Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 60: Nữ tử thần bí (nhất)


Đọc truyện Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ – Chương 60: Nữ tử thần bí (nhất)

Edit: Mavis Clay

“Diệu Diệu sư phụ, Diệu Diệu sư phụ?” Mộc Phỉ ngồi lên giường, lấy tay đẩy đẩy thân thể Khôi Diệu, cảm nhận được luồng khí vô cùng nóng, còn Khôi Diệu thì vẫn không hề có chút phản ứng nào.

Mộc Phỉ khẽ nhíu mày, với nhiệt độ như thế này thì không cần thử nữa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia cứ như là vừa bước từ phòng xông hơi ra vậy, áp trứng gà sống lên có khi chín luôn cũng nên. Trên giường có đặt một bình sứ, Mộc Phỉ cầm lên kề lên mũi ngửi thử, mày càng nhíu chặt hơn.

Cái này là thuốc dùng để trị thương kinh mạch mà, Mộc Phỉ thở dài một tiếng đứng dậy cầm chậu đồng mang tới bên cửa, nói với một nữ tử: “Vị tỷ tỷ này, tỷ có biết nước đá ở đâu không? Mẫu thân của ta sốt rồi.”

Cô gái vô cùng cung kính lui về phía sau nửa bước, hai tay nhận lấy chậu đồng từ tay Mộc Phỉ, sau đó cười giải thích: “Cô nương chờ là được rồi, chúng ta sẽ chuẩn bị cho cô nương khăn lông và nước lạnh.”

“Cám ơn.” Mộc Phỉ cười ngọt, sau đó xoay người vào phòng, đắp chăn lên cho Khôi Diệu, thuận tay cởi chiếc áo khoác ngoài của nàng ra.

Cô gái bưng chậu nước đi vào đặt bên cạnh Mộc Phỉ, dò hỏi: “Cô nương, thuốc của phu nhân đã sắc xong, có cần bưng vào không?”

Mộc Phỉ chợt nhớ tới Viên Hạo có phân phó mang bụi Tuyết Liên đi sắc thuốc cho Khôi Diệu, Tuyết Liên tính lạnh, bây giờ thân thể của Khôi Diệu vô cùng nóng, lại không dám dùng dược mạnh, phương pháp hạ nhiệt bình thường sợ là cũng không mấy hiệu quả, liền gật đầu nói: “Vậy làm phiền tỷ tỷ rồi.”

“Chuyện nên làm thôi.” Cô gái cung kính lui ra ngoài, rất nhanh bưng khay đi vào, phía trên có một chén sứ nhỏ, bên trong bay mùi thơm thoang thoảng.

Mộc Phỉ đỡ Khôi Diệu nằm trên giường dậy, một tay nhận lấy chén thuốc trong tay cô gái, thấy thuốc màu nâu nhạt không khác bình thường là mấy, còn trong suốt thấy đáy, có thể thấy được những tạp chất khác. Nàng lại nói cảm ơn, mỉm cười nhìn nữ tử, không nói gì nữa.

Cô gái kia rất hiểu liền lui ra sau mấy bước rồi rời khỏi phòng.

“Diệu Diệu nương, có tốt đồ nha.” Mùi thơm chậm rãi xông vào mũi, Mộc Phỉ vô cùng hưởng thụ hít một hơi lớn: “A, thơm quá, Diệu Diệu sư phụ nếu không uống…, con lập tức giải quyết hết nha.”

Khôi Diệu vốn đang sốt mơ mơ màng màng, mỗi cái cử động đều vô cùng khó khăn, giọng nói càng thêm khô khốc khó chịu, đột nhiên bên môi thấy ươn ướt, trong lành, còn có một mùi thơm thoang thoảng bay vào làm hóa giải sự khổ sở của nàng, nàng tự hỏi có nên mở miệng hay không, đột nhiên nghe thấy một âm thanh vui vẻ lải nhải bên tai, phiền não đến nỗi nàng chỉ thấy chán ghét muốn đuổi con ruồi này đi.

