Đọc truyện Sủng Tam Phu – Chương 61: Ly ca
Chỉ nhớ hôm ấy trời đổ tuyết rất dày, cả một màu xám xịt trên cao gợi lên cảm giác ảm đảm thê lương.
Hôm nay là lễ hạ táng Anh Linh Đại tướng quân La Hoằng về với đất tổ. Suốt một đoạn đường đi chỉ nghe thấy tiếng khóc tái tê người, không khí đặc biệt lạnh càng khuếch trương nỗi đau cắm sâu vào tim.
La Bửu Diệp là đích tôn tử, dẫn đầu đoàn người đứng cạnh La Mạnh Kính ưu sầu ôm tấm bài vị. Nội tổ mẫu của hắn đã khóc đến ngất đi trong ngày chiêu tịch khốc điện (1) của tổ phụ. Hắn đảo mắt một vòng. Tứ muội hôm nay cũng không đến, nàng ấy chỉ về đúng một hôm khâm liệm, khóc đến lả người khiến hạ nhân Tiết phủ nháo nhào khiêng về.
Hắn nhớ đêm trước ngày tổ phụ qua đời ông ấy vẫn còn rất khỏe mạnh, dù mắt đã mờ đi nhưng thần trí vô cùng minh mẫn, nghe giọng nói từ xa liền biết hắn về. Ông ấy còn không ngừng kể chuyện về mình, về nhị tỷ cho hắn nghe. Hắn còn dìu ông lên giường, đắp chăn cho ông, đợi ông ngủ hẳn rồi mới về phòng. Ấy vậy mà sáng hôm sau ông liền ngủ mãi không tỉnh dậy, ngủ một giấc buông bỏ cả thế gian.
Thái y nói tổ phụ qua đời vì tuổi già, mầm bệnh tích tụ trong người đã lâu, tâm lý không ổn định dẫn đến đột tử.
La Bửu Diệp nhắm mắt, giọt lệ nóng hổi cứ thế yên lặng rơi. Bầu trời lại cuộn lên một trận gió tuyết.
Bên thôn trang tuyết đã phủ dày cả tấc, vài hôm nay một nhà năm người La Khả Tiệp quả thật không thể bước chân ra khỏi cửa Bạc Đào phủ. Hạ nhân trong nhà chốc chốc liền ra cào tuyết giữa các hành lang dọc lối đi nhờ vậy mọi người mới có thể bước chân ra khỏi phòng đi ra nhã gian ăn sáng.
La Khả Tiệp múc một chén cháo hạt sen ấm ấm tỏa hương thoang thoảng đưa cho Tiểu Điềm Điềm, hai tay ám lên gò má xua đi chút lên giá trên mặt bé con, dịu giọng căn dặn: “Ăn cẩn thận kẻo bỏng.”
Tiểu Điềm Điềm rất nghe lời múc từng muỗng cháo lên thổi phù phù mấy hơi mới cho vào miệng ăn. La Khả Tiệp thấy Tiểu Điềm Điềm ngoan ngoãn như vậy vô cùng hài lòng, tâm trạng vô cùng tốt. Chỉ là vừa ngẩng mặt lên đã thấy gương mặt Mộ Viễn Kỳ không tốt lắm, quầng thầm mắt cũng hiện rõ mồn một. Nàng xoa xoa hai quầng mắt của chàng, lo lắng hỏi:
“Mấy ngày nay cứ cảm giác chàng không thể an giấc, có chuyện gì sao?”
“Không.” Mộ Viễn Kỳ lắc đầu “Gặp phải ác mộng thôi.”
“Vậy, một lát ta đi lấy ít lá trà đắp lên cho chàng.” Chàng không nói rõ nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ nhíu mày không vui “Để ta còn nhìn thấy gương mặt khó coi như vậy, ta nhất định sẽ ghét bỏ chàng.”
Mộ Viễn Kỳ quả thật rất muốn cười nhưng nụ cười vừa đến môi đã đậm vị thê lương. Chàng không muốn La Khả Tiệp nhìn thấy đành kéo nàng vào lòng. Đợi đến khi điều chỉnh được tâm tình, kéo lên vẻ mặt điềm nhiên vốn có, Mộ Viễn Kỳ mới buông La Khả Tiệp ra, nâng bát sứ rỗng lên, nhỏ giọng đòi hỏi: “Vi phu cũng muốn được nàng đút cháo.”
La Khả Tiệp nhăn mũi, múc một muỗng cháo trong bát của mình kề bên miệng Mộ Viễn Kỳ. Hai mắt chàng vẫn dán chặt trên người nàng, nhíu mày nói: “Khả Tiệp…”
“Sao vậy?”
“Cháo rất nóng.”
“…”
Nàng chẳng biết phải đáp lời thế nào, phu quân đôi lúc dở giọng trẻ con cũng là một loại tình thú. Nàng thu muỗng cháo lại, nhẹ nhàng thổi thổi mấy hơi mới kề bên miệng Mộ Viễn Kỳ. Lần này chàng vô cùng ngoan ngoãn ăn cháo.
Tiểu Điềm Điềm bên cạnh trợn to mắt nhìn. Đây là đại phụ thân bình thường luôn đạm nhạt, phong thái xuất thần của cậu sao? Nhị phụ thân đứng trước mẫu thân như hổ hoá mèo cũng thôi, ngay cả đại thụ thân gặp mẫu thân cũng lập tức từ phượng hoàng biến thành chim sẻ vòi vĩnh. Vậy mà các vị phụ thân ngày nào cũng bắt cậu phải tự làm mọi thứ, ban đêm không cho ngủ chung với mẫu thân, lúc nào cũng nhắc nhở cậu phải trưởng thành, phải học cách sống độc lập.
Bé con nhịn không được muốn lên tiếng bất bình nhưng lời chưa ra khỏi miệng liền bị Cẩm Giai Hạo cắt ngang: “Tiểu Tiệp, nàng lại thiên vị!”
Hắn bừng bừng lửa giận vứt quyển sổ sách vừa mất cả đêm để tra xét qua một bên, lấy tốc độ một cái chớp mắt kéo ghế ngồi sát bên cạnh La Khả Tiệp, hờn giận: “Không được! Vi phu cũng muốn!”
Cơ mặt La Khả Tiệp run run, đây là loại hoàn cảnh gì? Nàng chưa kịp nghĩ ngợi xong An Hành vừa bước chân vào phòng cũng kéo ghế tập kích nàng, mồm năm miệng mười phấn khích la lên: “Đút cơm! Đút cơm! Tiệp Tiệp đút cơm!”
Biểu cảm trên gương mặt La Khả Tiệp phi thường đặc sắc. Nhìn ba nam tử ngồi xếp hàng trước mặt mình như chim con đòi ăn, nàng miễn cưỡng thổi thổi cháo đút cho từng người một. Tiểu Điềm Điềm ngồi bên cạnh hừ mũi khinh thường: “Tiểu Điềm Điềm còn biết tự mình ăn, các phụ thân thật không bằng Tiểu Điềm Điềm.”
Cảm giác bị đứa con trai bé bỏng ném cho hai chữ “vô dụng”, ba nam tử yêu thương trừng mắt. Da mặt La Khả Tiệp lại không dày được như vậy, nàng ôm bát cháo một hơi húp hết rồi đặt cái bát rỗng xuống bàn, ngượng ngùng nói: “Ta ăn xong rồi, còn mấy cây vải của Vương nhị nương chưa dệt xong, ta đi trước. Các chàng thong thả ăn.”
Dứt lời nàng liền chạy biến mất.
“Mẫu thân đợi con nữa!” Tiểu Điềm Điềm mắt thấy mẫu thân đã bỏ chạy liền đoán ra bản thân ở lại sẽ bị hung hăng giáo huấn nên cũng vội vội vàng vàng tìm đường thoát.
Cẩm Giai Hạo nhìn bóng lưng nhỏ nhắn biến mất sau cánh cửa, ánh mắt đột nhiên nhu hoà hiếm thấy, còn thở dài một hơi: “Ta thực sự luyến tiếc tiểu tử này.”
Mộ Viễn Kỳ lặng người rất lâu, cúi đầu nhìn chằm chằm một bàn đồ ăn, hồi sau mới trầm giọng đáp: “Nhất định sẽ có cách thôi.”
“Ừ, nhất định sẽ có cách.” Cẩm Giai Hạo gật gù tán thành.
