Sủng Thê Làm Vinh

Chương 43: Làm khách 1


Đọc truyện Sủng Thê Làm Vinh – Chương 43: Làm khách 1

Editor: quynhbac1997

Nam Khang quận chúa tới đây đã không được yêu thích, lần này bà ta bị giam giữ, trong phủ Bình Dương Hầu có thể nói là có vô vàn những lời đồn đại.

Rốt cuộc thì Thái phu nhân cũng phát uy một lần, những nô bộc lúc trước bị Nam Khang quận chúa răn dạy qua đều cảm thấy được vô cùng thỏa thích, bước đi trên đường cũng lâng lâng.

Người khác còn vui vẻ chứ Trần Văn Cẩm cùng Trần Bảo Linh mỗi ngày đều đi thăm Nam Khang quận chúa, vì để cho Nam Khang quận chúa không cảm thấy cô đơn tịch mịch, hai người luôn  phiên nhau, một người đi sáng, một người đi chiều, như thế thì cả ngày đều có người bên bà ta.

Khó khăn lắm mới trôi qua nửa tháng bị giam, ngày hôm nay lúc Trần Bảo Linh đến, Nam Khang quận chúa liền nói với Trần Bảo Linh: “Từ ngày mai trở đi, con đừng tới, ngoan ngoãn theo Khúc tiên sinh học cắm hoa, tranh thủ nửa tháng sau thi tài tại phủ Trưởng công chúa Thọ Xuân.

Trần Bảo Linh nghe xong, liền dùng một loại ánh mắt “con không có nghe lầm chứ” nhìn Nam Khang quận chúa: “Nương, hai ngày trước nương còn nói là con không cần đi mà?”

Phụ thân Quảng Vương của Nam Khang quận chúa là đệ đệ cùng mẹ với tiên đế, tiên đế khi còn sống vô cùng yêu thương Quảng Vương,  đến độ cho dù Quảng Vương có ương ngạnh không coi ai ra gì thì Đương Kim Thánh Thượng cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nam Khang quận chúa thân là hòn ngọc quý trên tay Quảng Vương lại càng kiêu căng vô độ, cho dù là công chúa thấy bà ta cũng phải nhượng bộ 3 phần.

Mà Thọ Xuân trưởng công chúa cảm thấy bản thân mình là công chúa dòng chính, dựa vào cái gì mà phải xem sắc mặt một quận chúa để làm việc, hai người cứ thế kết thù từ đây, gặp mặt đều thấy nhau không vừa mắt.

Đơn Kim Thánh Thượng sau khi lên ngôi, nhiều lần xảy ra chiến tranh biên cương, triều chính bất ổn, mà Quảng Vương tay cầm trọng binh, lại một lần tiêu diệt phản loạn Quảng Tây, Hoàng Đế chỉ có thể nhẫn nhịn bỏ qua. Âm thầm ngủ đông nhiều năm sau rốt cục cũng thu hồi binh quyền, giải tán thế lực của Quảng Vương, lấy tội kết bè kết cánh, khi quân phạm thượng, có ý đồ bất chính để ban chết cho Quảng Vương.

Sau khi Quảng Vương chết, Nam Khang quận chúa lại không biết thu liễm, ra ngoài vẫn hung hăng càn quấy như cũ, duy ngã độc tôn, đối với người ngoài vênh mặt hất hàm sai khiến.

Những quý phu nhân lúc trước vây quanh nịnh hót bà ta bây giờ quay ra phân rõ quan hệ với bà ta, Thọ Xuân trưởng công chúa ỷ vào chính mình là tỷ tỷ của Hoàng Đế, lại càng không chút lưu tình mắng Nam Khang quận chúa là loạn thần tặc tử, tin tức Nam Khang quận chúa cướp vị hôn phu của người khác, bức tử vợ cả Bình Dương Hầu cũng bị người ta đào ra.

