Sủng Thê Hằng Ngày

Chương 5


Đọc truyện Sủng Thê Hằng Ngày – Chương 5

Tập Lãng hơi nhíu mày, vẻ mặt chuyên chú nhìn nàng.

Hương Chỉ Toàn nhanh chóng tìm chuyện thuận theo, “Đi thay y phục trước chứ?” Chung quy cũng không thể nói tỉ mỉ nguyên do trước mặt nha hoàn, để truyền đi bao giờ cũng không tốt. Đại phu nhân nói gì cũng được, nhưng lời nàng nói ra cái gì cũng có thể bị lấy ra đâm chọc xuyên tạc. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Tập Lãng gật đầu, xoay người đi vào trong phòng.

Hàm Tiếu đưa quần áo đã chuẩn bị tốt cho Hương Chỉ Toàn, biết hai người có chuyện muốn nói, tất nhiên nàng sẽ không lắm chuyện đi vào hầu hạ.

Đứng trong màn trúc chỗ thay y phục, đầu tiên Hương Chỉ Toàn thu tầm nhìn nghiên cứu quần áo của nam tử, âm thầm thở phào một cái, cũng còn tốt, không phiền phức như quần áo đồ dùng của nữ tử, vừa nhìn đã biết rõ ràng nên làm sao.

Động tác nàng chậm rãi giúp hắn cởi ngoại bào, khi ngón tay đụng tới nút áo trên trung y của hắn, chỉ chần chờ trong chốc lát, cởi ra từng nút một.

Cũng không phải chưa từng thấy hắn lúc không mặc y phục. Thái y từng tới đây thay thuốc cho hắn, khi châm cứu, nàng cũng có ở đó. Những lúc đó, nàng đều xoay mặt đi, không dám nhìn kỹ.

Máu hắn nghiêng chảy khắp nơi, khe sâu cách nàng vạn trượng, sinh tử cách nhau rất xa. Mỗi ngày nàng đều ngưỡng mộ, kính phục, lại không thể cùng hắn bình tĩnh đối mặt với những gió lửa lang yên làm cho hắn tổn thương kia.

Nàng sợ đau nhất, lần nào cũng chỉ vội vã nhìn lướt qua thương thế của hắn, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Nếu đổi lại mình, bị như thế này đã sớm đau chết luôn rồi nhỉ?

Đầu vai hắn, khuỷu tay, lồng ngực đều bị thương, được băng bó ổn thoả, nhưng chỉ như lúc này, nàng vẫn thấy kinh hãi.

Động tác của nàng thả nhẹ vô cùng, rất sợ đụng tới vết thương của hắn.

Hắn lại lưu ý đến gương mặt trẻ con đã hơi trắng bệch của nàng, lòng sinh ý cười, “Để ta tự làm.”

Nàng chỉ mong sao như vậy, chuyển quần áo cho hắn cầm.

Nhận lấy quần áo, Tập Lãng cảm giác được đầu ngón tay nàng hơi lạnh, “Là bị lạnh hay là có chuyện gì xảy ra? Sao tay nàng lại lạnh chẳng khác gì người chết vậy?” (Lin: anhnói chuyện phủ vcl :V.)

“. . .” Tay của Hương Chỉ Toàn nắm thành quyền, lại sờ sờ mặt. Cũng còn tốt mà, nào có lạnh như hắn nói đâu? Ngay sau đó lại thoáng nhìn qua đã thấy hắn đang muốn cởi quần trong, khuôn mặt vụt một cái đỏ lên như lửa đốt, vội vã xoay người. Hắn trong lòng nàng, là con hổ đang bị thương nặng, quan hệ giữa hai người nàng còn chưa để nó vượt quá giới hạn nam nữ thậm chí quan hệ phu thê.


Giọng Tập Lãng mang ý cười: “Ai bảo nàng chọn cái cớ này để nói chuyện với ta chứ?”

Đúng vậy, đây không phải là gậy ông đập lưng ông? Hương Chỉ Toàn âm thầm lý sự, trách cứ bản thân.

“Nói một chút đi.” Tập Lãng nhắc nhở nàng.

Hương Chỉ Toàn tạm thời trấn định lại, đưa chuyện Ninh thị tự mình tới nói ra, lại chọn vài câu trọng yếu thuật lại cho hắn nghe: “Đại phu nhân nói Ngân Bình chắc là đã hiểu quy củ, nếu phạm sai lầm cũng không sao, có thể giao cho Bích Ngọc giải quyết. Hơn nữa còn nói, nếu có ai đó hỏi, vậy cứ nói đấy là ý của nàng.”

Tập Lãng thay quần áo, “Nàng đã nhận người rồi, thì tạm thời cứ như vậy đi. Lần sau không được làm như thế này nữa.”

Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa? Cái này nàng khó có thể làm được. Đoán chừng hắn đã thay quần áo xong, lại xoay người nhìn, “Nếu như lần sau lại có thêm chuyện tương tự, hơn nữa còn là đại phu nhân tự mình giao phó, ta cũng không được đồng ý sao?” Dừng một chút nàng lại bổ sung, “Chuyện lần này, trước đó đại phu nhân cũng đã nói, nếu chàng không đồng ý, nàng sẽ trở lại để giải thích thêm lần nữa.” Ý nàng đang nhắc nhở hắn, tối thiểu ở bề ngoài đại phu nhân đang bênh vực bọn họ.

“Lần sau còn có chuyện thế này nữa, lập tức sai người truyền lời cho Triệu Hạ, hắn nói như thế nào, nàng làm theo thế đó.”

“. . .” Hương Chỉ Toàn bất mãn. Thì ra là vậy lời của một hộ vệ như Triệu Hạ vẫn còn có trọng lượng hơn cả nàng? Thế này còn gọi là gì?

Tập Lãng sửa sang lại ống tay áo, mới phát hiện nàng đang vô cùng bất mãn mà nhìn mình. Nếu biến thành người khác, hắn mới không để ý tới. Thế nhưng nàng thì khác, nàng là thê tử của hắn, lại nhỏ hơn hắn mấy tuổi, lẽ ra hắn nên nhường nàng một chút. Bởi vậy, hắn giải thích: “Kiểu chuyện này, là chuyện lôi thôi giữa ta và trưởng bối, không thể coi là chuyện thuộc bổn phận của nàng, cho nên vẫn cứ để cho ta đứng ra xử lí là tốt nhất. Mỗi người có cách xử lí riêng. Triệu Hạ theo ta nhiều năm, có thể thay ta làm chủ. Hiểu chưa?”

Trong lòng Hương Chỉ Toàn dễ chịu hơn không ít, lại gật đầu cười, “Hiểu, ta nghe lời chàng.”

Thoáng cái đã biến về làm một cô bé con biết nghe lời. Tập Lãng cười cười, “Truyền lệnh.”

“Ừm!” Hương Chỉ Toàn xoay người ra cửa, bước chân nhẹ nhàng.

Khi dùng cơm, Hà ma ma tìm cơ hội đi vào trong phòng, đương nhiên là vì tò mò về Tập Lãng. Muốn tận mắt nhìn một cái, có phải Tập Lãng như Hương Khởi Toàn đoán hay không, có phải cao lớn thô kệch, mặt mũi thô lỗ, nói chuyện tục tằn.

Chính mắt thấy Tập Lãng, Hà ma ma sửng sốt một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại.


Nếu không tận mắt nhìn thấy, thực sự khó có thể tin.

Vừa không có sự lỗ mãng của võ tướng, lại không có vẻ văn nhược của thư sinh, thật sự là người phong lưu tuấn mỹ ngàn dặm mới tìm được một, so ra tình lang kia của Hương Khởi Toàn ngay cả một phần mười của Tập Lãng cũng không sánh bằng.

Nhìn tình hình này, hẳn đã qua thời kì cửu tử nhất sinh rồi.

Ôi. . .

Suýt chút nữa Hà ma ma đã hối hận đấm ngực giậm chân ngay tại chỗ rồi. Cho dù người nọ có thân phận cao quý hơn nữa thì có lợi ích gì kia chứ? Đứng chung một chỗ, có nữ tử nào không muốn ủy thân vào Tập Lãng?

Bà ta hối hận tới xanh cả ruột.

Sau khi Hương Chỉ Toàn đến kinh thành, vào lúc nàng đang dựa theo an bài Hương gia ở lại nhà của một người khác họ chờ gả, thì Hương Khởi Toàn cũng tới kinh thành. Nếu như lúc đó bọn họ cẩn thận thăm hỏi một phen, vậy việc gả cho Tập Lãng cũng không phải chuyện gì khó.

Nhưng cũng không thể nghĩ như vậy. Khi đó, à mà thậm chí đến hôm nay, Hương Khởi Toàn đều cho rằng Tập Lãng sẽ không thể sống lâu thêm mấy ngày nữa, có đánh chết nàng ấy cũng sẽ không dùng cả đời mình làm tiền đặt cược.

Rốt cuộc là Hương Khởi Toàn không có số mệnh kia.

Hà ma ma tìm cái cớ, ỉu xìu mà đi ra cửa.

Hương Chỉ Toàn chỉ coi như không chú ý đến sự xuất hiện, rời khỏi của Hà ma ma. Ăn cơm xong, đi gian nhà tây sao, bảo Tường Vi gọi Hà ma ma vào nói chuyện. Trong lúc chờ đợi, lấy ra vài tờ giấy Tuyên Thành cắt nhỏ thành nhiều phần giống nhau, chuẩn bị bút mực, vẽ vẽ viết viết lên giấy một chút.