An Hành nhận ra bầu không khí bình lặng đến lạ giữa hai con người lúc nào cũng hơn thua nhau sống chết này. Y cũng đồng thời nhận ra, thời gian mới đây đã trôi qua thật nhanh, chỉ một cái chớp mắt thôi mà bốn năm trần thế rồi.
“Các ngươi đã quyết định?” Y hỏi.
Bọn họ không đáp chỉ gật đầu. Lòng y rung động, bàn tay siết chặt lấy bình sứ trắng trong tay, răn rắc hai tiếng dược liệu bên trong cứ thế mà tan biến theo làn gió đông.
“Tiểu tử ngươi cũng quá kích động rồi.”
Cẩm Giai Hạo chê cười y nhưng lại vô cùng cẩn thận tìm đồ gắp và vải trắng gắp những mảnh sứ trong tay y ra, giúp y băng bó. Mộ Viễn Kỳ để ý thấy vành mắt y đỏ lên, càng vô cùng tỏ tường cảm xúc trong lòng y.
Nhưng không có chia ly làm sao có thể tương phùng?
Nhân giới quả nhiên là nơi tàn nhẫn nhất. Bọn họ không thể kéo dài thời gian ở lại đây. Ti Mệnh nói đúng, bọn họ ở lại một ngày, kiếp nạn của La Khả Tiệp sẽ nặng thêm một chút.
Mà đã bốn năm trần thế rồi…
Trời đổ tuyết dày lắm, những lúc không thể gieo hạt như thế này nữ tử ở đây thường dệt vải. Đợi đến khi tuyết ngừng rơi mấy nam tử liền có thêm chút hàng hoá mang ra kinh thành bán lấy tiền. Có tiền lại mua lương thực cùng những thứ mình cần.
Mấy năm qua La Khả Tiệp cũng tháp tùng bọn họ. Phần vải cần dệt để đem ra kinh thành đã xong nhưng Vương nhị nương ở cạnh nhà nàng sắp thành thân, nàng ấy đặc biệt nhờ nàng dệt giúp hai khúc vải gấm để làm giá y. Nàng không nghĩ ngợi liền đồng ý.
Hôn lễ sẽ tổ chức trong hai tháng nữa, lúc ấy hẳn sẽ náo nhiệt lắm.
La Khả Tiệp vừa nghĩ vừa tiếp tục dệt vải.
Tiểu Điềm Điềm lon ton chạy đến, ôm theo tấm áo choàng lông thú khoác lên người nàng, nũng nịu nói: “Mẫu thân coi chừng cảm lạnh.”
La Khả Tiệp ngừng tay một lúc, xoa xoa đầu bé con: “Tiểu Điềm Điềm thật ngoan, Tiểu Điềm Điềm quả nhiên là tri kỉ của mẫu thân.”
Nàng vuốt gò má ửng hồng vì lạnh của tiểu bảo bối, bé con ngồi trong lòng nàng vô cùng hưởng thụ. Cậu dùng hai bàn tay nhỏ ôm lấy tay mẫu thân, hà hơi ủ ấm cho nàng. Lúc trước mỗi khi trời lạnh cậu vẫn luôn được mẫu thân cầm tay sưởi ấm như thế này.
La Khả Tiệp ấm áp trong lòng, vòng tay ôm bé con nghiêng qua nghiêng lại, còn vui vẻ hát một bài đồng dao. Không khí lạnh băng xung quanh phút chốc tan biến, chỉ còn niềm hy vọng rực rỡ đợi chờ gió xuân, đợi chờ tia nắng ấm soi rọi thế gian. Tiểu Điềm Điềm vẫn luôn thích những khi được mẫu thân ôm trong lòng, nghe mẫu thân hát những khúc hát êm tai, hoặc là nghe mẫu thân kể những câu chuyện xưa đầy ý nghĩa. Mỗi lúc như vậy cậu cảm thấy bản thân chính là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian.
Ba người đứng từ xa nhìn nàng ôm tiểu bảo bối vui vẻ hát ca, càng nhìn đôi mắt càng thêm ưu sầu. Cẩm Giai Hạo ngẩng mặt quan sát bầu trời trên cao.
Hôm nay đặc biệt lạnh, đặc biệt tối tăm, cũng đặc biệt đậm sát khí.
Không gian yên tĩnh bất chợt bị phá vỡ bởi tiếng bước chân của Như Ngọc. Nàng ấy vội vàng chạy tới trước mặt La Khả Tiệp, cúi người thở gấp, hổn hển nói: “Phu…phu nhân…không hay rồi…”
Như Ngọc hiếm khi hốt hoảng luống cuống như vậy, La Khả Tiệp thấy nàng biểu hiện lạ liền buông Tiểu Điềm Điềm ra, đứng dậy hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Như Ngọc nuốt xuống cổ hỏng khô khốc, gương mặt có chút e dè nhợt nhạt không dám nhìn thẳng vào La Khả Tiệp, thấp giọng đáp:
“Nô tỳ…nô tỳ nghe trai tráng trong thôn vừa vào kinh thành đổi chút hạt giống về nói…nói…Anh Linh Đại tướng quân qua đời rồi.”
Tin này đích thực là sét đánh giữa trời quang trong hơn bốn năm êm đềm trôi qua của La Khả Tiệp. Nàng chao đảo, đầu óc có chút choáng, không thể tin được siết chặt lấy tay áo Như Ngọc, trầm giọng gặng hỏi: “Ngươi nói cái gì? Tổ phụ…tổ phụ qua đời rồi?”
Không thể nào, rõ ràng kiếp trước dù bị La Thuỳ Khê phủi tay bỏ rơi La gia, thấy chết không cứu bức người lên cơn truỵ tim mà chết phải là chuyện của mười năm sau. Nay La Thuỳ Khê căn bản không thể thượng vị. Rõ ràng chỉ mới bốn năm hơn, chỉ mới bốn năm hơn…
Bàn tay La Khả Tiệp run rẩy, ánh mắt có phần hung tợn nhìn chằm chằm Như Ngọc. Nàng ấy cũng nhịn không được một trận nóng lạnh, cố gắng mở lời:
“Thưa phu nhân, hôm nay…hôm nay đã là lễ hạ táng của Anh Linh Đại tướng quân. Nô tỳ còn nghe nói…nghe nói sẽ chôn cất người ở đất tổ phía Tây kinh thành.”
Một lời khẳng định khiến La Khả Tiệp ngã nghiêng. Người của Vu Tộc nhất định không đàm tiếu thị phi, lời bọn họ truyền ra mười phần đều là thật.
Đã bao nhiêu ngày rồi, hôm nay đã là lễ hạ táng rồi nàng mới biết chuyện.
“Khả Tiệp.”
Động tĩnh bên này kì thực rất lớn, ba người kia hốt hoảng chạy lại đỡ La Khả Tiệp, nếu không có bọn họ nàng đã ngã bịch xuống đất. Cả vùng trời ký ức vụt qua trước mắt khiến nàng không nhìn rõ bầu trời xanh xám thế nào. Nàng chỉ nhớ có một lão nhân gia vô cùng bặm trợn, chống một tay lên cây tùng bách, nghiêng đầu nhìn nàng cười hề hề: “Tiểu nha đầu ngươi có tư chất lắm.”
Nàng nhớ lúc đó lá bay đầy sân, nàng quét mãi chán chê liền đứng thẳng lưng ném chổi rơm sang một bên, tự tay bắt lá rơi từ trên cành xuống. Ông ấy vô cùng thưởng thức tốc độ bắt lá của nàng, còn vô cùng yêu thương cho nàng một cái bánh đậu xanh lúc bụng nàng kêu lên ầm ĩ.
Ông ấy đã nói: “La gia kỳ thực cần những đứa trẻ như ngươi.”
Ông còn hỏi nàng có muốn học võ không, lúc đó nàng chưa biết học võ là như thế nào, chỉ nghe đến được “học” nàng liền cao hứng. Nếu như có thể học, không cần biết phải học cái gì, thời gian bị sai xử của nàng sẽ giảm xuống. Nàng không nghĩ ngợi liền gật đầu. Ông ấy vô cùng hài lòng xoa đầu nàng, khen nàng rất có phong phạm nhà tướng, còn cảm thán nàng không nên bị vùi dập ở đây. Thế là một ngày sau ông đưa nàng đến chỗ Yên Đan lão sĩ, bảo nàng bái bà ấy vi sư, từ đó nàng theo bà ấy thăm thú đó đây, học được rất nhiều thứ.
