Đọc truyện Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ – Chương 10: Để cho ma ma(*)hôn một cái
(*): Mẹ
Cơn mưa to tới thật mau, đi cũng mau. Ngày hôm sau đã chuyển trời quang, sương mù tản ra, ánh nắng mới lên xuyên qua cửa sổ chiếu vào căn nhà tồi tàn, Mộc Phỉ dụi đôi mắt còn ngái ngủ cho tỉnh rồi lật người ngồi dậy. Đôi mắt đen lưu chuyển nhìn quanh ngôi nhà một lượt, chợt nhận ra, nàng không phải nằm mơ, nàng vẫn là tiểu thôn nữ.
Trước khi đi ngủ nàng đã có một khoảnh khắc tưởng tượng, hi vọng sau một giấc ngủ tỉnh lại nàng sẽ lại là một tiến sỹ y học đứng dưới ánh đèn flash được người người ngưỡng mộ, cũng may lòng nàng có sẵn tinh thần vượt qua thử thách, thời gian mất mác đi nhanh như bóng câu qua khe cửa*, trong nháy mắt cũng chẳng còn nữa.
*ý nói thời gian trôi nhanh như con chim bồ câu bay qua cửa sổ.
Đưa chân mò mẫm bên mép giường, Mộc Phỉ đạp lên chiếc giày cỏ, xuống đất, nhìn căn phòng trống rỗng rốt cuộc cũng nhận ra điều lạ ở chỗ nào.
Phụ thân yêu nghiệt của nàng đâu rồi? Chẳng lẽ là muốn bỏ nàng lại mà đi?
Đang suy tư thì nàng đột nhiên nghe thấy có mùi thơm truyền tới từ trong nồi, hấp dẫn con sâu tham ăn trong bụng, Mộc Phỉ ngửi thấy mùi thơm hình như tới từ phòng bếp. Một luồng khí nóng phà ra khi mở nắp nồi, rõ ràng là một nồi thơm nồng khiến nàng nhăn mặt, bên trong vẫn còn lưu lại mùi hương của bắp.
Ha ha, người cha này của nàng rất tuyệt, có thể suy một ra ba rồi.
Ngoài cửa vang lên một tiếng động lạ, Mộc Phỉ lao tới cạnh cửa, đột nhiên nhìn thấy Viêm Dục chỉ mặc áo trắng quần đen đang ngồi trên một tảng đá cầm dao chẻ củi, bên chân là một đống củi tốt vừa mới chẻ. Mặt trời mới lên tản ra hơi thở ấm áp, hun lên khuôn mặt của hắn làm ứa một tầng mồ hôi, có vài giọt mồ hôi dính trên đôi lông mi đen dày, làm cản tầm nhìn của hắn, khiến hắn liên tục đưa tay lên lau.
Quả nhiên là một hình ảnh tuyệt mĩ, mang tư vị gia đình.
Gia đình, hai chữ đã bao lâu rồi, trong thời khắc này lại khiến tâm hồn cô độc của nàng cảm nhận được ở một người nam nhân cổ đại bị mất trí nhớ.
Mộc Phỉ ghé đầu nhìn hai cái chiếu được buộc thành đống lẳng lặng nằm cạnh nhà cỏ.
Phù, không có xác chết vùng dậy, cũng không biến mất, thật tốt.
“Nữ nhi.” Viêm Dục thấy Mộc Phỉ đang tựa bên cửa, nhỏ giọng kêu một tiếng, trên gương mặt nhu mĩ nở nụ cười thanh thái, hàm răng đều trắng muốt vô cùng đẹp mắt.
Hắn chùi bừa hai tay lên áo, thẳng chân nhàn nhã cất bước, như đang dạo bước trên mây, vô ý giải phóng quý khí ra ngoài, hàm chứa nụ cười tiếp tục nói: “Nữ nhi, ta làm điểm tâm rồi đó, thưởng đi.” Hắn vừa nói xong đã bước tới trước mặt Mộc Phỉ, khom lưng đối lại ánh mắt của Mộc Phỉ, nụ cười vừa lấy lòng lại vừa đáng yêu.
Dung nhan trong nháy mắt phóng đại, da thịt gò má trơn mịn bóng loáng, như có thể thấy rõ cả mảnh lông tơ, trời ơi, quả nhiên là không tỳ vết, quá hoàn mỹ rồi.
