Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 29: Ta sẽ bảo vệ nàng


Đọc truyện Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ – Chương 29: Ta sẽ bảo vệ nàng

“Người cố ý phải không?”

Hai tay của Mộc Phỉ chống lên bàn, ánh mắt sáng lên như đóm đóm nhìn chằm chằm Viêm Dục vẫn đang ung dung uống trà. Đáng lẽ nàng phải nghĩ ra sớm hơn chứ?

Đối với y thuật của nàng Mộc Phỉ rất tự tin, thuật châm huyệt bằng ngân châm mỗi đợt trị liệu là một tuần, tổng cộng nàng đã trị liệu cho Viêm Dục chín ngày, làm sao đang chuyển biến tốt đẹp lại đột nhiên lơ mơ lại được.

Viêm Dục khẽ cười một tiếng, nhìn ánh mắt đen như mực mang theo chất vấn nhìn chằm chằm hắn của thiếu nữ, không khỏi cảm thấy vui mừng, đương nhiên là hắn cố ý rồi, nữ nhi của hắn, hắn nâng niu trong lòng bàn tay như bảo bối như cục cưng, há lại để cho người khác chửi bới?

Nghĩ đến Xảo Nương không kiêng dè nói ba chữ “Tiểu đề tử”(vợ bé), khóe môi đang mỉm cười của Viêm Dục khựng lại, ánh mắt càng thâm trầm.

“Ai nha, ta nên nghĩ ra sớm hơn chứ, biết vậy trừng trị ả nhiều hơn.”

Mộc Phỉ rời khỏi bàn, lẩm bẩm tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa lê bắt đầu ão não.

Sao nàng ngốc như vậy, Viêm Dục làm như vậy là muốn giúp mình hả giận, đáng lẽ lúc nãy phải cho ả kia mấy châm, để cho ả quên đi mấy chuyện nàng và Viêm Dục đã làm với ả. Giờ thì tốt rồi, ả đã chuồn mất tiêu, hình như trước khi đi còn hung ác hâm dọa, thế lực gia tộc của Xảo Nương rất lớn, nhất định là ả về tìm viện binh. Tưởng Mộc Công thật thà thì không sao, còn nhớ đến tình làng nghĩa xóm, nhưng người nhà mẹ đẻ của Xảo Nương có thể bỏ qua sao?

Càng nghĩ càng lo lắng, nàng thì thân phận nhỏ bé, Viêm Dục vẫn chưa khỏi bệnh, vạn nhất bị người ta đánh bị thương thì sao?


“Nữ nhi, có ta ở đây, ta sẽ không để người khác làm nhục thân thế của con, ta sẽ bảo vệ cho con.”

Viêm Dục kéo Mộc Phỉ đang lo lắng nóng nảy qua, dùng cằm cọ cọ lên trán của nàng, dịu dàng trấn an.

Nữ nhi đang lo lắng cho hắn, thật tốt quá.

Chưa đến vài giây, lời nói đơn giản của Viêm Dục đã làm dịu tâm đang hoảng loạn của Mộc Phỉ, giống như ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp da thịt, ngay cả đáy lòng cũng ấm áp theo.

Nàng sợ cái gì, hay là vì sợ Viêm Dục bị tổn thương mà luốn cuốn tay chân, không phải chỉ là một nông phụ quê mùa thôi sao? Nàng đường đường là người ở thế kỷ 21, sao phải sợ ả chứ?

“À, thuốc của người đã hâm nóng rồi, đợi chút, để con bưng đến cho người.”

Mộc Phỉ vỗ ót một cái, lúc này mới nhớ đến thuốc của Viêm Dục đã hâm nóng ở trong bếp, vừa vặn cơm nước xong là có thể uống được, nhưng bị Xảo Nương làm lãng phí thời gian như vậy, không biết có bị sao không nữa.

Viêm Dục nhìn Mộc Phỉ chạy nhanh về phía lều thuốc, chân mày bất mãn nhíu lại, trong miệng như tràn đầy vị cay đắng, châm kim còn đỡ hơn, nhắm mắt cắn răng một tý là hết, nhưng còn cái vị đắng này lưu lại đến rất lâu phải hết ngày mới hết, có lúc ăn cơm tối cũng không giảm xuống được, lúc ngủ toàn thở ra mùi chua, cái đầu này không biết khi nào mới khỏi đây!


Đang suy nghĩ, thì thấy Mộc Phỉ một tay bưng chén thuốc tay còn lại cầm một cái đĩa nhỏ đi vào, lập tức mùi thịt trong căn phòng nhỏ bị mùi thuốc bắc nồng nặc thay thế.

May là nàng muốn nấu mì, nên để lửa rất nhỏ, nếu không thì, coi như nồi thuốc này đổ hết.

“Nè, nhân lúc còn nóng mau uống đi, nếu còn trì hoãn nữa, thuốc sẽ mất công hiệu.”

Mộc Phỉ trực tiếp không nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ai oán của Viêm Dục, rất khinh thường nghĩ, nam nhân này thật kỳ quái, không sợ kim đâm, lại sợ uống thuốc, nếu đổi lại là nàng, nàng tình nguyện uống thuốc còn hơn bị kim đâm.

Viêm Dục lập tức cười lấy lòng, lông mi cong dày như bàn chải mắt thì chớp chớp không ngừng nhìn Mộc Phỉ, như chạm vào đáy lòng của nàng.

Mộc Phỉ ho nhẹ một tiếng quay đầu đi không nhìn hắn nữa, đẩy chén thuốc đến trước mặt hắn, chặn ánh mắt như tia X quang của hắn lại:

“Làm nũng không hiểu quả, mỹ nam kế cũng không hiệu lực đâu, mau uống thuốc đi!”

