau này nói không chừng còn có thể vào vũ lâm quân của hoàng đế.

Văn Đức đế nhìn về phía một phòng hỗn loạn, ánh mắt sâu thẳm, trong con ngươi hàm chứa sự nghiêm túc, “Người đâu, còn không đi chuẩn bị để hầu hạ chủ tử của các ngươi trở về rửa mặt.”

Đám người xui xẻo kia liền thúc giục cung nhân của mình vội vàng đi xuống chuẩn bị.

Văn Đức đế nhìn đám hài tử đang quỳ, người nào người nấy đều bị đánh đến mặt mũi đều bầm dập thì không nói, trên người chúng cũng dính đầy mực nước cùng giấy vụn, thật là chật vật, nào còn tư thái lễ nghi cao quý như bình thường? Nhìn thấy vậy ông cũng không nhịn được mà cảm thấy buồn cười.


“Phụ hoàng…”

Bỗng nghe thấy một âm thanh run rẩy, Văn Đức đế phát hiện ra là giọng nói của Ngũ hoàng tử, nhưng khi quay lại nhìn, chỉ thấy tiểu hài tử có một cái mặt như đầu heo =. =! Nhất thời lại càng giật mình, Ngũ hoàng tử của ông tại sao lại có thể là một đứa trẻ xấu xí như vậy? Bị đánh thành như vậy… Có phải hơi vô dụng?

Vệ Huyên thấy dáng vẻ Ngũ hoàng tử, thiếu chút nữa đã phì cười, vội vàng cúi đầu, tránh cho bản thân thật sự không nhịn được mà bật cười.

Văn Đức đế lại đặc biệt nhìn thêm một chút, trừ mặt Ngũ hoàng tử bị đánh thành cái đầu heo ra, Lục hoàng tử và Thất hoàng tử tám tuổi, Bát hoàng tử sáu tuổi nhìn hình như không có nghiêm trọng như vậy, nhưng chúng đều dính đầy mực nước, quần áo cũng đầy nếp nhăn, nhìn thật ngốc nghêch ngu xuẩn.

Văn Đức đế rất nhanh liền thu tình hình bên trong phòng vào trong đáy mắt, sau đó tầm mắt nhẹ nhàng thoải mái dời trở lại, dời đến trên người đứa trẻ đang thò đầu hăng hái bừng bừng nhìn về phía bên trong phòng là Vệ Huyên, lúc phát hiện tầm mắt của ông, tiểu hài nhi còn ngẩng đầu nhe răng cười một tiếng với ông, hết sức hoạt bát lại vui vẻ, khiến cho Văn Đức đế không nhịn được cũng lây một chút vui vẻ.

Ông đưa tay xoa đầu đứa trẻ, nói với đám hài tử kia: “Bản thân thu thập sạch sẽ xong, rồi đến thiền điện gặp trẫm.”

Dứt lời, Văn Đức đế mang theo Vệ Huyên rời đi.

Ngũ hoàng tử quỳ dưới đất, thấy bóng dáng phụ hoàng mang theo Vệ Huyên rời đi, trong mắt liền tràn đầy oán độc, còn có trong lòng có một chút cảm giác hâm mộ cùng ghen tị không cách nào xóa hết.

Lục hoàng tử, Thất hoàng tử, Bát hoàng tử cũng ngơ ngơ ngác ngác nhìn bọn họ rời đi, trong mắt là không che giấu được tia hâm mộ.

Chờ cung nhân mang nước rửa mặt tới, kèm theo đó là một bộ quần áo sạch sẽ, mọi người rốt cuộc đứng dậy đi vào phòng trong mới bắt đầu để ý đến bộ dáng của chính mình, khi thấy bóng dáng chật vật của bản thân ở trong nước, đứa trẻ nào cũng không nhịn được mà nhíu mày, nghĩ đến bộ dáng này của mình đã bị hoàng đế thấy được, quả thực là đã phạm thượng, thiếu chút nữa không nhịn được mà khóc ra thành tiếng.

