Đọc truyện Sủng Thê Làm Hoàng Hậu – Chương 1: Bảo lộ
Chân Bảo Lộ ngồi trên ghế hoa hồng làm từ gỗ lê quý giá, nàng nhíu mày, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Chúc ma ma trước mặt.
Tuy đã thích ứng được vài ngày, nhưng lúc này khi Chân Bảo Lộ nhìn đến bộ dáng của Chúc ma ma, vẫn không nhịn được sợ hãi than, hóa ra dáng vẻ của Chúc ma ma còn có lúc trắng mập phúc hậu như vậy. Gò má đỏ thắm, nhìn thế nào cũng thấy tràn đầy tinh thần.
Chân Bảo Lộ dừng một chút, cặp mắt to mở lớn, hỏi lại lần nữa: “Mẫu thân còn chưa sinh ra đệ đệ sao?”
Chân Bảo Lộ là tiểu nữ nhi của trưởng tử Chân Như Tùng phủ Tề Quốc Công, mà mẫu thân trong miệng nàng chính là Từ Thị, kế thất (vợ kế) của Chân Như Tùng.
Năm nay Chân Như Tùng hai mươi chín, này năm vừa qua, sẽ là danh tiếng vang khắp thiên hạ. Vào niên kỷ này, dù là ở gia đình bình thường, dưới gối cũng phải có con trai mới có thể nói là tốt, huống chi vì áp lực của một trường tử, Chân Như Tùng rất cần một đứa con trai. Chỉ là nguyên phối (vợ đầu) Tiết Thị của Chân Như Tùng chỉ lưu lại một nữ nhi, mà Từ Thị vào cửa chín năm, cũng chỉ sinh một khuê nữ là Chân Bảo Lộ.
Cũng may đầu năm nay Từ Thị được khám ra có thai, khiến cho lão thái thái rất vui mừng, trong chốc lát cả nhà cao thấp đem Từ Thị trở thành Bồ Tát cung phụng, vô cùng quý giá. Trước mắt chính là lúc hoa cúc vàng nở rộ và cũng là mùa thu cua, buổi trưa hôm nay Từ Thị đang thưởng cúc ở trong sân, chợt cảm thấy đau bụng, đó là dấu hiệu muốn sinh. Mắt thấy đứa nhỏ sắp chào đời, chẳng những đại phòng nơi này luống cuống tay chân, mà toàn bộ người của phủ Tề Quốc Công đều nhìn chằm chằm.
Chẳng qua Chân Bảo Lộ chỉ mới tám tuổi, giọng nói mềm mại ngọt ngào, giống tết Nguyên Tiêu được ăn nắm gạo nếp, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn giống Từ Thị, môi hồng răng trắng, ngày thường vô cùng khéo léo đáng yêu. Thời điểm Chân Bảo Lộ vừa ra đời đã có bộ dạng nhỏ nhắn yếu ớt, chỉ chấp nhận cho mỗi mẫu thân Từ Thị ôm, người bên ngoài bất luận là ai cũng khóc lóc không ngừng, nhưng đến lúc được tổ phụ Tề Quốc công ôm thì lại yên lặng, tương đối nhu thuận.
Tuy rằng Tề Quốc công hy vọng có tôn nhi (cháu trai), khi nhìn thấy cháu gái nhỏ phấn nộn đáng yêu, nàng mở lớn đôi mắt to tròn nhìn ông, khiến lòng ông hoàn toàn bị tan chảy. Đôi mắt to đen lúng liếng sạch sẽ trong suốt óng ánh, thật giống như nai con trong núi rừng, khiến ông nghĩ đến một chữ Lộ nên đã đặt làm tên cho cháu gái nhỏ.
Lúc này Chúc ma ma nghe tiếng nói của tiểu thư nhà mình, đưa ra khuôn mặt tròn cười dịu dàng. Tất nhiên bà cũng hi vọng phu nhân có thể sinh con trai, huống chi bụng phu nhân lại lớn như vậy, đại phu nói có thể là song thai. Nếu đều là con trai, cuộc sống sau này của phu nhân đã có thể dễ chịu, nhưng nếu nhỡ ra lại là khuê nữ…
Chúc ma ma không muốn nghĩ nhiều nữa, vội nói: “Vẫn chưa, tiểu thư chờ chút nữa nha.” Dù sao nữ nhân sinh con đều phải cần nhiều canh giờ.
