Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 19: Canh một - Rất ngọt


Đọc truyện Sủng Thê Làm Hoàng Hậu – Chương 19: Canh một – Rất ngọt

Tính tình Chân Bảo Lộ chính là như vậy. Chỉ cần thuận theo nàng, việc gì cũng nói được, thái độ khi nãy của Tiết Nhượng đối với nàng, giờ phút này đã hoàn toàn không nghĩ đến nữa.

Lúc này Chân Bảo Lộ nhìn Tiết Nhượng lên ngựa cưỡi thử, ngẩng đầu liếc nhìn. Tuy nói ngựa này nàng vốn là chọn cho Từ Thừa Lãng, nhưng Từ Thừa Lãng đã có, giờ để Đại Biểu Ca cưỡi, cũng thật là tốt. Có lẽ bởi vì do Tiết Nhượng cưỡi ngựa mà nàng chọn, nên thời điểm ba người Tiết Nhượng, Tiết Đàm và Từ Thừa Lãng sắp cùng nhau đua ngựa, Chân Bảo Lộ có chút hi vọng Tiết Nhượng sẽ thắng.

Hắn cưỡi con ngựa mà nàng chọn nha.

Hôm nay một mình Hương Hàn đi theo Chân Bảo Lộ. Xưa nay tính Hương Hàn chu đáo, sợ tiểu thư nhà mình lỡ sơ sẩy bị con ngựa làm đau, nên mới cẩn thận nói: “Tiểu thư, chúng ta đến bên cạnh ngồi một lát đi.”

Tiểu cô nương không thể cưỡi ngựa, chỉ có thể ở bên cạnh xem.

Chân Bảo Lộ biết nghe lời phải, theo Hương Hàn cùng nhau đi sang bên cạnh nghỉ ngơi.

Từ Tú Tâm cũng không có bởi vì đại ca cưỡi con ngựa nàng chọn mà cảm thấy vui vẻ, bởi vì Chân Bảo Lộ không hề có ý muốn tranh cùng với nàng, điều này làm Từ Tú Tâm cảm thấy rất không có ý nghĩa.

Nhìn Chân Bảo Lộ đi tới, Từ Tú Tâm từ trên ghế đứng lên nói: “Đại ca cưỡi con ngựa mà ta chọn, nhất định sẽ thắng.”

Thắng thì thắng, nói với nàng chuyện này làm gì?

Từ Tú Tâm cực kỳ chán ghét bộ dáng hờ hững này của nàng, không vui khẽ hừ một tiếng, sau đó đặt mông ngồi xuống. Đến khi nha hoàn bên cạnh Từ Tú Tâm nói gì đó bên tai nàng, Từ Tú Tâm vốn đang không vui bỗng nhiên trở nên vui mừng không thôi, mắt to sáng rực hỏi: “Thật vậy sao? Tống ca ca đến rồi?”

Tiểu cô nương đáng yêu giống như thực thích vị “Tống ca ca” này, nghe nha hoàn nói xong, liền không ngồi yên được nữa, đứng dậy chuẩn bị ra nghênh đón.

Chỉ chốc lát sau, Chân Bảo Lộ nhìn thấy một thiếu niên mặc y phục cưỡi ngựa màu lục cùng Từ Tú Tâm đi tới.

Từ Thừa Lãng cũng từ trên lưng ngựa nhảy xuống, đưa vị thiếu niên này sang một bên nói chuyện: “Ta còn tưởng rằng Tống huynh không tới nữa.”

Thiếu niên mỉm cười, mặt mày ôn hòa, như gió xuân ấm áp.

Chân Bảo Lộ nhìn vị thiếu niên đứng giữa hai huynh muội Từ Thừa Lãng và Từ Tú Tâm, cũng vô cùng kinh ngạc, thiếu chút nữa một tiếng “Tỷ phu” đã kêu ra khỏi miệng.

Đúng, vị công tử trẻ tuổi này chính là vị hôn phu Tống Chấp của tỷ tỷ Chân Bảo Quỳnh ở đời trước. Tống Chấp là Nhị công tử con vợ cả của phủ Trung Dũng Hầu, bên trên có một ca ca Tống Dương.