Hà ma ma đi vào cửa, sau khi hành lễ, dưới ra hiệu của Hương Chỉ Toàn, ngồi vào trên ghế con.

Hương Chỉ Toàn đi thẳng vào vấn đề, “Ta giữ lại ngươi ở trong phủ, thật ra chỉ có một mục đích, muốn ngươi nói cho ta biết, nam tử kia là người ra sao.”

Vẻ mặt Hà ma ma vẫn còn có chút uể oải, hữu khí vô lực nói: “Toàn bộ kinh thành, thậm chí toàn bộ thiên hạ, có mấy người khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy hắn có thân phận tôn quý? Theo lý thuyết, Tập phủ đã danh môn vọng tộc, ngay cả bọn họ cũng không sánh bằng, vậy còn có ai?”


Ai cũng cảm thấy kẻ đó có thân phận cao quý, ngay cả Tập gia cũng không sánh bằng. . . Hương Chỉ Toàn nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có hoàng gia mà thôi. Thế nhưng cũng không đúng —— hai hàng lông mày của nàng chau lại, hoàng gia tổng cộng có sáu vị hoàng tử, thái tử đã lập, cũng có mấy đứa bé rồi, còn sót lại vài huynh đệ đều đã phong vương phân đất, đến nay ở lại kinh thành chỉ có Duệ vương, Hoài Nam vương. Duệ vương đã đại hôn, Hoài Nam vương đã tự mình mời hoàng thượng tứ hôn, người được chọn có thể là Hương Khởi Toàn sao?

Điều quan trọng nhất là, Hoài Nam vương lại có thể chạy ra ngoài ngàn dặm dụ dỗ một nữ hài tử sao? Sao nàng vừa nghĩ đã cảm thấy cực kỳ hoang đường như thế chứ?

Nhưng trước đó Hà ma ma lại đã nói rất rõ ràng, Hương Khởi Toàn chắc chắc nàng ta sẽ được nở mày nở mặt xuất giá.

“Ngươi đang muốn nói với ta rằng, ý trung nhân của Hương Khởi Toàn là Hoài Nam vương?” Hương Chỉ Toàn nhẹ giọng hỏi.

Hà ma ma ngoài cười nhưng trong không cười mà gật đầu. So sánh giữa danh tướng trước sau gì cũng có thể chết và Hoài Nam vương, dù là kẻ ngu đều sẽ chọn người sau. Thế nhưng nếu so giữa một Tập Lãng sinh long hoạt hổ và Hoài Nam vương, chỉ cần trông thấy dáng vẻ dung mạo hai người, có đần mấy cũng đều chọn người trước. Là Vương gia thì thế nào chứ? Lại không được hoàng thượng sủng ái, không sớm thì muộn cũng phải rời khỏi kinh thành tới đất phong. Tương lai thái tử đăng cơ, nếu như nhìn Hoài Nam vương không vừa mắt, không chừng sẽ xử lý hắn.

“Đã biết.” Hương Chỉ Toàn nói, “Ngươi vẫn phải ở thêm hai ngày, cũng không thể vô duyên vô cớ mà trở về.”

Hà ma ma đứng dậy xưng phải, đang muốn lui ra, Tường Vi vui mừng rạo rực cầm hai cái lò sưởi tay nhỏ tinh xảo đi tới, nói với Hương Chỉ Toàn: “Là tứ gia sai người chuẩn bị cho ngài. Triệu Hạ nói là phủ Nội Vụ đưa tới, chẳng trách nó lại tinh xảo như vậy.”

Hương Chỉ Toàn lại sát phong cảnh, “Có lò sưởi tay cũng vô dụng thôi, cũng không có than.”

Tường Vi bật cười, “Nếu tứ gia đã biết người sợ lạnh, lại chuẩn bị lò sưởi tay cho ngài rồi, chẳng lẽ là muốn người nhìn nó thôi sao? Triệu Hạ nói, đợi lát nữa sẽ đưa than tới đây, ngày mai đã có thể dùng được rồi.”

Lúc này Hương Chỉ Toàn mới cười rộ lên, “Lấy tới, ta xem xem nó có gì đặc biệt.”

Hà ma ma lặng lẽ lui xuống, vẻ mặt tựa như ăn hoàng liên. (Lin: hoàng liên: một vị thuốc bắc, rất đắng.)

Tường Vi lại nói: “Mới vừa rồi Bích Ngọc tỷ tỷ nhìn thấy, hỏi hai ta câu, sau khi biết nguyên do, nói nếu người sợ lạnh, mỗi đêm rót cho ngài một bình nước nóng.”

