Sủng Thê Làm Vinh

Chương 10: Kiêng kỵ


Đọc truyện Sủng Thê Làm Vinh – Chương 10: Kiêng kỵ

Từ sau khi lão gia qua đời, Trần gia không biết đã phải trải qua bao nhiêu sóng gió, đều là Thái phu nhân cùng con trai Bình Dương hầu ngăn cơn sóng dữ, thay đổi Càn Khôn.

Tính tình Thái phu nhân cứng cỏi nhưng bà không phải là người không hiểu đạo lý.

Nghe Kỷ Thanh Y nói như vậy, bà biết nàng thực sự đã thay đổi, trong lòng Thái phu nhân cũng sinh thêm mấy phần vui mừng: “. Phụ mẫu ngươi dưới suối vàng cũng vui mừng thay vì sự thay đổi này của ngươi.”

“Thanh Thái chỉ là ra ngoài viện ở thôi, cũng không phải cách chúng ta ngàn vạn dặm. Ngươi muốn đi thăm Thanh Thái thì cứ đi. Chính là chỉ buổi tối Thanh Thái mới ở ngoại viện, ban ngày vẫn có thể ở trong viện như trước đây.”

“ Cảm ơn ngoại tổ mẫu.”

Lấy lui làm tiến lại đạt tới mục đích. Trong lòng Kỷ Thanh Y rất là vui vẻ, khóe mắt đuôi mày đều là sự nhẹ nhõm.

Trong lòng Thái phu nhân không khỏi than thầm một tiếng, tuổi tuy còn nhỏ, tính tình tuy có nóng nảy nhưng Thanh Thái vẫn là nơi mềm mại nhất trong lòng nàng, điểm này cũng coi như rất đáng quý.

“Đứng lên đi.” Thái phu nhân nói: “Về sau không thể tái phạm lỗi lớn như thế nữa, nếu không ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”

Kỷ Thanh Y qua được ải thứ nhất, trong lòng âm thầm tự cổ vũ cho mình cố lên.

Đúng, chính là như vậy, so với việc ứng phó cùng tên súc sinh Từ Lệnh Kiểm kia thì việc lấy lòng Thái phu nhân đơn giản hơn rất nhiều.

Không lâu sau, Đỗ ma ma liền đưa Trần Bảo Linh vào.

Trần Bảo Linh nhíu chân mày lại: “Kỷ Thanh Y, ngươi lại đang nói xấu gì ta trước mặt tổ mẫu rồi hả?”

Kỷ Thanh Y thế nhưng lại không đối chọi gay gắt với Trần Bảo Linh như trước kia mà nhìn nàng ta khẽ nhún người: “ Gặp lại thấy tỷ thân thể khỏe mạnh, vui vẻ ta liền an tâm rồi. Bảo Linh, ngày trước đều là ta không phải, không nên tranh giành với tỷ, về sau ta sẽ thay đổi, cũng hi vọng tỷ người lớn không chấp nhặt với người nhỏ như ta, tha thứ ta cho ta lần này.”

Trần Bảo Linh thất kinh, giống như không quen biết Kỷ Thanh Y, đánh giá nàng từ trên xuống dưới như đang suy tính một phen.

“Ta làm sao dám giận ngươi, ta chỉ có một cái mạng, lúc ấy rất không dễ dàng gì mới vớt về.”

Nói xong liền quay mặt đi, không thèm nhìn tới Kỷ Thanh Y.

“Ta biết rõ Bảo Linh tỷ sẽ không tin ta, về sau đành phiền tỷ xem biểu hiện của ta thôi.” Kỷ Thanh Y ngược lại lại rất tự nhiên thanh thản.

Trần Bảo Linh liền thiếu kiên nhẫn: “ Làm bộ làm tịch!”


“Bảo Linh, ngươi còn muốn hồ nháo tới khi nào!” Thái phu nhân nghiêm mặt nói: “Ngươi rơi xuống nước vốn là ngoài ý muốn, Thanh Y cũng đã nhận trừng phạt rồi, lần này cũng là thật lòng xin lỗi ngươi, ngươi cũng nên lấy ra phong thái của dòng chính nữ Hầu phủ đi, nữ hài tử Trần gia chúng ta không nên càn quấy như vậy.”

“Vâng” Mạc dù trong lòng Trần Bảo Linh rất ấm ức, nhưng nhìn thấy Kỷ Thanh Y gầy đi một vòng lớn, nghiễm nhiên là ở tại biệt viện cũng không dễ chịu gì, lại nghĩ tới Thanh Thái tự mình nói xin lỗi với nàng, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp, liền nói: “Bản tiểu thư người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, tha thứ cho ngươi một lần.”