Nhưng cả người chẳng có tý sức lực nào, cố động cả nửa ngày nhưng chỉ nhấc tay lên được chút, đang muốn thôi, lại chợt nghe thấy Mộc Phỉ nói có thứ ngon ở đâu đó, không chút nghĩ ngợi liền há miệng ra.


Nước thuốc ngọt lành không hề cay đắng chút nào như nước suối chảy vào miệng nàng, nàng uống sạch không chừa một giọt. Cổ họng được thông suốt, chất lỏng trong lành xen lẫn chút lạnh lẽo len lỏi khắp cơ thể nàng, chậm rãi dập tắt ngọn lửa do thân thể suy nhược của nàng, chảy qua kinh mạch của nàng, chữa lành tổn thương trong cơ thể nàng.

Mộc Phỉ lại đặt Khôi Diệu nằm lên giường, đắp chăn mỏng lên người nàng, không phòng không có lò sưởi, thời tiết đầu xuân lại lúc lạnh lúc nóng, người Liêu toàn dùng trúc để xây nhà, có thể nói là để nghỉ mát, dưới thời tiết thế này cũng khá lạnh.

Khôi Diệu vừa dùng thuốc lạnh giải nhiệt, nhưng trong thời gian giải nhiệt không thể nào lại bị cảm lạnh, nếu là bình thường thì không cần chăm sóc nhiều, nhưng hiện giờ Khôi Diệu bị hao tổn nội lực nên giờ đến một người thường còn không bằng. Giống như một nam tử mập mạp đột nhiên phẫu thuật hút mỡ, bất chợt trở thành người gầy sẽ cảm thấy cứ lâng lâng, lực hút địa cầu cũng giảm đi phân nửa.

Ngược lại nhiệt độ trong người Mộc Phỉ lại hừng hực, nội lực của nàng có như không vậy, giống như khiêu vũ trước mặt người mù, hoàn toàn vô dụng.

Cho nên, nàng chỉ có thể ai oán ngồi bên giường Khôi Diệu, một tay đặt lên mạch của Khôi Diệu tùy thời xử lý tình huống, vừa nhích người nàng lại gần nghĩ cách làm cho nàng ấm lên để dược hiệu không phát huy hoàn toàn được.

Cứ như vậy qua một canh giờ, cuối cùng cơ thể Khôi Diệu cũng hồi phục lại hoàn toàn, Mộc Phỉ cảm thấy thân thể của Khôi Diệu đã hết run, đặt tay lên trán thấy nhiệt độ của nàng đã hạ xuống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Một người thả lỏng được một cái là thấy trước đó đã mệt mỏi như thế nào, mấy ngày liên tiếp lên đường hao phí tinh lực đến tận giờ, mình đồng da sắt còn không chịu được nữa là một tiểu cô nương ốm yếu như nàng. Mệt mỏi và khốn chí ập tới, mí mắt càng ngày càng nặng, tầm mắt dần dần mơ hồ, cuối cùng nàng nghiêng người một cái, nằm ngủ bên người Khôi Diệu.

Cứ ngủ cho dù mặt trời có lên cao hay không. Khôi Diệu lại tỉnh lại trước, lúc nàng ngủ cảm thấy cả người không hề thoải mái, trên người bị đè nặng khiến nàng thở không ra hơi, trong người lại rất mát mẻ, thư thích khiến nàng chẳng muốn mở mắt, cuối cùng vì nửa người dưới tê rần nàng mới khó chịu động hạ thân tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, đập vào mắt là một mái tóc rũ dài, khẽ chuyển động con ngươi thì thấy một đôi mắt đang nhắm chặt âm trầm trước mặt nàng, giờ phút này trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ có không khí xoay tròn, vì trong phòng không có nến nên chỉ lờ mờ, nếu không phải do thị lực của nàng cao hơn so với người thường sợ là bây giờ đến cả đầu ngón tay còn không nhìn thấy được.

Cho đến khi mái tóc dài màu đen kia lướt từ đầu qua vai, nàng thân là cô gái vừa bệnh dậy trong đêm khuya liền khiếp đảm, lỗ chân lông cả người như mở rộng, khí lạnh vùn vụt chui vào trong.

