Sủng Thê Làm Vinh

Chương 48


Đọc truyện Sủng Thê Làm Vinh – Chương 48

Editor: quynhbac1997

Đứng sau Từ Lệnh Kiểm là hai gã thái giám, một người bưng trà, một người dâng hoa lan.

Hắn khiêm tốn nói: “Đại cô cô, đây là một chậu băng ngọc Tố Lan cũng là tâm ý của điệt nhi, đây là một chậu trà hai màu danh xưng Nhị Kiều, là Thái tử điện hạ nhờ điệt nhi đưa tới.”

“Lúc Thái Tử Phi còn sống, không thấy hắn làm gì.” Trưởng công chúa Thọ Xuân giận dữ nói: “Không nghĩ tới lúc Thái Tử Phi đi mới phát hiện ra đứa nhỏ này rất tốt, canh giữ cho Thái tử phi lâu như vậy, đừng nói là ông trời, ngay cả là người tầm thường cũng rât ít gặp.”

Từ Lệnh Kiểm nói: “Thái tử điện hạ tình thâm ý trọng, nội tâm nhân hậu, khiến người đời kính phục.”

Trưởng công chúa Thọ Xuân nói: “Ngươi cũng ngồi xuống đi, cùng Lệnh Sâm, Chí Minh nhìn xem. Hôm nay ở đây, ngoại trừ Ngọc Minh cùng Mạnh tiểu thư ra, 18 vị tiểu thư mỗi người đều cắm hoa, ba người các con bình sáu tác phẩm. Chọn ra trước ba tác phẩm.”

Trưởng công chúa Thọ Xuân nói với mấy vị khuê tú: “Chỉ cần được chọn vào một trong ba người, liền có thể chọn bốn chậu hoa trong đại điện này mang đi, bao gồm cả hoa của Thái tử và hai vị Thế tử mang tới. Không có tên trong ba người cũng có thể chọn một chậu mang đi. Tóm lại sẽ không để mọi người tay không mà đến.”

Toàn thân trưởng công chúa Thọ Xuân mang khí thế Hoàng gia nhưng không hề cả vú lấp miệng em, lúc nói chuyện cùng mọi người vừa cao quý lại hòa ái.

Các vị tiểu thư trong đại điện nhao nhao đứng lên nói lời cảm ơn với trưởng công chúa Thọ Xuân, Kỷ Thanh Y nhìn thấy đôi mắt Trần Bảo Linh nhanh như chớp đã chuyển thẳng đến chậu hoa Tâm Nghi rồi.

Không ngờ Thế tử Ninh vương Từ Lệnh Sâm lại đứng lên cất cao giọng nói: “Đại cô cô, lần này ta tới cũng không phải tay không mà tới. Hoàng hậu nương nương vô cùng coi trọng Hội thưởng hoa lần này, đặc biệt chuẩn bị một cây kéo vàng, một chậu hoa thủy tinh, một chiếc bình ngọc xuân để làm quà tặng cho ba vị tiểu thư xuất sắc nhất.”

Lời vừa nói ra, trên mặt các tiểu thư đều là vui mừng, không thể che dấu không được vẻ hưng phấn.

Một chuyến đi này liền gặp được Thế tử Ninh vương, không chỉ có có cơ hội được Thế tử Ninh vương chỉ điểm bình xét tác phẩm của chính mình mà còn có thể nhận được phần thường mà Hoàng hậu ban cho.

Đối với những thiên kim có chút danh tiếng ở kinh thành mà nói, có mặt trong ba cái tên đứng đầu, lấy được phần thưởng Hoàng hậu ban cho không khác gì dệt hoa trên gấm.


Còn đối với những khuê tú vô danh mà nói, trở thành một trong ba vị đứng đầu, liền có thể nổi danh, thậm chí rất có khả năng sẽ nhận được lời mời khảo hạch đầu vào của trường nữ tử Phương Hoa.

Phải biết rằng, hàng năm học viện nữ tử Phương Hoa đều phát ra hai trăm tấm thiệp mời, trong đó có 100 tấm là cắm hoa, 100 tấm còn lại là các loại cầm kỳ thư họa. Tuy 100 tấm không ít, nhưng chỉ tính quan viên văn võ trong triều đình từ ngũ phẩm trở nên đã có tới hai nghìn, chứ nói đến các vị tiểu thư trong nhà thì lại càng phải hơn.

