Sủng thê như lệnh

Chương 29


Đọc truyện Sủng thê như lệnh – Chương 29:

 
Chương 29
 
Editor: Vermouth
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc A Uyển tiến vào, người trong sảnh cũng thấy nàng, trên mặt Trưởng Công chúa Khang Nghi lộ ra nụ cười ôn nhu.
 
Trưởng Công chúa Khang Nghi yêu thương gọi con gái, “A Uyển, đến chỗ mẫu thân nào.”
 
“Ô kìa, đây là A Uyển sao? Mây năm không gặp mà con đã lớn như vậy rồi!” Tĩnh Nam Quận Vương phi cũng nở nụ cười vui mừng, chờ A Uyển đi tới hành lễ với trưởng bối xong, tay nàng ôm lấy tiểu cô nương vào trong ngực, sờ mặt nàng, ôn nhu nói: “A Uyển còn nhớ ta không?”
 
A Uyển rời kinh khi còn chưa tròn bốn tuổi, ký ức trẻ con nhỏ như vậy có hạn, đối với một người ba năm không gặp hẳn là không có ấn tượng. A Uyển tất nhiên nhớ rõ nàng ấy nhưng cũng không thể hiện quá rõ, chỉ nghiêng đầu nhìn nàng, chần chờ nói: “Hình như có nhớ ạ…”
 
Thanh âm của bé gái nho nhỏ mềm mại, phối hợp với bộ dạng tiểu loli, vô cùng đáng yêu. Nghe thấy lời nàng nói, những người ở đây đều bật cười, trên mặt cậu bé ngồi bên cạnh Tĩnh Nam Quận Vương phi cũng không nhịn được cười, nhìn nàng bằng đôi mắt ôn hòa, bên trong đó ngập tràn tò mò.
 
Tĩnh Nam Quận Vương phi bị chọc cười, nói: “Nhớ rõ là nhớ rõ, không nhớ rõ là không nhớ rõ, sao lại hình như? Có điều con còn nhỏ, không nhớ ra ta cũng phải, ta là dì Nghiên của con.”
 
A Uyển biết nàng ấy có giao tình rất sâu sắc với mẹ Công chúa, sau khi nghe xong nàng ngoan ngoãn gọi một tiếng “dì Nghiên”, chứ không gọi “mợ Đường” theo quy củ gì đó. Quận Vương Tĩnh Nam đương nhiệm là anh em họ với Hoàng đế, không với tới quan hệ máu mủ nhưng lão Quận Vương Tĩnh Nam từng có công tòng vua khi Tiên đế đăng cơ, Văn Đức Đế bất ngờ đăng cơ, tuy Quận vương phủ Tĩnh Nam bấy giờ có chút xuống dốc, đời sau không lớn bằng đời trước, nhưng ở trong hoàng tộc thanh danh vẫn không tệ.
 

Nụ cười trên mặt Tĩnh Nam Quận Vương phi càng sâu hơn, lại thương tiếc vuốt ve mặt A Uyển, nói với Trưởng Công chúa Khang Nghi: “Nghe nói khí hậu ở Giang Nam rất tốt, bốn mùa như mùa xuân, có lẽ mấy năm nay các người sống rất tốt ở Giang Nam, nhìn A Uyển của chúng ta cũng khỏe mạnh hơn không ít rồi, vậy mà lớn thế này rồi, trông rất đáng yêu, về sau sẽ càng ngày càng khỏe hơn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Còn không phải sao, tiểu gia hỏa lúc trước ốm yếu như thế, quanh năm suốt tháng bệnh liệt giường, ngay cả cửa cũng không ra được mấy lần, lần nào gặp cũng phải lo lắng cho bé gái yếu ớt lúc nào cũng có thể chết yểu như vậy, không biết lòng Trưởng Công chúa Khang Nghi buồn rầu biết bao nhiêu. Bây giờ nhìn nàng, tuy bộ dạng vẫn yếu ớt nhưng cũng đã lớn lên không ít, màu da cũng không trắng nhợt tới mức trong suốt như bánh quế, còn trơn bóng giống như châu ngọc tỏa ánh sáng mờ.
 
Ôm tiểu cô nương mềm mại ở trong ngực, Tĩnh Nam Quận Vương phi cảm thấy, cứ điều dưỡng như vậy, chờ A Uyển lớn lên một chút, chắc là có thể không khác cô nương bình thường.
 