Chân Bảo Lộ tiếp xúc với vị tỷ phu Tống Chấp này không nhiều lắm, nhưng nàng biết Tống Chấp đối với tỷ tỷ nàng là một tấm chân tình, đúng là nam nhân tốt khó có được. Cũng bởi vì tỷ tỷ, Tống Chấp đối với em vợ như nàng cũng vô cùng tốt. Chân Bảo Lộ mỉm cười, nhìn Tống Chấp trẻ tuổi trước mắt, bộ dáng khoảng mười bốn mười lăm tuổi thôi.

Thật trẻ trung.

Tướng tá lại tốt.

Tuy nói đời này Tống Chấp vẫn chưa gặp được tỷ tỷ, nhưng trong lòng Chân Bảo Lộ đã đem hắn trở thành tỷ phu rồi. Chỉ là nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Từ Tú Tâm đứng bên cạnh Tống Chấp, mở miệng đóng miệng là “Tống ca ca”, Chân Bảo Lộ liền có chút không vui. Tuy nói tuổi còn nhỏ, nhưng vẫn là một cô nương, nên tránh né đi chứ.


Từ Thừa Lãng thấy Tiểu Biểu Muội tựa hồ có hơi rầu rĩ không vui, lúc này cũng không tiện hỏi han, chỉ cùng Tiểu Biểu Muội giới thiệu: “Vị này là Tống Nhị công tử phủ Trung Dũng Hầu.” Rồi hướng Tống Chấp nói, “Đây là biểu muội của ta, Lục tiểu thư của phủ An Quốc Công.”

Tống Chấp nhìn thoáng qua tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu, và nói: “Chân Lục tiểu thư.”

Bởi vì đời trước hiểu được Tống Chấp đối đãi với tỷ tỷ tốt bao nhiêu, lúc này Chân Bảo Lộ nhìn Tống Chấp càng thêm thuận mắt. Nhưng đời này, nàng cũng không thể để lại ấn tượng nhõng nhẽo phóng túng trước mặt tỷ phu, liền nhu thuận nói: “Tống Nhị công tử.” Lại nhớ kỹ một cô nương là phải rụt rè, nên vẫn chưa quá nhiệt tình với Tống Chấp.

Tính tình Tống Chấp hiền lành, chung đụng rất tốt, hơn nữa tuổi còn trẻ, trên người không có sự tranh cường háo thắng, ở trong số con dòng cháu giống có nhân duyên vô cùng tốt.

Chân Bảo Lộ không nghĩ tới, đời này có thể gặp gỡ Tống Chấp sớm như vậy. Nghĩ tới hôm nay nàng đến đây, đều bởi vì tỷ tỷ khuyên bảo, đúng là từ nơi sâu xa tất cả đều đã được an bài.

Bất quá —-

Thật ra Chân Bảo Lộ cảm thấy tiếc nuối, sớm biết thì đã tìm biện pháp kêu tỷ tỷ đi cùng rồi. Ngay sau đó, Chân Bảo Lộ lại nghĩ, không được không được, tỷ tỷ tuổi còn nhỏ, nhân duyên giữa nàng và Tống Chấp là do trời định, nàng không thể can thiệp lung tung, hết thảy phải thuận theo tự nhiên, đời này cũng giống như vậy, cuối cùng hai người cũng sẽ gặp được nhau.

Tâm tư tiểu cô nương rất nhạy cảm, Từ Tú Tâm cực kỳ vui mừng khi ở gần Tống Chấp, sự nhiệt tình này, có thể đem so sánh với Chân Bảo Lộ và Từ Thừa Lãng lúc còn chưa trùng sinh. Chẳng qua có một chút không giống, Chân Bảo Lộ và Từ Thừa Lãng là biểu huynh muội, thân cận hơn cũng không sao, mà quan hệ giữa Tống Chấp và phủ Trường Trữ Hầu cũng không phải thân lắm, chỉ đơn giản qua lại thân thiết với Từ Thừa Lãng thôi. Cũng may Từ Tú Tâm vẫn còn nhỏ tuổi, nếu lớn tuổi hơn chút, thì sẽ bị người ta nói thành không biết xấu hổ rồi. Lúc này Từ Tú Tâm thấy Chân Bảo Lộ cứ nhìn Tống Chấp, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui cười, sợ nàng đã đoạt ca ca của mình, giờ còn muốn cướp Tống ca ca nữa, vội vàng kéo Tống Chấp ra xa Chân Bảo Lộ.

