Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 154: Kiếp trước ①


Đọc truyện Sủng Thê Làm Hoàng Hậu – Chương 154: Kiếp trước ①

Mùa đông khắc nghiệt, bông tuyết trắng xóa.

Phòng khách hậu viện Linh Phong Tự, Hương Hàn bưng trà nóng vào. Nàng cùng Hương Đào là nha hoàn bên người Lục cô nương Tề Quốc Công Phủ Chân Bảo Lộ, lần này đúng là bồi cô nương nhà mình đến Linh Phong Tự lễ Phật. Không ngờ tuyết rơi lớn như vậy. Tuyết phủ kín núi, mấy người chủ tớ các nàng tự nhiên chỉ có thể tạm ở lại phòng khách Linh Phong Tự.

Hương Hàn đi vào, liền gặp Hương Đào yên tĩnh đứng ở một bên, một bộ không dám hé răng.

Nghĩ đến tâm tình cô nương nhà mình không được tốt. Hương Hàn ngầm hiểu.

Một cô nương nhỏ nhắn xinh xắn đứng trước cửa sổ, mặc một bộ áo váy thạch lựu hồng tố.

Hương Hàn tiến lên phía trước nói: “Cô nương muốn uống chút trà nóng ấm áp thân thể?”

Chân Bảo Lộ phảng phất không có nghe thấy, lẳng lặng nhìn qua hồng mai nở rộ ngoài cửa sổ, lông mày kẻ đen khẽ khép lại. Tiểu cô nương mới mười ba tuổi, còn có chút ít ngây thơ, nhưng khuôn mặt tuyết nộn kiều hoa, cũng đã trổ mã tinh xảo vô song. Ngay cả Hương Hàn thường hầu hạ bên cạnh Chân Bảo Lộ, lúc này cũng không nhịn được nhìn nhiều.

Nghĩ tới điều gì, Hương Hàn nhìn cô nương nhà mình, ánh mắt nhiều vài phân đồng tình.

Chân Lục cô nương trước mười tuổi, có thể nói là kim tôn ngọc quý, ngàn kiều trăm sủng, đại gia Chân Như Tùng Tề Quốc Công Phủ, cũng chính là phụ thân Chân Bảo Lộ, quả thực là xem nàng như tròng mắt mà nâng niu. Sinh trưởng trong hoàn cảnh như vậy, khiến cô nương dưỡng tính tình dị thường yếu ớt, chịu không nổi nửa điểm ủy khuất. Ăn, mặc, lại là không cần nói. Lời nói khoa trương chút, cô nương nhà nàng nếu ồn ào muốn trăng sáng trên trời, Chân Như Tùng cũng sẽ tìm cách hái cho nàng.

Cô nương chính là lớn lên trong nuông chiều như vậy, lại không ngờ tuổi còn bé, liền mất đi song thân.

Hương Hàn còn nhớ rõ, năm ấy cô nương nhà nàng mới mười tuổi, phụ thân Chân Như Tùng bị bệnh dịch, rất nhanh liền mất, mà nương nàng Từ thị, đối phu quân Chân Như Tùng có thể nói là cuồng dại, từ đó về sau triền miên giường bệnh, cũng không quan tâm ngó ngàng mấy hài tử, sau buông tay nhân gian, lưu lại mấy tỷ đệ đáng thương không có người chiếu cố.

Nói đến tỷ đệ, trên Chân Bảo Lộ còn có một tỷ tỷ Chân Bảo Quỳnh, lớn hơn nàng ba tuổi, cũng không phải là Từ thị sinh, mà là nữ nhi vợ cả Tiết thị của Chân Như Tùng lưu lại. Từ thị đối Chân Bảo Quỳnh như chính mình sinh, thậm chí còn tốt hơn con gái ruột Chân Bảo Lộ, cộng thêm Chân Bảo Quỳnh đọc đủ thứ thi thư, dễ dàng thi vào nữ học hoàng thành, danh tiếng ở hoàng thành có thể nói là rất tốt. So sánh, Chân Bảo Lộ là muội muội bị chiều hư, danh tiếng kém rất nhiều.

