Đọc truyện Sủng Thê Như Mệnh – Chương 240
Tạ ma ma đã nhiều lần nhìn vào phòng, nhưng tiếc là tấm rèm đã che đi không nhìn thấy được những gì đang diễn ra bên trong, bên cạnh có tiểu nha đầu đang nhìn, bà không thể vào tường để nghe ngóng bên trong có chuyện gì, đỡ để mấy tiểu nha đầu này sau này lại nhìn rồi học theo, không khỏi thấy sốt ruột
Đúng lúc đó, Lộ Vân bưng khay đi tới, Tạ ma ma tươi cười chào hỏi.
“Lộ Vân cô nương đưa điểm tâm cho Thế tử phi đúng không? Là gì vậy?”
Tạ ma ma là bà vú của Thế tử phi, tuy có chút mềm yếu nhưng bà luôn toàn tâm toàn ý phục vụ Thế tử phi, kỳ lạ là tính bà lại không hề ghê gớm, nhưng các nha hoàn lại rất kính trọng bà.
Kiểu kính trọng này là dựa vào sự coi trọng của Thế tử phi với Tạ ma ma, nếu là người hay thứ mà Thế tử phi coi trọng, kể cả có là con thỏ con thì cũng phải coi trọng.
Lộ Vân khẽ gật đầu, nói: “Vừa rồi Thế tử phi nói muốn ăn canh trứng táo đỏ, nô tì đi bảo đầu bếp đi nấu một ít, trong bếp còn lại hai cái chén, ma ma đói thì cứ đến đó ăn.”
Tạ ma ma cười miễn cưỡng nói: “Cám ơn Lộ Vân cô nương đã nghĩ đến bà lão này, ta bây giờ không đói.”
Sao bà có thể nuốt trôi vào lúc này? Cũng không biết A Uyển đột nhiên gọi mấy nha đầu đó vào làm gì, Tạ ma ma đã rất lo lắng, sợ mấy nha đầu bị A Uyển chiều chuộng sinh hư, làm việc gì cũng khiến A Uyển tức giận, dù sao sức khoẻ A Uyển không bình thường, nếu nàng tức quá sinh bệnh thì phải làm sao.
Tạ ma ma luôn cảm thấy cô nương mà bà chăm sóc là một người hiền lành, hơn nữa còn không tự cao tự đại như những tiểu thư quý tộc khác, thích nhìn vẻ ngoài hoạt bát của những nha hoàn xung quanh mình, cho nên không khỏi nuông chuộng nha hoàn bên cạnh mình, thậm chí còn không quát mắng họ như nô tì.
Nhưng bà cũng không nghĩ rằng điều A Uyển làm là không tốt, mấy nha hoàn còn trung thành và tận tâm với A Uyển, nhưng mà lại cảm thấy mấy nha hoàn đó không rõ bổn phận của mình, chỉ sợ bọn họ sớm muộn cũng sẽ gây họa.
Là bảo mẫu bên cạnh A Uyển từ nhỏ, Tạ ma ma cảm thấy bà phải đôn đốc mấy đứa nha hoàn này nhiều hơn, nhắc nhở họ vào thời điểm quan trọng.
Nhưng ai ngờ bà vẫn chưa kịp nhắc nhở, mấy nha hoàn kia đã mắc lỗi rồi.
Nếu không, hôm nay sau khi A Uyển đến chỗ Úc đại phu về, vẻ mặt nàng có gì đó không đúng, khiến Tạ ma ma có chút lo lắng.
Lúc này nhìn thấy Lộ Vân nói xuyên qua tấm rèm: “Thế tử phi, nô tì mang canh trứng táo đỏ tới rồi.”
Căn phòng rất yên tĩnh, một lúc sau, Thanh Hoàn vén rèm lên, bảo nàng đi vào.
Lộ Vân nhanh chóng chú ý đến hốc mắt đỏ ửng của Thanh Hoàn, sau khi bước vào, đồng thời cũng phát hiện sắc mặt của mấy nha hoàn không được tốt lắm, trông như thể bị khiển trách, uể oải, cảm xúc không ổn lắm.
