Đọc truyện Sủng thê như lệnh – Chương 183:
Chương 183
Translator: Espresso
Sau khi A Uyển mất một ngày đối chiếu sổ sách với Tạ quản sự xong, vừa cẩn thận hỏi khoảng một thôn trang ở An Nghĩa cách thành Minh Thủy gần nhất, từ thôn trang đến thành Minh Thủy cũng chỉ có hai ngày đi đường, cần nguyên liệu nấu ăn tươi có thể đưa từ trong thôn trang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong những thôn trang này, ngoại trừ đủ đồ ăn cho bản thân ăn ra, còn A Uyển đều tính giá thấp hơn thị trường để bán cho quân Minh Thủy.
Quả thật ý của nàng là muốn tặng không. Tới thành Minh Thủy mấy tháng, đã trải qua đủ chiến sự to nhỏ, nhìn các tướng sĩ ấy dùng máu và sinh mệnh bảo vệ quốc thổ và bách tính Đại Hạ, không thể không nói giờ phút ấy, dù có máu lạnh đến đâu cũng xúc động trước sự hy sinh và tinh thần anh dũng ấy.
Kiếp này sinh ra là người Đại Hạ, đương nhiên A Uyển tràn đầy tình cảm với quốc gia nơi người thân bạn bè của mình sinh sống, trải qua chiến tranh tàn khốc, nàng vô cùng tôn kính và cảm kích đối với những tướng sĩ đứng đầu chiến tuyến, thậm chí nguyện ý cung cấp cho họ lương thực miễn phí, vì sự cảm động và cảm kích ấy, đây cũng là lý do lúc trước nàng bỏ tiền xây thôn trang ở nơi này, tuy cũng muốn để sau này Vệ Huyên không phải lo.
Nhưng Vệ Huyên lại không định để nàng miễn phí, mà dùng giá cả thấp hơn thị trường mua lương thực từ thôn trang của A Uyển.
Thấy dáng vẻ nàng hận không thể tặng không, Vệ Huyên không nhịn được cười to, cảm thấy sao nàng có thể đáng yêu như vậy? Không nhịn được hung hăng hôn nàng một chút, nói: “Nàng đã làm tốt lắm rồi, không thể lại chiếm tiện nghi của nàng, chiếm tiện nghi của một nữ nhân thì cần gọi gì là đại trượng phu? Hơn nữa, nếu sau này là các tướng sĩ này bị thương không thể vào chiến trường, không ít người muốn tới mấy thôn trang của nàng, đến lúc đó cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ.”
Nói xong, không khỏi có chút buồn bã, ngày trước các tướng sĩ cũng không được sắp xếp như vậy, không biết có bao nhiêu tướng sĩ sau khi bị thương rời khỏi quân đội, không có chỗ an thân, không được ấm no, đã sớm qua đời.
Nhưng A Uyển không ủng hộ, “Tuy không thể lên chiến trường, nhưng không có nghĩa là họ không thể sử dụng khả năng của mình để kiếm ăn, chẳng qua là thiếu cơ hội cho họ thôi. Hơn nữa chàng cũng biết, bên này đất Bắc hoang vắng, thôn trang xây dựng lại hẻo lánh, nếu sau này đưa các tướng sĩ tới thôn trang, thiếp cũng không cần phải mời hộ vệ nữa, thiếp cam tâm tình nguyện nuôi họ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vệ Huyên bị lời của nàng làm cho vô cùng dễ chịu, kết quả của việc vị Thế tử gia này cảm động chính là ở trên giường thay đổi đa dạng cách ức hiếp nàng, nói là cách yêu nàng. A Uyển hận không thể cùng dùng răng nanh và móng vuốt, cào lên lưng hắn vài nhát.
Sau khi A Uyển cùng Tạ quản sự thương lượng chuyện thu hoạch của thôn trang mùa thu năm nay đều tặng cho quân Minh Thủy, Tạ quản sự nhanh chóng liền rời khỏi thành Minh Thủy phải đi sắp xếp chuyện lương thực.
Sau vài ngày Tạ quản sự rời đi lại có xe ngựa kéo mấy chuyến lương thực đến thành Minh Thủy, đều là một chút trái cây rau dưa mới và đồ ngon trên núi, ở nơi thành Minh Thủy này thật sự là đồ khan hiếm, bình thường đều là thương đội vận chuyển qua đây bán, nhưng khi mỗi lần đưa tới, thời gian quá dài, bán cùng không tốt, giá cả cũng đắt, người thành Minh Thủy thật sự là ăn không nổi.