Trong lòng Kỷ Thanh Y buông lỏng, nụ cười trên mặt càng thêm chân thành: “Đa tạ tỷ người lớn không chấp nhặt người nhỏ.”

Cái mũi Trần Bảo Linh như dài ra*, kiêu ngạo nói: “Ta vốn lòng dạ rộng rãi mà.”

*Phỏng mũi, tự đắc

Ra cửa, Kỷ Thanh Y liền cười.

Kiếp trước nàng sống trong nỗi phẫn nộ, trừ gây gổ ra thì chưa bao giờ hòa nhã mà nói chuyện với Trần Bảo Linh. Bây giờ nhìn lại, tính tình của nàng ta so với nàng đời trước còn thẳng thắng hơn nhiều.

Nàng đến ngoại viện.

Trong sân rất yên tĩnh, đâu đó văng vẳng tiếng đọc sách mạnh mẽ, rõ ràng.

Kỷ Thanh Y khẽ khoát tay với những hạ nhân hành lễ, tìm được âm thanh của Thanh Thái.

Quả nhiên là hắn đang cao giọng đọc bài, bên cạnh còn có một tiên sinh tuổi tầm 30.

Hốc mắt Kỷ Thanh Y lập tức trở nên ướt át.

Sau khi chết đi sống lại, mang theo áy náy gặp được Thanh Thái, cảm giác này thật tốt.

Nàng đứng ở phía trước cửa sổ, si ngốc nhìn Thanh Thái, nhìn thế nào cũng không đủ.

Tiên sinh đột nhiên ho khan một tiếng, Thanh Thái xoay người lại, thấy Kỷ Thanh Y, đầu tiên là sững sờ, tiếp theo là dụi dụi mắt, nơi đáy mắt đều là vui mừng không dám tin: “Tỷ tỷ!”

Hắn lập tức đứng lên, hắn nghĩ muốn chạy lại, đáng tiếc một chân không thể di động, có chút nóng nảy.

Kỷ Thanh Y nhịn không được, hoàn toàn quên mất tiên sinh vẫn còn ở đây đã sải bước chạy vào, ôm lấy Thanh Thái.


Hai tỷ đệ xa cách đã mấy tháng giờ mới gặp lại, tự nhiên có rất nhiều lời muốn nói.

Tiên sinh đứng ở cửa một hồi, mặc cho tỷ đệ bọn họ nói chuyện, đợi hết một nén nhang, mới dạo bước đi vào.

“Tỷ tỷ, tỷ đừng lo lắng cho đệ.” Thanh Thái hít mũi một cái,cất giọng ồm ồm nói: “Chính đệ ở ngoại viện rất tốt, ngoại tổ mẫu còn cố ý mời tiên sinh cho đệ, tiên sinh học thức tốt, đệ theo ngài ấy học được rất nhiều thứ.”

Thiếu niên 9 tuổi còn mang theo nét mập mạp của trẻ con, ánh mắt nhìn nàng vừa đen vừa tròn thật giống như hạt bồ đào(nho).

Kỷ Thanh Y nhìn Thanh Thái, không khỏi nở nụ cười.

Thanh Thái còn sống, thật tốt.

Trước khi chết chính tay nàng đã đâm chết kẻ thù, đời này nàng cũng không dám cầu gì xa vời, chỉ cầu có thể sớm ngày thoát khỏi phủ Bình Dương Hầu, cùng Thanh Thái sống qua một đời bình an.

“Tỷ tỷ, đệ là nói thật, đệ cái gì cũng không thiếu, tỷ ngàn vạn lần ** đừng đi tìm ngoại tổ mẫu.”

Thanh Thái có chút gấp gáp, bĩu môi, muốn khóc lại cố chịu đựng: “Nếu tỷ lại chọc ngoại tổ mẫu tức giận, bà nhất định sẽ bắt tỷ đến biệt viện chịu khổ. Tỷ tỷ, đệ không muốn tách khỏi tỷ đâu.”

Đạo lý đơn giản như vậy, Thanh Thái còn biết rõ, nhưng cố tình nàng lại không hiểu.

“Là tỷ tỷ không tốt.” Kỷ Thanh Y sờ đầu hắn một cái: “Đệ yên tâm, tỷ sẽ không chọc giận ngoại tổ mẫu nữa đâu, hai chúng ta về sau cũng không tách ra nữa.”

Kỷ Thanh Thái hiển nhiên không tin: “Có thật không? Tỷ không gạt đệ chứ?”

“Thật, tỷ tỷ nói được là làm được.” Kỷ Thanh Y nói: “Tỷ đã ra ngoài một lát rồi, bây giờ trở về, ngày mai lại đến thăm đệ.”

