Sủng thê như lệnh

Chương 21


Đọc truyện Sủng thê như lệnh – Chương 21:

 
Chương 21
Editor: ABSolut
 
Rất nhanh liền đến sân viện của Lão phu nhân phủ Hoài Ân bá – Tùng Hạc Đường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đã có nha hoàn bà tử nhận được tin tức, ra nghênh đón ở cửa viện, đợi khi một đám người náo nhiệt đi tới. Trong đó, người đi ở đằng trước chính là một phụ nhân xinh đẹp khí chất xuất chúng, trừ mấy tiểu nha đầu mới đến, những lão nhân hầu hạ ở Bá phủ vừa nhìn liền có thể nhận ra đây là Trưởng Công chúa Khang Nghi.
 
Lại nhìn sang, vị Quận chúa Thọ An thân thể yếu đuối kia đang được Tam lão gia tuấn mỹ ôm, dùng một chiếc áo choàng lông chồn khảm ngọc thạch quấn chặt đến gió thổi không lọt, ngay cả mặt cũng không lộ ra.
 
Gọi là Tam lão gia nhưng thật ra năm nay La Diệp cùng lắm mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, còn chưa đến ba mươi tuổi, gương mặt trắng trẻo, quả thực là tuấn tú vô song, một đôi mắt đào hoa tuấn lãng có thần, khiến cho bọn nha hoàn trên đường thỉnh an vừa liếc mắt nhìn thấy thì hai gò má liền ửng đỏ, xuân tâm khẽ động.
 
Lưu ma ma dẫn đường là ma ma hầu hạ bên cạnh lão phu nhân, đối với loại chuyện này đã nghe nhiều nên quen, nhìn thấy thì chỉ âm thầm lắc đầu. Loại chuyện này trong bá phủ có thể thường xuyên gặp, tài mạo của vị Tam lão gia này không chỉ là xuất sắc nhất La gia, cho dù là đặt trong giới quyền quý khắp kinh thành cũng khó có con cháu thế gia nào có thể so sánh được. Nếu không phải hắn là Phò mã, chỉ sợ sớm đã có không biết bao nhiêu cô nương nhào lên.
 

Chỉ tiếc, Tam lão gia là Phò mã, hơn nữa từ khi thành thân đến nay chỉ có một nữ nhi, cũng không biết Trưởng Công chúa Khang Nghi có cảm tưởng gì. Nghĩ đến chuyện lão phu người luôn nhắc đi nhắc lại, Lưu ma ma lại có chút lo lắng, nhưng trên mặt không hề có chút biểu hiện nào, cung kính mời các chủ tử vào trong phòng.
 
Thời tiết kinh thành cuối mùa thu đã giá rét, có vài gia đình đã đốt địa long bên trong phòng, lão phu nhân ở Tùng Hạc Đường cũng không ngoại lệ. Đợi lúc rèm cửa mở ra liền có thể cảm giác được một cỗ hơi ấm áp phả vào mặt.
 
A Uyển ngọ nguậy đầu, ló mặt ra từ trong áo choàng, ngẩng đầu nhìn về trong phòng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên trường kỷ đối diện với cửa phòng có một đôi nam nữ chừng năm mươi tuổi đang ngồi, đây chính là lão thái gia cùng lão phu nhân của phủ Hoài Ân bá, cũng chính là tổ phụ tổ mẫu của A Uyển. Hai người hiển nhiên cũng biết hôm nay Tam nhi tử và Công chúa nhi tức về nhà, đặc biệt chờ ở đây, thấy đoàn người đi vào, bọn họ cũng rối rít đứng dậy.
 
Sau khi một đám người đi vào, căn phòng tưởng như rộng rãi trong nháy mắt trở nên chật chội, mùi huân hương vốn đang thoang thoảng trong không khí cũng trở nên nồng đậm, có thể thấy người của phủ Hoài Ân bá khá nhiều.
 
Sau khi A Uyển được cha Phò mã để xuống liền được Trưởng Công chúa Khang Nghi dắt tay thỉnh an với hai vị trưởng bối.
 
Trưởng Công chúa Khang Nghi và A Uyển đều có tước hiệu vua phong, nhưng mà Lão Hoài Ân bá và lão phu nhân đều là trưởng bối, lại là phụ mẫu của chồng cha các nàng, nói về vai vế, tất nhiên nàng sẽ không tiết kiệm chút lễ nghĩa này. Trên phương diện làm con dâu, Trưởng Công chúa Khang Nghi cho dù là công chúa cao quý, cũng không làm sai.