Mà sau khi A Uyển tặng qua đây thu hoạch ở thôn trang, liền rất hào phóng làm Thiện Tài đồng tử (*), tặng một phần cho mấy nhà quan hệ tốt với mình, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng là được ăn đồ tươi.
(*) Thiện Tài đồng tử: là nhân vật chính trong Phẩm Nhập Pháp Giới trong kinh Hoa Nghiêm, đây là phẩm quan trọng và dài nhất của kinh này và cũng là nhân vật Hồng Hài Nhi trong cuốn tiểu thuyết cổ điển hư cấu Tây Du Ký.
Tuy trong các phu nhân qua lại với A Uyển thành Minh Thủy tính tình không giống nhau, nhưng xưa nay A Uyển có thể xử lý quan hệ với những người này rất tốt, không thể không nói tuy trước kia là trạch nữ rất lâu, nhưng trong quan hệ giữa mọi người có mẹ Công chúa huấn luyện như vậy, A Uyển vẫn có bản lĩnh. Giống việc tặng quà tạo ân tình này, A Uyển cũng chưa bao giờ keo kiệt, khiến cho thanh danh của nàng trong các phu nhân vô cùng tốt.
Khi A Uyển lấy đồ trong thôn trang của mình làm lễ vật tặng người khác, Vệ Huyên cũng đang thảo luận với Triệu Tướng quân về vấn đề lương thực của quân Minh Thủy mùa đông này.
“Năm nay không cần mua lương thực?” Triệu Tướng quân hoài nghi, sau đó nhớ tới tin tức từ kinh thành truyền đến, trên mặt có chút run sợ, trầm giọng nói: “Ý của ngài… Không phải là quân lương năm nay lại xảy ra vấn đề gì chứ?”
Hành quân đánh giặc chuyện lo lắng nhất chính là lương thảo, không có lương thực, các tướng sĩ đói bụng, còn đánh cái rắm à! Triệu Tướng quân chỉ cần nghĩ đến năm rồi trong kinh thành mấy văn thần lấy cớ biên cương không có chiến sự mà cắt giảm quân lương của họ, hoặc là phát sinh chuyện ăn chặn, gân xanh trên thái dương nảy thình thịch, hận không thể nhảy dựng lên giết người.
“Yên tâm, quân lương không có vấn đề gì.” Vệ Huyên nghiêm chỉnh mà ung dung nói: “Hiện giờ Hoàng thượng đang quan tâm tới chiến sự biên cương, những người đó cũng không dám làm gì mờ ám trong chỗ quân lương.” Đối với điểm này, Vệ Huyên vẫn tự tin.
Nghe vậy, ánh mắt của Triệu Tướng quân, Chu Thành thủ và Tiền Hiệu uý nhìn về phía Vệ Huyên đều có chút phức tạp, bọn họ biết, mùa xuân năm nay lúc Vệ Huyên qua đây là mang theo quân lương tới cùng, đây cũng là lần đầu tiên thành Minh Thủy nhận được quân lương triều đình phát đúng hạn, hơn nữa chia ra cũng không ít.
Bọn họ đều biết mục đích Vệ Huyên được điều tới thành Minh Thủy, mới ban đầu, tuy trong lòng bọn họ không vui, nhưng coi hắn là đại diện cho Hoàng thượng, bọn họ đều hy vọng hắn đối đãi tốt, đừng như mấy ông quan Tiên phong ngày trước chỉ khoa tay múa chân trong việc quân. Nhưng sau chiến sự tháng 6 kia, cuối cùng bọn họ đã thay đổi cách nhìn, cũng chậm rãi chấp nhận sự tồn tại của Vệ Huyên.
Trước kia quân Minh Thủy có chuyện gì, đều là Triệu Tướng quân, Chu Thành thủ và Tiền Hiệu úy cùng nhau thương lượng, bây giờ lại có thêm Vệ Huyên, hơn nữa ý kiến của hắn luôn khiến người ta không thể bỏ qua.
“Vậy Thế tử ngài có ý gì?” Tiền Hiệu úy cẩn thận hỏi.
Vệ Huyên nở nụ cười, nói: “Ta đã tìm được thương gia có thể cung cấp lương thực cả mùa đông cho chúng ta, cũng không nhất định phải chờ hoàng thương tới đây, hơn nữa chúng ta có thể mua được đủ lương thực giá thấp hơn thị trường, sao lại không làm?”