Lộ Vân thấy vậy, nhưng không nói gì, làm như không biết, bưng thức ăn trên khay ra, đặt ở trên bàn nhỏ chạm khắc hoa hồng đỏ trên ghế.
Bốn nha hoàn họ Thanh là những nha hoàn hồi môn đi theo A Uyển tới thành Minh Thủy, các nàng chính là thể diện của A Uyển, ngay cả khi họ làm gì sai, A Uyển có thể âm thầm khiển trách hoặc trừng phạt họ, chứ không bao giờ dạy dỗ trước mặt người khác, khiến bọn họ mất mặt, đó là vấn đề về nguyên tắc.Không nể mặt họ, cũng có nghĩa là không nể mặt A Uyển, đây chính là lý do trong một gia tộc, các nha hoàn bên cạnh lão tổ tông sẽ được lão gia hay thiếu gia kính trọng vài phần.
Lộ Vân là người hiểu chuyện, biết A Uyển vừa rồi tách mình ra, nhưng không có ý định thăm dò.
Sau khi mở nắp, bên trong chiếc chén sứ Thanh Hoa là một loại sữa trứng đông màu vàng nhạt với hai viên táo đỏ ở trên, nhìn vào đã thấy hấp dẫn.
A Uyển cầm lấy chiếc thìa Lộ Vân đưa, ánh mắt trầm xuống, nói với bốn nha hoàn đang đứng một bên: “Được rồi, các ngươi không còn việc gì nữa, lui xuống đi.”
Bốn nha hoàn nhìn A Uyển, khi nghe thấy giọng nàng đã dịu dàng trở lại, mắt đỏ lên, suýt chút nữa lại khóc.
Tuy nhiên, vẫn kìm nước mắt, cúi xuống hành lễ với A Uyển, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, liền đã thấy Tạ ma ma đứng đó vẫy tay với họ.
Bốn nha hoàn vội vàng bước tới, thấy Tạ ma ma quan sát bọn họ rồi thở dài, dường như rất thất vọng, nói với bọn họ: “Mấy người các ngươi, đi với ta.”
Bốn người vốn luôn kính trọng Tạ ma ma, lập tức thấp giọng đáp lại, sau đó đi theo Tạ ma ma.
A Uyển từ từ ăn món sữa trứng táo đỏ, vừa suy nghĩ.
Nàng không ngờ rằng, mình có thể mang thai, nhưng lại là do nha hoàn của mình trời xui đất khiến thúc đẩy.
Nếu như không có mấy nha hoàn lo nhiều nên loạn này tự ý hỏi Úc đại phu, nàng cũng sẽ không biết Vệ Huyên từ lúc viên phòng, vẫn luôn uống thuốc, cũng không muốn có con.
Úc đại phu tưởng nàng đã biết, nên hiểu lầm lời của Thanh Bình, sau đó dừng thuốc của Vệ Huyên, khiến nàng mang thai ngoài ý muốn.
Nàng biết bao năm qua điều trị cơ thể mình rất tốt, ít khi bị bệnh nhưng không ngờ lại tình cờ mang thai như vậy.
Nếu không có những sự trùng hợp này, chỉ sợ cả đời này, nàng sẽ không bao giờ có con.
Tuy nàng không biết Vệ Huyên có ý gì, nhưng nàng và Vệ Huyên cùng nhau lớn lên, đương nhiên không thể để người ta trách cứ Vệ Huyên, cũng không thể để người ta biết những việc Vệ Huyên đã làm.
Vì vậy, nghiêm khắc trừng trị những hành động tự tiện này của mấy nha hoàn, để họ nhớ bài học này, sau này không tái phạm nữa.
Mặc dù đứa bé này có được là do ngoài ý muốn, nhưng bây giờ đang mang thai, A Uyển sau khi chấp nhận chuyện này, định sinh đứa bé ra, sau này sẽ nuôi dưỡng thật tốt, làm tròn trách nhiệm của cha mẹ, giống như cha mẹ nàng đã đói với nàng.