Nàng nhớ khi nàng trở về kinh thành, ông ấy dù bị tặc tử Hoa Quốc khiến cho tàn phế nhưng ông vẫn không mất đi khí khái của một tướng quân. Ông vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt ấm áp năm nào, vỗ vai nàng vô cùng hài lòng:
“La gia đành trông vào ngươi vậy.”
Lúc ấy nàng cảm thấy bản thân mình đã đủ trưởng thành, cũng mơ hồ nhận ra ông đã đặt trọng trách bảo vệ gia tộc lên đôi vai nàng.
Bắt đầu từ đó là chiến trường loạn lạc, là gió tanh mưa máu, là xông pha không có điểm dừng, là những câu chuyện theo vó ngựa kể mãi không hết, nghe mãi chẳng nhàm.
“Là tôn nữ bất hiếu.” Nàng không nhịn được rơi nước mắt.
Lời cuối cùng ông ấy nói với nàng là gì?
“Ngươi mau đứng lên đi! Sau này mọi chuyện lắng xuống hãy viết thư về cho ta. Ta thật muốn biết tiểu chắt nhi trong bụng ngươi tên gọi thế nào, khỏe mạnh hay không nữa.”
Vì an toàn cả một phong thư nàng cũng không dám gửi đi, cũng vì sợ liên lụy đến ông cả vài dòng tin báo bình an cũng không thể cầm bút lên viết.
Cả gặp mặt một lần sau cùng cũng không thể.
Cẩm Giai Hạo ôm thân hình run rẩy của nàng trong tay, trái tim bên ngực trái vừa nhói đau vừa lo sợ. Cuối cùng hắn đành hạ quyết tâm, mở lời: “Tiểu Tiệp, tổ phụ nhất định rất nhớ nàng, chúng ta dẫn Tiểu Điềm Điềm đến trò chuyện cùng ông ấy đi.”
Nàng kéo tay Cẩm Giai Hạo, cố gắng giữ vững thân mình, hơi nghiêng đầu hỏi: “Có thể sao?”
Ba người bọn họ đồng loạt gật đầu. Mộ Viễn Kỳ nói: “Đất tổ phía Tây kinh thành cách chỗ này không xa, ta đi chuẩn bị xe ngựa trước. Chúng ta đến đó đợi bọn họ tản đi rồi cùng nhau trò chuyện với tổ phụ có được không?”
“Được. Được.” La Khả Tiệp gật đầu như bổ thóc, sóng mắt khẽ run đối diện với chàng “Đều nghe theo chàng.”
Mộ Viễn Kỳ lập tức quay lưng đi, một khắc cũng không chậm trễ. Tiểu Điềm Điềm vội vàng chạy theo Mộ Viễn Kỳ, đôi chân nhỏ bé vô cùng khó khăn mới bắt kịp chàng, bé con thở hổn hển: “Phụ thân, mẫu thân vì ai mà lại đau lòng như vậy?”
Tầm mắt Mộ Viễn Kỳ không hề di dịch, chỉ vội vàng đáp lại tiểu bảo bối: “Người đã mất là thái ngoại tổ phụ của con.”
Nhận được câu trả lời Tiểu Điềm Điềm liền yên lặng theo sau chàng, không gặng hỏi gì thêm. Thái ngoại tổ phụ của cậu vậy là tổ phụ của mẫu thân, cậu chưa được gặp ông ấy nhưng mẫu thân vì ông ấy khóc đến thương tâm như vậy ông ấy nhất định vô cùng thương yêu mẫu thân.
Tròng lòng của Tiểu Điềm Điềm đối với vị thái ngoại tổ phụ cả đời không thể gặp mặt này càng thêm kính trọng. Lúc trước vẫn thường nghe mẫu thân kể lại thái ngoại tổ phụ là một võ tướng vô cùng uy vũ, cũng là người mà đời này mẫu thân vô cùng nể phục và mang ơn. Tiểu Điềm Điềm âm thầm hứa với lòng nhất định sẽ vì ông thành tâm dập đầu.
Rất nhanh mặt trời đã hơi ngã bóng. La Khả Tiệp mặc áo choàng che kín người ngồi trên xe ngựa, gia nhân một người đánh xe một người ra phía trước dọn tuyết. Chiếc xe dừng lại, Mộ Viễn Kỳ bước xuống mở ra kết giới ngăn cách nơi đây với thế giới bên ngoài.
La Khả Tiệp ngồi trong xe ngựa vô cùng bất an. Ngay cả nằm mơ nàng cũng không ngờ chờ đón mình bên ngoài kia chính là một đoàn quân hơn trăm người. Con ngựa bị mũi tên lướt gió sượt qua hí loạn một hồi. Trạng thái cân bằng hoàn toàn bị phá vỡ. Mũi tên cắm vào nóc xe bắt đầu phát hoả. Cẩm Giai Hạo một tay bế tiểu bảo bối, một tay dắt La Khả Tiệp nhảy xuống xe. An Hành ngay lập tức theo sau.
Mộ Viễn Kỳ phẫn hận trừng mắt nhìn xuống cái xác của gia nhân dọn tuyết be bét máu. Chàng vận công, rít qua kẽ răng như muốn xé nát gương mặt Tiết Doãn: “Cẩu tặc!”
Tiết Doãn vừa thẹn vừa giận nóng mặt, hắn nhíu mày, giương kiếm hạ lệnh: “Giết!”
Binh sĩ nghe lệnh hứng trí bừng bừng, tiếng hô giết dậy cả đất trời. Bọn họ truy lùng nghịch tặc đã bốn năm, bốn năm nay Hoàng Thượng đã giận chó đánh mèo trảm thủ không ít huynh đệ bọn họ. Bây giờ chỉ có thể giết nghịch tặc mới giữ được bình yên.
Tiết Doãn thúc ngựa dẫn đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm nữ tử khoác áo choàng lẫn giữa vòng bảo vệ của ba nam nhân. Mộ Viễn Kỳ thực muốn chọc mù mắt hắn, chàng quay ra phía sau đau lòng siết chặt tay La Khả Tiệp, mấp máy môi nói gì đó với nàng, sau lại quát lớn: “Mang nàng chạy đi, chỗ này để ta lo!”
Nói rồi không để hai người kia đáp lời liền phi thân hướng Tiết Doãn lao đến, nghiến răng: “Ta đồng quy vu tận với ngươi!”
Chàng vật hắn ngã ngựa, lăn mấy vòng dưới đất, y phục chàng bị rách đến tả tơi. La Khả Tiệp bị Cẩm Giai Hạo rẽ hướng sơ hở của vòng vây lôi đi. Nàng gào thét tên của Mộ Viễn Kỳ, nhìn chàng lăn dưới bước chân tàn nhẫn giẫm đạp của đám binh sĩ nàng gần như phát điên. Nàng quay phắt sang đả thương binh sĩ định tập kích từ phía sau mình, đoạt cả trường kiếm trên tay hắn, một đường chém chết không biết bao nhiêu người. Tiểu Điềm Điềm thấy cảnh này cũng không khỏi run rẩy vùi đầu vào vai Cẩm Giai Hạo. Lưỡi kiếm của hắn xoẹt một đường dài trên tấm khiên của bọn binh sĩ, La Khả Tiệp thoáng thấy những vết chém toé ra tia lửa, tấm khiên chắn bị chẻ đôi, trên mặt kẻ sĩ phía sau hằn một vệt dài kéo xuống tận cổ, sâu đến lộ cả xương trắng, máu tươi trào ra như suối.
Hiện trường trở thành một mảng hỗn loạn. Quân lính túa ra nhiều đến nỗi La Khả Tiệp đã không còn thấy bóng đang bạch y thân thuộc kia đâu nữa.
Bên này vó ngựa hất lên bụi cuốn mịt mù, Tiết Doãn giằng co với Mộ Viễn Kỳ. Tóc tai rối loạn, mặt mày nhem nhuốc, vết thương chằng chịt như tơ nhện. So ra vẫn là Tiết Doãn yếu thế hơn, nhưng hắn nửa điểm cũng không hoảng loạn. Đợi đến lúc Mộ Viễn Kỳ hai tay vô lực không cầm nổi cả đoản đao, mắt trợn tròn thở ngắt quãng, hắn mới vật ngã được chàng, kề lưỡi kiếm sắt bén ngay cổ chàng, gằng giọng: “Chịu chết đi!”
