Sủng Thê Làm Vinh

Chương 131: Kiêu Ngạo


Đọc truyện Sủng Thê Làm Vinh – Chương 131: Kiêu Ngạo


Từ Lệnh Sâm lái xe vào Dương Châu thành, thuê phòng chữ Thiên ở khách điếm Vân Thăng.

Cùng lúc đó mấy người Trương thị Lý Hưng cũng đến huyện nha huyện Giang Đô tìm được Tiền sư gia.

Phủ Dương Châu có ba châu bảy huyện, huyện Giang Đô phụ quách phủ Dương Châu.

Phụ quách là huyện nha cùng một thành trì với phủ nha của thượng cấp.

Nói cách khác, phủ nha phủ Dương Châu và huyện nha huyện Giang Đô đều ở trong thành Dương Châu.

Mà thứ dân gặp tranh cãi, trước tiên phải tìm huyện lệnh huyện Giang Đô giải quyết vấn đề, không thể vượt qua huyện Giang Đô trực tiếp tìm tri phủ.

Mẹ con Trương thị Lý Hưng mang theo bà mối hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi tìm Tiền sư gia.


Thật khéo hôm nay Vương huyện lệnh và tri phủ Dương Châu cùng đi đón Ninh Vương thế tử đại giá, Tiền sư gia không có việc gì, đang ở nhà trêu đùa con trai.

Nghe mẹ con Lý Hưng ngươi một miệng, ta một lưỡi nói việc này, Tiền sư gia giận dữ: “Đại tỷ và cháu trai đừng nóng vội, ta đây liền sai người bắt hai kẻ cuồng vọng cả gan làm loạn kia về, thành Dương Châu này ai mà không biết các ngươi là thân thích của ta, thế nhưng làm càn như thế, rõ ràng không xem ta ra gì.


Cho dù đánh chó còn phải xem mặt chủ, chẳng qua là hai người xứ khác, thế nhưng kiêu ngạo như thế, hôm nay nếu hắn không giáo huấn bọn họ, người khác còn tưởng rằng Tiền sư gia hắn là ăn chay.

Mẹ con Lý Hưng đại hỉ, đi theo bốn sai dịch, như lang tựa hổ xông ra ngoài.

Mới ra cửa lớn huyện nha, đón đầu gặp phải cậu em vợ của huyện lệnh.

Hắn họ Tào, vì khóe miệng có một nốt ruồi đen cỡ ngón út, tâm nhãn cực hư, người ta đặt ngoại hiệu cho hắn là Tào Mụt Tử.

Tào Mụt Tử chính là hạng người cáo mượn oai hùm, chó cậy thế chủ, mỗi khi sai dịch đi ra ngoài bắt người, hắn đều sẽ đi theo, nhân cơ hội xảo trá làm tiền người nhà phạm nhân.

Hắn mới trở về từ Từ Châu, đúng là lúc kẹt tiền, làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội này?
“Các ngươi đi chỗ nào vậy?” Hắn nghiêng mắt hỏi mấy người.

Sai dịch sớm biết bản tính hắn, đều phi thường chán ghét hắn, nhưng vì hắn là em vợ của huyện lệnh nên chỉ có thể giận mà không dám nói gì.

Lý Hưng cũng là nhận ra hắn, vội tiến lên cúi chào, nịnh nọt nói: “Hồi Tào cữu lão gia, tiểu nhân muốn đi tróc nã hai mẹ mìn nơi khác tới, bọn họ bắt cóc đại cô cô và cháu gái của tiểu nhân.



Tào Mụt Tử vừa nghe đôi mắt liền sáng, đi bắt mẹ mìn sao.

Trong tay mẹ mìn đặc biệt nhiều tiểu nương tử mạo mỹ kiều tiếu a.

“Mấy mẹ mìn đó cũng quá càn rỡ! Hôm nay Ninh Vương thế tử giá lâm thành Dương Châu, ra chuyện như vậy, va chạm Ninh Vương thế tử thì phải làm sao?” Tào Mụt Tử ngông nghênh nói: “Nếu như thế, ta cùng đi với các ngươi.


Tào Mụt Tử là cậu em vợ của Vương huyện lệnh, ngay cả Tiền sư gia cũng phải lễ nhượng ba phần, Lý Hưng cúi đầu khom lưng ứng.

Đoàn người chạy đến cửa khách điếm Vân Thăng, xông lên phòng chữ Thiên, Từ Lệnh Sâm đang ngồi trong phòng đọc sách, nghe được động tĩnh, hắn cũng không hoảng hốt, cũng chưa đứng lên, chỉ hơi hơi nâng mí mắt, lạnh lùng liếc mắt nhìn mọi người.

Lý Hưng và bốn sai dịch đương trường ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy thanh niên nam tử bên trong mặc áo gấm màu lam, vải dệt hoa văn đều là bọn họ chưa bao giờ gặp qua, hoa văn có kia chút giống rồng, còn có vài phần giống rắn, vừa thấy liền biết phi thường quý báu.

Đầu tóc đen nhánh của hắn dùng ngọc trâm buộc chặt lên, bên hông cột đai lưng màu trắng hoa văn mây tía, hai mắt thanh triệt mang lạnh lẽo như hàn đàm khiến người giật mình.


Lý Hưng cũng được, sai dịch cũng thế, đều bị khí thế của hắn chấn trụ, không dám đi tới.

Lý Hưng kêu nương hắn là Trương thị lại đây: “Nương ngài xem, là người này phải không?”
Trương thị nhìn thoáng qua, thấy Từ Lệnh Sâm long chương phượng tư,
https://img.

.

com/public/images/storyimg/20210603/sung-the-lam-vinh-131.

png.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.