Khôi Diệu sợ run cả người, nàng vừa động, kinh hãi nhìn cô gái không rõ mặt mũi đang di động xuống dưới, đầu trượt xuống đầu của nàng, tới bả vai.

Đầu óc cứng đờ trong một giây, Khôi Diệu muốn mở miệng hét lên nhưng không sao thốt ra được, nàng muốn bất tỉnh đi nhưng đôi mắt vẫn chẳng thể nào nhắm được, trong lúc nàng đang đổ mồ hôi ròng ròng tim nhảy bang bang thì, Mộc Phỉ cảm thấy rất không thoải mái, khó khăn động động thân thể, trong miệng hô lên một tiếng.

“Ưmh, cứng quá thật khó chịu.”

“Đồ nhi?” Vẻ mặt Khôi Diệu bây giờ cứng ngắc rồi, nàng nghe thấy trong giọng nói kia một cảm giác quen thuộc.


“A, Diệu Diệu sư phụ người đã tỉnh.” Mộc Phỉ chống một cánh tay nhổm dậy trên người Khôi Diệu, một tay vuốt qua cổ tay phải, nhỏ giọng nói thầm: “Cũng không biết là giờ gì rồi, chưa có người đến thắp đèn cho chúng ta sao?”

Nàng xuống giường kéo rèm cửa sổ ra, thấy trên bầu trời treo một vầng trăng tròn, ánh trăng màu bạc chiếu vào trong phòng, bao bọc lên căn phòng một tầng sáng mông lung, cũng may khiến tầm nhìn sáng thêm không ít, không thê thảm như lúc nãy nữa.

Đón ánh sáng nhàn nhạt, Mộc Phỉ mò tìm nến, cọ đá lửa đốt nến lên, ánh sáng trong phòng lại được tăng thêm một chút.

“Diệu Diệu sư phụ, sao sắc mặt người kém vậy, khó chịu ở đâu sao?” Mộc Phỉ đặt nến bên giường, thấy vẻ mặt Khôi Diệu tái xanh, cũng có thể là do ánh sáng tạo thành, nhưng một người không chú ý đến độ phân dải ánh sáng như Mộc Phỉ cũng biết, muốn dưới ánh đèn màu vàng biến thành màu xanh lá, trừ phi màu sắc vốn có của nó là màu xanh dương, khuôn mặt của Khôi Diệu có thể là màu xanh dương sao?

Có chứ, tại sao không, giờ phút này đôi mắt của Khôi Diệu đang nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt như nhìn thấy quỷ vậy, đặc biệt là hàm răng trắng sáng còn lộ ra nhọn hoắt, bị ánh nến chiếu lên càng kinh người.

“Diệu Diệu sư phụ, người trưng bộ dáng này ra là để dọa người à, trông ghê quá.” Mộc Phỉ bất mãn quở trách, thuận tiện ngồi xuống bên nàng bắt mạch, xác nhận tất cả đều bình thường mới cảm thấy yên tâm.

“Lúc này mới biết sợ? Vừa rồi lúc dọa người khác có nghĩ tới việc biết sợ không?” Khôi Diệu tức giận trừng mắt, lật người trên giường, cầm lấy áo khoác ngoài mặc vào.

Mộc Phỉ mờ mịt nhìn Khôi Diệu xuống giường chạy ra ngoài, nhìn thoáng qua căn phòng có chút trống vắng, tự mình đứng dậy đuổi theo bước chân Khôi Diệu, trong miệng lẩm bẩm: “Ai dọa người chứ, người ta phục vụ người mệt đến thiếp đi, người cảm kích thì thôi, còn chê trách ai chứ.” Càng nói càng ức, bước chân dưới chân cũng không chậm, rất nhanh đã đuổi kịp Khôi Diệu ra ngoài phòng.

Hừ, thế mà lại tự mình đi giữa đêm hôm khuya khoắt, chưa quen cuộc sống nơi đây, nơi lầu ác xây dựng hoang vu dã ngoại, ai biết có u linh nào bay qua cửa đùa giỡn khách hay không, ngươi lại còn dám đi, không thèm để ý đến ta.