Thấy trong mắt Thanh Thái có chút không nỡ, Kỷ Thanh Y bèn cầm khăn lau nước mắt cho hắn, lại dùng tay khe khẽ phất phất trên bả vai không có mấy hạt bụi của hắn: “Nếu đệ ngoan ngoãn, mỗi ngày chúng ta đều có thể gặp nhau.”

“Được.”

Kỷ Thanh Thái nghĩ tới mặc dù không thể ở cùng chỗ, nhưng mỗi ngày đều có thể gặp nhau dù sao cũng hơn lúc trước mấy tháng không được gặp nhau.


Hắn khẽ nhếch môi, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Kỷ Thanh Y: “Buổi chiều giờ Dậu một khắc đệ sẽ đi thỉnh an ngoại tổ mẫu, tỷ tỷ cũng đi đi.”

Như vậy tỷ đệ bọn họ lại có thể gặp mặt, hơn nữa còn là quang minh chính đại gặp mặt.

Đệ đệ của nàng lại thông minh như vậy.

Trên mặt Kỷ Thanh Y là nụ cười tươi tắn, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy rất đau.

Lần này, nàng sẽ dốc hết toàn lực, dù có mất mạng cũng phải chữa khỏi chân cho Thanh Thái, để cho hắn có thể giống như người bình thường tham gia khoa cử, ra làm quan, thêm bạn thêm bè, cưỡi ngựa xem hoa. Mà không phải là cả đời chỉ có thể ở trong nhà, thỉnh thoảng ra ngoài một lần lại còn phải cần vú già dùng kiệu nâng, chỉ có thể hâm mộ nhìn người khác đi lại tự do, hoạt động thoải mái.

Kỷ Thanh Y lấy lại bình tĩnh, hướng về phía tiên sinh thi lễ, sau đó liền xoay người rời đi.

Nàng chưa có vội trở về viện của mình, mà là đi thăm Lê Nguyệt Trừng.

Lê Nguyệt Trừng ngồi ở trên giường, Hỉ Thước đang cầm khăn ấm lau cổ chân cho nàng ta.

Giả bộ cũng thật giống a, người không biết chân tướng, còn tưởng rằng nàng ta thật bị trật chân đấy.

“Sao lại đi lâu vậy? Cô tổ mẫu nói thế nào? Bà ấy có để cho muội cùng Thanh Thái ở chung một chỗ không?”

Lê Nguyệt Trừng một mặt vừa nói, một mặt liền giùng giằng muốn xuống giường, một tay còn hướng về phía Thanh Y, muốn kéo nàng lại.

Kỷ Thanh Y làm bộ như không để ý thấy, hậm hực xoay người ngồi xuống ghế: “Không có, về sau Thanh Thái sẽ ở ngoại viện, sẽ không ở lại trong viện nữa.”

Lê Nguyệt Trừng vươn tay ra nhưng lại chụp hụt, bầu không khí có chút xấu hổ, nàng ta cũng không để ý chút nào thu tay lại.

“Qua một tháng nữa chính là sinh nhật của cô tổ mẫu rồi, Quận chúa đã sớm vì Bảo Linh mà chuẩn bị một khối ngọc bội, để cho nàng ta làm thọ lễ đưa cho cô tổ mẫu rồi.”

Nàng ta ngẩng đầu nhìn Kỷ Thanh Y một cái, thấy nàng chỉ cúi đầu dùng ngón tay loay hoay tua lua, hết sức nghiêm túc.

Ánh mắt Lê Nguyệt chợt lóe: “Thanh Y, muội không muốn biết ngọc bội kia như thế nào sao?”

“Ta muốn biết a.” Kỷ Thanh Y ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Nhưng Trần Bảo Linh cùng ta đối chọi gay gắt, nhất định sẽ không cho ta xem. Nàng ta cho tỷ nhìn sao?”

Lê Nguyệt Trừng lắc đầu một cái: “Không có, nàng ta che chở như bảo bối, không để cho ai nhìn thấy, nghe nói là sản phẩm độc nhất của Trân Bảo Các, là miếng ngọc còn lại của một đại sư điêu khắc đã qua đời, Giá Trị Liên Thành.”

Kỷ Thanh Y nói: “Đã như vậy, mấy ngày nữa chúng ta cũng đi Trân Bảo Các xem một chút đi, lần này ngoại tổ mẫu làm thọ lớn, ta nhất định phải đưa một cái cho ra dáng lễ vật mới được, nói không chừng lão nhân gia bà vui mừng sẽ để cho Thanh Thái trở lại đấy.”

Bàn tay Lê Nguyệt Trừng nắm chặt, trong mắt lóe lên một tia ác độc.