Nhiều người như vậy, cũng chỉ có 100 tấm thiếp mời, sư nhiều thịt ít, càng chứng tỏ các vị tiểu thư có thể đi vào học viện nữ tử Phương Hoa có bao nhiêu quý giá.

Chính vì vậy mà cơ hội nổi danh hôm nay quả thực quá đáng quý.

Các tiểu thư trải qua hưng phấn rồi mới phản ứng kịp, có người  ảo não bản thân không đủ dụng tâm, có người áy náy chính mình ngày thường không học hành cho cẩn thận, lại có người hối hận không làm cho tác phẩm của mình trở nên xinh đẹp hơn một chút, cũng có rất nhiều người  nóng lòng muốn thử, vẻ mặt chờ mong.

Kỷ Thanh Y thật sự không ngờ tới Hội Thưởng Hoa lần này thậm chí làm kinh động tới cả Hoàng hậu, hơn nữa còn được thưởng này thưởng kia, lòng của nàng cũng đang nhảy loạn không thôi.

Phụ mẫu nàng đều đều mất, lại là dưỡng nữ sống nhờ phủ Bình Dương Hầu, nếu có thể cầm chắc cơ hội ngày hôm nay, vậy thì ngày nàng tiến vào học viện nữ tử Phương Hoa lại càng gần thêm một bước, chỉ cần nàng lấy được tự do cho bản thân thì ngày nàng thực hiện được mộng tưởng không còn xa nữa.

Nàng không khỏi nhìn các bình hoa trong đại điện, vừa rồi lúc cắm hoa quá nhập tâm, quên phải xem hoa người khác cắm như thế nào, cũng không biết trình độ mọi người ra sao.

Nàng xem từng cái một, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên tác phẩm của chính mình, trên mặt lộ ra tươi cười.

Lúc học tập dưới sự chỉ bảo của Cố nương tử, nàng cũng không biết trình độ cắm hoa của bản thân thế nào, nhưng theo học Khúc tiên sinh lâu như vậy, lần đầu tiên nàng có niềm tin vào kỹ thuật của chính mình. Khúc tiên sinh là người đi ra từ trong cung, kiến thức của bà ấy rộng rãi, những tác phẩm cắm hoa nổi danh cũng không ít, Khúc tiên sinh nói nàng được, nàng tin tưởng bản thân mình nhất định có thể được.

Hôm nay nàng cắm hoa sen, vừa thanh nhã trầm tĩnh lại như biết thể hiện tâm tình, có thể thể hiện sau sắc tình cảm của bản thân, có thể xếp thứ nhất hay không không thì nàng không dám nói, nhưng chen chân vào một trong ba vị trí đứng đầu thì vẫn có.

Tuy nghĩ là vậy nhưng trong lòng nàng vẫn cực kỳ khẩn trương, không khỏi ngồi nghiêm chỉnh, tận lực chú ý vào những bình hoa trên đại điện lúc này, không muốn bỏ qua bất cứ một chi tiết nào.


Từ Lệnh Sâm nhìn chằm chằm vào nàng, thấy nàng hết sức chăm chú, trong lòng liền cao hứng gật đầu.

Hắn là hoàng tử, là người đứng trên đỉnh nhìn thế gian, là người không đặt bất kỳ ai vào trong mắt, đương nhiên điều này hoàn toàn được thành lập dựa trên sự yêu thương tin tưởng tuyệt đối của Hoàng thượng đối với hắn.

Nhưng hôn sự của bản thân hắn không có quyền làm chủ, chỉ có thể xin Hoàng đế tứ hôn.

Nếu như nàng là quý nữ nhà cao cửa rộng, hắn còn có thể tranh giành trước mặt Hoàng đế.

Nhưng hiện tại tiểu nha đầu chỉ là bé gái mồ côi sống nhờ tại phủ Bình Dương Hầu, hắn có hể lấy danh là kính trọng yêu mến cha nàng Kỷ Nghiêm để chăm sóc nàng, việc này hoàn toàn phù hợp với tính  cách và tác phong kiêu ngạo của hắn. Nhưng nếu hắn liều lĩnh cưới nàng, tất  sẽ khiến Hoàng đế ngờ vực vô căn cứ.