Nghe xong lời nói của Chúc ma ma, tiểu cô nương có chút thất vọng, cúi đầu “Ồ” một tiếng, cặp lông mi dày như hai thanh quạt nhỏ, nhẹ nhàng chớp động hơi hơi hạ xuống, làm người ta nhìn vào còn tưởng tiểu cô nương đang có vài phần cảm giác cô đơn.
Chúc ma ma cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, mà lại không nói ra được.
Chân Bảo Lộ cúi đầu, nhìn đôi tay bé nhỏ mũm mỉm của mình, mu bàn tay còn có thịt múp múp. Chân Bảo Lộ cầm hai tay đan vào nhau, rồi mở ra lần nữa, liên tục nhiều lần, cuối cùng mới mím môi nở nụ cười.
Thật nhỏ.
Thật tốt.
Lúc này, một nha hoàn mặc y phục xanh lục, chải hai búi tóc vội vàng chạy vào. Có lẽ là sốt ruột chạy tới, hai má đỏ bừng, chóp mũi cũng lấm tấm nồ hôi, vui vẻ nói: “Sinh rồi, sinh rồi! Phu nhân sinh ra hai vị tiểu thiếu gia.”
Đây quả nhiên là tin tức vô cùng tốt.
Chúc ma ma thở ra một hơi dài, mặt tròn mỉm cười, chắp tay trước ngực niệm một câu Phật hiệu, khi phản ứng lại, đã không thấy tiểu cô nương lúc nãy còn ngồi trên ghế hoa hồng đâu nữa, vội hỏi nha hoàn phía sau: “Tiểu thư đâu?”
Nha hoàn này hầu hạ bên cạnh Chân Bảo Lộ, tên là Hương Đào.
Hương Đào thoáng nhìn ra bên ngoài.
Chúc ma ma lập tức phản ứng lại, chạy ra bên ngoài, thấy tiểu thư nhà mình đang từng bước chân ngắn chạy tới Nghi An Cư nơi ở của phu nhân. Chúc ma ma lo lắng, sợ tiểu thư bị vấp té, vội nói: “Tiểu thư chậm một chút.” Nói xong thì vội vàng đuổi tới.
.
Nghi An Cư
Trên giường gỗ lê hoa văn như ý vân, Từ Thị vừa mới sinh hạ song thai, sắc mặt suy yếu đang nằm, bên cạnh còn đặt hai bọc tã lót, ở trong chính là hai vị tiểu thiếu gia vừa ra đời.
Nhà mẹ đẻ của Từ Thị chính là phủ Trường Trữ Hầu, tính tình nàng dịu dàng hiền thục, cùng phu quân Chân Như Tùng ân ái hòa thuận, vào cửa gần mười năm lại không sinh con, chung quy có chút băn khoăn. Ngày xưa lão thái thái đối với nàng vô cùng hài lòng, mấy năm nay lại có chút không vừa mắt. Lúc này sinh hạ hai nhi tử béo tròn trắng trẻo, rốt cục Từ Thị có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hai đứa bé so với trẻ sơ sinh bình thường có hơi nhỏ, nhưng mới vừa rồi tiếng khóc rất to, ngược lại là vô cùng khỏe mạnh.
Từ Thị sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé bên cạnh, gò má xinh đẹp thanh lệ, trong lòng đong đầy sự vui sướng và từ ái của người làm mẹ. Vì vừa mới sinh xong, cơ thể Từ Thị mệt mỏi vô lực, nhưng nàng muốn cùng phu quân chia xẻ giờ phút vui sướng này, nên cố chống đỡ chưa chịu nằm nghĩ.
Ở bên ngoài truyền đến tiếng phu quân nhà mình, quay đầu lại trong mắt Từ Thị lộ ra vẻ vui sướng, người nam nhân luôn ổn trọng từ trước tới giờ, hiện nay lại vô cùng vội vàng, nàng nhẹ nhàng kêu: “Gia.”
Bình sinh Chân Như Tùng đã cao hơn tám thước, anh tuấn vĩ đại, mặt mày tuấn lãng, là một mỹ nam tử khí vũ hiên ngang. Nhìn thấy thê tử và hai tên tiểu tử đang ngủ yên trong tã lót, chân dài một bước, bước nhanh tới ngồi vào bên giường, một tay cầm lấy tay của thê tử, một tay khẽ vuốt gò má của nàng, ôn nhu nói: “Yểu yểu, vất vả cho nàng rồi.” Yểu yểu là nhũ danh của Từ Thị.