Hương Chỉ Toàn cười đến mi mục cong cong, “Đúng vậy, sao lúc trước chúng ta không nghĩ tới chứ.” Vừa nói chuyện, vừa lấy ra thiếp mời vừa viết xong lúc chiều, “Ngày mai đưa đi cho ta.” Sau đó lại khẽ căn dặn vài câu.

Tường Vi nghiêm nghị gật đầu.

Hương Chỉ Toàn vẽ hai bức tố sắc đồ bút pháp đơn giản, lại xem sách một hồi, thấy sắc trời không còn sớm, trở lại rửa mặt.

Khi về tới phòng ngủ, Tập Lãng đã ngủ trước một bước rồi, trong tay đang cầm bản 《 Binh pháp Tôn Tử 》, dựa vào ánh đèn đọc.


Hương Chỉ Toàn lên bên giường, chui vào mền gấm, đụng tới bình nước nóng tỏa nhiệt, thỏa mãn mà thở dài một tiếng, ghé mắt đã thấy hắn nhíu lông mày lại, biết cánh tay hắn vô cùng đau đớn, liền nói: “Nếu không thì để ta giúp chàng cầm?”

Tập Lãng không tự chủ mà tưởng tượng tới hình ảnh kia, mi tâm bỗng chốc tự giãn ra, nở nụ cười, “Không cần.” Sách này đã sớm đọc thuộc làu làu rồi, chỉ là không ngủ được, không muốn rảnh tay mà thôi.

Thật ra lúc nói xong Hương Chỉ Toàn cũng hối hận, cầm sách cho hắn, tay sẽ bị lạnh thêm nhiều, phải nói là để nha hoàn tới hầu hạ hắn mới đúng. Nghe hắn nói không cần, nhẹ nhàng thở hắt ra, che kín chăn, cơ thể cuộn mình lại theo thói quen.

Tập Lãng thoáng nhìn những động tác nhỏ này của nàng, nổi lên ý nghĩ hài hước, “Thật ra làm theo ý nàng nói cũng được.”

Hương Chỉ Toàn: “. . .”

Tập Lãng đưa sách chuyển tới chỗ nàng.

Hương Chỉ Toàn cũng đã nghĩ tới biện pháp đối phó: “Tuy rằng ta không quá rõ ràng ý nghĩa trong sách này, thế nhưng ta có thể đọc thuộc lòng. Ta đọc cho chàng nghe được chứ?” Có đánh chết nàng cũng không muốn rời khỏi ổ chăn ấm áp dễ chịu này.

Tập Lãng kinh ngạc, “Nào có nữ hài tử nhà ai lại đọc nhưng sách này kia chứ?”

Nói ra rất dài dòng, Hương Chỉ Toàn nhanh chóng tổng kết một chút, “Mấy năm trước bị phạt quỳ, trong gian phòng đó chỉ có cuốn sách này, ta lật qua lật lại xem chừng ba tháng, nên mới đọc thuộc. Cũng không phải sách quá dài.”

Nói cách khác, nàng đã từng bị giam ba tháng phạt quỳ ở trong một gian phòng. Đứa bé này thật xui xẻo. . . Tập Lãng lại có ý muốn truy hỏi nguyên nhân, nhưng lại suy nghĩ nếu nàng đã không muốn nói tỉ mỉ, đại khái là không muốn nhớ lại, cho nên thuận thế gật đầu, “Vậy thì thật là tốt, đọc mấy lần cho ta nghe xem.”

“Đọc mấy lần?” Hai chữ sau cùng nàng nghiến răng thật chặt.

Tập Lãng cố ý trêu chọc nàng: “Chờ ta ngủ thiếp đi, nàng không cần đọc nữa.”

Có chuyện cầm binh thư thôi miên ru ngủ người khác sao? Hương Chỉ Toàn vừa vô cùng kinh ngạc vừa kính phục mà liếc mắt nhìn chăm chú Tập Lãng. Ai bảo mới vừa rồi miệng mình thiếu suy nghĩ nhận lấy chuyện xui xẻo này chứ? Nàng thu mắt lại suy nghĩ một chút, bắt đầu đọc cho hắn nghe.

Quả thật nàng không hề nói dối, câu chữ không hề có sai lầm, tốc độ nói không nhanh không chậm, cực kỳ dễ nghe.

Tập Lãng cất sách binh tướng, nằm thẳng trên giường, thích ý nhắm mắt lại.

Đọc xong lần thứ nhất, Hương Chỉ Toàn xoay nghiêng người sang, ngó mặt vào bên trong. Lần thứ hai không đọc nhiều nữa, giọng nói cũng có chút qua loa, qua một lúc, không còn giọng nói nữa.

Đã ngủ thiếp đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.