Quan hệ giữa Chân Bảo Lộ cùng vị tỷ tỷ Chân Bảo Quỳnh này xưa nay không tốt, nhưng hai đệ đệ sinh đôi của nàng, còn gần gũi với trưởng tỷ Chân Bảo Quỳnh hơn cả thân tỷ tỷ cùng một mẹ là nàng.


Có đôi khi, Hương Hàn cũng cảm thấy cô nương nhà nàng quả thực rất ngốc. Hiện thời không chỗ nương tựa, máu mủ thân nhất là hai người đệ đệ này, nếu vào lúc này, nàng chiếu cố đệ đệ nhiều hơn chút ít, cũng sẽ không lâm vào tình cảnh này.

Hiện nay, Chân Bảo Quỳnh đi nhà ngoại An Quốc công phủ ở tạm, mà Chân Bảo Lộ, lại là không chịu cùng Chân Bảo Quỳnh đi An Quốc công phủ, hiện nay ở tại nhà ngoại Trường Ninh Hầu phủ. Còn hai đệ đệ tuổi còn bé, xưa nay thân cận Chân Bảo Quỳnh, lúc Từ thị bệnh nặng, Chân Bảo Quỳnh bỏ nữ học về nhà, chăm sóc đệ đệ muội muội, lúc này tự nhiên là trưởng tỷ đi chỗ nào, bọn họ đi theo chỗ đó.

Mà đi theo bên cạnh Chân Bảo Lộ, ngoại trừ hai nha hoàn Hương Hàn, Hương Đào, cũng chỉ có Chúc ma ma chiếu cố Chân Bảo Lộ từ nhỏ. Chỉ là mấy năm này thân thể Chúc ma ma không được tốt, lần này không theo ra cửa.

Chân Bảo Lộ yên tĩnh đứng chốc lát, cảm thấy thật có chút lạnh, mới ngồi xuống, uống một ngụm nước trà Hương Hàn bưng tới.

Tiểu cô nương tuổi trẻ, ăn mặc tinh xảo sáng rỡ, giơ tay nhấc chân lại là có thêm khí chất danh môn quý nữ. Trước kia Chân Bảo Lộ không thèm để ý này, cảm thấy mình dù là con khỉ hoang, ở trước mặt phụ thân, vẫn là châu bảo. Nhưng sau lại không giống. Nàng không có chỗ dựa vào, nếu lại không học chút ít lễ nghi quý nữ, cuộc sống về sau lại càng không dễ chịu.

Trà xanh vào miệng, có chút đắng, dư vị ngọt lành. Chân Bảo Lộ đã uống vài ngụm, thân thể liền ấm áp rất nhiều.

Lúc này trời sắp tối rồi, Từ Thừa Lãng chắc chắn sẽ không đến đón nàng.

Trong lòng Chân Bảo Lộ hơi có chút phiền muộn.

Từ Thừa Lãng là đại công tử Trường Ninh Hầu phủ, nổi danh quý công tử hoàng thành. Hắn từ nhỏ đã tốt với nàng, mấy ngày này nàng ở tạm Trường Ninh Hầu phủ, ngoại tổ mẫu, mợ cùng biểu tỷ nàng, mỗi một người đều đối nàng không tốt, chỉ có vị Từ biểu ca này, đối nàng càng hơn trước, này mới khiến nàng hơi có chút an ủi.

Mới trước đây Chân Bảo Lộ không có suy nghĩ nhiều như vậy, ai đối nàng tốt, sủng ái nàng, nàng liền thích cùng một chỗ với người đó. Còn những người không thích nàng, nàng cũng hờ hững.

Hiện thời không giống.

