Sủng Thê Làm Vinh

Chương 64: Thiếu


Đọc truyện Sủng Thê Làm Vinh – Chương 64: Thiếu

Editor: Quí Rùa – diendan

“Cốc cốc cốc.”

“Cốc cốc.”

Tiếng gõ trong đêm tối vô cùng rõ ràng, Kỷ Thanh Y không chút do dự trước tiên mở cửa sổ.

Bóng đêm dày đặc, chỉ có giọt mưa rơi tí tách, ngoài cửa sổ không có một bóng người.

Kỷ Thanh Y ngây người, chẳng lẽ là mình nghe lầm?

Không đúng, âm thanh lúc nãy vô cùng rõ ràng, hơn nữa thật sự có ba tiếng gõ cửa, nàng đưa đầu ra ngoài, lấm lét nhìn trái phải, vẫn không thấy bóng dáng của Từ Lệnh Sâm như cũ.[QR][diendan]

Chẳng lẽ bị người phát hiện, cho nên đã rời khỏi?

Kỷ Thanh Y có chút lo lắng, lập tức đóng cửa sổ lại.


Mùi hương trong phòng không giống nhau, có hương hoa, là mùi hương của hoa thược dược.

Không, ngoại trừ là mùi hương của hoa thược dược còn có mùi ẩm ướt, có đã người vào phòng của nàng!

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, nàng đã nghe được giọng nói xen lần tiếng cười của Từ Lệnh Sâm vang lên sau lưng nàng: “Y Y.”

Còn chưa tới kịp quay đầu lại, vành tai đã bị người ngậm vào.

Loại ấm nóng này từ vành tai xâm nhập đến toàn thân, khiến nhịp tim của nàng đập như sấm nổ, tay chân nhũn ra, không đứng vững được.

Từ Lệnh Sâm rất muốn ôm nàng vào trong ngực, nhưng bởi vì mới từ bên ngoài đi vào, trên người mang theo khí lạnh, sợ nàng bị lạnh nên chỉ nhẹ nhàng vịn cánh tay của nàng, để cho nàng ngồi lên trên giường, sau đó ngồi ở bên cạnh nàng.

Kỷ Thanh Y che ngực, âm thầm thở dài một hơi.

Nàng sợ nhất Từ Lệnh Sâm đụng vào nàng, hắn giống như sẽ làm phép, vừa đụng vào nàng, nàng đã mềm tay, chân nhũn ra, đầu cũng mơ màng không biết đâu là Đông Nam Tây Bắc.

Gương mặt của nàng đỏ ửng, đôi mắt long lanh, Từ Lệnh Sâm cố gắng lắm mới có thể nhẫn nại được.

Kỷ Thanh Y thấy hắn không nói lời nào, chỉ nhìn mình,cảm giác hỗn loạn trong lòng lại dâng lên, vội nói sang chuyện khác: “Hoa thược dược này định tặng ta hay sao?”

Từ Lệnh Sâm mỉm cười: “Lần trước tặng nàng, nàng không muốn, lần này sẽ không từ chối chứ?”

Thược dược bày tỏ lòng ái mộ. Lần trước hắn tặng, nàng từ chối, cùng hắn tan rã trong không vui, không ngờ hắn vẫn còn nhớ, thật là một người nhỏ mọn.

“Vậy cũng không nhất định.” Kỷ Thanh Y cố làm kiêu, liếc hắn một cái nói: “Vậy phải xem tâm tình của ta có tốt hay không rồi.”

Nàng trợn mắt, khôn mặt kiều tiếu vô cùng dễ thương, Từ Lệnh Sâm nhìn mà lòng mềm thành một đoàn, làm sao còn nhịn được, một tay kéo nàng vào ngực, nâng mặt nàng lên hôn một trận, chờ đến khi đầu Kỷ Thanh Y choáng váng hồ đồ, hắn đột nhiên dừng lại, ở bên tai nàng hỏi: “Bây giờ tâm tình của nàng đã tốt chưa?”

“Hả?” Kỷ Thanh Y mơ mơ màng màng, đôi mắt mê mang, qua một lúc lâu mới phản ứng được ý tứ của hắn, máu nóng vọt lên, khuôn mặt đỏ bừng.

Từ Lệnh Sâm còn không chịu bỏ qua cho nàng, bắt tay của nàng, nhất quyết không tha nói: “Xem ra tâm tình của nàng còn chưa đủ tốt, ta còn phải không ngừng cố gắng.”