Một kiếm đó lướt qua máu đỏ đã nhuốm màu bạch y. Đôi mắt chàng ngây dại, bên tai chỉ còn văng vẳng lời của Ti Mệnh kia: “Thượng thần, các ngươi phạm thiên quy dù lịch kiếp cũng không thể chết tốt đâu.”
Chàng đã nói gì? Mấy kẻ kia đã nói gì? Cả ba người bọn họ đều gật đầu: “Ta bằng lòng.” Chỉ là không cam tâm rời bỏ nàng sớm như vậy. Thật tiếc, đây có lẽ là lần cuối cùng được nhìn thấy ánh sáng dương thế, sao mà ảm đạm thế này.
Mi mắt chàng khép lại, hơi thở cuối cùng tắt hẳn. Tiết Doãn quệt tay qua vết thương trên mặt mình, gắt giọng hạ lệnh thuộc hạ lôi xác chàng xuống. Hắn đảo mắt nhìn một lượt, rất nhanh đã thấy bóng dáng nữ tử quật cường chém giết. Sát khí nơi đáy mắt ngày một lạnh, hắn nhảy lên ngựa, chỉ tay về phía thôn làng, phát lệnh: “Lục soát cho bản tướng, một người cũng không để thoát!”
Bọn binh sĩ nhận lệnh lập tức chia ra hành động. Tiết Doãn kéo dây cương, ra sức thúc ngựa chạy về phía hỗn loạn kia. Bọn họ dù có tháo chạy cũng chỉ còn tử lộ ở phía sau mà thôi. Binh sĩ đứng trên gò đá hai bên bắt đầu phóng tiễn. Tay chân La Khả Tiệp và hai người kia cũng giống như Mộ Viễn Kỳ, nhất thời một chút sức lực cũng không có, cả người run rẩy tháo chạy. Tên bay loạn lạc hoàn toàn không có mắt. Một bên là tên độc, một bên là mồi lửa, cả con đường sống mong manh cũng thật mờ nhạt.
Trước mắt La Khả Tiệp đã mờ đi, nàng nhấc tay cũng không nổi. Trường kiếm trượt ra khỏi tay, kẻ sĩ bặm trợn lập tức bắt lấy kẽ hở vung đao hướng nàng hung hăng hạ sát. Một đao này rơi trên lưng An Hành. Y nước mắt giàn giụa siết lấy nàng, híp mắt nhìn nàng, nụ cười trên môi y chói sáng hơn bao giờ hết. Y mấp máy môi, rồi chỉ lưu lại cho La Khả Tiệp nụ cười hạnh phúc tựa bạc đào trồng trong sân trước khi đẩy nàng ra xa. Quắc mắt nhìn bọn binh sĩ như sài lang kéo đến, y siết chặt hai lọ thuốc trong tay, tháo nắp lọ phất lên trời. Dung dịch trong lọ bắn ra, nhanh chóng ăn mòn thân thể. Binh sĩ rên la quằn quại ngã xuống, lửa cháy tên bay.
“Tiểu Hành!” Nàng gào lên, tê tái, xé lòng, dùng chút hơi tàn trong người thét đến méo mó cả giọng, thét đến thê lương.
Giữa cảnh hỗn loạn ấy không thấy An Hành trở ra.
Tiếng binh khí, kim loại, vó ngựa va chạm hỗn loạn khiến La Khả Tiệp như trở thành kẻ điếc. Nàng điếng người để mặc Cẩm Giai Hạo kéo đi, cả mũi tên xuyên qua bả vai cũng không thấy chút đau đớn gì. Bọn họ cứ lùi rồi lùi dần, phía sau chỉ còn lại vực thẳm. Hắn nhìn đoàn binh hùng hổ phía trước, lại quay sang nhìn La Khả Tiệp, dùng hết sức mình ném nàng xuống vực. Trước khi như tấm vải lụa lướt bay, La Khả Tiệp lại thấy nụ cười của Cẩm Giai Hạo.
Hắn phóng trường kiếm xuyên qua ba, bốn người, ném xác chúng chồng lên nhau rơi xuống vó ngựa của Tiết Doãn. Hắn dùng hai tay ôm lấy Tiểu Điềm Điềm, thấp giọng nói: “Đừng sợ. Phụ thân biết con đã sẵn sàng rồi. Đau đớn thế nào phụ thân sẽ đi với con. Chúng ta cùng nhau trở về đợi mẫu thân có được không?”
Tiểu Điềm Điềm đỏ hoe hốc mắt, không dám nhìn xuống vực thẳm phía sau, chỉ kiên định gật đầu. Cẩm Giai Hạo cười lớn, chỉ thẳng mặt Tiết Doãn mắng: “Ngươi thua rồi! Tất cả các ngươi đều thua rồi! Hahaha! Hahaha!”
“Phóng tên!” Tiết Doãn nghiến răng phất tay.
Một mũi tên một ngọn lửa cắm thẳng lên người Cẩm Giai Hạo. Hắn ngã xuống vực, trở thành ngọn đuốc sáng rực tan thương giữa trời đông, tiếng cười của hắn vẫn vang vọng khắp ngõ ngách. La Khả Tiệp níu tay trên vách đá, tận mắt chứng kiến một cảnh này, trái tim trong lồng ngực đã không còn cảm giác gì nữa. Nàng buông tay, giọt nước mắt lặng thinh đọng trên vách đá.
“Bảo bối. Phu quân…”
Nàng chỉ biết gào thét trong vô vọng, đã có quá nhiều nỗi đau nghẹn lại, nàng còn không thể gào thành tiếng, kể cả chút hơi sức để thở cũng không. Vực thẳm chỉ còn vang vọng tiếng cười buốt lạnh cho đến khi nhạt dần, tắt lịm.
Nàng trầm mình rơi xuống, ý thức mất đi, trong đầu duy chỉ một ý niệm, những nụ cười, một vườn bạc đào trắng trời.
Phải chi có thể chết đi.
“⋎”✫¸.•°*”˜˜”*°•✫”⋎”✫¸.•°*”˜˜”*°•✫
Huỳnh Tinh năm thứ chín, Hộ quốc phu nhân mưu phản, gia quyến bị bắt hành hình tại chỗ, nàng ta sợ tội trầm mình xuống vực tự vẫn.
Tin đồn cứ một truyền mười, mười truyền trăm lan ra khắp Hoàng Quốc. Dù đã qua một tháng kể từ ngày hôm ấy nhưng tin đồn vẫn chưa nguôi ngoai.
Trong tửu lâu Hồng Hoa bóng dáng thiếu niên vận thanh y tao nhã dõi mắt nhìn ra ngoài, bàn tay siết chặt ly rượu trắng ngà, bên tai nghe tiếng xì xầm bàn tán.
“Chuyện của Hộ quốc phu nhân đúng là không thể ngờ được.” Lão khách nhân ất lắc đầu thở dài.
“Dù có nói thế nào ta cũng không tin nàng có thể tạo phản, nàng là người trung liệt thế nào, thời điểm ấy còn có tiểu hài tử, làm sao có thể dại dột như vậy?” Nhân sĩ giáp bất bình giằng chén cơm xuống bàn nói.
“Ngươi thì biết cái gì?!” Tiểu nhị trong quán lại đột nhiên xen mồm “Nghe nói đứa con nàng sinh là do dang díu với Dực Vương mà thành, cả Dực Vương cũng đang bị bắt giam. Nàng ta muốn Dực Vương soán ngôi mưu cầu hoàng vị, bay lên cành cao làm phượng hoàng thôi.”
“Còn có chuyện kinh người như vậy?”Nhân sĩ giáp tròn mắt kinh sợ, bao nhiêu ngưỡng mộ sùng bái đối với Hộ quốc phu nhân đều vỡ nát.
“Đương nhiên là thật, biểu đệ ta là binh lính cấm vệ quân đã thuật lại rõ ràng, cả tình hình ngày truy quét Hộ quốc phu nhân ta đều biết tường tận.”
Tiểu nhị kia bỗng nhiên được khơi trúng chủ đề liền bắt ghế ngồi xuống, mở miệng định huyên thuyên. Nam tử áo xanh ngồi một góc đột nhiên giằng mạnh chén sứ xuống, nghiến răng kề đao lên cổ gã: “Cút đi tính tiền mau! Chỉ giỏi ba hoa!”
Gã kia sợ quéo cả người, răng này đánh vào răng kia, lắp bắp trợn mắt:”Ngươi…ngươi…giữa thanh thiên bạch nhật mưu sát dân lành, thiên lý bất dung!”