Từ Thừa Lãng đối nàng tốt, nàng liền nghĩ, sau này muốn gả cho hắn. Người khác nàng không yên tâm, chỉ có Từ Thừa Lãng, nàng biết rõ hắn nhất định sẽ đối nàng tốt. Hơn nữa thân phận của hắn tại đó, nàng không có quyền lợi chọn chọn lựa lựa, chỉ có thể vững vàng nắm chặt hắn.


Mà Trường Ninh Hầu phủ tuy là nhà ngoại nàng, nhưng ngày cũng không tốt qua.

Hiện tại Từ Tú Tâm xem thường nàng, trong ngày thường không thể thiếu ép buộc nàng, mới đầu nàng còn cho mình là tiểu thư ngàn kiều trăm sủng, đến trước mặt ngoại tổ mẫu cáo trạng, nhưng dần dần cũng hiểu. Nàng chỉ là ngoại tôn nữ mà thôi, nào bằng Từ Tú Tâm này là thân tôn nữ. Ngoại tổ mẫu tự nhiên là thiên vị Từ Tú Tâm.

Thức ăn chay ở Linh Phong Tự, Chân Bảo Lộ cũng chỉ ăn vài miếng. Nhìn hồng mai bên ngoài nở đẹp, mà phía sau núi Linh Phong Tự, lại là trồng một rừng hồng mai.

Trong lúc rảnh rỗi, Chân Bảo Lộ liền dẫn Hương Hàn, Hương Đào đến phía sau núi ngắm hồng mai.

Hương Hàn nhìn, trong lòng tự nhiên cũng là vui vẻ. Đi ra một chút tóm lại tốt hơn so với luôn trong phòng.

Nàng cầm một áo choàng thật dầy màu đỏ quả hạnh khảm lông chim cho cô nương nhà mình choàng lên.

Chân Bảo Lộ cúi đầu nhìn coi, nghĩ tới điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhíu một cái.

Áo choàng này mặc dù tinh xảo đẹp đẽ quý giá, nhưng là của năm cũ.

Chân Bảo Lộ bỗng nhiên nói: “Không choàng.”

Tay Hương Hàn có chút dừng lại, cẩn thận nói: “Cô nương, bên ngoài lạnh, nếu không khoác áo choàng, sẽ lạnh.”

Chân Bảo Lộ khăng khăng như thế, cứ như vậy chỉ mặc một thân áo váy đơn bạc ra cửa.

Hương Hàn lại là đau lòng cô nương nhà mình, lúc này không muốn, nhưng áo choàng này nên mang theo, nghĩ tới: Đến lúc đó cô nương nhà nàng cảm thấy lạnh, sẽ nguyện ý choàng.


Hồng mai điểm xuyết, tuyết trắng nhẹ rơi.

Cảnh sắc quá mức mê người.

Chân Bảo Lộ đột nhiên nghĩ đến tỷ tỷ nàng.

Chân Bảo Quỳnh là tài nữ thi thư khí tự lộng lẫy. Dù bộ dáng chỉ thanh tú, lúc trước mới vừa thi vào nữ học, liền dẫn tới không ít đại gia đình đến cửa cầu hôn.

Vốn là tâm tình Chân Bảo Lộ thật tốt, nghĩ đến đây, liền không lòng dạ nào thưởng thức hồng mai.

Thấy nàng định đi về, Hương Hàn tiến lên phía trước nói: “Cô nương, đội lên đi.”

Chân Bảo Lộ liếc mắt nhìn Hương Hàn trước mặt, mấy năm này bọn họ đi theo mình, đối nàng cũng là thật tâm. Nhất thời nàng có chút ít động lòng. Không có thân nhân thương yêu, lại tìm được một chút ấm áp từ trên người hạ nhân. Tính tình nàng hiếu thắng, tự nhiên không thể nói lời cảm kích với hai nha hoàn này, chỉ là lúc này ngoan ngoãn nghe lời, tùy ý nàng ấy khoác áo choàng cho mình.