Quả nhiên, nghe nói vậy, mấy người Triệu Tướng quân đều không nhịn được mở to mắt nhìn, Chu Thành thủ mập mạp lại không khống chế được mỡ trên người rung lên, vui vẻ xoa tay, ánh mắt nhìn Vệ Huyên như đang nhìn một mỹ nhân tuyệt sắc.
“Thế tử gia, ngài nói thật sao?”
“Đương nhiên là thật.” Vệ Huyên nói: “Nếu như các ngươi không tin, có thể đợi cho đến tháng mười, sẽ thấy lương thực vận chuyển đến, đến lúc đó liền phiền Tiền Hiệu úy đi kiểm tra thu nhận.”
Tiền Hiệu úy sững sờ ở đó, thật sự không biết nói gì cho phải, chỉ cảm thấy như đang nằm mơ, mùa đông năm ngoái vấn đề lương thực khiến bọn họ phiền nhất, tại sao trong mắt vị Thế tử gia này lại m như không đáng nhắc tới.
Sau khi Vệ Huyên thông báo cho họ, cũng không ở lâu liền đứng dậy rời đi, để mấy người họ thương lượng việc này. Hắn vô cùng quen thuộc với mấy người này, loại quen thuộc này là cơ duyên với mấy năm giải quyết công việc ở kiếp trước, biết bọn họ sẽ chọn gì, cho nên hắn cũng không lo.
Buổi tối, sau khi Vệ Huyên hồi phủ, phát hiện đồ ăn tối nay thật sự rất phong phú, có rất nhiều món ngon trên núi.
“Thôn trang Nghĩa An đưa tới?” Vệ Huyên gắp một miếng nấm rừng, tâm trạng khoan khoái. Tuy hắn là động vật ăn thịt, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ thích ăn vài món trung hoa, đặc biệt đồ ăn trên núi này sau khi được đầu bếp khéo léo chế biến, rấy ngon.
“Đúng!” Tâm trạng A Uyển cũng rất tốt, “Thôn trang Nghĩa An gần thành Minh Thủy nhất, hơn nữa ở đó còn có một suối nước nóng, sau này có thể nuôi trồng chút rau dưa trái mùa, sau này mùa đông sẽ không lo không rau dưa tươi để ăn nữa.” Đây cũng là một trong những yêu cầu lúc trước A Uyển sai người ta qua đó quan sát đưa ra, tốt nhất là xây thôn trang ở nơi có suối nước nóng.
Ngẫm lại lúc trước, lúc nàng sai người đến phía Bắc mua đất, các quản sự đó quả thực chỉ nhìn nàng với ánh mắt ngốc nghếch, cảm thấy nàng ngốc nghếch nhiều tiền không có chỗ tiêu, khiến trong lòng nàng cũng khá khó chịu, nhưng không thể giải thích quá rõ ràng. Bây giờ thôn trang đã xây xong, có tiền đồ, mới có lợi. Còn lúc ấy có quản sự lo lắng quá gần biên cương, sau này sẽ không tránh khỏi chuyện phải chịu ảnh hưởng của chiến tranh, tuy A Uyển do dự, nhưng vẫn quyết định xây.
Bây giờ, cảm thấy bản thân vô cùng sáng suốt, thôn trang gần biên cương một chút, nhưng phía trước còn có quân đội ngăn cản, không sợ.
Vệ Huyên cũng cân nhắc, nếu thôn trang của A Uyển ở đó, như vậy bình thường phái những người này qua đó tuần tra, tránh để mấy tên mọi rợ đói khát, vượt biên chạy tới cướp bóc, khó lòng phòng bị. Đây cũng là lý do vì sao không ai dám xây thôn trang ở đất Bắc giống A Uyển, tất cả mọi người đều không ngu ngốc, cũng nhìn ra được giá trị của đất Bắc, nhưng an ninh không bảo đảm, cho nên sẽ không muốn làm ra chuyện mất nhiều hơn được này.
Hôm nay không chỉ có Vệ Huyên hiếm khi được thưởng thức đồ ăn tươi trên núi, thủ phủ Chu Thành chủ, phủ Triệu Tướng quân, Tiền gia đều có có lộc ăn.