Người kia liếc mắt ngập sát khí, thỏi bạc trong tay bay vô đầu tên tiểu nhị khiến gã ngã bật ngửa ra sau. Lão khách nhân ất và nhân sĩ giáp đồng loạt dồn lực chú ý lên tên tiểu nhị. Thỏi bạc ghim vào đầu hắn vằn dấu vết lớn méo mó rồi rơi thẳng xuống sàn, tên tiểu nhị tắt thở. Bọn họ đồng loạt quay sang nhìn thiếu niên áo xanh nhưng hắn đã biến mất.
Giữa con đường đông người qua lại giữa con đường lớn, thiếu niên ngẩng mặt nhìn lên tường thành, trên trán hắn gân xanh ẩn hiện vì hận, nắm tay siết chặt kêu răn rắc.
Hắn quay đầu bỏ đi. Rời khỏi kinh thành đến một thôn trang hẻo lánh rất xa, trên vai chỉ gói gọn bọc đồ, tay trái tay phải cầm rau quả còn có vài con gà và mấy cân gạo thịt, dĩ nhiên không thể thiếu mười vò hoa tửu.
Hắn vừa đi vừa chỉ cắm đầu nhìn đất, gương mặt đã mất hẳn nét vui. Xuyên qua cánh đồng ngô đương mùa kết trái, hắn dừng chân trước gian nhà rợp lá nho nhỏ trên đồi. Mở cửa bước vào khoảng sân trống, hắn thả bầy gà ra, đặt vò rượu lên bàn đá rồi chạy vụt ra sau bếp đổ gạo vào lu.
Xong xuôi hết thảy hắn ngó đầu vào gian nhà trong, ti hí giọng gọi: “Phu nhân.”
Nữ tử vận y phục bằng vải lụa mềm mại, có chút không khớp với túp lều tranh xuềnh xoàng. Khắp người nàng cả tay đến chân đều băng kín vải trắng. Nàng dõi mắt nhìn ra bên ngoài, đôi mắt mơ hồ không tiêu điểm, bàn tay buông thõng trên giường tre. Mặc cho thiếu niên gọi tận ba, bốn lần nàng chẳng buồn động đậy.
Thiếu niên đã quá quen với việc này đành bỏ vào trong bếp nhóm củi. Độ hai tuần trà sau hắn bưng bát cháo trắng đặc sánh thêm chút rau củ bên trong, nhắc ghế ngồi xuống cạnh giường.
“Phu nhân ăn cháo thôi.” Hắn vừa hớn hở nói vừa thổi vào muỗng cháo vài hơi cho bớt nóng mới kề bên miệng nàng.
Nàng lại chẳng buồn nhúc nhích một chút.
Hắn kéo xuống nụ cười, ánh mắt có chút khó xử, lại đảo mắt một vòng, dường như đang thu hết can đảm dịu dàng nói với nàng: “Phu nhân, nếu nàng không ăn vi phu sẽ đau lòng.”
Lúc này nữ tử mới chớp hàng mi, chậm rãi quay đầu nhìn thiếu niên. Nàng hé môi húp muỗng cháo, bàn tay lại đưa lên xoa mặt hắn. Lớp băng trắng thô ráp chà vào mặt khiến thiếu niên ngứa ngáy nhưng hắn không cằng nhằng, chỉ chuyên tâm đút cháo cho nàng. Suốt bữa ăn nàng cứ như vậy, kể ra vẫn khá hơn những ngày đầu nàng không ăn gì. Hắn cứ phải đau đầu suy nghĩ, nếu là người đó nhìn thấy nàng như thế này thì sẽ làm gì? Cuối cùng hắn đành dùng lời lẽ nỉ non dỗ ngon dỗ ngọt nàng.
Ngoại trừ ăn còn có đi tắm phải không ngừng hỏi nàng có thoải mái không, mặc y phục phải khen rằng nàng vận cái này sẽ rất đẹp, hắn rất thích, đi ngủ phải chau mày bảo nàng không ngủ hắn sẽ lo lắng. Như vậy may ra nàng mới có phản ứng. Nếu không nàng ấy chỉ biết ngồi thừ người nhìn đâu đó.
Thiếu niên kéo chăn đắp cho nàng, nhìn đến dải băng trắng trên người nàng lại thở dài. Xương tay xương chân gần như giập gãy nát hết, khắp người không đâu là không hằn vết thương, cả chất độc trong mũi tên xuyên vai cũng khó khăn lắm mới giải được. Suốt một tháng trời hắn dốc lòng chữa trị nhưng tốc độ phục hồi chỉ tạm cho là khả quan. Thế mà nàng vẫn vô tư vuốt ve mặt hắn, đôi lúc còn tự mình lững thững bước đi, nhào cả vào thùng tắm, trên mặt không biểu hiện chút đau đớn nào.
Hắn thở dài, với tay lấy vò rượu, một thân một mình ra ngoài bàn đá giải sầu.
Chợt hắn thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng, hắn lờ mờ vừa dụi mắt vừa đi vào gian trong gọi nàng. Đến khi buông tay xuống, hé mi mắt ra lại không thấy nàng đâu, trên giường vỏn vẹn mảnh chăn gấm bị vo tròn.
“Phu nhân! Phu nhân!”
Hắn hốt hoảng gọi, lật đật chạy xuống sau bếp rồi ra gian ngoài. Nàng co gối ngồi xổm giữa sân, bàn tay đang khều cái gì đó. Hắn thở phào nhẹ nhỏm, ngồi bệt ra đất, khoanh chân lại than thở: “Phu nhân, nàng hù chết ta.”
Thiếu niên kéo vạt áo lên quạt vài hơi cho khô bớt mồ hôi túa ra trên trán. Hắn híp mắt nhìn nữ tử không động đậy bên cạnh, đến khi di chuyển xuống tay nàng mới phát hoảng lên kéo nàng lui ra xa.
“Nàng bị điên rồi sao?!”
Hắn gầm lên, gương mặt vì lo lắng hoá hung tợn. Nàng thế mà nắm lấy chân con chim ưng, để mặc nó mổ lấy mổ để vào bàn tay. Hắn thật tức đến muốn điên với nàng. Dù có gào lên thế nào nàng cũng ngoái đầu nhìn chằm chằm con chim ưng. Nó lại xù lông, giương cánh rít mấy tiếng chói tai, có vẻ còn ức lắm.
Thiếu niên lắc đầu tháo dải băng cũ trên tay nàng ra, vết thương lúc trước vừa kết vảy bây giờ lại nặng thêm. Hắn đắp thuốc, giúp nàng băng bó cẩn thận. Xong xuôi tất cả hắn mới để ý đến con chim ưng chưa chịu rời đi. Hắn híp mắt nhìn nó một lúc mới sực tỉnh rút mẫu vải da bên dưới cánh nó.
Hắn tháo dây buộc, chăm chú đọc văn thư bên trong. Hai mắt hắn trợn tròn, bên tai lại nghe tiếng con chim ré lên. Hắn ném tấm vải xuống, nghiến răng nắm lấy bả vai nữ tử: “Phu nhân, đến khi nào người mới chịu nhớ lại đây? Người là ai? Còn ta là ai? Người đã nhớ chưa?”
Nữ tử nhìn hắn một lúc, mi mắt không buồn chớp, rồi lại chăm chú nhìn con chim đang bị mình nắm chân chỏng ngược đầu giãy dụa.
Thiếu niên tức giận thở khì khì gạt phăng con chim ra khỏi tay nàng, chạy vào nhà lấy áo choàng khoác lên người nàng, che đi mái tóc trắng toát của nàng. Hắn vươn người quơ đại thanh kiếm, kéo theo nàng vào nhà lấy thêm bọc đồ có mấy tấm ngân phiếu rời đi.
Nàng không nói gì để hắn kéo đi. Đôi mắt vẫn không có tiêu điểm nhìn quanh quẩn khắp cánh đồng ngô. Ánh mặt trời trên cao hạ vầng sáng nghiêng nghiêng khuôn mặt nàng, không một biểu cảm, không một chút vui buồn hờn giận, trông hệt một con người rơm để mặc thiếu niên muốn lôi thì lôi, muốn kéo thì kéo.
Vượt qua đoạn suối trong, rồi cánh đồng lúa bạt ngàn, qua mảnh đồi xanh ngắt, đoạn cánh hoa trắng muốt bay lả lơi. Nàng chợt dừng bước, thiếu niên có kéo thế nào cũng không chịu đi. Hắn thở dài quay sang hỏi nàng: “Làm sao vậy?”