Lúc này Mộc Phỉ chỉ có một ý niệm, muốn đùa giỡn với đứa trẻ lớn xác này một lần. Vì vậy, nàng quyết định. Duỗi bàn tay ra kéo lấy đầu Viêm Dục, cái miệng nhỏ nhắn chu lên ấn vào trán hắn, thuận tiện lưu lại dấu nước miếng, xong xuôi, nàng nhe răng trợn mắt cười: “Tốt, ngoan, để cho ma mahôn một cái.”
Xúc cảm ở trán khiến Viêm Dục thích thú, đang muốn đòi nhiều hơn thì nghe được lời nói duy mỹ của Mộc Phỉ, ngoài mặt lập tức xịu xuống, tay nắm thành quyền gõ vào đầu Mộc Phỉ, bất mãn lầm bầm nói: “Không biết lớn nhỏ, phải gọi là phụ thân!”
Hừ, đừng tưởng rằng hắn nghe không hiểu là có thể tùy tiện chiếm tiện nghi của hắn, hắn mới không ngốc. Rõ ràng là nữ nhi, cái gì mà ma ma, cái thứ đó có ăn được không?
Mộc Phỉ ôm đầu lên án nhìn kẻ vừa ra tay Viêm Dục, kinh ngạc không biết nên làm gì.
Hả? Sẽ nói thành ngữ? Không cần thầy dạy cũng biết? Đứa trẻ thiên tài?
Ha ha, hiểu ma ma là ý gì rồi, Wow, trong một đêm trưởng thành rồi hả?
Vừa muốn đuổi theo đặt câu hỏi, Viêm Dục đã bước vào phòng, thuận tay múc hai bát cháo đầy đặt lên bàn, nói với Mộc Phỉ đang ngẩn người: “Nữ nhi, ăn cơm.”
Lúc Tưởng Vũ cầm cái bọc đến gần khu nhà nhỏ này, liền nhìn thấy hình ảnh phụ thân hiền lành nữ nhi ngoan ngoãn, nam tử tuấn mỹ như tiên nhân, như sao băng rơi xuống trần gian dùng một tư thái giản dị đối mặt với nữ nhi của mình, tựa như một đứa trẻ nũng nịu, nhưng lại có thể thấy rõ được sự cưng chiều ở giữa hàng lông mày. Cô gái nhỏ kia nhìn kỹ lại có sự chững chạc hơn tuổi, vẻ ngoài yếu ớt nhát gan đã mất đi, tựa như cọng cỏ non sau lần mưa giông gió lớn, lại một lần nữa bền bỉ vươn lên.
Một sự kếp hợp là lùng như vậy, khiến trong lòng Tưởng Vũ dâng lên một cảm giác quái dị, tựa như sợi tơ tằm lượn quanh trong máu, buộc chặt thành một sự khó hiểu, như một sự ghen tức đang từ từ lan tràn.
Tưởng Vũ cười tự giễu, nghĩ gì vậy, bọn họ là phụ tử. Siết chặt bao trong tay, hắn nhẹ nhàng hắng giọng, trên gương mặt thanh tú sắp mất đi vẻ non nớt bao phủ một tầng ý cười.
“Vũ ca ca, huynh tới đấy à, ăn cơm chưa?” Mộc Phỉ thấy Tưởng Vũ thì rất vui mừng, hưng phấn vẫy đôi tay bé nhỏ về phía hắn, đầu ngón tay chỉ vào bát cháo trước mặt, đôi mắt như mời mọc đối phương: “Phụ thân nấu cháo ăn ngon lắm, mùi vị không chỉ thơm, còn có công dụng tẩm bổ…, Vũ ca ca phải đi học, ăn cái này nhiều chút bổ lắm.”
Tưởng Vũ nghe Mộc Phỉ nói, cũng ngửi thấy được mùi thơm, đến lúc thấy được bát cháo thuốc bắp thì ánh mắt hơi lóe, bước tới phòng bếp thì thấy còn sót lại chút phấn lộc hoắc, thần sắc trên mặt lại càng thêm quái dị, không khỏi ngạc nhiên nói: “Sao còn dùng loại rau dại này nấu cháo, chẳng phải mỗi hộ trong thôn đều được phát bột mì sao?”