“Lão gia, những thứ này là Thế tử phi đặc biệt sai người tặng tới, nghe nói là của thôn trang hồi môn nàng ấy sản xuất, người trong thôn trang đưa riêng tới cho nàng nếm thức ăn tươi, nàng ấy xưa nay là người hào phóng, cũng cho nhà chúng ta và Triệu gia, Tiền gia đều chia ra tặng chút thức ăn tươi, đúng là người hiền lành, chẳng trách Thế tử áimộ nàng ấynhư thế. . . . . .”
Chu Thành thủ vung tay cố gắng ăn, dường như không có nghe thấy phu nhân hắn nói, mãi đến khi Chu phu nhân bất mãn gõ đũa vào tay hắn, hắn mới nói: “Biết rồi biết rồi, Thế tử phi thật sự là cô nương tốt vừa xinh đẹp lại thiện lương, phu nhân xem trọng nàng như vậy, sau này cứ đưa My Tâm và Lan Tâm qua đó nhiều một chút, kết thân với nàng ấy.”
“Còn cần nam nhân thúi như ông nóià!” Chu phu nhân quở trách hắn một câu.
Chu Thành thủ không nói gì, tiếp tục há to mồm ăn cơm, nhưng trong lòng vẫn lanh lợi hiểu ra.
Vệ Huyên nói năm nay có thể mua được đủ lương thực cho quân Minh Thủy, hơn nữa giá cả còn phải thấp hơn so với thị trường, chẳng lẽ là người nào ở kinh thành đưa tới? Giống như vị Thế tử phi này, cho dù ở thành Minh Thủy, nhưng người ta thân phận địa vị không bình thường, vẫn có người không ngại cực khổ, ngàn dặm xa xôi tặng chút đồ tươi qua đây cho nàng ấy, sẽ không thiếu của nàng ấy.
Cho dù không phải người ở kinh thành đưa tới, với địa vị của vị Thế tử kia, chỉ sợ cũng có người sẽ tự động hạ giá bán cho hắn. Chu Thành thủ không thể không thừa nhận, vị Thế tử này sau khi tới thành Minh Thủy, tuy thân phận chèn ép bọn họ, làm việc nhiều có không tiện, nhưng lợi vẫn nhiều hơn hại.
“Quyết định rồi!” Chu Thành thủ đột nhiên vỗ cái bàn.
Chu phu nhân cùng mấy nữ nhi đều bị hắn làm cho hoảng sợ, đang đang định trừng mắt, Chu Thành thủ lại bỗng nhiên cúi đầu ăn, Chu phu nhân tức giận đến mức kéo tay áo đánhhắn.
*
Triệu phu nhân cũng khen ngợi A Uyển trước mặt Triệu Tướng quân, nhưng so với Chu phu nhân khen ngợi thẳng thắn, Triệu phu nhân nhã nhặn hơn nhiều, cũng có chút vị chua.
“Nhìn người ta xem, hiền lành hào phóng, còn có thân phận tôn quý, nhưng cũng không vì giữ thân phận, có gì tốt cũng không tiếc tặng qua đây cho chúng ta nếm thử, Tướng quân ngài cũng không thể nói người ta là người nhiều chuyện, phiền phức. Nhưng mà, cũng chỉ có nàng ấy có thân phận như vậy, mới có thể tiêu tốn nhân lực của cải, ngàn dặm xa xôi để tặng chút rau quả qua đây cho nàng nếm thức ăn tươi, thiếp cũng không có mệnh này ~~”
Câu cuối cùng, nói đến mức ai oán vô cùng, thay đổi bất ngờ.
Triệu Tướng quân dũng cảm ăn cơm, vừa ăn vừa suy tư, đối với lời của phu nhân vào tai trái ra tai phải.
Triệu phu nhân bóp chặt đũa, tức giận đến mức muốn ném chiếc đũa lên gương mặt đầy râu kia.
Quả nhiên, loại người dã man này, cho dù ăn gan long tuỷ phượng, cũng đừng nghĩa có dáng vẻ nhã nhặn, thật sự là lãng phí một bàn đồ ăn ngon này.
Mặc kệ người dã man này, Triệu phu nhân cũng cúi đầu ăn cơm.
Mà Triệu Tướng quân nhìn thấy trên bàn có nồi thịt cừu ngon lành, như đã ngộ ra.
*****
Khi A Uyển hòa mình như cá gặp nước với chư vị phu nhân ở thành Thủy, đầu tháng chín, thành Minh Thủy liền bắt đầu có tuyết rơi, tháng mười đã đến, tuyết thành Minh Thủy càng rơi càng lớn, thời tiết cũng ngày càng lạnh.
