Đọc truyện Sủng Thê Của Tổng Tài – Chương 27: Đừng Quên Tên Anh!
-Ông nội…ông nội đang nhập viện.
Hức…mình phải bay về Côn Phổ ngay thôi.
-Thật sao???
Tuệ Mẫn khóc nức nở, hai hàng nước mắt cô ấy chảy ròng ròng, tuôn xuống không ngừng.
Chạy đến hộc tủ, Mẫn lục tung cả lên.
Đầu óc cô bây giờ trống rỗng, không thể suy nghĩ thêm bất cứ thứ gì.
Lạc Y thấy Tuệ Mẫn quýnh quáng thì lại gần và hỏi.
-Cậu tìm gì? Mình tìm giúp cho.
-Còn hộ chiếu nữa.
Mình quên mất để đâu rồi.
-Nó đây mà?- Lạc Y vội vàng lấy hộ chiếu đưa cho Mẫn.
Khi mọi thứ chuẩn bị xong thì Tuệ Mẫn nhanh chóng kéo vali ra ngoài.
Thấy Tuệ Mẫn cứ hấp tấp càng làm Lạc Y thêm lo lắng.
Ra đến cổng nhà, Lạc Y mím môi rồi níu lấy khủy tay của Mẫn.
-Để mình đưa cậu ra sân bay.
-À thôi, mình phải đi gấp rồi.
Anh hai đang chờ mình kìa.- Tuệ Mẫn lắc đầu.
-Thế thì qua đến nơi phải gọi về cho mình ngay đó.
Mong là ông sẽ ổn.
-Được rồi, giờ này mẹ đã ngủ, thôi thì sáng mai cậu chào mẹ giúp mình nha.
Mình đi đây!
-Uhm! Tạm biệt cậu.- Cô gật đầu.
Quay lại phòng ngủ, thả người xuống giường, Lạc Y cứ trằn trọc mãi.
Hôm nay bỗng nhiên cô khó ngủ cực kỳ.
Lạc Y đang lo lắng về điều gì vậy? Tại sao cô lại luôn có cảm giác bản thân mình chẳng có gì gọi là quan trọng?
Trong lúc này đây, tim cô cứ nhói lên từng đợt.
Khó thở và đầy mệt nhọc.
Không tới 2 tháng nữa sẽ đến ngày ấy.
Cái ngày được xem là đau đớn nhất đời cô.
Bước tiếp thì sợ nhưng dừng lại thì cũng không nỡ.
Thật quá mơ hồ! Không biết bây giờ anh có đang nghĩ về cô không hay là…lúc này anh đang có người khác thay thế.
Hiện tại cô rất sợ phải mất anh, sợ anh sẽ ruồng bỏ mình.
Trước đây Lạc Y từng nghĩ “chỉ là yêu thôi, cần gì phải đánh đổi hết tất cả?”.
Nhưng cô sai hoàn toàn.
Vì “yêu” mà bản thân phải gạt bỏ lòng tự trọng.
Người thứ ba? Sau 2 tháng nữa thì cô sẽ chính thức là một người chen chân.
Không thể gặp anh nhiều hơn, cũng không thân mật được một cách đàng hoàng.
Mai sau thế nào anh cũng mau chóng chán ngán cô thôi.
Mỉm cười gượng gạo đầy đau xót, Lạc Y cố gắng dằn tiếng lòng mình lại.
Đời mà! Đâu thể nào thuận theo ý người.
…
Phục Ân tựa người ra sau ghế bành.
Những ngón tay anh gõ lên mặt bàn tạo ra tiếng “lạch cạch” bí hiểm.
Đôi mày kiếm nhíu lại như sắp chạm vào nhau.
Gương mặt góc cạnh, tuấn tú trông căng thẳng vô cùng.
Kỳ này về nước thế nào ông nội cũng bắt thóp anh ngay.
Tại sao lại là anh mà không phải Vỹ Khanh? Thực lòng anh chẳng muốn ngày đó diễn ra.
Không muốn một chút nào.
Người anh cần là Lạc Y.
Đúng! Anh có rất nhiều nhân tình.
Nhưng chưa một ai khiến anh có tính chiếm hữu như cô.
Anh ghen! Ghen cực kỳ khi cô cười nói cũng người đàn ông khác.
Phục Ân ích kỷ đến nỗi muốn cô lúc nào cũng bên cạnh mình.
Nếu như một ngày nào đó, khi thức giấc và nhận ra đã không còn cô nữa thì không biết anh sẽ ra sao đây.
Lạc Y tuy thông minh nhưng tính tình cô lại khá vụng về.
Cô nhạy bén trong công việc nhưng lại ngờ nghệch trong cuộc sống.
Phục Ân đã từng hứa là lo cho Lạc Y đủ đầy thì chắc chắn sẽ làm được.
Chỉ cần cô ở lại, đừng bao giờ rời xa anh.