Nàng cứ nhìn hắn như vậy, trước mắt cũng chỉ có nam nhân này. Bản thân rõ ràng cũng đã làm nương, lúc này lại giống như một tiểu cô nương vừa xuất giá, mặt hơi đỏ nói: “Thiếp thân không vất vả.” Đối với Từ Thị, vì nam nhân của mình sinh con dưỡng cái, chính là việc thiên kinh địa nghĩa, không thể nói là vất vả.
Chân Như Tùng quả nhiên cực kỳ yêu thích dáng vẻ mềm mại như vậy của thê tử.
Chân Như Tùng và nguyên phối Tiết Thị đã qua đời coi như là tương kính như tân, Tiết Thị rất giỏi trong công việc quản gia, đương nhiên Chân Như Tùng hài lòng. Sau đó Tiết Thị sinh hạ trưởng nữ Chân Bảo Quỳnh liền qua đời, Chân Như Tùng chịu tang một năm cho vợ, sau đó mới tái giá cưới Từ Thị. Xuất thân của Từ Thị hiển hách, có tri thức hiểu lễ nghĩa, dung mạo thì không cần nói, người nào không biết phủ Trường Trữ Hầu có hai đóa hoa tỷ muội. Chẳng qua Chân Như Tùng không phải người ham mê sắc đẹp, tính tình hắn hướng nội, về mặt tình cảm cũng có chút lạnh nhạt, nhưng Từ Thị mảnh mai yểu điệu, chẳng những ôn nhu săn sóc đối với hắn, còn xem nữ nhi Tiết Thị lưu lại như con của mình. Ôn nhu hiền lành như vậy, cho dù lòng Chân Như Tùng có cứng rắn như đá, cũng phải bị ủ nóng.
Nay, hắn thật sự đã để thê tử trong lòng.
Chân Như Tùng xem xong thê tử, cúi thấp đầu nhìn vào hai khuôn mặt nhỏ nhắn giống nhau như đúc bên trong tả lót, gương mặt tuấn mỹ trở nên vô cùng ôn hòa.
Ngay lúc Chân Như Tùng đang tinh tế tường tận ngắm nhìn con trai, thì nghe bên ngoài một loạt tiếng bước chân thịch thịch thịch. Rồi sau đó nhìn thấy một tiểu cô nương mang đôi giày vải thêu hoa sen màu hồng phấn anh đào đang bước nhanh vào.
Tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, ngày thường lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn xinh đẹp, một đôi mắt to lóng lánh chớp chớp, khiến cho lòng người ta đều phải mềm nhũn.
Chân Như Tùng thấy khuê nữ chạy đến bên giường, bộ dáng có hơi nóng nảy. Trong ngày thường là người lạnh lùng xa cách, lúc này lại cười rất dịu dàng, một tay ôm lấy khuê nữ đặt lên đùi, xoa búi tóc hoa bao của khuê nữ hỏi: “Tiểu Lộ đến xem đệ đệ sao?”
Chân Bảo Lộ thật sự có hơi ghét bỏ thân thể nhỏ bé tám tuổi này, mới chạy vài bước đã thở. Nàng mở cái miệng nhỏ nhắn ra thở phì phò, sau nghiêng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ dịu dàng của phụ thân nhà mình.
Mới một lát mà đôi mắt to ngập nước của Chân Bảo Lộ lập tức hiện ra lệ quang, vành mắt cũng đỏ lên.
Ngửi được mùi vị trên người phụ thân, nàng liền cảm thấy an tâm.
Vừa nghĩ tới lúc trước không có cha mẹ, phải trải qua cuộc sống ăn nhờ ở đậu, Chân Bảo Lộ cảm thấy thật chua xót. Xưa nay nàng được cha mẹ nâng trong lòng bàn tay, có khi nào phải chịu khổ đâu? Chỉ là nàng không nghĩ tới, thì ra sau khi mất đi chỗ dựa là phụ thân, thế nhưng cuộc sống sẽ khổ sở như vậy.