Kỷ Thanh Y nhìn mặt hắn sát lại gần, muốn hôn nàng, căn bản không biết hôm nay miệng nàng có bôi son, lúc nãy khi hôn, trên miệng trên mặt hắn đều dính son, khuôn mặt tuấn tú nhìn có mấy phần tức cười, nàng nhịn không được, cười ngã lên giường.

Từ Lệnh Sâm thấy nàng cười vui vẻ như vậy, cũng cười theo.

Kỷ Thanh Y càng cười dữ dội hơn, nước mắt đều muốn chảy ra.

Cuối cùng Từ Lệnh Sâm cũng ý thức được có cái gì không đúng, vội vàng dùng tay lau mặt, thấy trên ngón tay hồng hồng, mặt lập tức xụ xuống.

Kỷ Thanh Y nhảy xuống giường, cầm gương cho hắn soi, hắn ngơ ngác nhìn gương một cái, cũng không nhịn được bật cười.

“Nàng nha!” Từ Lệnh Sâm vừa bực mình vừa buồn cười, không thể làm gì nàng: “Lần trước nàng khiến ta ướt như chuột, lần này nàng khiến ta thành mèo hoa, nàng nói bây giờ ta nên làm sao với nàng mới tốt nhỉ.”

Trong mắt hắn chứa đầy tình ý dạt dào, trong giọng nói chứa đựng yêu thích và bất đắc dĩ khiến Kỷ Thanh Y nghe được. cảm thấy giống như được ăn mật, vô cùng ngọt ngào.

Nàng vắt khăn cho hắn lau mặt, Từ Lệnh Sâm lại bắt tay của nàng: “Ta tự mình làm.”

Hắn thật sự không muốn nàng làm loại chuyện hầu hạ người như thế này, cho dù là hắn cũng không được.

Rửa mặt xong, lúc này hai người mới lại ngồi xuống đến nói chuyện.

“Ba tháng sau, nhóm các ngươi mới nhập học, trường sẽ tổ chức một lần khảo hạch, khảo hạch đạt hạng nhất, trực tiếp có thể bái sư lên cấp.”

Kỷ Thanh Y kinh ngạc: “Không phải nói một năm sau mới có thể tham gia khảo hạch sao?”


” Tình huống bình thường chính xác là một năm sau.”Từ Lệnh Sâm nói: “Nhưng là ba tháng sau sẽ lựa chọn ra sáu đệ tử có biểu hiện xuất sắc trong các đệ tử tiến hành tỷ thí, trải qua ba lần tỉ thí, sẽ tuyển ra một người ưu tú nhất, trực tiếp lên cấp. Y Y, nàng có lòng tin lấy được hạng nhất sao?”

Kỷ Thanh Y thấy hắn nói trịnh trọng, liền hỏi: “Hạng nhất ngoại trừ có thể trực tiếp lên cấp, bái sư, còn có cái gì đặc biệt sao?”

“Hạng nhất có thể tiến cung gặp hoàng thượng.”

“Gặp hoàng thượng?” Mí mắt Kỷ Thanh Y giật giật, nàng biết Từ Lệnh Sâm tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ nói chuyện này: “Vì sao ta phải gặp hoàng thượng.”

“Thánh thượng có một bồn hoa lan, nuôi hơn hai mươi năm, hơn hai mươi năm này, tổng cộng chia làm mười mấy bồn. Nói đến cũng kỳ quái, mười mấy bồn hoa này, nở sẽ cùng lúc nở, không nở sẽ cùng lúc không nở, mỗi khi trong triều có chuyện vui mừng, luôn đúng lúc hoa nở. Nếu là trong triều có chuyện không tốt, năm đó này hoa sẽ không mở.”

“Thật có chuyện này?” Kỷ Thanh Y nghe xong, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, nói: “Cái này chắc chắn là trùng hợp.”

“Nghe nói, mười mấy năm trước quý phi hoài thượng, hoa không mở, Hoàng thượng vẫn lo lắng, kết quả quả nhiên quý phi gặp chuyện không may, một thi hai mệnh. Vào năm Hà Nam phát sinh lũ lụt, Kỷ đại nhân hi sinh vì nhiệm vụ, hoa không mở. Năm thái tử gặp chuyện không may, hoa không chỉ có không nở ngược lại còn chết một chậu.”

“Bốn năm trước,

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.