Như thế vẫn chưa đủ.

Từ Tú Tâm lặng lẽ kéo ống tay áo của Tống Chấp, ý bảo hắn cúi người xuống một chút, rồi sau đó nói nhỏ vào tai Tống Chấp: “Tống ca ca, Lộ biểu muội này của ta khiến người ta ghét nhất, thường xuyên trêu cợt người khác, hơn nữa…” Đôi mắt Từ Tú Tâm chớp nhanh, nói, “Hơn nữa nàng còn rất ngốc, sáu tuổi mà vẫn chưa thuộc Tam Tự kinh.”

Nói như vậy, khẳng định Tống ca ca sẽ không thích Chân Bảo Lộ nữa chứ?

Từ Tú Tâm theo bản năng đánh giá vẻ mặt của Tống Chấp.

Tống Chấp sẽ để những lời này ở trong long sao? Trong phủ của hắn cũng không phải không có muội muội, bởi vì hắn dễ tính, bọn muội muội đều thích cùng hắn thân cận, mấy trò vặt gì đó cũng đã thấy nhưng không trách cứ. Tống Chấp liếc mắt nhìn vị Chân Lục tiểu thư nho nhỏ kia, chỉ cảm thấy tiểu cô nương này rất có linh khí, đại khái bởi vì mới gặp mặt, ở trước mặt hắn còn có chút nhút nhát.

Có lẽ là một tiểu cô nương thông tuệ. Tống Chấp vẫn chưa nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Từ Tú Tâm nói: “Ừ, ta biết rồi.”

Lúc này Từ Tú Tâm mới cong cong khóe miệng, đắc ý nhìn thoáng qua Chân Bảo Lộ.

Đời trước Chân Bảo Lộ không quan tâm chuyện tình cảm của tỷ tỷ, càng sẽ không quan tâm đến chuyện Tống Chấp. Nhưng nàng biết rất rõ phủ Trường Trữ Hầu, Tống Chấp lại là bạn thân của Từ Thừa Lãng, tất nhiên hiểu được Từ Tú Tâm thích Tống Chấp. Cũng khó trách, Tống Chấp tao nhã lịch sự, lại còn tốt tính, nghe nói các cô nương phủ Trung Dũng Hầu đều rất thích vị Nhị ca này, mà Tống Chấp là một người lịch sự, cũng là rất có bản lĩnh, nếu đổi lại là người bên ngoài, ca ca tốt như vậy bị người đoạt đi, khẳng định bọn tỷ muội sẽ không thích tẩu tẩu. Nhưng Tống Chấp lại làm được vô cùng tốt, khiến cho một đám muội muội chưa xuất giá trong phủ đối với Chân Bảo Quỳnh rất tốt.

Người như Tống Chấp mới xứng đôi với tỷ tỷ của nàng.

Sau khi Từ Thừa Lãng giới thiệu Tống Chấp cho Tiết Nhượng và Tiết Đàm quen biết. Tính tình Tiết Đàm hoạt bát, có nhiều bằng hữu, từng vài lần gặp gỡ qua Tống Chấp, chỉ là Tiết Nhượng không thường ra ngoài, vừa mới gặp Tống Chấp.

Nhưng thái độ của Tiết Nhượng đối với Tống Chấp thật ra rất tốt.


Tiết Đàm đứng một bên có chút buồn bực, hắn chưa từng thấy đại ca thân mật với người ngoài như vậy.

Bởi vậy, trận đấu đua ngựa liền trở thành bốn người.

Chân Bảo Lộ đứng bên cạnh Từ Tú Tâm, nhìn bốn người tư thế oai hùng trên ngựa. Vốn là Từ Tú Tâm ngóng trông đại ca nhà mình có thể thắng, lúc này liền do dự giữa hai người Từ Thừa Lãng và Tống Chấp, không biết phải cổ vũ cho ai. So với Chân Bảo Lộ thì dễ dàng lựa chọn hơn —- tất nhiên nàng hi vọng tỷ phu có thể thắng, hoàn toàn đem Tiết Đại Biểu Ca cưỡi con ngựa mà nàng chọn quên sạch sành sanh rồi.