Viêm Dục bất đắc dĩ thở dài, xem ra chiêu này cũ rồi, phải tìm chiêu mới thôi. Chấp nhận nhận lấy chén thuốc, uống một hơi hết sạch, gương mặt nhăn nhúm lại miệng đầy vị đắng.


“Ừ, ăn viên này đi cho đỡ đắng nè.”

Mộc Phỉ buồn cười nhìn bộ dáng uống thuốc đáng yêu của Viêm Dục, chẳng biết từ khi nào, hắn không hở cái là làm nũng nữa rồi, nhưng mỗi khi uống thuốc lại làm nũng khiến nàng muốn đùa giỡn một phen.

Viêm Dục tò mò nhìn viên tròn trònDiễễnđàànlêêquýýđôôn trong tay Mộc Phỉ, nhận ra đó chính là đồ mà Mộc Phỉ ăn lúc trước, một đống đen thui, bề ngoài thật không bắt mắt. Nghĩ chắc là nàng lừa hắn muốn làm hắn cảm thây bớt đắng hơn thôi, “haizz”, ăn thử một chút vậy. Ghé đầu há miệng trực tiếp ngậm vào mồm, thuận tiện liếm liếm hết vụn màu đen ở trong tay ai đó.

Mộc Phỉ sững sờ nhìn đầu ngón tay của mình, phía trên lưu lại một ít chất lỏng trong suốt như chứng minh cảm giác tiếp xúc mềm mại vừa rồi là thật, nàng cho là Viêm Dục sẽ cầm lấy, không ngờ hắn trực tiếp ăn trên tay nàng luôn. Hắn lười đến mức nào vậy trời.

Đáy lòng không biết tại sao lại dâng lên một tia rung động, giống như cục đá rơi vào trong mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên gợn sóng nhè nhẹ, tại thời điểm mắt thường không nhìn được, nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nàng cũng không phải là chưa từng đút cho Viêm Dục ăn, nhưng đây là lần đầu tiên đút kiểu như vậy, cảm giác thật quái dị, hắn là đang ăn đậu hủ của nàng ngay giữa thanh thiên bạch nhật sao?

“Ăn ngon thật, đây là cái gì vậy?” Mùi vị chua chua ngọt ngọt tràn khắpkhoang miệng Viêm Dục, tiết ra nhiều vị ngọt ngào từ từ chiếm lấy vị đắng chát kia, hứng thú nổi lên, tò mò cầm thêm một viên bỏ vào miệng, thuận tiện hỏi thăm.

Mộc Phỉ thu tay lại làm như không có chuyện gì, rất nhanh khôi phục như thường, ngồi trên băng ghế giới thiệu, tiện thể nói ý nghĩ của mình ra luôn.

“Đây là đào chua do con đặc chế, cái hôm nay người ăn là đào lông ướp muối tạo thành, người cảm thấy mùi vị thế nào? Con phát hiện bên kia Tương Sơn có rất nhiều hoa quả, cũng có thể bán kiếm chút lợi nhuận. Ví dụ như trái này, nếu bán trên chợ, người cảm thấy trên thị trường ổn không?”

Thị trường? Ý của nàng có phải là có kiếm được lời không hả?


Qua thời gian chung sống cùng Mộc Phỉ, khả năng lý giải của Viêm Dục tăng lên rất nhiều đến mức có thể hiểu được những từ ngữ kỳ quái mà thỉnh thoảng nàng nói ra, suy đoán được hàm nghĩa bên trong của chúng.

Viêm Dục cầm tiếp một viên bỏ vào trong miệng tỉ mỉ thưởng thức, vừa rồi bởi vì trong miệng toàn vị cay đắng, nên chỉ cảm thấy vị từ chát chuyển thành vị ngọt, bây giờ ăn thêm một viên mới cảm thấy bên ngoài đào thì giòn bên trong lại mềm, vị ngọt bên ngoài giống như thấm vào trong thịt, nhai rất tốt, càng ăn càng thèm, càng thèm càng muốn ăn thêm. Sau khi ăn xong dạ dày thư thái rất nhiều, chua chua ngọt ngọt vừa phải, cảm giác tươi mới lại còn lưu lại chút vị ngọt trong miệng. Rất hợp khẩu vị của nhiều người, muốn kiếm chút lời không khó.

Trực giác cho hắn biết, đây là một cơ hội kiếm bạc.

“Chủ ý này rất tốt, chỉ là, nếu mình mở cửa hàng, có thêm đường dây tốt để tuyên truyền, nhất định sẽ lời rất nhiều.”

Nói đến đây, trong nháy mắt một loạt kế hoạch hiện ra trong đầu, bao gồm vị trí của cửa hàng, tuyên truyền mở rộng như thế nào, kinh doanh ra sao, hắn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, bắt đầu cân nhắc.

“Cửa hàng?” Mộc Phỉ kinh ngạc hỏi ngược lại, nàng cũng biết mở tiệm tương đối là tốt, nhưng ngẫm lại, tình huống trong nhà nàng rất rõ ràng, cùng với số tiền để dành là hai lượng bạc, làm sao mở cửa hàng được? không đồng ý lắc đầu một cái:

“Quá không thực tế.”

Viêm Dục lấy lại tinh thần, kinh ngạc muốn thốt lên, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Môc Phỉ mất mát, khóe môi khẽ nhúc nhích, dịu dàng nói:

“Không vội, tiền có thể từ từ kiếm, rồi sẽ có cửa hàng của riêng mình, giờ thì làm chút cho chính mình ăn, không cần quá phô trương.”

Mộc Phỉ suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, gật đầu một cái không bàn về chuyện này nữa


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.