Tố Tâm nói không sai, Kỷ Thanh Y xác thực đã thay đổi, biết kiềm chế xúc động, biết dỗ Thái phu nhân vui vẻ.

Cái này làm sao có thể?

Rõ ràng là nàng ta tới trước, rõ ràng là nàng ta cùng Bảo Linh chơi rất thân, nhưng từ lúc Kỷ Thanh Y tới liền đoạt đi tình thương yêu của Thái phu nhân, tình bằng hữu của Trần Bảo Linh.

Mấy năm này nàng ta hao tổn tâm cơ bày mưu tính kế mới có thể để cho tình hình chuyển biến tốt hơn, nhưng Kỷ Thanh Y lại chạy tới giành đồ của nàng ta.

Thái phu nhân không thích nàng ta, nàng ta cũng sẽ bị đưa về, trở thành dã nha đầu thôn quê, bị mẹ kế ngược đãi.

Ai cũng không thể ngăn trở nàng tiếp tục lưu lại Hầu phủ, Kỷ Thanh Y- mối tai họa này nhất định phải loại bỏ.

Lê Nguyệt Trừng vui vẻ nói: “Vậy thì cứ như thế đi, qua hai ngày nữa ta sẽ nói với cô tổ mẫu, nói là muốn ra ngoài, như vậy thì có thể cho lão nhân gia một kinh hỷ rồi.”

Kỷ Thanh Y đang muốn nói chuyện liền nghe thấy phía ngoài truyền đến tiếng quát đầy tức giận của Trần Bảo Linh: “Kỷ Thanh Y, ngươi đi ra đây cho ta! Đi ra, ngươi làm sao có thể hèn hạ như vậy? Lại dám ở trước mặt tổ mẫu nói xấu ta, sau lưng ta đâm một đao, ngươi có bản lãnh thì ra ngoài này, chúng ta hảo hảo tính sổ một chút!”

Kỷ Thanh Y”Vọt” từ trên ghế đứng dậy.

“Thanh Y đừng đi ra!” Lê Nguyệt Trừng như lâm đại địch: “Muội không đấu lại Bảo Linh đâu, nàng ta là dòng chính nữ Hầu phủ, chúng ta là kẻ ăn nhờ ở đậu không thể so với nàng ta. Thời điểm chúng ta cùng Đoàn tẩu học trồng hoa, nàng ta còn hay không cẩn thận làm tay bị đâm……”

Trong lòng Kỷ Thanh Y cười lạnh.

Nhắc nhở nàng như vậy cũng chỉ để cho nàng đi đả kích vết thương trên tay Trần Bảo Linh thôi. Sau đó thì sao, nàng lại gây họa.

Đáng thương nàng đời trước thiếu hụt tình yêu thương, đặc biệt quý trọng sự quan tâm của người khác, cho nên nàng mới bị lê Nguyệt Trừng quay vòng vòng.

“Nguyệt Trừng, tỷ nói cái gì vậy? Ta cũng không nói muốn cùng Bảo Linh cãi nhau nha.” Kỷ Thanh Y trợn to hai mắt, trên mặt không có bất kỳ tức giận nào, chỉ có không hiểu nhìn Lê Nguyệt Trừng.

Lê Nguyệt Trừng hiển nhiên là sửng sốt một chút, khóe miệng khép mở, trên mặt thoáng qua một chút bối rối.

“Muội không đi ra ngoài là tốt rồi, tỷ thật sự sợ muội không nhịn được……”

“Làm sao lại không nhịn được!” Kỷ Thanh Y nói: “Ta đã quyết định phải nhịn, vì để có thể ở chung một chỗ với Thanh Thái, khó hơn nữa ta cũng sẽ nhịn, huống chi Trần Bảo Linh muốn mắng thì cứ mắng, muốn chửi thì cứ chửi, dù sao ta cũng không mất một sợi lông nào. Ngoại tổ mẫu mà biết có khi lại còn khen ta hiểu đạo lý đấy. Ngày trước không phải là tỷ cũng làm như thế sao? Lúc trước sao tỷ lại không nhắc ta học theo tỷ?”

Trong lòng Lê Nguyệt Trừng giật mình không thôi, đang suy nghĩ nên mở miệng giải thích như thế nào thì Kỷ Thanh Y đã đi ra ngoài rồi.

Trong mắt Lê Nguyệt Trừng đầy kinh ngạc, mặc kệ nàng ta có thừa nhận hay không, Kỷ Thanh Y thực sự là đã thay đổi rồi, ít nhất là không giống ngày trước dễ dàng bị nàng khích bác như vậy.

Cho nên, nàng ta lại càng không thể lưu lại một mối tai họa này bên cạnh mình nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.