Thời tiết lạnh, A Uyển không thích ra ngoài, cả ngày làm tổ ở trong phòng nằm bò trên kháng không chịu rời đi.
Nàng như một con gấu ngủ đông, có thể không ra khỏi ổ thì sẽ không ra, ngay cả lời mời của đám người Chu phu nhân, Triệu phu nhân, Tiền phu nhân cũng từ chối. Mấy người Chu phu nhân không còn cách nào, đành phải tự mình qua đây thăm nàng.
Khi m thấy A Uyển quấn mình thành một con gấu nằm trên kháng, các vị phu nhân đều không nhịn được che miệng cười rộ lên.
A Uyển lại thản nhiên, sau khi sai nha hoàn dâng trà bánh cho các nàng, nhân tiện nói: “Thời tiết kinh thành cũng không lạnh như vậy, hơn nữa thân thể ta xưa nay không được như người thường, vẫn không thể quen với thời tiết nơi này, không dám dễ dàng ra ngoài.”
Chu phu nhân quan tâm nói: “Đừng nói tời người, quả thật bọn ta cũng không quen, mỗi mùa đông đến, có thể làm mèo đông thì làm mèo đông. Hơn nữa không ra ngoài cũng tốt, tránh dể không cẩn thận bị lạnh đến bệnh.” Nhớ tới trước kia khi cùng A Uyển nói chuyện phiếm, nghe nói nàng hồi nhỏ mỗi mùa đông đến sẽ bệnh nặng một trận, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Triệu phu nhân cũng khá lo lắng, trong mắt bà, A Uyển là một người bạn của mình, A Uyển không chỉ có có thể cùng bà bàn trà luận thơ, mà còn thích hoa trồng cỏ, là quý phu nhân trời sinh nên phụ trách ở nhà xinh đẹp như hoa, mỹ mạo tài hoa đều có, mấy thôn phụ hương dã ở biên cương này không thể sánh bằng. Khó khăn lắm mới có một người bạn, cũng không hy vọng nàng bị bệnh.
A Uyển không biết mọi người thầm lo nàng bị bệnh, cười tiếp đãi chư vị phu nhân, sau khi các nàng rời đi, lại tiếp tục làm mèo.
Tuy có thể lười biếng trên kháng, nhưng vấn đề sinh lý vẫn phải giải quyết, thời điểm này A Uyển cảm thấy quả thực là một khổ hình, quần một khi cởi thì mông cũng như bị đông lạnh, thời tiết hôm nay lạnh hơn so với tưởng tượng của nàng.
Lúc trước khi nàng đến thành Minh Thủy, liền hứa ba điều với mẹ Công chúa, nếu thân thể của nàng không chịu nổi, sẽ trở lại kinh thành. A Uyển thích hơi thở tự do này của thành Minh Thủy, nơi này không có nhiều quy củ, hơn nữa mọi người kết giao cũng rất đơn giản thẳng thắn, khiến cho tinh thần của nàng càng ngày càng tốt, sau khi tới thành Minh Thủy, còn không có chuyện khí hậu, thậm chí sẽ m không bị bệnh
A Uyển cảm thấy mùa đông này dù thế nào cũng phải cố gắng mà chịu.
Tất cả mọi người lo nàng không chịu nổi hoàn cảnh ác liệt của thành Minh Thủy, lại không ngờ rằng nàng từ mùa hè vẫn luôn đợi đến mùa đông, còn kiên cường làm ổ.
Sau khi Vệ Huyên trở về, thấy nàng quấn một đệm giường bằng da cáo làm ổ trên kháng đọc sách, da cáo màu đỏ lửa đến làm nổi lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hồng hồng, rất đáng yêu, khiến trái tim hắn ngứa ngáy muốn ôm nàng vào lòng đùa nghịch.
Vệ Huyên cảm thấy mùa đông ở thành Minh Thủy thật sự là tốt, so với ở kinh thành còn tốt hơn, bởi vì buổi tối lúc ngủ, A Uyển sẽ không rời khỏi người hắn một khắc, suýt chút nữa đã bò lên, lúc này nàng mềm mại yêu kiều, để hắn đùa nghịch, cùng lắm chỉ cắn hắn vài cái để phản kháng thôi, sau đó vẫn thuận theo hắn.
“Sao thế?” A Uyển buông quyển sách trên tay xuống, “Lương thực đã tặng rồi chứ?”