Nàng không đáp chỉ trợn mắt nhìn. Bên dưới tàn cây phủ hoa trắng muốt là hai ngôi mộ lạnh lẽo. Nàng cúi người nhặt cánh hoa đã héo rũ dưới chân, nhìn thật lâu thật lâu. Thiếu niên thở dài đứng phía sau quan sát nàng, thầm mong nàng sẽ lấy lại được ký ức bị chính mình giấu đi suốt một tháng qua.
Chợt nữ tử ôm đầu hét lên thất thanh, trong mắt nàng là đau đớn tột cùng. Thiếu niên ném cả kiếm trên tay xuống đất, chạy đến giữ chặt lấy nàng. Nàng dùng sức vùng ra, mặc cho hắn ghì chặt hai cánh tay khiến vết thương nức toạc. Nữ tử đẩy ngã hắn, chạy đến ôm lấy hai tấm bia đá, miệng không ngừng la hét. Nàng chỉ có thể bật ra mấy tiếng “Aaaa” vô nghĩa. Đến cả đau đớn phải biểu hiện thế nào nàng cũng không biết.
Hắn đành đứng một bên, bất lực nhìn nàng làm loạn. Nàng cứ đập mãi như vậy cho đến khi đuối sức trượt dài ngồi xụp xuống thềm đá, nỗi đau của nàng cũng chỉ bật ra khỏi miệng bằng mấy tiếng “Aaaa”. Nàng biết đau chứ, nhưng đau đớn đã dồn nén đến đỉnh điểm, riết rồi nàng không biết vì sao lại đau, đau đớn là gì, để rồi mọi thứ hoá hư không, biến thành loại cảm xúc mơ hồ che mù tâm trí.
Nàng lại không biết bản thân là ai? Người kia là ai? Kia là cái gì?
Nàng đờ đẫn nhìn bia đá lạnh đề chữ “Hộ quốc phu nhân chi hài tử”. Bên tai dường như có ai đó đang nói cười…
“Mẫu thân! Mẫu thân! Sau này Điềm Điềm muốn lớn lên sẽ thông tuệ như đại phụ thân, uy vũ như nhị phụ thân còn tinh thông y thuật như tam phụ thân nữa.”
Đứa trẻ ấy là tâm can bảo bối của nàng, là nàng bất chấp mạng sống giành giật với thiên địa. Trong lúc nàng tuyệt vọng, tóc xanh hoá bạc chỉ có Tiểu Điềm Điềm ở bên cạnh nàng. Linh hồn của đứa trẻ ấy vẫn hay ngay lúc nàng nhập mộng liền nhảy ra vòi vĩnh. Đến khi sinh nó ra, tự tay ôm lấy nó nàng như cảm thấy đang ôm lấy trái tim của chính mình. Ngày đó nó chạy đến ôm lấy nàng nói những lời khí thế như vậy, nàng liền vuốt tóc nó, mỉm cười với nó:
“Tiểu Điềm Điềm không cần gò ép bản thân trở thành bất kỳ ai. Con chỉ cần làm những gì mình muốn, mẫu thân và cả ba phụ thân đều ủng hộ con.”
“Con muốn ở mãi bên cạnh mẫu thân! Con muốn bảo vệ mẫu thân!”
Tiểu Điềm Điềm lúc ấy vô cùng vui vẻ, đôi mắt dường như cũng biết cười, còn ngoan ngoãn dâng hiến hai bên má đợi nàng hôn. Bé con đặt biệt thích quấn lấy nàng đòi cùng nàng vẽ tranh, cùng nàng luyện quyền, còn cùng nàng trốn ra ngoài chơi. Kết quả cả hai lúc nào cũng bị bắt về giáo huấn một trận, còn bị ba nam tử nào đó bắt phân phòng không cho ngủ cùng nữa. Vậy mà tối nào nàng cũng lén sang kể chuyện cho bé con nghe rồi mới trở về phòng. Phu quân có phát hoả nàng cũng phát hỏa lại, cuối cùng bọn họ cũng phải xuống nước xin lỗi.
Ngày tháng náo nhiệt ấy rốt cuộc đã lạc đi nơi nào rồi?
Nàng lắc đầu ngậm cười không dám tin dưới lớp đất lạnh này là hài tử của nàng. Ánh mắt nàng dừng lại trên tấm bia đá bên cạnh. Bảy chữ “Bạch Nhật Các chủ Cẩm Giai Hạo” hung hăng nện vào tâm trí nàng. Bàn tay quấn vải băng run rẩy rờ lên từng nét chữ khắc trên bia đá.
“Ta vì Tiểu Tiệp thủ thân như ngọc, trời đất chứng giám!”
Có một nam tử dung nhan yêu nghiệt, mắt phượng mũi cao, miệng mồm độc địa, hoa hoa công tử xem thanh lâu là nhà. Nàng biết hắn từ khi theo sư phụ đi ngao du. Lúc trước hắn là tiểu nam hài hiếu động háo thắng, nhưng sư phụ nói một không dám cãi hai, sau lại kế thừa Bạch Nhật Các của sư phụ, trở thành Các chủ giàu có vô hạn, liếc mắt trái phải cũng đủ khiến người khác lạnh người. Người như hắn tưởng chừng chẳng biết nghiêm túc là gì vậy mà luôn dùng gương mặt nghiêm túc mười phần nói nhiều câu khiến nàng cười không được khóc không xong, tâm tình nhộn nhạo nói không thành lời.
“Người đời thường khen vi phu tuấn lãng, xinh đẹp, nhưng yêu nghiệt thì…Tiểu Tiệp là người đầu tiên.”
“Tiểu Tiệp, vi phu yêu nghiệt như vậy nàng có thích không?”
“La tướng quân, vi phu thân đã là của nàng, ta còn có thể quay đầu sao?”
Hắn cho nàng cơ hội bắt đầu lại từ đầu, cho nàng cơ hội yêu hắn. Nhưng hết lần này đến lần khác nàng khiến hắn đau lòng, dù vậy hắn chỉ mạnh miệng chửi mấy câu, làm loạn mấy đợt rồi lại thôi. Đôi khi nàng thấy hắn nhìn nàng bằng đôi mắt như muốn nói “Thật hết cách với nàng” khiến nàng chỉ muốn nhào vào lòng hắn. Cái nhìn đó có bao nhiêu dung túng chở che, cái nhìn như thể khẳng định thiên hạ này một người đối nghịch với nàng hắn giết một người, vạn người đối nghịch với nàng hắn tru cả họ.
Nàng biết tỏng Thái hậu Hoàng Quốc, còn có Công chúa Bắc Quốc kia đều bị hắn âm thầm chỉnh đến phát hoảng. Nhưng chưa một lần nhắc với nàng những chuyện ấy để kể công.
“Nàng dám có lần sau dù xuống địa phủ ta cũng phải chạy theo đánh nàng!”
Hắn từng nghiến răng nghiến lợi mắng nàng nhưng chưa từng một lần thực sự động tay với nàng. Nàng làm sai nàng chẳng bao giờ nhận, hắn làm sai lại ríu rít như con chim nhỏ lấy lòng nàng.
Cửu vĩ hồ Hoàng Quốc yêu thích vận hoa phục ấy là nhị phu quân của nàng – Cẩm Giai Hạo, cười một tiếng trăm hoa đua nở, liếc mắt giơ tay muông hoa chỉ đủ làm nền.
Đầu nàng thật đau, đau như búa bổ. Gió xuân đột nhiên điên cuồng thổi mạnh khiến tán cây đung đưa thành tiếng xào xạc. Nàng không dám ngẩng mặt lên, bên tai hãy còn giọng nói ngây ngô của thiếu niên vang vọng.
“Tiệp…Tiệp…đau…khóc…không…không…”
Từng có một nam tử ngây ngốc nhưng đáng yêu như một tiểu bạch thỏ, lúc đầu chỉ biết sợ sệt dựa dẫm vào nàng.
“Không được. Tiểu Hành ngốc, Tiểu Hành không đánh người.”
“Chàng không có ngốc.” Nàng đã xoa đầu y, cho y một lời hứa “Kẻ nào nói chàng ngốc cũng đánh thật đau vào.”
Tiểu bạch thỏ của nàng ban đầu chẳng tin tưởng nàng bao nhiêu, dù có phần sợ sệt nàng nhưng đã thu hết can đảm đòi hỏi: “Vậy…vậy…ngoéo tay đi!”.