Trên mặt Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng không kìm được vui vẻ, hiền từ nhìn con gái, vui vẻ nói: “A Nghiên nói đúng, khí hậu Giang Nam quả thực rất dễ chịu, ấm áp ôn hòa, mùa đông cũng không lạnh buốt như phương bắc, xuôi nam thêm chút, thậm chí mùa đông còn không có tuyết rơi, rất thích hợp để A Uyển điều dưỡng cơ thể. Ta còn muốn, nếu có thể thì về sau định cư luôn ở Giang Nam.”
 
Tĩnh Nam Quận Vương phi cười nói, “Nếu tốt cho sức khỏe A Uyển, các ngươi đến nơi đó định cư cũng không tồi, chỉ là chờ A Uyển cập kê, phải về trong kinh chọn một hôn phu như ý cho nó.”
 
Giang Nam tuy tốt nhưng không phồn hoa bằng kinh thành, kinh thành là trung tâm kinh tế chính trị của Đại Hạ triều, người ở trong kinh một đời, tuyệt đối sẽ không muốn rời khỏi tòa hoàng thành này. Trong lòng Tĩnh Nam Quận Vương phi, vạn bất đắc dĩ, vẫn không muốn để cho cô nương gia lấy chồng xa kinh thành, cách nhà mẹ đẻ quá xa. Hơn nữa A Uyển là con gái duy nhất của Trưởng Công chúa Khang Nghi, chỉ sợ Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng không vui khi thấy con gái lấy chồng ở Giang Nam xa xôi.
 
Trưởng Công chúa Khang Nghi nghe nàng ấy nói vậy, nụ cười trên mặt hơi ngừng lại, yên lặng gật đầu.
 
A Uyển nhìn mẫu thân một chút, cảm thấy nàng ấy chắc chắn là nghĩ tới hôn ước cùng Thế tử Thụy Vương lúc về kinh, nếu không có gì ngoài ý muốn, về sau nàng chắc chắn sẽ gả trong kinh thành. Thật ra A Uyển cũng cảm thấy Giang Nam tốt, không chỉ vì nơi đó có phong cảnh đẹp, mà còn bởi vì nơi đó xa hoàng thành, không có nhiều chuyện thế tục quấy nhiễu khiến người ta phải lo lắng hãi hùng.
 
Đáng tiếc, người sống cả một đời, đâu thể nào không có chút lo lắng? Có nhiều chỗ dù tốt, lòng không ở nơi đó, cũng không thể nào yên ổn.
 

Cười nói vài câu, Tĩnh Nam Quận Vương phi thả A Uyển xuống, sau đó dắt A Uyển chỉ vào cậu bé ngồi yên tĩnh ở bên cạnh nói: “A Uyển còn nhớ rõ không, đây là con trai dì Nghiên, tên Vệ Quân, cũng là biểu ca của con.”
 
Vệ Quân trước kia cũng theo mẫu thân đến phủ Công chúa từng gặp A Uyển, chỉ là khi đó hai đứa bé đều còn nhỏ, không chừng đã quên rồi, cho nên Tĩnh Nam Quận Vương phi giới thiệu hai đứa bé cho nhau một lần nữa. Hôm nay nàng dẫn con trai tới cũng là nhất thời tùy hứng, cũng chẳng có nghĩ gì nhiều.
 
Vệ Quân quả thực không nhớ A Uyển, ba năm trôi qua, chỉ mang máng nhớ là mình cùng mẫu thân đến phủ Công chúa mấy lần, ở trong một căn phòng tràn đầy mùi thuốc nhìn tiểu cô nương suy yếu nằm ở trên giường, ngay cả hô hấp cũng phải nhẹ hơn người khác mấy phần, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Lúc này, nhìn thấy một cô bé có dáng vẻ bệnh tật tiến đến, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng cũng cực kỳ xinh đẹp, lúc cười lên còn có chút hoạt bát, khiến cho người ta không khỏi sinh cảm tình.
 
Nghe thấy lời của mẫu thân, Vệ Quân vội đứng lên, cực kỳ quy củ chào A Uyển, cử chỉ đúng mực, có thể thấy gia giáo vô cùng tốt, chịu giáo dục đặc biệt.
 
“Bái kiến biểu muội!”
 