Mấy ngày nay nhân lúc không có chiến sự, Tạ quản sự liên tục sai người đưa tới lương thực của thôn trang Nghĩa An, chư vị quan viên của thành Minh Thủy đều vô cùng quan tâm việc này, lúc Tạ quản sự tặng lương thực tới, đều tới kho lúa của quân doanh canh giữ.
“Tặng xong rồi.” Sau khi Vệ Huyên ngồi trên huân lung làm ấm cơ thể xong, cởi giày đi đến kháng, xốc đệm giường da cáo của nàng lên ngồi vào, ôm cả người nàng vào lòng, để nàng ngồi giữa chân của mình.
A Uyển nghe xong, cả người đều yên tĩnh lại.
Quân Minh Thủy vào mùa đông, điều quan tâm nhất là lương thực, chỉ có ăn no cơm, mới có sức chiến đấu. Giống mấy bộ lạc thảo nguyên kia, nếu không thì lương thực mùa đông bị thiếu, đói đến thảm hại, cũng sẽ không chọn thời tiết giá lạnh này để liên tục mà tấn công thành không ngừng chỉ để lấy một chút lương thực và quay về trải qua mùa đông.
Vệ Huyên thấy nàng cúi đầu lật sách, không nhịn được cầm bàn tay nhỏ mềm mại, đặt lên môi hôn.
A Uyển nhìn hắn, cảm thấy được hắn như lại phát bệnh, không nhịn được di chuyển sang bên cạnh, lại quên mất mình còn ngồi trên đùi hắn, vừa động đấy, cái thứ vốn mềm mại nằm úp phía dưới mông đã tinh thần phấn chấn trong nháy mắt.
A Uyển mặt đầu vạch đen, hắn tiến đến liếm cổ nàng. Đẩy đầu hắn ra, cắn răng nói: “Chịuđi!”
“Nhưng khó chịu. . . . . .”
“Cũng phải chịu!”
“Ư. . . . . .”
Không để ý tới giọng oan ức của hắn, A Uyển tiếp tục đọc sách, là một quyển nông nghiệp nổi tiếng tiền triều.
Kiếp trước gia cảnh nàng không tồi, lại vì bệnh tim, cả đời cũng chưa từng tới nông thôn, biết tới việc đồng áng đều do xem trên mạng. Kiếp này cũng là ma ốm không thể ra ngoài, vẫn tiếp tục thông qua sách nông nghiệp và miệng củ nông dân mới biết việc đồng áng. Vì đã xây thôn trang, hơn nữa để sản xuất đạt yêu cầu, đương nhiên A Uyển là phải cẩn thận nghiên cứu, đỡ để mở to mắt không biết gì.
Hậu quả của chịu đựng là buổi tối lúc ngủ, nhân lúc A Uyển nằm úp sấp trên người hắn sưởi ấm, liền làm nàng ngay tại chỗ.
“Ra ngoài. . . . . .” Giọng A Uyển ca thán bất lực nói.
“Không! Nơi này rất ấm. . . . . .”
“. . . . . .”
A Uyển nghe ra ý trong lời hắn, đầu như muốn nổ tung, thật sự không hiểu, sao hắn có thể lăn lộn như thế, làm như chưa thỏa mãn vậy.
“Nàng mau chăm sóc mình khoẻ mạnh một chút.” Vệ Huyên cắn nhẹ vành tai nàng, dùng giọng nói mê hoặc: “Nếu không ta vẫn không thể tận hứng. . . . . .”
A Uyển trực tiếp giả chết, không muốn để ý đến hắn.
Sau khi vào mùa đông chiến sự thành Minh Thủy vô cùng kịch liệt, nghĩ đến lương thực của tộc bên kia thảo nguyên cũng nảy sinh nguy cơ, khiến bọn chúng rất cần thông qua chiến tranh để cướp bóc chút tài nguyên mang về. Khi nghe nói mấy thôn gần thành Minh Thủy bị thiết kỵ của địch giẫm nát, Vệ Huyên liền dẫn binh qua truy kích trước.
Trong lòng A Uyển lo lắng không thôi, lại không thể ngăn cản hành động của hắn.
Sau khi Triệu Tướng quân và Chu Thành thủ biết, cả hai đều lắc đầu thở dài, miệng lải nhải đúng là người trẻ tuổi.
Ngay khi A Uyển lo lắng cho Vệ Huyên, trong kinh thành lại truyền đến tin.
Cuối tháng 9, Thái tử phi Mạnh Vân đã sinh hạ đích thứ tử của Thái tử.