Im ắng, lại hơi tối một chút, trên đường tuyết đọng không người quét dọn, đạp lên, liền phát ra tiếng két két.

Chân Bảo Lộ rầu rĩ đi ở phía trước, lúc sắp đến phòng khách mình ở, dưới chân không biết trúng vật gì đó, khiến nàng vướng chân ngã.

Vốn đi không chuyên tâm, vừa vướng chân, cả người Chân Bảo Lộ liền ngã xuống tuyết trên đất, thật là chật vật.

Hương Hàn, Hương Đào vội lên trước dìu đỡ nàng đứng lên, phủi tuyết trên y phục cùng trên tóc của nàng. Hương Hàn vội vàng nói: “Cô nương ngã đau không?”

Mới trước đây Chân Bảo Lộ rất thích chơi tuyết, lúc này vấp ngã, tự nhiên là không có gì.

Chỉ là – –

Nàng nhìn lại chỗ vừa mới đạp phải, chỗ kia phảng phất có vật gì đen như mực, lại là nhìn không rõ lắm. Lúc này nàng ngược lại gan lớn, đi lên phía trước nhìn coi.


Hương Hàn, Hương Đào cũng đi theo qua.

Hương Hàn đưa đèn lồng qua, ba chủ tớ nhìn người nằm trên mặt đất, bị hù dọa kêu lên tiếng.

Lấy lại bình tĩnh, Hương Hàn mới lớn lá gan thăm dò, nhìn Chân Bảo Lộ nói: “Hình như còn sống.” Lại lẩm bẩm nói, “Đang yên đang lành, sao ở chỗ này? Nếu là ở trong đất tuyết này một đêm, sáng mai còn có mệnh sống sao?”

Chân Bảo Lộ không thích xen vào việc của người khác, huống chi nàng là cô nương gia, sao có thể tùy tiện tiếp xúc nam tử xa lạ? Thân phận nàng đã có chút ít lúng túng, nếu danh tiếng lại có tỳ vết nào, mợ nàng càng thêm có lý do không để Từ Thừa Lãng cưới nàng.

Nàng đứng dậy đi vài bước, sau bước chân lại là ma xui quỷ khiến, nhìn Hương Hàn nói: “Đưa đèn lồng cho ta.”

Hương Hàn cũng không nhiều lời, trực tiếp đưa đèn lồng cho nàng.

Chân Bảo Lộ tiếp nhận đèn lồng, trở về theo đường cũ.

Hương Hàn cùng Hương Đào lúc này mới ý thức tới nàng muốn làm gì, nhất thời cũng kinh ngạc.

Chân Bảo Lộ dừng bước chân lại, nhấc đèn lồng trong tay nhìn qua người kia, ánh nến có một chút yếu, tản ra hào quang nhẹ nhàng nhu hòa, nàng nhìn nam tử quần áo tả tơi râu ria lôi thôi nằm trong đống tuyết, rõ ràng sắp chết rét, chân mày cau lại nói: “Coi như ngươi mạng lớn.”

Đổi là thường ngày, nàng nơi nào sẽ để ý tới?

Hôm nay nàng khó được nghĩ làm việc thiện một lần.

Vạn vật đều tĩnh lặng, cơ hồ không cảm giác được rét lạnh. Hắn cho là sinh mạng mình cứ như vậy lặng yên không một tiếng động kết thúc. Trong thoáng chốc, phảng phất nghe được giọng nói rất nhỏ, mắt hắn đang khép chặt, gian nan mở ra một chút, đập vào mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ xinh đẹp.

Vầng sáng hơi yếu, nổi bật lên nàng đẹp không giống người thường.

Trước khi gặp nàng, là mùa đông khắc nghiệt, băng thiên tuyết địa; sau khi gặp nàng, phảng phất trong nháy mắt vạn vật hồi phục, xuân về hoa nở.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.