“Rồi rồi rồi, tình cảm của đồ nhi vi sư có thể thấy rõ mà, lòng son dạ sắt, được rồi, con tránh sang một bên đi, đừng theo ta nữa.” Khôi Diệu khẽ liếc Mộc Phỉ một cái, tay quơ nhanh muốn đuổi Mộc Phỉ đi.

Mộc Phỉ thuận thế ôm tay Khôi Diệu, vuốt mông ngựa cười nịnh hót: “Diệu Diệu sư phụ biết là tốt rồi, đời này của Phỉ nhi nhất định là phải nhờ vào người rồi, người đừng hòng hất con ra nha. Ai da, thật đói ơ, Diệu Diệu sư phụ chắc là đi tìm đồ ăn đúng không, mang con đi chung đi.”

“Ở đây phòng bị nghiêm ngặt, con cảm thấy vi sư có cơ hội kiếm được đồ ăn sao? Ngược lại còn con, chủ lầu kia chỉ cần thét thét vài tiếng, bảo đảm sẽ có một dây các nha hoàn ma ma nối đuôi nhau bưng tới vài mâm thịt dê lớn ra cho con, để con có muốn cũng ăn không nổi!” Ngữ khí Khôi Diệu lành lạnh, nghiêng theo Mộc Phỉ dựa vào một thân cây bách cao lớn trong viện, trêu ghẹo nói.

Mộc Phỉ ngượng ngùng thu tay lại, xin lỗi xoa lòng bàn tay: “Cái đó à, hắc hắc, Diệu Diệu sư phụ thấy hết rồi à, a, hắc hắc, lúc ấy à, con có mơ tưởng chút, hơn nữa người nói buồn ngủ mà, hắc hắc, không để ý lắm đến người, khụ, cái kia, người đói không?”


“Ta đói sao? Không đói bụng đâu, làm sao lại đói chứ, vi sư là thiên nhân, thần thánh không thể nào không tồn tại, làm sao mà vì không ăn được thịt dê mà cảm thấy bụng trống rỗng chứ.” Khôi Diệu ra vẻ thi nhân nói từng chữ, đáng tiếc lời nói nghe ra lại chua như giấm không hề được tự nhiên, lọt vào trong tai người khác thấy miệng toàn mùi chua.

Mộc Phỉ không nhìn Khôi Diệu, nàng có điểm không yên lòng, nhưng bất đắc dĩ lại cảm thấy sự kiêu ngạo vừa rồi của Khôi Diệu rất thú vị, nếu đã không thèm để ý, thì sao lại cứ nhắc liên tục tới chữ thịt dê kia chứ.

Khôi Diệu hình như lâu rồi không được ăn cơm, lúc nàng ăn thịt uống sữa quên khuấy mất để dành cho Khôi Diệu một phần, trong tiềm thức nàng vốn cho là Viên Hạo sẽ an bài cho Khôi Diệu, nào biết để nàng ngủ thẳng tới giờ.

Nhưng mà Viên Hạo vẫn có phái người phục vụ, lúc nào cũng có thể sẵn sàng được sai bảo, bản thân hắn lại phải chăm sóc ca ca bị bệnh, sau khi Viên Chúng khỏi bệnh còn phải đi điều tra người đã ám hại hắn, tỷ như tại sao lại cho một lượng lớn anh túc, tỷ như vị thầy thuốc hay cao nhân nào đã đưa chủ ý che hết toàn bộ ánh nắng của căn phòng.

Chuyển mắt, phát hiện trên lầu các có một bóng người đang đứng, hình như là một người được Viên Hạo gọi là Yên Bản, người kia nhìn sang đây vài lần, nhưng vì hắn luôn giữ cương vị của mình chưa hề đi ra nên Mộc Phỉ không chú ý tới, Mộc Phỉ nghĩ nghĩ, liền đi về phía hắn.