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy thoải mái trong lòng, quyết định tối nay Vệ Huyên về nhất định phải nói chuyện thẳng thắn với hắn, cũng không muốn hắn có tâm lý cố chấp với đứa con trong bụng nàng.
Đặt chiếc thìa bạc xuống, A Uyển không kìm được đưa tay sờ vào cái bụng phẳng lì của mình.
“Thế tử phi, người sao vậy?” Lộ Vân có chút lo lắng hỏi, thân thể của A Uyển bây giờ đã khác rồi, đêm qua Lộ Bình đã dặn dò nàng, phải luôn để ý Thế tử phi, không để nàng xảy ra chuyện gì.
A Uyển cười với nàng và nói: “Không có gì đâu, đừng lo lắng.
Ta chỉ nghĩ bụng mình phẳng lì, không có cảm giác gì.
Những thai phụ khác thường hay bị thai nghén, nhưng ngươi xem ta ăn được ngủ được mọi thứ đều ổn, thực sự không có bất kỳ cảm giác gì đặc biệt.”
Trên mặt Lộ Vân Sơ thoáng hiện lên một nụ cười, nàng thu dọn chén trên bàn nói: “Thế mới tốt đó ạ, chứng tỏ tiểu chủ tử biết người vất vả, cho nên mới ngoan ngoãn, không làm phiền người đó.” Lộ Vân cảm thấy, A Uyển còn khỏe mạnh hơn người khác, cũng hơi lo rằng sau này mang thai sẽ vất vả, nếu đứa trẻ này ngoan ngoan, bình an hạ sinh, vậy mới là điều tốt nhất.
Nghe Lộ Vân nói như vậy, A Uyển không khỏi bật cười, mới hơn một tháng, chỉ là một hạt mầm nhỏ, làm sao biết được là có thông cảm hay không? Nhưng người này thích nói vài lời an ủi, A Uyển cũng không thể bắt bẻ nàng.
Hôm nay khi đến chỗ Úc đại phu, A Uyển nhân tiện nhờ hắn bắt mạch, biết rằng mạch mình vẫn ổn định, mấy tháng này chỉ cần chăm sóc cơ thể cho tốt, đảm bảo chế độ ăn uống cân đối lành mạnh, chắc là có thể sẽ suôn sẻ sinh hạ, tâm trạng cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
“Lộ Vân, giúp ta mài mực, ta phải viết thư cho kinh thành bên kia.” A Uyển phân phó, hôm qua binh hoang mã loạn*, về sau tất cả tâm trí đều chú ý đến sự kỳ lạ của Vệ Huyên, nên chưa có thời gian viết thư cho cha mẹ ở kinh thành nói về chuyện này.
*Binh hoang mã loạn: rối loạn; loạn lạc; hoảng loạn; nhốn nháo hoảng loạn; chiến tranh loạn lạc.
Chờ Lộ Vân mài mực xong, A Uyển cầm cây bút trên tay, tâm trạng của nàng từ từ dao động theo nét chữ trên giấy.
Lúc này, cuối cùng nàng cũng có niềm vui được làm cha mẹ, thành tâm mong chờ sinh linh bé bỏng trong bụng mình.
Sau khi viết xong bức thư, A Uyển cảm thấy hơi mệt mỏi, liền nói với Lộ Vân: “Ta lên giường nằm một lát.”
Lộ Vân vội cởϊ áσ khoác cho nàng, đỡ nàng lên giường, sau đó hạ rèm che bớt ánh sáng, để không ánh nắng lọt vào để không chói mắt.
A Uyển tối qua bị Vệ Huyên lăn lộn cả đêm, sáng nay nàng lại đến tìm Úc đại phu, nên không nghỉ ngơi đủ, nằm trên giường, ngáp một cái, chốc lát sau liền ngủ thiếp đi.
Khi Vệ Huyên quay lại, nhìn thấy Lộ Vân ngồi trước tấm bình phong trong phòng, không khỏi ngạc nhiên, hỏi: “Thế tử phi đâu?”