 
Lão phu nhân nhìn Tam nhi tử rời nhà mấy năm, hốc mắt ẩm ướt, chờ hắn thỉnh an xong liền vội vàng kéo hắn lên, tuy nhìn tinh thần hắn không tệ nhưng người làm mẹ luôn cảm thấy con trai rời nhà mấy năm đã gầy đi không ít, trong lòng có mấy phần chua xót. Sau đó lại ôm A Uyển nhỏ vào trong ngực, đau lòng sờ gương mặt tái nhợt của nàng rồi nói: “Các con đi một lần liền đi mấy năm, chỉ xót thương cho chúng ta mỗi ngày ở trong kinh đều nhớ thương các con. Nhìn A Uyển hình như lớn thêm một chút rồi, đáng thương quá, phụ mẫu vì con mà hao tổn tâm tư, đã có thu hoạch gì ở Giang Nam chưa?”
 
La Diệp ban đầu mang theo thê tử xuống Giang Nam, không chỉ vì muốn thỏa mãn thú vui thích du sơn ngoạn thủy của hắn, mà còn muốn đến Giang Nam để hỏi thăm tìm kiếm danh y chữa trị chứng vô sinh cho Trưởng Công chúa Khang Nghi và vì thời tiết dễ chịu ở Giang Nam thích hợp cho A Uyển tĩnh dưỡng thân thể. Chỉ tiếc, khi Trưởng Công chúa Khang Nghi sinh A Uyển đã bị khó sinh khiến hao tổn thân thể, vô luận là thái y trong cung hay là đại phu dân gian đều nói không còn biện pháp rồi, chỉ bên A Uyển là ngược lại có chút thu hoạch.
 
Trưởng Công chúa Khang Nghi ôn nhu cười nói: “Vậy mà thực sự hỏi thăm được mấy đại phu nổi tiếng ở Giang Nam, tìm được một số toa thuốc cho A Uyển chăm sóc thân thể, hiệu quả hẳn là không tệ, qua hai năm nhìn tiểu nha đầu này cũng có tinh thần lên khá nhiều, không cần nằm trên giường nghỉ ngơi mỗi ngày nữa, thỉnh thoảng có thể ra bên ngoài đi dạo một lát.”
 
Nghe nói như vậy, lão thái gia cùng lão phu nhân đều thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng yên tâm.
 
Phủ Hoài Ân bá ở nơi mà chỗ nào cũng là thế gia quyền quý như kinh thành như thế này thì không thể tính là hiển hách, nếu không phải có Trưởng Công chúa Khang Nghi gả qua đây, chỉ sợ là liên tiếp mấy đời con cháu đều không có tiền đồ, không hề có cảm giác tồn tại ở trước mặt Hoàng đế, cứ thế thì Bá phủ này sẽ từ từ sa sút, chỉ còn dư lại một cái chức tước vô dụng.
 
Vậy nên, khi trong phủ không chỉ có một con dâu là công chúa, khi Trưởng Công chúa Khang Nghi sinh hạ một nữ nhi thân thể yếu đuối, thậm chí được Hoàng đế trong cung sắc phong làm Quận chúa, đối với người của phủ Hoài Ân bá mà nói thì cũng được xem là sự vinh sủng vô hạn, mặc dù cũng có những ngôn luận ghen tị nhưng lão thái gia và lão phu nhân đều không để tâm.
 
Vậy nên lão thái gia và lão phu nhân đều rất mong đợi sức khỏe của tôn nữ A Uyển tốt lên.


 
Hai vị lão nhân lại hỏi thăm một số chuyện khi bọn họ ở Giang Nam, thấy A Uyển hơi uể oải dựa vào người Trưởng Công chúa Khang Nghi, lão phu nhân lo lắng cho thân thể yếu đuối của cháu gái, cũng không dám ở lại lâu, vội nói: “Các con trên đường ngồi xe về cũng vất vả, chắc hẳn đã mệt mỏi rồi, về viện của các con nghỉ ngơi trước đi, chờ ngày mai nghỉ ngơi xong xuôi rồi lại tới trò chuyện với bà lão ta.”
 
Lão thái gia vuốt râu nói: “Nghe lời nương các con đi, thân thể Uyển nha đầu không tốt, cũng đừng để con mệt mỏi.” Ông liếc nhìn các con trai, con dâu khác đứng trong phòng, cũng không nói gì nữa.
 
Trưởng Công chúa Khang Nghi cười nói: “Tất nhiên rồi, đến lúc đấy mẹ chồng đừng chê con dâu nói nhiều đó.”
 
Lão phu nhân bị lời này của nàng chọc cười, người chung quanh cũng phụ họa cười theo, không cần biết là thật lòng hay là giả vờ, một phòng vô cùng náo nhiệt, có vẻ như một đại gia đình hòa thuận.
 
Đã mấy năm La Diệp không gặp phụ mẫu, tuy có rất nhiều lời muốn nói nhưng thấy tinh thần con gái không tốt lắm, bên trong phòng lại nhiều người, còn đốt cả địa long, không khí bắt đầu ngột ngạt không chịu nổi, đau lòng nàng phải chịu tội nên cũng không nán lại.
 