Làm sao để hủy lễ cưới? Phục Ân không thể làm trái lời Thượng Cửu Gia.
Từ nhỏ, sau khi ba mẹ qua đời thì người duy nhất luôn yêu thương, nuôi nấng anh khôn lớn chính là ông.
Mọi thứ ông đều dành cho anh đầu tiên vì anh thiếu thốn hơn Vỹ Khanh.
Anh cũng hiểu lí do mà ông luôn ép buộc cưới vợ sớm.
Ông lo rằng một ngày nào đó không còn ông nữa thì Phục Ân cũng còn gia đình nhỏ bên cạnh.
Chững chạc và thành đạt là thế nhưng đối với Thượng Cửu Gia, anh vẫn là đứa cháu nhỏ cần nơi nương tựa.
Nhưng một người không tình cảm thì liệu cuộc hôn nhân này có được bền lâu?
Phục Ân cũng nhận định được rằng Phí Thiên Anh không phải là một cô gái năng động.
Cô ấy khá rụt rè khi tiếp xúc với người lạ.
Thái độ và cách ứng xử cũng chẳng mạnh dạn.
Như là ai nói gì thì sẽ nghe đó.
Thiên Anh như thế càng trái ngược với mẫu con gái trong mắt Phục Ân.
Đó giờ chắc chắn cô chưa từng đi làm, chưa trải qua sự đời.
Rồi sau này có khi đi ăn cùng đối tác hay gặp gỡ những Thiếu Phu Nhân khác thì sẽ như nào? Ôi trời, anh đang điên đầu vì mấy chuyện linh tinh này đây.
Phục Ân lắc đầu rồi với tay lấy điện thoại, lướt một hồi lâu mới ấn số gọi đi.
“Em nghe đây anh hai!”
“Công ty thế nào rồi?”
“Mọi chuyện rất ổn.
Mà phải công nhận mèo nhỏ của anh lợi hại à nha.”
“Lợi hại thế nào? Làm sao có thể vừa ý của Phó Tổng đây vậy?”
“Haha, cô ấy giỏi lắm, miệng lưỡi cũng lanh lợi.
Lạc Y vừa mang về một hợp đồng làm ăn khá lớn đó anh, tài trợ tận 200 triệu bên đối tác là Thuận Phát.”
“Thế sao? Được rồi, anh sẽ quay về sớm.”
“Đúng đúng, về sớm còn phải thưởng cho nàng nữa chứ.”
“Trêu ngươi anh à? Lo mà làm việc đi nhóc con.
Anh về mà còn chưa đâu ra đó thì biết tay.”
“Dạ rõ, em biết mà.
Tạm biệt anh hai.”
“Uhm, tạm biệt.”
Phục Ân nhướng mày.
Quả không uổng công anh trông đợi từ Lạc Y.
Trong môi trường làm việc rộng như Thượng Ẩn, anh muốn cô phải phát huy hết khả năng của mình.
Có vẻ càng ngày cô càng nắm bắt được tình hình nhạy bén hơn rồi đây.
…!
Dật Dấn cùng Lạc Y rời khỏi nghĩa trang.
Hôm nay là ngày cuối cùng anh ở lại nên muốn ra thăm nộ ông bà và mẹ.
Cùng lúc Lạc Y cũng ra thăm ba cô ấy nên cả hai đã đi cùng nhau.
Không khí hiện giờ khá gượng gạo, không còn thoải mái như lúc trước.
Dù có thế nào, khi anh đã chấp nhận thổ lộ với cô thì mối quan hệ lúc này là tình đơn phương chứ không còn là bạn bè bình thường.
Anh biết cô đang cố gắng hàn gắn lại khoảng cách giữa cả hai.
Lạc Y luôn vui vẻ trò chuyện với anh xem như chưa từng có gì.
Nhưng anh chắc chắn từng lời anh nói luôn được cô khắc sâu trong lòng.
Dật Dấn vẫn đang chờ đợi dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi.
Không cần biết người bên cạnh cô sau này là ai nhưng anh vẫn mong rằng cô sẽ luôn được hạnh phúc.
-Ngày mai anh đi rồi à?
Lạc Y cất lời, trong chất giọng có gì đó nặng trĩu.
Thật lòng cô một nửa muốn anh đi, xây dựng tương lai của mình còn một nửa thì không.
Tại sao vậy? Lý do là gì cơ chứ? Rồi đây anh sẽ có một người con gái xứng đáng hơn để anh chăm sóc, yêu thương mà.
-Sáng mai anh bay, chắc cũng chiều sẽ đến nơi.- Anh thong dong hai tay trong túi, tươi cười nói.
-Ơ…vậy anh còn về nữa không?- Cô chu môi.
-Còn chứ! Thời gian đầu còn bận bịu nên sẽ ít, khi ổn định rồi anh sẽ về thường xuyên hơn.
-Vâng!