Ánh mắt Trưởng Công chúa Khang Nghi nhìn về phía Vệ Quân thầm lộ ra vẻ khen ngợi, cảm thấy đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ mà đã có khí chất như vậy, có lẽ tương lai ắt bất phàm. Tục ngữ nói, ba tuổi nhìn thấy nhỏ, bảy tuổi nhìn thấy già, Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng xem là trưởng bối chứng kiến Vệ Quân ra đời, mấy năm không gặp, đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện lớn lên một chút như khối ngọc đẹp tỏa ánh sáng ôn hòa, mới bây giờ mà đã nhìn thấy phong thái quân tử ngời ngời trong tương lai.
 
A Uyển cũng đáp lễ, gọi một tiếng biểu ca, trông thấy cậu bé bảy tuổi nhoẻn miệng mỉm cười, đôi mắt ôn hòa trong suốt, là đứa trẻ tính tình cực kỳ tốt, khiến cho lòng người sinh cảm tình, so ra tốt hơn tên tiểu tử ngang ngực Vệ Huyên nhiều.
 
A Uyển phát hiện mình gần đây hình như có thói quen xấu, cứ hễ nhìn thấy một đứa trẻ tuổi tác gần bằng nhau, kiểu gì cũng sẽ so sánh bọn họ với Vệ Huyên, sau khi so sánh, phát hiện ra cậu bé nào cũng ngoan ngoãn đáng yêu hơn tên tiểu tử ngang ngược Vệ Huyên kia, đơn thuần tốt đẹp giống như tiểu thiên sứ vậy.
 
Che mặt, tên tiểu tử ngang ngược Vệ Huyên quả nhiên tẩy não người ta hiệu quả sao? Giống như hắn sắp dung hòa vào trong cuộc sống của nàng, thật sự sợ cả đời đều không thoát ra được.
 

Chờ hai đứa bé chào nhau xong, Trưởng Công chúa Khang Nghi nhìn kỹ sắc mặt con gái, phát hiện tinh thần của nàng cũng không tệ lắm, bèn ôn nhu nói với Vệ Quân: “Quân nhi có thể đến thư phòng bên cạnh chơi với biểu muội không? Sức khỏe biểu muội con không tốt, bình thường đều không có người nào chơi với nó.” Suy cho cùng nàng vẫn hy vọng con gái chơi chung với những đứa trẻ cùng tuổi nhiều hơn để hoạt bát hơn một chút.
 
Vệ Quân nhìn mẫu thân một cái, thân mẫu thân cười gật đầu thì ngoan ngoãn đồng ý, tiến lên dắt tay A Uyển, theo bọn nha hoàn dẫn đi đến thư phòng sát vách chơi, nơi đốt lò rồng đất, rất ấm áp, thích hợp để trẻ con chơi đùa bên trong.
 
Mặt A Uyển có hơi đen lại nhưng mẫu thân có lòng tốt, cũng không thể phụ lòng nàng ấy nên nàng để Vệ Quân dắt nàng đi.
 
Sau khi hai đứa bé rời đi, Trưởng Công chúa Khang Nghi và Tĩnh Nam Quận Vương phi nói về việc nhà.
 
Tĩnh Nam Quận Vương phi nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nói với Trưởng Công chúa Khang Nghi: “Đúng rồi, ta quên hỏi, các người ở Giang Nam có tìm ra danh y nào không? Chưa nói tới A Uyển, ngươi cũng phải tìm một người đi.”
 
Trưởng Công chúa Khang Nghi biết nàng ấy nói gì, trên mặt có chút khổ sở, thở dài: “Chữa thì chữa nhưng Thái y trong cung nói rồi, ta cùng chấp nhận số phận, may mắn đời này có A Uyển, ta cũng biết thỏa mãn rồi.” Trông thấy trên mặt Tĩnh Nam Quận Vương phi có chút thương hại, lại nói: “Ngươi cũng biết sức khỏe ta không tốt như nhỏ, trời sinh thể hàn khó thụ thai, có thể sinh được A Uyển ra đã là niềm vui không ai ngờ tới rồi, không thể cưỡng cầu quá, tránh cho ông trời ngứa mắt.”
 
Tuy nói là vậy nhưng Tĩnh Nam Quận Vương phi vẫn thương xót cho nàng, nói khẽ: “Phò mã thì sao? Hắn nói thế nào?”
 