“Yên Bản ca ca, đã trễ thế này rồi, thực sự là không nên, nhưng mà ta đói bụng quá, không biết có chỗ nào tìm được đồ ăn không?” Mộc Phỉ cười gượng, hơi rũ đầu chỉ tay vào cái bụng nhỏ của mình, vuốt ve cái bụng.

Dưới ánh trăng, mái tóc cô gái đen nhánh, dưới ánh trăng ánh lên một tầng sáng nhàn nhạt, gương mặt nhỏ nhắn cười gượng ngùng, đầu không tính là thấp, nhưng chỉ cao đến thắt lưng của Yên Bản, nhỏ nhắn xinh xắn khiến người khác nảy sinh hảo cảm, huống chi Đại Tế Ti và trại chủ cũng rất đối đãi chăm sóc với nàng.

Vừa nghĩ Yên Bản vốn ăn nói nghiêm túc lại cười thật thà, gật đầu một cái, ngoắc ngoắc tay về một hướng trong bóng tối, nhanh chóng bước vào một chỗ sâu.

Bóng dáng của Yên Bản vừa biến mất, lại có thêm một nam tử hán cao lớn tới đứng thế chỗ của Yên Bản, nghiêm mặt không nói một lời đứng canh gác.

Mộc Phỉ mỉm cười quay lại chỗ Khôi Diệu, rũ mắt che đi dư quang nơi đáy mắt đang quét nhìn chung quanh, thầm nghĩ xem rốt cuộc có bao nhiêu người, có bao nhiêu kẻ đang nhìn thầy trò họ, nghe cuộc trò chuyện của thầy trò họ.

Nếu bọn họ biết hai người họ vốn không phải mẫu tử mà là thầy trò, vậy thì có ảnh hưởng đến sự tin tưởng của huynh đệ Viên Hạo với nàng không.

Khôi Diệu vô lo nhún vai, nói với Mộc Phỉ: “Đi thôi, người ta dọn đồ ăn trong phòng xong rồi, ăn đồ nguội không tốt.”

Mộc Phỉ “Vâng” một tiếng, cảm thấy Khôi Diệu chắc là nói đùa, chưa thấy có bóng người đi vào, làm sao có thể dọn xong thức ăn.

Lúc về lại Thiên Các, bên trong đã đốt nến, từng hàng nến chiếu tường trúc sáng lên lấp lánh, hai cô gái thấy hồi sáng đang đứng ở ngoài cầm mấy cái mâm bưng lên, Khôi Diệu nói bày thịt dê lên hai mâm, hơn nữa còn có cơm chiên thịt dê, bên trên là đôi đũa trúc và sữa dê còn nóng.

Mộc Phỉ nhờ được nói trước nên đã chuẩn bị tâm lý, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng kinh hãi của mình, không hề lộ ra vẻ thôn cô bối rối của mình.

Bày biện xong xuôi, từng người hành lễ với Khôi Diệu và Mộc Phỉ rồi lui ra ngoài, không khí trong phòng trong nháy mắt ấm lên, còn bay mùi thịt nhàn nhạt.


“Oa, thịt thơm quá, là nhà bếp làm sao? Tốc độ nhanh thật.” Khôi Diệu ngồi xuống, không chút khách khí bóc một miếng thịt dê lớn bỏ vào miệng, nhai nửa ngày ra vẻ đánh giá: “Đáng tiếc không có bột tiêu, haizzz, còn chẳng có rượu ngon để uống.”

Mộc Phỉ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cầm đũa lên ăn cơm chiên, hồi sáng ăn thịt dê nhiều lắm rồi, đến nỗi lúc này trong cổ họng vẫn còn toàn là vị thịt, vẫn nên thanh đạm chút.

Khụ, lại là cơm chiên thịt dê, thôi, có thứ đầy bụng là tốt rồi.

Hai người đang ăn cơm, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện, Mộc Phỉ kể lại chuyện buổi trưa cho Khôi Diệu nghe, Khôi Diệu kinh hãi quên cả ăn: “Ngọc bội ở đâu, cho ta xem với.”