Lại nói mấy câu, La Diệp liền dùng áo choàng quấn chặt con gái, dắt thê tử cùng nhau rời khỏi viện của phụ mẫu, Đại phu nhân Lâm thị vội vàng đứng dậy đi theo đi cùng.
 
“Biết mọi người sắp về tới, nương đã sớm để bọn hạ nhân quét dọn viện của mọi người thật sạch sẽ rồi, chăn nệm đồ dùng gia đình cũng đã thay mới, nếu có thiếu cái gì, Công chúa cứ sai người tới nói một tiếng.” Đại phu nhân cười nói, nàng là dâu trưởng trong phủ, hiện tại trong phủ là do nàng quản lý.

 
Trưởng Công chúa Khang Nghi cười nói: “Đại tẩu là một người lo liệu thỏa đáng, tất nhiên ta tin tưởng đại tẩu.”
 
Sau khi Đại phu nhân nghe xong, hé miệng cười một tiếng, cũng không nhiều lời nữa.
Đợi đến khi đưa bọn họ đến cửa viện, Đại phu nhân gọi bà tử thủ viện tới dặn dò mấy câu, liền thức thời cáo từ rời đi.
Đại phu nhân mới vừa trở lại viện của mình, còn chưa ngồi xuống uống miếng trà liền nghe được người làm báo lại, trượng phu La Quân của bà trở lại, bà lại bận bịu bước ra chào đón.
Sau khi La Quân vào cửa, thấy thê tử tươi cười ra đón liền hỏi: “Nghe nói hôm nay Tam đệ cùng Công chúa đã hồi phủ, bọn họ thế mà lại đến thỉnh an phụ mẫu trước à?” La Quân là người rất quy củ nghiêm khắc, mặc dù biết Tam đệ muội là một Trưởng Công chúa tôn quý nhưng cũng hy vọng nàng hiếu thuận với cha mẹ mình, mà mấy năm này Trưởng Công chúa Khang Nghi làm rất tốt.
Đại phu nhân vừa hầu hạ hắn thay quần áo vừa đáp: “Mới vừa đi gặp, sau đó thấy tinh thần Uyển nha đầu không tốt, cha mẹ liền để cho bọn họ đi về trước nghỉ ngơi, đợi ngày mai nghỉ ngơi đầy đủ tinh thần thì đi qua nói chuyện.” Chờ thay xong y phục thoải mái ở nhà cho hắn, Đại phu nhân bưng trà nóng nha hoàn trình lên qua đưa cho trượng phu, lại nói: “Nhìn Uyển nha đầu trưởng thành hơn rất nhiều so với mấy năm trước, cả người cũng có tinh thần không ít, Tam đệ và Công chúa có thể yên tâm rồi.”
Sau khi La Quân nghe xong, gật đầu một cái, nhưng lại nghĩ tới điều gì, thở dài nói: “Đáng tiếc…”
Đại phu nhân đang xoay người, thấy trên mặt trượng phu có chút tiếc nuối, liền biết hắn đang đáng tiếc cái gì.
Năm đó sau khi Trưởng Công chúa Khang Nghi sinh hạ A Uyển, nàng bởi vì sinh khó nên tổn thương thân thể, đời này không cách nào mang thai được nữa. Nếu Trưởng Công chúa Khang Nghi không thể sinh, đời này của La Diệp liền định trước chỉ có một nữ nhi, ngay cả một đứa con nối dõi cũng không có, thật sự tiếc nuối mà.
Nhưng mà rốt cuộc cũng là Phò mã, không so được nhà bình thường khác, chính thê không cách nào sinh được thì còn có thể cưới vợ bé sinh đứa con trai ôm đến nuôi dạy dưới danh nghĩa chính thê làm con trai trưởng, nhưng nếu Công chúa náo loạn không chịu, ngươi cũng không thể liều mạng cưới vợ bé, trừ phi Hoàng thất suy thoái, tùy ngươi không xem công chúa ra gì. Dĩ nhiên, nếu mà Công chúa mình hào phóng cho phép, tự mình lo liệu, vậy thì tất cả đều vui mừng.
Nhưng mà, La Diệp cùng Trưởng Công chúa Khang Nghi thành thân gần mười năm rồi, phu thê tình thâm, chớ nói đến Trưởng Công chúa Khang Nghi vốn không nói gì, bản thân La Diệp cũng không nguyện ý để nữ nhân khác nhúng tay vào giữa bọn họ, cho là đây sự không chung thủy đối với tình cảm.
La quân cùng La Diệp là huynh đệ cùng một mẹ, số tuổi hai người chênh lệch ước chừng sáu bảy tuổi, bên nhau từ thuở nhỏ, tất nhiên biết tính tình Tam đệ mình như thế nào, quả thật là vô cùng ngây thơ đơn tuần, có hơi thở có sách vở hun đúc, hơi không giống với đàn ông trên thế gian này, hết sức coi trọng tình cảm, nếu chính hắn không muốn thì người ngoài nói gì đều vô dụng.
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.