Từ Tú Tâm suy nghĩ, cảm thấy trước giờ đại ca đua ngựa đều là số một, thắng nhiều như vậy rồi, lúc này để Tống ca ca thắng một lần cũng không sao đúng không? Bởi vậy, tiểu cô nương thoải mái mỉm cười, rồi sau đó nghĩ tới điều gì, hỏi Chân Bảo Lộ: “Ngươi thấy ai sẽ thắng?”

Chân Bảo Lộ đang lột vỏ quýt, nàng đem một múi cho vào miệng, đôi mắt cong cong nói: “Công tử nhà họ Tống.”

Từ Tú Tâm bất mãn, thầm nghĩ Chân Bảo Lộ quả thực lại muốn cướp Tống ca ca của nàng, lúc này cau mày nói: “Bắt chước!”

Nhìn dáng vẻ ấy của Từ Tú Tâm, Chân Bảo Lộ thầm nghĩ trách không được Tống Chấp lại thích tỷ tỷ, tính tình Từ Tú Tâm so sánh với tỷ tỷ, quả nhiên là kém hơn quá nhiều.

Sân ngựa trong rừng cách đó không xa, có cắm bốn cây cờ nhỏ, bốn người sẽ cưỡi ngựa chạy vào trong rừng lấy cờ, sau đó quay trở về, người nào cầm cờ cưỡi ngựa đến điểm cuối cùng có dây lụa đỏ sẽ thắng.

Trận đấu bắt đầu, Từ Tú Tâm liền đặt hai tay bên miệng làm thành hình loa, vui vẻ kêu: “Tống ca ca, Tống ca ca!”

Từ Thừa Lãng cũng không so đo muội muội mình hướng về Tống Chấp, chỉ hướng tới Tống Chấp nói: “Muội muội của ta chỉ có ở trước mặt ngươi mới ngoan ngoãn nghe lời.”

Tống Chấp ngồi trên lưng ngựa cười cười.

Tiết Đàm bên cạnh cũng trêu ghẹo theo: “Tống huynh dễ tính, xác thực rất được nhiều tiểu cô nương yêu thích, coi Lộ biểu muội xem, luôn nhìn Tống huynh cười, chỉ sợ cũng hi vọng Tống huynh thắng đây.”

Thật sao?

Từ Thừa Lãng thu lại vẻ tươi cười, nhìn thoáng qua tiểu cô nương chải búi tóc nụ hoa, mặc y phục màu đỏ, thấy nàng quả thực không có nhìn mình.

Trong lòng Chân Bảo Lộ nghĩ tỷ phu nhà mình thắng, nhưng cũng không dám giống Từ Tú Tâm gióng trống khua chiêng như vậy, chỉ nhìn Tống Chấp trên lưng ngựa, có ý âm thầm cổ vũ cho hắn thôi.

Nhưng mà, bên cạnh Tống Chấp là Tiết Nhượng. Chân Bảo Lộ không để ý nhìn thấy ánh mắt của Đại Biểu Ca, đột nhiên nghĩ đến mới vừa rồi mình còn hi vọng Đại Biểu Ca đã thay nàng giải vây sẽ thắng, lúc này nhìn thấy tỷ phu thì hi vọng tỷ phu thắng, thật sự có chút không được tốt…

Rốt cuộc thì một giọt máu đào hơn ao nước lã. Chân Bảo Lộ cảm thấy an ủi, Tiết Nhượng làm sao thân bằng tỷ phu được?

Cuộc đua ngựa bắt đầu, bốn con tuấn mã cùng nhau lao ra sân.

Dẫn đầu là Từ Thừa Lãng.


Đối với Chân Bảo Lộ mà nói, cũng không có gì kinh ngạc, dù sao Từ biểu ca thật sự xuất sắc, chẳng qua đời trước nàng chính là rõ ràng nhất.

Đang nhìn mấy người còn lại, thứ nhì là Tiết Đàm, Tống Chấp ở vị trí thứ ba, còn thứ tư…

Sao Đại Biểu Ca lại là cuối cùng?

Chân Bảo Lộ mở lớn cặp mắt to tròn, kinh ngạc không thôi.