“Đang nằm nghỉ bên trong ạ.” Lộ Vân vừa nói vừa kéo rèm cửa cho hắn.
Vệ Huyên nghe xong, bước nhẹ chân, không nhịn được hỏi: “Sao lúc này…..lại nghỉ ngơi vậy? Nàng ấy không khoẻ ở đâu sao?” Câu cuối cùng, giọng nói đã có chút lạ lùng.
Lộ Vân trong lòng hơi động, vội vàng nói: “Không phải đâu ạ, Thế tử phi chỉ hơi mệt mỏi.
Bạch Thái y nói rồi, thai phụ thường hay thích ngủ.”
Trong lòng Vệ Huyên cuối cùng cũng yên tâm, hắn hỏi: “Hôm nay nàng ấy dậy giờ nào? Đã làm gì những gì?”
“Vẫn như thường lệ, đều ] vào giờ thìn.” Lộ Vân liếc nhìn hắn, nhớ lại những gì A Uyển đã dặn mình, liền nói: “Thế tử phi ăn điểm tâm xong thì viết một bức thư cho bên kinh thành, rồi cũng không làm gì nữa.”
Vệ Huyên hỏi rất cẩn thận, thậm chí còn hỏi rõ A Uyển đã ăn cái gì, sau khi biết được không có chuyện gì, cuối cùng cũng vào bên trong.
Khi đến bên giường, hắn đứng nhìn tấm lụa rơi trên mặt đất một lúc, rồi nhẹ nhàng vén rèm che lên, ánh mắt hướng về phía giường, ngơ ngác nhìn người đang vùi mặt vào chăn bông trên giường, chỉ để lộ mái tóc xõa trên gối gấm màu xanh đá.
Vệ Huyên đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, đưa tay di chuyển đến khuôn mặt lộ ra của nàng, do dự, nhưng rốt cuộc cũng làm gì.
A Uyển ngủ thiếp đi và mãi đến trưa mới tỉnh dậy.
Là bị đói tình.
Vừa mở mắt ra, liền thấy người đàn ông ngồi bên giường, đang nhìn nàng chằm chằm với đôi mắt im lặng.
A Uyển dụi mắt ngồi dậy, nhìn hắn một hồi rồi nghiêng người về phía hắn.
Trước khi đến gần, tay hắn đã vươn tới, cẩn thận ôm lấy eo nàng, rồi để nàng dựa vào vòng tay hắn.
Trong hành động một cách vô thức lại có chút cẩn thận.
A Uyển không nhịn được muốn cười, lại muốn cắn hắn để trút giận, nhưng thấy hắn trong lúc hành động có chút sợ hãi, nàng không nỡ làm vậy, đành thở dài trong lòng, nói: “Thiếp đói rồi, thiếp muốn ăn canh thịt dê và bánh thịt bò.”
“Ta kêu phong bếp nấu cho nàng nhé.” Nói rồi liền phân phó Lộ Vân truyền thiện.
Mặc dù đã bỏ lỡ thời gian ăn bữa trưa, nhưng dưới bếp đã nhanh chóng bắt tay vào làm, rồi mang bữa trưa lên.
Vệ Huyên trực tiếp ôm lấy A Uyển, như nàng mắc bệnh nặng, tự mình ôm nàng ngồi trên ghế gần cửa sổ trong phòng, lấy một cái gối ôm đặt sau lưng nàng.
A Uyển buộc lại mái tóc rũ rượi của mình, cảm thấy hơi xấu hổ, mới ngủ dậy, không những chưa tắm rửa thay quần áo, còn không chải đầu, như chỉ mặc một bộ đồ ngủ đi đến nhà hàng ăn cơm, vô cùng mất mặt.
Nhưng nhìn tên Thế tử gia kia, nàng không thể nói gì.
Bữa trưa có bánh mì thịt bò được nướng trong mềm ngoài giòn, còn có canh thịt dê ngon tuyệt, A Uyển có thể ăn hết một cái bánh mì thịt bò và một bát canh thịt dê, nhiều hơn một phần ba so với sức ăn bình thường, khiến Vệ Huyên nhìn mà kinh ngạc.