“Chính là cái này.” Mộc Phỉ tháo một chiếc ngọc bội Hòa Điền Ngọc có điêu khắc kỳ lạ to bằng ngón tay từ trên cổ đưa cho Khôi Diệu, cho nàng từ từ nhìn.

“Ha ha, đồ nhi tốt, máu cất cái này đi, đây chính là bảo bối. Trại người Liêu lại có thể đưa lệnh bài điều động người Liêu cho con, xem ra họ muốn nhận con làm chủ tử rồi, chẳng trách con chỉ nói có một câu họ liền điều động một đám người làm đồ ăn ngay lập tức cho con.” Khôi Diệu trả lại Hòa Điền Ngọc cho Mộc Phỉ, dặn dò nàng không được tùy tiện để người khác thấy nó, bảo nàng cất giữ thật cẩn thận.

Hai người nghỉ ngơi một lát, trốn ở trong phòng bàn luận về ý nghĩ và nơi kỳ quái này một lượt, đáy lòng Mộc Phỉ rất lo lắng, chỉ sợ lỡ thân phận các nàng bị lộ sẽ khiến Viên Hạo bất mãn, đến lúc đó sẽ không thả các nàng đi.

“Yên tâm, chẳng phải cái tên Đại Tư Tế đó đã nói rồi sao, hắn ta đã tính trước con sẽ tới, cho nên cái hắn muốn là dùng y thuật của con chữa khỏi bệnh cho ca ca hắn, còn cái khác chắc sẽ không truy cứu, thật thật giả giả, giả giả thật thật, đừng nên đánh nhau nhiều mới có thể sống an bình được.”

Mộc Phỉ gật đầu, không suy nghĩ thêm nữa, Khôi Diệu nghỉ ngơi lâu như vậy nên cũng không buồn ngủ, đành chỉ dạy cho Mộc Phỉ tâm pháp, truyền nội lực trên người mình cho nàng dùng, cũng may Mộc Phỉ thông tuệ, nói mấy thứ phương pháp của yoga và thái cực quyền lúc trước từng hỏi nói qua một lần, so với phương pháp của Khôi Diệu còn hay hơn, khiến Khôi Diệu trầm trồ liên tục, có thể nói nàng thu được một kỳ tài võ học nha.

Hôm sau trời vừa sáng, bên ngoài Thiên Các có tiếng bước chân nhẹ nhàng của một cô nương, Khôi Diệu và Mộc Phỉ cùng thu lại hai hay, thở ra một ngụm khí, cả người khẽ rung lên, cảm thấy tinh thần sảng khoái, liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương đều là ý cười, hai người rất ăn ý xuống giường, đi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng vang, người bên ngoài vội bưng đồ rửa mặt đi vào, sau khi để xuống chờ Mộc Phỉ vừa Khôi Diệu rửa mặt rồi lại bưng ra ngoài.

“Cô nương, Đại Tế Ti đã bày xong đồ ăn sáng mời hai người cùng thượng vị.”

“Được, đi trước dẫn đường đi.”

Mộc Phỉ và Khôi Diệu theo cô nương kia đi lên chủ lầu, trong phòng rộng hơn căn phòng hôm qua nàng tới rất nhiều, màn che bị bỏ xuống nên nhìn căn phòng trống hơn rất nhiều, lại thêm mùi hương trong vắt mát mẻ.

Trong phòng có tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng cười của nữ nhi, tiếng bước chân của Mộc Phỉ và Khôi Diệu cắt đứt tiếng nói chuyện bên trong, mọi người ngẩng đầu nhìn về phía này.

“Phỉ nhi, muội đã đến rồi, ta giới thiệu cho muội một vị bằng hữu.” Âm thanh Viên Hạo nghe rất hưng phấn, thấy bóng dáng của Mộc Phỉ liền đứng dậy ra đón, gật đầu chào Khôi Diệu rồi dẫn hai người đi vào, bước tới ngồi cạnh Viên Chúng đối diện với nữ tử trước mặt, cười hỏi Mộc Phỉ: “Phỉ nhi, muội có nhận ra nàng là ai không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.