Bởi vì Chân Bảo Lộ biết sau này Tiết Nhượng muốn theo võ học, cho nên cảm thấy Đại Biểu Ca đương nhiên phải cưỡi ngựa rất giỏi, lúc này thấy hắn xếp sau cùng, xác thực có chút kỳ quái. Chân Bảo Lộ nhíu mi, rồi đột nhiên hiểu ra —- sẽ không phải là do con ngựa mà nàng đã chọn chứ?

Nếu thật sự là như thế, Chân Bảo Lộ cảm thấy có chút áy náy rồi.

Đại Biểu Ca thay nàng giải vây, nàng lại thay Đại Biểu Ca chọn một con ngựa kém.

Tuy nói dẫn đầu không phải Tống Chấp, nhưng trong lòng Từ Tú Tâm vẫn vui vẻ, dù sao Từ Thừa Lãng cũng là thân ca ca của nàng. Lập tức nhìn qua bộ dáng nhíu mi của Chân Bảo Lộ, Từ Tú Tâm khoanh tay cười nhạo nói: “Con ngựa Tiết Đại công tử cưỡi là do ngươi chọn đúng không?” Nói xong Từ Tú Tâm liền che miệng cười to, “Ngươi nhìn xem, may mà ca ca cưỡi con ngựa ta chọn đó.”

Giống như Từ Thừa Lãng có thể dẫn đầu không phải bởi vì hắn cưỡi ngựa giỏi, mà là vì cưỡi con ngựa nàng ta chọn vậy.

Hai vị tiểu cô nương ở một bên đấu võ mồm, khát thì bắt đầu lột quýt ăn.

Đã qua thời gian một ly trà, liền nghe được tiếng vó ngựa cách đó không xa.

Trở về rồi!

Chân Bảo Lộ và Từ Tú Tâm lập tức đứng lên, rướn cổ nhìn tới bên đó.

Từ Tú Tâm nhìn người trở về đầu tiên, sững sờ nói: “Sao…sao lại là hắn?” Giọng điệu có chút khó tin.

Phía sau, Chân Bảo Lộ cũng nhìn đến.

Nàng nhìn thấy thiếu niên mặc y phục cưỡi ngựa màu trắng, còn có tuấn mã màu nâu. Có lẽ bởi vì sự áy náy khi nãy, lo Tiết Nhượng vì con ngựa nàng chọn mà bị thua, nay thấy hắn dẫn đầu, trong lòng Chân Bảo Lộ thật sự vui mừng, nhất thời không kiềm chế nổi sự vui sướng trong lòng, lớn tiếng gọi: “Đại Biểu Ca, Đại Biểu Ca!”

Thiếu niên trên lưng ngựa, nghe được âm thanh lanh lảnh của tiểu cô nương, nhìn thoáng qua nàng, rồi sau đó kẹp chặt bụng ngựa tiếp tục tiến lên.

Khi Tiết Nhượng gần đến điểm kết thúc, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng ngựa hí vang.

Khiến lực chú ý của Chân Bảo Lộ bị hấp dẫn. Theo sát phía sau Tiết Nhượng là Tống Chấp và Từ Thừa Lãng, cũng không biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng Tống Chấp té xuống từ trên lưng ngựa, mà con ngựa của Từ Thừa Lãng ở đằng sau, vó ngựa giơ cao…

Từ Thừa Lãng ngồi trên lưng ngựa thất kinh, không khống chế được ngựa, thấy vó ngựa sắp dẫm xuống người của Tống Chấp.

Chân Bảo Lộ nhìn thấy, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Ở trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tiết Nhượng lập tức nhanh chóng nhảy xuống, một tay nắm lấy Tống Chấp kéo lên, lăn qua một bên.


Ngựa của Từ Thừa Lãng vượt qua dải lụa đỏ ở điểm cuối, mới phản ứng được, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch lập tức nhảy xuống, chạy tới bên cạnh Tiết Nhượng và Tống Chấp.

Từ Tú Tâm sớm đã bị sợ đến choáng váng, ngơ ngác đứng ở một bên.

Mà Chân Bảo Lộ cũng bị sợ thành ngốc, phản ứng lại sau, liền vội vã sốt ruột chạy tới chỗ của Tiết Nhượng và Tống Chấp.