Bình thường hắn luôn muốn A Uyển ăn nhiều hơn, nhưng bây giờ cuối cùng A Uyển ăn nhiều hơn, hắn lại cảm thấy hơi khó chịu.
A Uyển ăn rất ngon, không màng trái tim nhạy cảm của chàng Thế tử gia kia, ăn uống xong thì súc miệng và thay quần áo, sau đó đi dạo trong sân, nhân tiện thưởng thức những chậu cây trong vườn hoa, nếu không để ý đến môi trường, chỉ cần nhìn những chậu cây này sẽ cho A Uyển cảm giác rằng nàng vẫn đang sống trong kinh thành.
Cả thành Minh Thủy cũng chỉ có Vệ Huyên là có đủ tài lực để cho phép mọi người xây dựng một ngôi nhà ấm, để nàng ngắm thực vật bốn mùa.
Mặc dù A Uyển không biết vị Thế tử này làm thế nào để có nhiều tiền đến mức tiêu xài hoang phí vậy, nhưng nàng biết tài sản của Vệ Huyên ngoài hồi môn của mẫu phi hắn và nhiều phần thưởng khác nhau trong cung, hắn còn có một khoản tiền riêng, số tiền trong đó cũng là một tài sản khổng lồ.
Vệ Huyên đi theo sau nàng, ánh mắt lo lắng nhìn nàng.
A Uyển đã gần như đi dạo xong, sau đó tiếp tục đi bộ trở lại chính viện, rồi quay trở lại phòng đọc sách.
Vệ Huyên đi theo nàng như một con sâu, cau mày, nhìn thấy nàng đi dạo xung quanh, cả trái tim hắn đều treo cao.
Cuối cùng nàng cũng về phòng, tựa vào cửa sổ đọc sách, trái tim càng treo cao.
“Nàng muốn đi nghỉ ngơi không?” Vệ Huyên đề nghị: “Đọc sách làm hao tổn tinh thần, hay là đừng đọc nữa.”
A Uyển chậm rãi lật sách, không có ngẩng đầu lên nói: “Sao chàng không nói thiếp ăn uống cũng sẽ ảnh hưởng tới tinh thần, không cho thiếp ăn nữa?”
“… Ăn thì làm sao mà tổn hại tinh thần được?” Thế tử gia như bị nghẹn, gần như trở nên cáu kỉnh.
A Uyển đột nhiên ngẩng đầu lên và cười với hắn, nụ cười trẻ con như một đứa trẻ nghịch ngợm, thấy hắn ngơ ngác, A Uyển vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh mình và nói với hắn: “Đọc sách cũng không được, vậy chàng qua đây ngồi, chúng ta nói chuyện chút.
Chàng sẽ không cảm thấy nói chuyện cũng hao tổn tinh thần đâu, đúng không?”
Vệ Huyên lại bị nàng làm cho nghẹn, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát của nàng, trong lòng từ từ bình tĩnh lại.
Vệ Huyên rút quyển sách trên tay nàng trước, rồi mới ngồi vào bên cạnh nàng, sau đó tự nhiên ôm nàng vào lòng, để nàng ngồi lên đùi mình, thân hình cao lớn của hắn hoàn toàn bao bọc lấy nàng, cảm giác như vậy sẽ bảo vệ nàng khỏi mọi tổn thương.
Lúc đầu A Uyển còn cạn lời với thói quen của hắn nhưng bây giờ thì cũng đã tự nhiên, hắn nghĩ hành động như thế này có cảm giác an toàn hơn, nên cũng tuỳ hắn.
“Hôm nay Úc đại phu đến bắt mạch cho thiếp, thiếp liền hỏi hắn một chuyện.” A Uyển đột ngột nói.
Cả người Vệ Huyên đột nhiên cứng đờ.