Lúc này, trong lòng tất cả mọi người đều hối hận gần chết, trong lòng không nhịn được mà đều cắn răng nghiến lợi, rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?

*****


Trong thiên điện ở Chiêu Dương cung, sau khi cung nữ dâng trà bánh điểm tâm xong, liền yên lặng lui sang một bên.

Văn Đức đế ngồi ở vị trí chủ vị, nhìn về phía hài tử đang ngổi ở phía dưới, nói: “Giải thích, tại sao lại biến thành như vậy?”

Vệ Huyên ánh mắt vòng vo xoay chuyển, lúc đang chuẩn bị mở miệng lúc, liền nghe cung nhân báo lại, Thái tử điện hạ tới rồi.

Thái tử tự năm ngoái đã được mười lăm tuổi, nên đã bắt đầu vào triều chấp chánh, nhưng bởi vì tuổi còn quá nhỏ, thân thể lại không tốt, nên cũng không gây ra chuyện xấu gì, nhưng thỉnh thoảng Văn Đức đế cũng sẽ đem chút sự việc tới khảo nghiệm Thái tử một chút.

Thái tử cũng nghe nói tới chuyện mấy tiểu hài tử ở trong Chiêu Dương cung đánh nhau, suy tính một chút, liền trực tiếp tới đây.

Văn Đức đế thấy vẻ mặt Thái tử đầy vẻ buồn rầu đi vào, âm thầm gật đầu, trên mặt lại nói: “Tại sao Diệp nhi lại tới đây?”

Thái tử thỉnh an Văn Đức đế xong, liền liếc nhìn Vệ Huyên đang ngồi ở vị trí ngay phía dưới phụ hoàng, ho khan một tiếng, cung nhân bê một chiếc ghế tới liền ngồi xuống, nói: “Lúc nãy nhi thần nghe thấy mấy hoàng đệ đánh nhau ở trong lớp, nên nhi thần lo lắng mấy vị hoàng đệ bị thương, mà nhi thần cũng không rõ ràng tình huống lắn, nên tới xem tình hình một chút, xem đã xảy ra việc gì?”

Hoàng đế sau khi nghe xong mỉm cười nói: “Trẫm cũng không rõ lắm, cho nên bây giờ trẫm đang hỏi Huyên đệ của con, lúc trước cũng là Huyên Nhi cho người đến nói với trẫm.”

Thái tử nghe xong, nhìn về phía Vệ Huyên, trực giác của hắn mách bảo chuyện này không khỏi có liên quan tới Vệ Huyên.

Vệ Huyên uống một hớp trà, nói: “Hoàng bá phụ, chuyện là như vầy, việc đánh nhau do con khởi xướng trước, mà con cũng chỉ là hất bàn đánh tên tiểu tử đáng ghét một quyền mà thôi, việc sau đó hoàn toàn không liên quan đến con.” Hắn nói với vẻ vô cùng vô tội, “Hoàng bá phụ, con bị người ra bắt nạt, hắn nói sau khi mẫu phi con có đệ đệ xong, phụ vương của con sẽ để cho hoàng bá phụ phế vị trí thế tử của con để truyền cho đệ đệ của con, con nghe xong trong lòng liền cảm thấy khó chịu, cho nên liền hất bàn, nhưng sau đó con cũng không biết vì sao, những người đó liền ánh nhau. Con lo lắng sẽ phát sinh ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, nên mới vội vàng cho người đi tìm hoàng bá phụ tới đấy chứ. Hơn nữa, quần áo của con cũng bị bọn họ làm dơ.”

Nói xong, hắn giơ tay lên, đưa tay áo đến cho Văn Đức đế nhìn.

Văn Đức đế nhìn thấy trên tay áo hắn chỉ thấy một vết mực nước mờ, nhớ tới mấy đứa trẻ ở trong dường như là được vớt từ trong nghiêng mực ra thì nhất thời liền cảm thấy dở khóc dở cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.