Hắn không muốn để Hoàng đế ghét nàng, lại càng không muốn để nàng phải đối mặt với những lời nói lạnh nhạt của thế gian. Thời điểm hắn chưa nắm chắc, hắn sẽ không thể để cho nàng vì chênh lệch thân phận mà lo lắng hãi hùng.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao đời trước hắn chậm chạp không nói cho nàng biết thân phận của bản thân.

Vì thế hắn mới đi đánh giặc, vốn chắc chắn sẽ đắc thắng trở về, làm bộ như bị bệnh nặng không chữa được để Hoàng hậu ra mặt đề nghị xung hỉ, để Khâm Thiên Giám căn cứ vào ngày sinh tháng đẻ lựa chọn một vị khuê tú phù hợp với yêu cầu xung hỉ, hắn lập công lớn, xưa nay Hoàng đế luôn tin tưởng hắn có thừa, nhất định sẽ không cự tuyệt. Như vậy, hắn là có thể thuận lý thành chương cưới được nàng.

Nhưng lại không nghĩ tới… Có người tương kế tựu kế, một ly rượu độc hại chết hắn!

Một đời này, nàng thích cắm hoa, hơn nữa tài nghệ kinh người, như vậy, hắn liền tạo cơ hội cho nàng nổi danh. Để nàng tiến vào Học viện nữ tử Phương Hoa, trở thành sư phụ cắm hoa nổi danh Kinh thành, trở thành khuê tú tài năng kiệt suất trong Kinh thành, đến lúc đó hắn có cầu Hoàng đế tứ hôn cũng đều hợp lý cả.

Hôm nay hắn biết Hoàng hậu tặng ba món đồ này cũng không phải là cầu không.


Ánh mắt Từ Lệnh Sâm trở nên dịu dàng, tiểu nha đầu, hôm nay đứng thứ nhất, nhất định là nàng!

Trưởng công chúa Thọ Xuân không nghĩ tới Hoàng hậu cũng thưởng, nghe vậy trên mặt liền lộ ra tươi cười: “Hoàng hậu nương nương tốn kém như vậy, mấy tháng tới ta sẽ cảm thấy xấu hổ không dám nhận rồi.”

Từ Lệnh Sâm nói: “Đại cô cô, các tiểu thư đã có người tặng hoa, lại có Hoàng hậu nương nương ban thưởng, nếu ba người chúng ta làm trọng tài cũng sẽ không để tay không mà về chứ.”

“Đương nhiên sẽ không để các con tay không mà về rồi.” Tâm trạng Trưởng công chúa Thọ Xuân rất tốt, khẽ cười nói: “Như vậy đi, chờ các con bình chọn xong liền có thể chọn một bình hoa mình yêu thích nhất mang đi, cũng không uổng công các con vất vả một hồi.”

Từ Lệnh Sâm liền nói với Cố Chí Minh: “Chí Minh Huynh lớn tuổi nhất, liền bắt đầu từ huynh đi.”

Cố Chí Minh cười cười: “Thế ta đây liền bắt đầu từ bên phải vậy.”

“Bình hoa này không phải bình hoa thông thường mà là bình rượu, khiến cho người ta vừa nhìn đã nghĩ đến: Đầu thượng hoa chi chiếu tửu chi, tửu chi trung hữu hảo hoa chi*, vị tiểu thư cắm hoa này hẳn là con người tao nhã, tâm tư cực kỳ tinh tế, nhưng lại là một người không quá quen thuộc với việc cắm hoa, cho nên ở miệng bình, nhánh hoa hỗn độn, mất đi mỹ cảm…”

* Đầu thượng hoa chi chiếu tửu chi, tửu chi trung hữu hảo hoa chi: Hoa đầu cành soi bóng mình trong rượu, rượu trong rượu phản chiếu cánh hoa xinh ( editor tự dịch, không hay xin đừng ném đá)

Liên tiếp sáu lời bình phẩm, mỗi một lời nhận xét đều nói đạo lý rõ ràng, hiển nhiên là có nghiên cứu tới việc cắm hoa.

Chờ hắn bình xong, liền đến phiên Từ Lệnh Sâm, Từ Lệnh Sâm liên tục nhìn nàng nhiều lần, không nghĩ tới Kỷ Thanh Y lại ngồi đó đoan đoan chính chính, không nhìn hắn lần nào.