Như thể không cảm thấy điều đó, A Uyển tiếp tục: “Thiếp nghĩ là, cha mẹ và phụ vương, mẫu phi chàng đều mong chờ tin vui của chúng ta, thế nên mang thai cũng tốt.” Nàng cố gắng nói nhẹ nhàng, trong hai người thì đã có một người sợ hãi và nghi ngờ, như vậy người kia phải tự tin vào cuộc sống, xoa dịu nỗi hoảng sợ của hắn.
Nàng cảm thấy dù sao Vệ Huyên cũng chỉ là một thiếu niên 18 tuổi, chưa chưa chuẩn bị tâm lý nên không thể chấp nhận chuyện mình sắp làm cha cũng là việc bình thường.
Tuổi tâm hồn của nàng lớn hơn hắn, vì vậy nàng có thể trấn an hắn.
A Uyển vốn nghĩ vậy, đương nhiên là dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói rõ sự việc, nhưng không biết rằng nỗi kinh hoàng của Vệ Huyên bắt nguồn từ sự sinh ly tử biệt của họ ở kiếp trước, khiến hắn không thể chịu nỗi bất cứ khả năng nào có thể khiến nàng rời đi, như vậy đã trở thành một căn bệnh điên cuồng.
Đợi cho cơ thể Vệ Huyên từ từ thả lỏng, A Uyển mới ngẩng đầu hôn lên khóe miệng của hắn, cười nói: “Thiếp nhớ rồi, hình như chàng đã từng nói với thiếp, đợi đến khi Nhị đệ kết hôn, chàng sẽ nhận một đứa con nuôi từ đệ ấy, phải không nào? Vào dịp Tết năm ngoái, chàng còn dặn dò đệ ấy, rằng sau này phải cưới một cô nương thông minh, lanh lợi, sinh ra một đứa con thông minh, rồi chàng sẽ nhận nuôi đứa trẻ đó, phải không? “
Nghĩ lại lúc đó hắn nói làm nàng không thể hiểu được, A Uyển không nhịn được bật cười, nàng không để tâm lắm đến lời nói của Vệ Huyên hồi bé , tưởng rằng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời của trẻ con, khi lớn lên Vệ Huyên lại nhắc tới, vẫn không để tâm, cho rằng hắn chỉ đang đùa với Vệ Trác thôi.
Nhưng ai ngờ, hắn lại nghiêm túc.
Hắn không muốn nàng mang thai, không muốn nàng phải trải qua cơn đau đẻ, sợ cơ thể yếu ớt của nàng không thể chịu đựng được, nên trong lúc viên phòng đã uống thuốc tránh thai do Úc đại phu chuẩn bị.
Nếu không phải do nhầm lẫn của Thanh Bình, Úc đại phu nghĩ đó là ý của nàng nên đã đưa thuốc giải cho hắn, e rằng cả đời này nàng sẽ không biết được, cả đời này nàng vẫn sẽ nghĩ rằng mình quá yếu ớt, không thể sinh con, chứ không nghĩ là vì hắn.
Vệ Huyên mím môi, vẻ bướng bỉnh hiện lên trên khuôn mặt âm trầm kia, giống như vẻ bướng bỉnh mỗi lần bị nàng từ chối hồi còn nhỏ, nhưng cho dù nàng từ chối thế nào, hắn đã nhận định rồi, chết cũng không buông tay.
Trước kia từng thấy hắn phiền, cảm thấy hắn là tiểu shota quái đải, là tên tiểu tử đáng ghét, nhưng bây giờ lại có một tâm trạng khác, đúng là có hơi khó chịu.
“Phải không? Nói đi mà ~” Giọng nàng nũng nịu, cố gắng khơi dậy phản ứng của hắn.
Vẻ mặt Vệ Huyên càng thêm u ám, trong sự thúc giục của nàng mới lên tiếng.
Sau đó, Vệ Huyên bị A Uyển cắn mạnh vào khóe miệng, đau đớn đến xuýt xoa, khi chạm vào thấy chảy máu, lập tức nhìn nàng đầy khiếp sợ.
Đây là lần đầu tiên A Uyển hung dữ với hắn như vậy!.