Chân Như Tùng tương đối cưng chiều khuê nữ này, thêm vào Chân Bảo Lộ yếu ớt hoạt bát, làm cho Chân Như Tùng càng yêu thích nàng nhiều hơn. Lúc này nhìn cặp mắt to của khuê nữ đỏ hồng hồng, lông mày Chân Như Tùng nhíu lại, dỗ dành hỏi: “Ai bắt nạt Tiểu Lộ của phụ thân? Nói cho phụ thân nghe, phụ thân sẽ giúp con hả giận.”
Chân Bảo Lộ mắt đỏ nín khóc mỉm cười, lắc đầu, mới nghiêng cổ nhìn phụ thân, giọng nói mềm mại: “Không có ai khi dễ Tiểu Lộ. Vì Tiểu Lộ nghe Chúc ma ma nói, mẫu thân sinh đệ đệ rất đau. Tiểu Lộ lo lắng cho mẫu thân.”
Lời vừa nói xong, đừng nói là Chân Như Tùng hơi kinh ngạc, ngay cả Từ Thị đang nằm trên giường cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Khuê nữ này của nàng, đã bị chiều hư, trong ngày thường chỉ lo đến bản thân, có khi nào biết nghĩ cho người khác? Tính tình Từ Thị nhu nhược, cũng muốn dạy dỗ nữ nhi tốt hơn, nên có nguyên tắc của mình. Nhưng mỗi khi khuê nữ ở trước mặt nàng làm sai chuyện, nàng muốn trách phạt, thì nữ nhi liền trốn phía sau phụ thân, làm nũng khóc lóc cáo trạng. Chân Như Tùng lại cưng chiều nữ nhi đến không có phép tắc, vừa thấy khuê nữ bảo bối rơi giọt nước mắt, lập tức bảo thôi đi. Xưa nay Từ Thị luôn dịu ngoan (dịu dàng ngoan ngoãn), nhưng không ít lần tranh cãi với phu quân vì việc này. Đến lúc sau, có lẽ nên nghe theo phu quân. Nhớ kỹ khuê nữ còn nhỏ tuổi, nên thôi đành từ từ mà dạy.
Thế mà nay lại biết quan tâm đến người khác.
Vừa sinh hai đứa con trai, vốn Từ Thị đã rất vui mừng, hiện nay thấy khuê nữ còn nhỏ mà như thế, lại càng vui mừng hơn.
Chân Như Tùng nghe lời nói quan tâm của khuê nữ, ngược lại cười cười, nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của nữ nhi nói: “Tiểu Lộ của chúng ta quả nhiên đã trưởng thành rồi.” Sau lại nói, “Nào, hãy cùng phụ thân xem đệ đệ.”
Đệ đệ.
Vốn Chân Bảo Lộ đang cười khanh khách, vừa nghe được hai chữ này, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên căng thẳng, Bàn tay bên trong áo theo bản năng nắm chặt thành quả đấm nhỏ. Nàng hơi khẩn trương. Vừa nãy tuy là nàng lo lắng, nhưng nàng biết hôm nay mẫu thân sẽ bình an sinh đệ đệ, đã biết rõ kết quả, nàng vẫn đứng ngồi không yên. Hiện nay nghe được mẫu thân thuận lợi sinh ra hai đệ đệ, nàng khó nhịn được vui sướng, trực tiếp chạy tới… Chính là nàng đang mong chời hai người đệ đệ này.
Nghĩ tới đời trước, gương mặt béo tròn trắng bệch của Vinh Nhi, còn có ánh mắt chỉ trích của Thượng Nhi, trong đầu Chân Bảo Lộ như bị kim đâm.
Chân Bảo Lộ cắn môi, không suy nghĩ thêm nữa, chỉ cúi đầu nhìn hai đệ đệ vừa mới ra đời.
Trẻ con vừa mới được sinh ra, theo lý thuyết sẽ không đẹp lắm, nhất định cả người đỏ rực nhăn nheo. Nhưng xem chừng hai đệ đệ này của nàng lại nho nhỏ hồng hồng, rất là đáng yêu.
Chân Bảo Lộ nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn gần như giống nhau như đúc, theo bản năng vươn bàn tay nhỏ bé mủm mỉm của mình sờ vào mặt đệ đệ. Tiểu tử kia ưm một tiếng, miệng móp mép, lập tức giống như con heo nhỏ, tiếp tục ngủ.
Trong mắt Chân Bảo Lộ hàm chứa nước mắt, nhịn cười không được mà nở nụ cười, tiến đến sờ đứa nhỏ bên cạnh.