“Hắn á..” Trên mặt Trưởng Công chúa Khang Nghi lộ ra nụ cười ngọt ngào, “Hắn nói con cái là trời ban, có thì có, không thì không, không thể cưỡng cầu.”
 
Nghe nói như vậy, Tĩnh Nam Quận Vương phi lập tức có chút xúc động, chỉ là nghĩ tới tính tình Phò mã, tuy có chút ngây thơ đơn thuần nhưng làm trượng phu và phụ thân thật sự không có lời nào để chê, trong lòng có mấy phần hâm mộ, nghĩ tới mấy nữ nhân ở hậu viện nhà mình, chỉ biết thở dài một tiếng.
 
Thế gian này quả nhiên người nào có duyên phận của người nấy, có được có mất, khó mà so sánh.
 
Hai người đang nói chuyện thì thấy đại nha Họa Phiến hoàn hầu hạ bên người Trưởng Công chúa Khang Nghi vén rèm lên tiến vào, mắt nhìn Tĩnh Nam Quận Vương phi rồi mới bẩm báo nói: “Công chúa, Thế tử Thụy Vương tới.”
 

Đột nhiên nghe thấy nha hoàn bẩm báo vậy, Tĩnh Nam Quận Vương phi trong lúc nhất thời có chút giận mình, lúc cho rằng mình nghe nhầm thì nghe thấy Trưởng Công chúa Khang Nghi nói: “Mời hắn tiến vào.”
 
Chờ Họa Phiến dạ vâng rồi đi ra ngoài, Tĩnh Nam Quận Vương phi hồ nghi nói: “A Viện, đây là…”
 
Trưởng Công chúa Khang Nghi thở dài, nói: “Một lời khó nói hết, ngày sau rảnh rỗi ta sẽ nói rõ với ngươi.”
 
Sau khi nghe xong, Tĩnh Nam Quận Vương phi liền biết bên trong có ẩn tình khác, tất nhiên sẽ không nhiều chuyện hỏi thăm thêm nữa.
 
Chỉ chốc lát sau, nha hoàn treo rèm lên, nàng ấy trông thấy một đứa trẻ mặc cẩm bào màu đỏ rực, mái tóc dày đen nhánh bó lại bằng ngọc quan xa hoa đi tới, ngày thường dung mạo của hắn không có tì vết, không một vết sẹo, da thịt trắng nõn, đôi mắt to đen láy cực kỳ linh hoạt. Có điều mặc dù ngày thường khôi ngô tinh xảo thế nào nhưng hai đầu lông mày lộ ra vẻ kiêu ngạo vô cùng, nhìn là biết là người khó dây vào, không cần phải nói cũng biết đây là Thế tử Thụy Vương.
 
Sau khi hắn đi vào, ánh mắt chuyển động quanh phòng, sau khi nhìn tới chỗ Tĩnh Nam Quận Vương phi, mắt hơi tối lại, trong mắt dường như lướt qua mấy tia tối tăm rồi tiến lên hành lễ thăm hỏi Trưởng Công chúa Khang Nghi, còn đối với Tĩnh Nam Quận Vương phi chỉ làm tư thế cúi người qua loa.
 
Tĩnh Nam Quận Vương phi thường xuyên vào cung tất nhiên là đã gặp Thế tử Thụy Vương, bây giờ nhìn bộ dạng đức hạnh này của hắn, khóe môi gượng gạo giật giật.
 
“Cô mẫu Khang Nghi, ta đến tìm biểu tỷ, biểu tỷ đâu ạ?” Vệ Huyên cười híp mắt hỏi, bộ dạng “ta là bé ngoan”, trông rất đáng yêu.
 
Trưởng Công chúa Khang Nghi tuy không biết sao hắn chọn giờ này để tới nhưng cũng không ngăn cản hai đứa trẻ bồi dưỡng tình cảm, lập tức nói: “Nàng và Quân nhi đang chơi trong thư phòng sát vách, các con đều là trẻ con cùng tuổi, cũng cùng vào chơi đi.” Sau đó dặn dò bọn nha hoàn hầu hạ cẩn thận.
 
Quả nhiên nghe xong đáp án mong muốn, nụ cười trên mặt Vệ Huyên trở nên cứng ngắc lại một chút, lúc quay người sắc mặt lập tức trở nên âm u, ánh mắt u ám, khuôn mặt dữ tợn, toàn thân đều suýt chút nữa không kiềm chế nổi.

 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.