Địa vị của Nam Khang quận chúa ở kinh thành liền xuống dốc không phanh, bà ta cũng ít đi ra ngoài hơn.


Mà mấy hôm trước, Thọ Xuân trưởng công chúa cho người mang đến phủ Bình Dương Hầu mấy tấm thiệp mời các vị tiểu thư phủ Bình Dương Hầu đến tham gia Hội Thưởng Hoa.

Tin tức này làm Trần Bảo Linh hưng phấn không thôi, nàng vừa nghe nói liền quấn lấy Thái phu nhân đòi may quần áo mới, mua trang sức, làm sao cho bản thân có thể đẹp nhất để tới tham gia.

Nam Khang quận chúa biết được liền nghiêm lệnh cấm Trần Bảo Linh đi.

Ngoài miệng thì nói sợ Trần Bảo Linh bị người ta bắt nạt, nói thật thì vẫn là do lòng tự trọng của bà ta không cho phép, không nghĩ muốn để Thọ Xuân trưởng công chúa đắc ý.

Trần Bảo Linh trước cũng từng gặp qua Thọ Xuân trưởng công chúa nhiều rồi, biết bà ấy cũng không phải người thích gây khó dễ người khác, nhưng vì để mẫu thân đang bị giam vui vẻ nàng cũng chỉ có thể tiếc hận mà lựa chọn buông tha.

Kỷ Thanh Y biết nàng là người thích xem náo nhiệt, an ủi nàng hồi lâu, Thái phu nhân cũng nói tuy nàng không đi, nhưng quần áo mới vẫn sẽ làm, trang sức mới vẫn sẽ mua.

Không ngờ mới qua mấy ngày, Nam Khang quận chúa liền thay đổi suy nghĩ.

“Ta đã cho người hỏi thăm rồi.” Nam Khang quận chúa nói: “Thọ Xuân lần này là mượn danh nghĩa ngắm hoa để tìm con dâu.”

“Thế thì con càng không thể đi.” Trần Bảo Linh vốn rất muốn đi, lại sợ mẫu thân mất hứng, chỉ có thể trái lương tâm nói: “Thọ Xuân trưởng công chúa kiểu gì cũng sẽ không để con làm con dâu của người cho nên con hà tất phải đi tham gia náo nhiệt.”

Nam Khang quận chúa lại nở nụ cười: “Chính vì không có khả năng cho nên con mới càng phải đi. Con thành thật nói cho ta biết, gần đây con học cắm hoa đến đâu rồi?”

Trần Bảo Linh nghĩ một lát nói: “Con cảm thấy có thể, tuy so với… Không sánh bằng người khác, nhưng cũng không quá kém.”

“Con không sánh bằng Kỷ Thanh Y thì cứ nói thẳng.” Nam Khang quận chúa bĩu môi nói: “Chẳng lẽ ta còn có thể so đo với một vãn bối sao.”

Trần Bảo Linh trợn tròn mắt, không dám tin nhìn mẫu thân nhà mình, phải biết rằng lúc trước nhắc tới Kỷ Thanh Y, Nam Khang quận chúa đều nghiến răng nghiến lợi.


“Nương, nương vừa mới nói cái gì, con không nghe lầm chứ?”

Nam Khang quận chúa đen mặt: “Ta đã nghĩ thông suốt, Kỷ Thanh Y như thế nào ta cũng không xen vào, thế tử như thế nào ta cũng không thèm quản, ta chỉ muốn ca ca con cưới một quý nữ nhà cao cửa rộng, con được gả cho một lang quân như ý, như vậy là ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”

Nam Khang quận chúa nói vô cùng có đạo lý.

Trần Bảo Linh trừng mắt nhìn: “Làm sao người có thể đột nhiên thông suốt?”

” Hôm qua Hầu gia trở lại.”

“Vâng, hôm qua phụ thân đã về, mấy ngày nay đều ở nhà.” Trần Bảo Linh có chút…, nàng  phát hiện ra trên mặt mẫu thân có chút đỏ ửng.