Tuy rằng Tống Chấp bị thương, nhưng được Tiết Nhượng đúng lúc ra tay cứu giúp, bằng không mạng nhỏ sẽ không còn rồi. Đời này của tỷ tỷ chẳng phải sẽ… Nghĩ đến đây, Chân Bảo Lộ thở ra một hơi dài.

Mọi người đều vây quanh Tống Chấp, chỉ có Tiết Đàm xem xét vết thương trên người huynh trưởng Tiết Nhượng. Cánh tay của Tiết Nhượng bị chà rách da, bàn tay cũng bị trầy, thêm nữa hôm nay hắn mặc một thân y phục cưỡi ngựa màu trắng, khiến cho máu tươi nhìn càng ghê sợ.

Chân Bảo Lộ xem xong Tống Chấp, mới nhìn qua Tiết Nhượng, nhíu mi quan tâm nói: “Đại Biểu Ca?”

Sắc mặt Tiết Nhượng như thường, nhưng Chân Bảo Lộ thấu màu máu đỏ sẫm liền cảm thấy đau xót.

Hai người được đưa vào chỗ nghỉ ngơi, Từ Thừa Lãng bận rộn sai người đi tìm đại phu.

Bởi vì có nhiều người quan tâm Tống Chấp, tuy rằng Chân Bảo Lộ lo lắng, cũng không muốn đi qua giúp vui, lựa chọn tiếp tục ở bên cạnh Tiết Nhượng —- hôm nay Tiết Nhượng đã cứu tỷ phu một mạng, chính là ân nhân cứu mạng của Chân Bảo Lộ nàng.

Hai người rửa sạch miệng vết thương, để cho đại phu thoa thuốc.

Cũng may hai người chỉ bị thương ngoài da, không thương tổn tới gân cốt, coi như trong cái rủi có cái may.

Tiết Đàm đi theo đại phu ra ngoài hỏi những điều cần chú ý, Chân Bảo Lộ ở lại ngồi cùng Tiết Nhượng. Nàng thấy Tiết Nhượng khẽ mím môi, cánh môi có hơi khô ráo, tay liền lấy một trái quýt trong mâm đựng trái cây, cúi đầu im lặng lột vỏ.

Lúc này, Tiết Nhượng mới nghiêng đầu liếc nhìn tiểu cô nương bên cạnh.

Lột hơn một nửa trái quýt, Chân Bảo Lộ thấy Tiết Nhượng đang nhìn nàng, thì dừng lại hỏi: “Đại Biểu Ca có đau không?”

Tiết Nhượng lắc đầu: “Không có việc gì.”

Chân Bảo Lộ cười toét miệng, hai tròng mắt sáng như ngọc, nói: “Mới vừa rồi ta còn tưởng Tống công tử sẽ mất mạng, bất quá… Đại Biểu Ca thật lợi hại.”

Môi mỏng của Tiết Nhượng thoáng cong lên, không nói gì, xem tiểu cô nương tiếp tục lột vỏ quýt.

Tiết Nhượng là nam tử, cho tới bây giờ ăn quýt đều lột đại khái thôi, nhưng Chân Bảo Lộ lột vỏ quýt lại thích lột cho sạch. Lúc này đôi bàn tay múp míp đem những sợt xơ màu trắng lột ra sạch sẽ sau khi đã lột xong vỏ, một chút cũng không thừa. Trái quýt được lột sạch, xác thực nhìn có vẻ ăn ngon hơn. Tiết Nhượng thầm nghĩ.

Lột xong rồi, Chân Bảo Lộ bóc ra một múi, đưa tới bên miệng Tiết Nhượng: “Đại Biểu Ca.”

Trong lòng Tiết Nhượng nao nao, sau đó do dự há mồm ăn.

Chân Bảo Lộ nhìn hắn, dịu dàng cười hỏi: “Ăn ngon không?”

Tiết Nhượng đối với mặt mày tươi cười của tiểu cô nương, bỗng nhiên nghĩ đến một Chân Lục tiểu thư xinh đẹp vô song tính tình lại kiêu căng, thiếu niên trẻ tuổi nhất thời dừng một chút, lỗ tai ửng hồng, nghiêng mặt đi, chỉ còn thấy được sườn mặt tuấn tú.

“… Rất ngọt.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.