“Muội từ nhỏ đã ăn loại phấn rau dại này, Tưởng, ặc, mẫu thân lấy cái này làm bánh rất ngon, nàng nói thôn Tương Sơn chúng ta có rất nhiều lộc hoắc, nhà nào cũng là ăn rau dại mà lớn lên.” Mộc Phỉ lục lọi trí nhớ trong đầu, tiện thể giải đáp cho Tưởng Vũ đang ngu ngốc chờ mình giải thích.
Xém chút nữa là lỡ miệng rồi, may mà nàng phản ứng nhanh nhạy.
“Sao lại vậy, loại rau dại gọi là lộc hoắc này, mọc khắp thôn Tương Sơn chúng ta, nhưng từ khi dân mình bắt đầu có hiểu biết, các thôn dân cũng bắt đầu trồng lúa nước, nghiền hạt ngũ cốc, gạo nấu thành thơm mềm hơi ngọt, ngon miệng mỹ vị, bột cũng có thể làm được bánh, đa dạng phong phú, lại là những thức ăn thường này. Chẳng lẽ Tưởng di cũng chưa nói cho muội sao? Muội vẫn ăn những thứ này mà lớn lên?”
Tưởng Vũ vừa đau lòng vừa lo, cha đưa bột gạo cho Tưởng di không phải chỉ mới một hai ngày, sao nhìn bộ dạng Mộc Phỉ như không hề biết những thứ này vậy.
Nghe lời Tưởng Vũ nói, Mộc Phỉ cũng cảm thấy buồn bực, hôm qua nàng còn thấy lạ là tại sao trong thôn không trồng lúa mạch hay lúa nước, nhìn đất đai khắp núi đều là thứ rau dại thuốc này đã thấy sốt ruột lắm rồi. Thứ này mà đem bán thì nhiều tiền lắm đấy, tùy ý hái ăn vào bụng thì thật lãng phí.
Không biết Tưởng thị nghĩ thế nào, để bột mì với gạo không ăn, cố tình sống trong nghèo khó, như kiểu dã nhân thâm sơn sống nhờ rau dại qua ngày.
Có lẽ là Tưởng thị không muốn tiếp xúc nhiều với dân trong thôn Tương Sơn, nhớ tới bộ dáng suy nhược của cơ thể này lúc trước, nếu không nhờ một lần ham chơi xa nhà gặp được Tưởng Vũ, khẳng định một người bạn ấu thơ của nàng cũng không có.
Sau một hồi tự ái lẫn xót xa, Mộc Phĩ nghĩ lại, lúc trước còn nghĩ nên tìm cách giải thích cho người dân thôn Tương Sơn cái gì là bột gạo bột mì, như vậy thì tốt hơn, có tiền thì mua thẳng được luôn, đỡ tốn sức.
“Là do mẫu thân yếu ớt, chỉ có thể ăn những thứ này để cải thiện bệnh tình thôi.” Suy nghĩ một hồi cũng chỉ có được lý do đó, Mộc Phỉ đảo tròn mắt, đổi đề tài: “Vũ ca ca ôm cái gì trong ngực vậy?”
Tưởng Vũ cũng cảm thấy lời Mộc Phỉ nói có lý, Tưởng di đã bệnh lại còn phải chăm sóc nữ nhi, vô cùng khổ cực. Lại nhìn sang Viêm Dục đang ngượng ngùng lúng túng cộng thêm bất mãn, thở dài một tiếng, nhét gói đồ trong tay vào ngực Viêm Dục.
Đối lại với ánh mắt kinh ngạc của phụ tử họ, ho nhẹ một tiếng giải thích: “Đây là y phục lúc còn trẻ của phụ thân ta, y phục đi chợ hôm nay của phụ thân muội quá hoa lệ, dễ khiến người khác chú ý, nếu hắn không ngại, thì cứ dùng tạm đi.”
Mộc Phỉ đã nhanh chóng rướn người lên mở bọc ra, quả thật bên trong là mấy bộ quần áo vải thô buộc thắt lưng, mặc dù vá lỗ chỗ, nhưng vẫn rất sạch sẽ, còn có mùi xà phòng nhàn nhạt. Giặt sạch rồi sấy khô nó dùng tạm vậy.