Cả hai cùng nhau đi dạo ở một đoạn đường vắng đầy bóng mát cây xanh.
Gió thổi nhẹ từng đợt qua mái tóc mềm mượt của cô.
Lạc Y đưa tay đỡ lấy chiếc lá bay từ trên cao.
Cô mỉm cười ngây dại rồi lại chìm vào suy nghĩ gì đó.
Dật Dấn mỉm cười ngắm nhìn Lạc Y.
Cô gái này lúc nào cũng vậy, cứ suy nghĩ lung tung.
Anh cũng đắn đo rất nhiều.
Liệu không còn anh thì Lạc Y có bị ức hiếp không? Có thế nào anh cũng lo lắng cho cô vô cùng.
-Anh đi rồi…em sẽ nhớ anh lắm.- Lạc Y cúi gằm mặt, ngại ngùng.
-Em…nói thật à?
Dật Dấn dừng bước, mở to hai mắt nhìn cô thật kĩ, anh chính là không tin tưởng vào tai mình.
Bất chợt tim đập liên hồi, là con trai chín chắn nhưng bây giờ anh cũng phải đỏ ửng mặt vì ngượng.
-Em nói thật mà!- Cô ngước lên nhìn anh rồi mỉm cười thật tươi.- Em sẽ rất nhớ anh!
Anh im lặng nhìn cô, tim như ai vừa thắt chặt lại.
Đôi mắt trong veo, ngây thơ ấy đang hướng về phía anh, đó như là nguồn sáng len lỏi, thắp lên những tia hi vọng cho anh.
Mặc dù đó cũng chỉ là hoang đường.
Hai bàn tay Dật Dấn ướt đẫm, ứa mồ hôi lạnh.
Cảm xúc lúc này trong anh cũng dâng trào hơn bao giờ hết.
Đã yêu cô rồi mà giờ anh lại yêu nhiều hơn.
Ít ra anh vẫn chiếm được một vị trí nhỏ bé trong tim cô.
Có lẽ là 1/10 nhỉ?
-Ơ…
Dật Dấn bạo gan vươn tay ôm lấy Lạc Y vào lòng.
Hơi ấm này, hương thơm này và cả vóc dáng này nữa.
Đã biết bao nhiêu lần anh muốn bảo vệ và yêu thương hết mực.
Tương lai của anh đến trễ, anh sẽ thật cố gắng để có thể lo lắng cho cô sau này.
Cho dù cô bị bỏ rơi hay tự mình kết thúc thì luôn còn một chỗ dựa là anh để cô nương tựa vào.
Mơ mộng, cho anh mơ mộng vào phút cuối này nữa thôi.
Rồi ngày mai anh sẽ khép hờ lại kí ức, chờ ngày Lạc Y mang chìa khóa đến và mở nó ra.
Nếu như không vì đã hứa với Tuệ Mẫn thì cô đã không nói với anh như thế này.
Dật Dấn sẽ nghĩ khác mất thôi.
Cô chỉ muốn anh phải luôn mạnh khỏe ở xứ người.
Sống một cuộc sống hoàn toàn khác, tươi đẹp hơn.
Nói như vậy chỉ khiến anh thêm hi vọng chứ thêm động lực như Mẫn nói cái gì.
Lạc Y cười nhẹ rồi vươn tay vỗ lưng anh.
-Anh phải sống thật tốt đó.
Em tin anh làm được mà.
-Anh sẽ cố gắng…vì em.
Như nào cũng được, anh sẽ luôn chờ đợi ngày anh sẽ có thể bảo vệ em.
Chỉ mong rằng…em đừng quên tên anh!
“Có mấy lúc ta
Được ngồi lại bên nhau
Để nói em nghe
Những câu chuyện
Từng làm cho anh đau
Cố cắn đôi môi để kể lý do
Tại sao như thế này
Tại sao em ngồi nơi đây
Còn hồn em bay
Thế giới bé thôi
Không to được bằng đôi mắt em
Đừng khóc em ơi!
Hãy để lên vai này
Anh gánh vác thay
Ngày nắng quanh năm chẳng sao
Mà ngày mưa chỉ một ngày
Chỉ một ngày mưa như thế
Mà em đã vội buông tay
Ngoài kia bao la sóng gió
Đừng quên tên anh
Đừng quên đôi môi, ánh mắt
Hay giọng nói trầm lặng
Vì người đàn ông em yêu mạnh mẽ
Vẫn luôn cười mỗi khi đau
Nếu yêu thêm người sau
Thì xin em cũng đừng quên tên anh
Và nên nhớ
Ai đã là người vượt qua bao thăng trầm
Cùng em đi qua bao khoảnh khắc
Để giờ này lại chia tay
Đâu đó…
Phía cuối con đường kia
Cứ mỗi đêm trời khuya
Nước mắt tuôn rơi hoài…”
(Đừng Quên Tên Anh – Hoa Vinh)