“Hầu gia nói, chỉ cần ta không đi gây phiền phức cho thế tử, không chọc Thái phu nhân tức giận thì ông ấy sẽ sống bên ta thật tốt.”

Nam Khang quận chúa vậy mà lại có chút ngại ngùng nũng nịu.

Mặc kệ mẫu thân có ương ngạnh thế nào, chỉ cần gặp phụ thân lập tức liền biến thành người khác, tất cả mọi vui buồn mừng giận của bà đều liên quan đến phụ thân.

Trần Bảo Linh cũng không biết nên vì mẫu thân cao hứng hay là nên cảm thấy thương cảm thay bà, chỉ lẩm bẩm nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Khóe miệng Nam Khang quận chúa giương cao, nói: “Cho nên, Hội Thưởng Hoa ở Thọ Xuân, con nhất định phải trổ tài, tốt nhất là có thể đứng đầu gió, giẫm nát những khuê tú tham gia thưởng hoa ở dưới chân. Đến lúc đó, mặc kệ Thọ Xuân có chọn người nào làm con dâu cũng đều không bằng con, ta cho dù có nằm mơ cũng sẽ mỉm cười mà thức dậy.”

Bởi vì nguyên nhân từ Nam Khang quận chúa, Trần Bảo Linh cũng chịu sự xa lánh của rất nhiều danh môn khuê tú, nghe xong mẫu thân nói, trong lòng nàng cũng dấy lên chút quyết tâm.


“Nương, người cứ yên tâm đi, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực. Dù cho con không được, còn có Thanh Y a, có nàng ở đây, người ngoài nhất định chỉ có thể làm nền mà thôi.”

Trần Bảo Linh vốn tưởng rằng chính mình không thể đi, hiện giờ nhận được tin tốt như vậy tự nhiên muốn nhanh chóng chạy đi tìm Kỷ Thanh Y chia sẻ.

Nàng không chỉ chọn cho Kỷ Thanh Y chọn một bộ  váy áo kim tuyến đỏ thẫm có thêu bách điệp xuyên hoa( trăm con bướm đậu trên hoa) mà còn tặng Kỷ Thanh Y một bộ trang sức bằng vàng khảm trăm viên đá quý vô cùng tinh xảo.

“… Thiệu Minh Châu được xưng kinh thành đệ nhất mỹ nữ, còn được nói là nhân tài mới nổi trong giới cắm hoa, náo nhiệt như thế nàng ta nhất định cũng sẽ đi.” Trần Bảo Linh cầm xiêm y trang sức khoa tay múa chân trên người Kỷ Thanh Y: “Cho nên, muội nhất định phải càng xinh đẹp hơn Thiệu Minh Châu, hung hăng giẫm nát bộ mặt của nàng ta, để cho mọi người thấy người nào mới chân chính là kinh thành đệ nhất mỹ nhân.”

Xiêm y đỏ thẫm, trang sức khoa trương, Kỷ Thanh Y có thế nào cũng không đồng ý, náo loạn hồi lâu với Trần Bảo Linh, sau cùng sầm mặt đến chuẩn bị tức giận, Trần Bảo Linh mới từ bỏ.

Trần Bảo Linh chính là đang tiếc hận, Tuệ Tâm cười hì hì tiến vào bẩm: “Tiểu thư, đại tiểu thư, Trịnh thị vệ phủ Ninh Vương đến đây, nói là xe lăn của thiếu gia đã làm xong, mời tiểu thư dẫn theo thiếu gia đến thử, nếu có không chỗ nào không thích hợp liền có thể sửa luôn.”

Kỷ Thanh Y vốn là vui vẻ, nhưng sau đó trong lòng liền trầm xuống.

Nàng trở mặt với Từ Lệnh Sâm, vẫn không nên gặp mặt mới phải.