Nàng nhớ khi ấy đôi mắt y sáng lên, còn đưa ngón út về phía nàng.
Nữ tử cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, bất tri bất giác chìa ngón út ra. Lúc trước nàng vốn nghĩ y thật kỳ quái nhưng cũng thật đáng yêu. Chuyện gì y cũng dựa dẫm vào nàng, dù có ghen tuông cũng chui vào trong phòng chịu đựng một mình, vì sợ nàng sẽ ghét y. Nàng những tưởng y chỉ là tiểu bạch thỏ ngây ngây ngô ngô cần sự che chở bảo bọc của nàng, nhưng không, y cũng đã trưởng thành như bao nam nhân khác, biết đòi hỏi, biết ghen, biết hờn giận, lại còn rất lém lỉnh. Mỗi lần phạm lỗi y đều chân chân thực thực mếu máo nhận lỗi khiến nàng chẳng những không nỡ trách phạt mà còn phải hôn y để dỗ dành.
“Hừ, kẻ xấu ngươi không tài giỏi như lão đại, võ công không bằng lão nhị càng không đáng yêu như Tiểu Hành, dựa vào đâu đòi làm phu quân Tiệp Tiệp? Đi chết đi!”
Nàng bật cười, còn nhớ Xuân cung yến ở Hành cung xuất hiện một hoàng tử ngông cuồng đòi hoàng đế chỉ hôn cho nàng, nào ngờ y đã chính mình hùng dũng bước xuống lôi đài đánh cho kẻ đó một trận thành tàn phế, phải tháo chạy về nước trong đêm.
Đó là tiểu bạch thỏ lanh lợi đáng yêu, tam phu quân của nàng – An Hành.
Hàng ngàn phía hoa trắng cuốn theo cơn gió dữ rơi xuống như tuyết đầu mùa. Mái đầu nàng bị phủ đầy cánh hoa, đôi mắt ngây dại đờ đẫn nhìn cây bạc đào từng chút từng chút rơi rụng, sắc màu ấy, sắc bạch y.
Bóng dáng bạch y chi lan ngọc thụ ấy lúc nào cũng dùng giọng nói ấm áp như ôn tuyền treo bên miệng câu nói “Đi sớm về sớm.” Chàng là nam tử được mọi người nhận định là điềm tĩnh ôn hoà nhất trong ba phu quân của nàng. Bạch y thanh thuần, tư thái lạnh nhạt, chưa bao giờ quá mặn mà với bất kì điều gì. Nàng từng khen “Quả nhiên chỉ có bạch ngọc mới xứng với chàng.” Chàng chỉ lẳng lặng nhìn sâu vào mắt nàng, vòng tay qua eo nàng, dịu giọng nói: “Bạch ngọc cũng không xứng với ta bằng nàng.”
Nàng biết chàng không vô hại như những gì bộc lộ bên ngoài, nhưng chàng vô hại với nàng, càng vô hại với những người thật lòng đối xử tốt với nàng. Chàng vì một câu “Nhân chi sơ tính bổn thiện” của nàng mà lo sợ. Sợ nàng sẽ coi thường chàng. Một lòng muốn tẩy sạch bản thân. Nhưng chàng nào biết nàng chỉ yêu chàng như thế. Mặc kệ lúc trước chàng giết bao nhiêu người hay quá khứ của chàng ra sao. Nàng chỉ biết chàng là thiếu niên luôn hết lòng vì nàng, bao dung che chở nàng, chút nắng chút sương cũng không muốn nàng dính phải.
“Khả Tiệp, thật lòng ta chỉ muốn đơn đơn giản giản làm phu quân của nàng.”
“Vậy thì thân thể này của vi phu cũng không thể mang đi rồi.”
“Nàng xem, trên người ta toàn là dấu vết của nàng, chẳng lẽ còn muốn ta lột da bỏ lại.”
Đại phu quân của nàng, hoá hình của gió, bạch hồ ly – Mộ Viễn Kỳ, chàng lấy việc khiến người khác tức nghẹn làm trò vui, ghen với người ngoài nhưng không ghen với người nhà, còn không ngừng ở sau lưng nàng dạy dỗ An Hành làm xằng bậy. Nàng biết cả nhưng có đành lòng trách đâu.
Giọt nước mắt lặng thinh rơi trên gò má nữ tử. Nàng “Aaa” hét lên, đập tay xuống thềm đá lạnh tanh. Thiếu niên bần thần nhìn gương mặt nàng, lần đầu tiên trong suốt thời gian qua hắn thấy nàng thực sự sống, thực sự có cảm xúc như một con người. Hắn chân nọ đá chân kia chạy lại tóm lấy bả vai nàng lay mạnh:
“Phu nhân! Phu nhân! Nói cho ta biết, người là ai? Nói cho ta biết!”
Nàng bị lắc mạnh nhưng tâm trí vẫn mơ mơ hồ hồ, bóng tối u mê đã đóng bụi chợt hiện lên tia sáng. Những giọng nói ấy, những dáng hình ấy….
“Trong mắt bọn ta La Khả Tiệp là người như thế nào chứ?” Cẩm Giai Hạo liếc mắt sang Mộ Viễn Kỳ và An Hành, bọn họ đồng thanh nói “Mạnh mẽ uy vũ, oai phong lẫm liệt, hào khí áp tứ phương, hơn nữa còn tức giận sẽ đánh người, vô pháp vô thiên, thiên vị người nhà!”
Nàng chớp mi, đôi mắt hoang mang nhìn qua nhìn lại, đoạn hình ảnh đẹp đẽ trong ký ức mờ dần, tan vỡ, trước mắt nàng lúc này chỉ còn thiếu niên vận thanh y nhìn nàng bằng ánh mắt chờ mong. Nàng nuốt xuống cổ họng khô khốc, lại phải chớp mắt vài đợt để làm quen với ánh sáng, bờ môi tái nhợt mấp máy:
“Ta là…ai? Ta là La Khả Tiệp. Ta là La tướng quân La Khả Tiệp. Ta cũng là Hộ quốc phu nhân La Khả Tiệp. Ta là La Khả Tiệp.”
Nàng lẩm nhẩm tên mình, trong đầu thật đau thật đau. Thiếu niên mừng rỡ, vòng mắt đỏ hoe, hắn lại lay mạnh nàng, vội vàng hỏi:
“Còn ta là ai? Phu nhân, người nhận ra ta không?”
“Ngươi?” La Khả Tiệp chớp mắt đối diện với hắn, mi tâm nhíu chặt như để tập trung hết sức giành giật lại hồi ức của bản thân “Ngươi là…Ký Hy?”
“Phải! Là ta! Là Ký Hy!” Hắn mừng rỡ phát khóc “Phu nhân, cuối cùng người cũng tỉnh rồi! Nói! Nói lại lần nữa, người là ai?”
“Ta là…La Khả Tiệp.”
Nàng khó khăn đáp lời hắn. Lời vừa dứt trước mắt đã hiện lên khung cảnh binh lính tứ phía lao ra, tên như tuyết, lửa cháy khói bốc tầng tầng nghi ngút. Sương huyết gió tanh.
Bên tai nàng chỉ còn âm thanh hô hoán, tiếng bước chân dồn dập, tiếng binh khí va vào nhau, những vết chém toé lửa, sau cùng chẳng còn âm thanh gì nữa.
Nàng bịt tai khom người co ro dưới nền đất phủ trắng bạc đào. Nàng thấy họ mỉm cười với nàng, nàng nghe họ nói…
“Phu nhân, ta đợi nàng.”
Chàng để lại cho nàng nụ cười, chính mình nhào lên người Tiết Doãn, cứ thế biến mất trong đoàn binh.
“Tiểu Hành đợi Tiệp Tiệp.”
An Hành lúc ấy một chút ngây ngốc cũng không có, gương mặt cứng rắn khí khái đến khôn cùng. Chỗ y lao vào chỉ vọng lại tiếng gào thét, bóng dáng y lại không thấy trở ra.
“Tiểu Tiệp, vi phu đợi nàng.”
Có trời mới biết nhìn thấy hắn mỉm cười tuyệt vọng đẩy nàng xuống vực, trái tim nàng đã chết lặng đến nhường nào. Lúc ấy có lẽ hắn thực sự tuyệt vọng lắm rồi, vậy mà vẫn cố gắng cho nàng một lời hứa. Đợi nàng.