Hắn chỉ đành đặt trọng tâm vào những bình hoa trong đại điện, từng bước từng bước xem qua với ý định phân biệt xem đâu là tác phẩm của Kỷ Thanh Y.

Hắn đã từng thấy nàng cắm hoa nên có chút hiểu biết với phong cách của nàng, nàng thích phương thức cắm hoa thanh nhã đơn giản, rất ít khi cắm hai loại hoa có màu sắc khác nhau, mỗi loại có chọn chỉ là một cành, chủ yếu và thứ yếu rõ ràng, cơ bản sẽ không dùng nhiều loại hoa để phân tán lực chú ý của người khác.

Hắn nhìn ra có hai tác phẩm rất giống.

Một tác phẩm dùng bình bạch ngọc cắm hoa hồng, chỉ có một đóa hoa hồng, ngay cả lá cũng tỉa hết, rất giống phong cách của nàng, nhưng quá mức đơn điệu, nhìn vào liền có chút tầm thường.


Tác phẩm còn lại là hoa sen.

Lọ hoa hình tròn như nghiên mực màu đen, trong lọ có chút nước xanh, ba phiến lá sen xanh thẫm to nhỏ bằng lòng bàn tay trôi nổi trên mặt nước, bên cạnh lá sen là hai đóa hoa sen, một đóa màu trắng đang trong thời kỳ nở rộ đẹp nhất, rất giống một chiếc đèn hoa đăng trôi trên mặt nước, đóa sen còn lại màu đỏ chưa nở, cao hơn mặt nước một đoạn, duyên dáng yêu kiều.

Ngày hè nắng chói chang, một tác phẩm tươi mát như vậy có thể khiến cho tâm tình người ta trở nên an tĩnh hơn rất nhiều.

Tác phẩm này rất giống với trình độ của nàng, nhưng lại dùng hai đóa hoa sen màu sắc không giống nhau.

Từ Lệnh Sâm đứng lên nói: “Ta đây liền bắt đầu từ bên trái đi.”

Từ Lệnh Sâm bình xong hai tác phẩm, đợi đến tác phẩm thứ ba, hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt chăm chú xem xét.

Kỷ Thanh Y cảm thấy hắn như đang nhìn chính nàng nhưng lại nhớ tới trước kia cũng không phải chưa từng có loại ảo giác này nên liền tỏ ra như không biết.

Trên đại điện liền vang lên giọng nói trong trẻo của Từ Lệnh Sâm: “Hai sen trắng đỏ chung một bình, mỗi bông một sắc cùng nên hương. Thật giống như 3000 mỹ nữ trong đại điện triều Hán, một nửa sắc sảo một nửa thanh nhã. Lọ hoa này thanh nhã cao quý, khiến người ta vừa nhìn vào liền thấy tươi mát, rất hợp lòng người, người cắm hoa đã đạt đến trình độ trong tim có hoa, cảnh giới người hoa hợp nhất, thật khiến ta không biết nên nói gì cho phải.”

Tầm mắt mọi người đều tập chung lên người Kỷ Thanh Y, trưởng công chúa Thọ Xuân càng xem càng tán thưởng. Dáng vẻ xinh đẹp, lại biết cắm hoa, rất xứng đôi với Hướng Minh, chỉ có không biết nhân phẩm thế nào.

Có lọ sen này của Kỷ Thanh Y làm tác phẩm so sánh, những tác phẩm còn lại liền không có gì để nói.

Sau khi Từ Lệnh Kiểm bình xong, trưởng công chúa Thọ Xuân liền tuyên bố thứ tự: “Đứng thứ ba, Trần tiểu thư phủ Lại Bộ Thị Lang.”

Hai gò má Trần tiểu thư hơi hơi đỏ lên, dưới ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ của các vị tiểu thư e lệ đứng lên rồi ngồi xuống.

“Đứng thứ hai, Mai tiểu thư quý phủ Đại Lý Tự Thiếu Khanh.”

“Đứng thứ nhất…” Trưởng công chúa Thọ Xuân thừa nước đục thả câu dừng một chút, ánh mắt lướt qua một đám người, cuối cùng dừng lại trên người Kỷ Thanh Y: ” Kỷ biểu tiểu thư phủ Bình Dương Hầu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.