Trần Bảo Linh thì nhảy dựng lên nói: “Đến lúc nào? Đến mấy người? Sâm biểu ca đến không?”

“Là vừa mới đến, chỉ có Trịnh thị vệ, thế tử điện hạ không tới.” Tuệ Tâm ăn nói rõ ràng, cực kì ổn trọng: “Đã thỉnh an Thái phu nhân, Thái phu nhân bảo tiểu thư tự mình dẫn thiếu gia đến thử, không cần đến phòng khách nữa.”

“Thật là đáng tiếc.” Trần Bảo Linh có chút tiếc nuối: “Sâm biểu ca sao lại không tới chứ?”

Nàng nói xong, đưa mắt nhìn Kỷ Thanh Y, trong lòng có chút nghi ngờ.

Chẳng lẽ Sâm biểu ca thật sự không có ý với Thanh Y? Hoặc là đã quên Thanh Y?

Không thể nào!


Nàng đã hạ quyết tâm phải giúp Thanh Y tranh thủ tình cảm của Sâm biểu ca rồi!

Kỷ Thanh Y thấy Trần Bảo Linh nhíu mày hồi lâu mới thở dài, trong lòng liền có chủ ý: “Bảo Linh, muôi còn đang có nguyệt sự, xuất môn bất tiện, tỷ có thể thay ta đi một chuyến không?”

Lần trước ra ngoài, Kỷ Thanh Y đã được chứng kiến uy phong của Thế tử Ninh Vương, thật không lo lắng sẽ gặp nguy hiểm.

Trần Bảo Linh một lời liền đồng ý: “Muội yên tâm đi, ta nhất định sẽ chăm sóc Thanh Thái, đi nhanh về nhanh.”

Vừa lúc nàng muốn thử dò xét thăm dò xem Sâm biểu ca đối với Thanh Y là có ý gì.

Kỷ Thanh Y để cho Thái Tâm đi theo, chính mình thì nghiêng người dựa trên ghế mỹ nhân phe phẩy cây quạt hóng mát.

Tuệ Tâm thấy sắc mặt nàng trắng bệch liền nói muốn đi nấu nước gừng đường đỏ cho nàng.

Kỷ Thanh Y lại khoát tay nói: “Không cần nấu, hôm nay cũng là ngày cuối rồi, không sao.”

Nàng chỉ hy vọng Từ Lệnh Sâm sẽ không vì nàng mà giận chó đánh mèo lên Thanh Thái, khiến chuyện làm xe lăn thất bại.

Tuệ Tâm nhìn Kỷ Thanh Y, miệng giật giật cuối cùng cũng không mở miệng, đứng một lúc liền quỳ gối xin đi xuống.

Chỉ chốc lát sau, một con bồ câu đưa thư bây ra từ phủ Bình Dương Hầu, bay thẳng đến phủ Thế tử Ninh Vương.

Từ Lệnh Sâm đang chọn y phục, mỗi lần trước khi gặp Kỷ Thanh Y, hắn đều quan tâm đến cách ăn mặc, mặc cái gì, màu nào, đai lưng làm từ chất liệu gì, trâm gài tóc là cái nào, thắt lưng dắt ngọc bội gì, đều tỉ mỉ chọn lựa.

Thấy bồ câu bay tới đậu trên bàn, hắn liền bỏ y phục xuống đi lấy thư.

Mở tờ giấy ra, liền thấy thư viết Kỷ Thanh Y không tới, nhất thời sắc mặt trở nên lạnh lùng. Lại nhìn đến nguyên nhân phía sau, lỗ tai có chút hồng hồng. Nhìn đến cuối thư, Tuệ Tâm nói nàng đã đến ngày cuối cùng, ánh mắt liền có chút nghi ngờ.

Hắn nắm chặt tờ giấy kia, yên lặng nhìn một hồi, cuối cùng để cho người mang đến cho Nhạc Lâm một phong thư, bản thân thì tự đến Thái Y Viện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.