“Mẫu thân, hẹn gặp lại.”
Nàng luôn có cảm giác Tiểu Điềm Điềm trưởng thành không giống những đứa trẻ bình thường. Nàng vẫn hay bắt gặp bé con suy tư nhìn xa xăm, nhưng có hỏi thế nào bảo bối cũng nói mơ thấy ác mộng nên sợ hãi. Ấy vậy mà nàng hỏi đã mơ thấy gì bé con liều mạng lắc đầu bảo quên rồi.
Chỉ khi nàng rơi xuống vực thẳm như một mũi tên bay, mờ mịt nhìn thấy bảo bối gục trên vai Cẩm Giai Hạo, đôi mắt xoe tròn mong đợi nhìn nàng, khoé mắt đã đỏ lên, nghẹn ngào nói vọng theo một câu hẹn gặp lại. Lúc ấy nàng mới nhận ra bé con luôn phải gánh vác chuyện gì đó vô cùng tồi tệ nhưng lại cố gắng giấu diếm nàng. Nàng nhịn không được dùng hết sức bấu víu lấy vách đá, giữ lại mạng sống, muốn hỏi cho ra lẽ mọi chuyện.
Nhưng hài tử của nàng, phu quân của nàng hoá thành ngọn đuốc giữa trời đông cứ thế lao xuống bờ vực. Tiếng cười ngày đó lạnh đến thê lương.
Đoạn hồi ký ức dài như cả đời người ập đến đè lên tim La Khả Tiệp. Nỗi đau này, nàng vì né tránh nỗi đau này mà dìm chính mình rơi vào u mê không lối thoát. Thời gian qua nàng đã sống ở một nơi không có âm thanh, ánh sáng, không một sắc màu hay cảm giác gì. Nhưng cuối cùng nàng vẫn phải tỉnh giấc. Tỉnh giấc để đối mặt với sự thật rằng hài tử của nàng, phu quân của nàng đã không còn. Bọn họ đều rời đi. Chẳng còn một ai. Nếu biết lần đó là chia cắt mãi mãi nàng thà bản thân mãi u mê đi đừng tỉnh, hoặc cứ thế mang theo ngọn đèn soi lối nắm tay họ đi qua hoàng tuyền tối tăm cô tịch.
Trùng sinh rồi nỗi đau tăng gấp vạn lần. Vốn nghĩ sẽ còn hai mươi năm vun đắp hạnh phúc, nào ngờ chính là hai mươi năm ôm nỗi đau xé lòng này lang thang trên cõi đời.
La Khả Tiệp thét lên, nàng đẩy ngã Ký Hy, dùng hết sức bình sinh lao đi. Nàng cứ chạy, chạy mãi, chạy đến tận cổng thành phía đông. Nàng xô xát với binh lính gác cổng, đoạt luôn cả đại đao của hắn. Ký Hy hớt hãi chạy theo sau phải đỡ vị quan binh kia dậy, nịnh nọt vài câu: “Quan gia bớt giận, phu nhân của ta bị bệnh, tâm trí không bình thường, quan gia bỏ qua cho.”
Dứt lời hắn dúi vào tay gã đó ba, bốn thỏi bạc, gã mới gầm gừ mấy tiếng: “Ngươi còn không nhanh đi bắt phu nhân điên của ngươi lại!”
“Đa tạ quan gia! Đa tạ quan gia!”
Dứt lời hắn vọt vào trong đuổi theo La Khả Tiệp. Nàng vừa chạy vừa đẩy người cản đường mình. Chiếc xe ngựa từ đâu lao đến trước mặt La Khả Tiệp, nàng nhảy lên đầu con ngựa, đạp một phát lên nóc xe rồi bay vút đi.
Xe ngựa vỡ tung cả nóc, vị quý nhân ngồi bên trong thét lên. La Khả Tiệp không ngoái đầu nhìn dù chỉ một lần. Nàng cứ chạy, xuyên qua dòng người tấp nập dường như chỉ mình nàng trơ trọi. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm lên bức tường bao bọc hoàng cung cao lớn ấy, tim nàng thắt nghẹn lại.
Thế giới yên ắng lắm, tàn nhẫn lắm, một lần nữa nàng không nghe thấy gì ngoại trừ nhịp tim của chính mình.
Thứ treo trên tường kia là tim của nàng, lũ lang tâm cẩu phế ấy đã xẻ trái tim nàng ra treo lên để thị chúng.
Chưa bao giờ nàng thấy căm hận như lúc này, chưa bao giờ nàng hiểu rõ chữ “hận” nông sâu là bao như lúc này. Dù cho hai mươi năm trước kẻ quân chủ đứng trên vạn người kia một kiếm đâm chết nàng, nàng cũng chưa từng hận, chỉ thấy giận bản thân.
Nhưng bây giờ nàng hận bọn chúng, cũng hận chính nàng.
Bọn chúng không phải người, là một đám xúc vật, nàng khẳng định, nàng khắc sâu trong tâm khảm ý niệm này, để rồi nàng sẽ chỉ quên đi khi thân xác này nằm dưới bảy tấc đất.
La Khả Tiệp lăm lăm đại đao trong tay, bách tính hai bên đang bu quanh nàng đàm luận chợt phải lùi bước ra xa vì tiếng gầm gừ của nàng.
Đâu đó trong đám đông run rẩy có tiếng người kinh hô:”Kìa, đó chẳng phải Hộ quốc phu nhân La Khả Tiệp sao?”
Đám đông lặng đi, không khí nặng nề hẳn. Nhưng chỉ chốc lát sau họ bắt đầu xì xầm bán tán, có kẻ nuốt khang mấy lần. Ai ai cũng có chung một câu hỏi “Đó là Hộ quốc phu nhân oai phong lẫm liệt, người vận giáp phục ngồi trên hắc mã trở về từ trận chiến Hoa Quốc, dẹp loạn Dương Vương mà bọn họ chen nhau từng chỗ đứng để đón chào sao?”
Làm sao có thể? Làm sao có thể!
Nữ tử này dù vận trên người bạch y bằng lụa, nhưng chất vải lại thuộc hàng kém nhất, bên ngoài lại khoác áo choàng bằng vải thô ráp, gương mặt đen nhẻm, hai bên má đều là sẹo, tay chân băng kín vải trắng, vết thương dường bị nứt ra khiến máu đỏ nhuộm màu lên vải băng, dính cả vào y phục, thảm hại vô cùng, có chỗ nào giống Chiến thần Hoàng Quốc? Gạt trẻ con sao?
Cứ nghĩ bọn họ chỉ dừng ở việc bằng tán, nhưng không, người nào đó đã bạo gan ném bắp cải vào nàng, tức giận hô: “Cút đi phản đồ! Cút đi phản đồ! Ngươi bán đứng Hoàng Quốc! Ngươi hoang dâm vô độ! Cút đi phản đồ!”
Một người dám làm sẽ có thêm một người bạo gan bắt chước theo, cứ thế La Khả Tiệp lạc lõng giữa những lời phỉ nhổ, giữa những rau củ giập nát mà bọn họ ném tới.
Bọn họ ném đồ vào người nàng, mũ trùm đầu của nàng rơi xuống, thả tuông mái tóc trắng dọa người.
Dân chúng hoảng loạn né tránh. Có kẻ lại bạo gan chọi càng hăng gái, lớn giọng hét lên: “Yêu quái! Nàng ta không phải Hộ quốc phu nhân! Nàng ta là yêu quái!”
“Ném chết nàng ta!”
“Thiêu chết nàng ta!”
Nàng lặng im đảo mắt nhìn từng người một.
Kẻ làm thần không chỉ trung với quân, còn phải trung với dân. Phía trên là quân của nàng, đám người kia là dân của nàng.
Chữ “trung” của nàng rẻ mạt thế sao?
Đáy mắt La Khả Tiệp ánh lên nét cười giễu cợt.
Nghe động tĩnh lớn bên này quân lính liền rầm rập kéo đến. Bọn họ không ai là không biết La Khả Tiệp, chủ tướng ngày nào. Nhưng bây giờ không kẻ nào nhận ra nàng. Trước mắt bọn chúng mà nói chính là yêu vật đang hoành hành trước thiên uy. Bọn chúng từng người từng người dàn thế trận bao vây nàng, lớn tiếng truy hô chỉa mũi thương bén nhọn nhắm vào nàng mà đâm tới. La Khả Tiệp siết chặt đại đao trong tay, không nói không rằng nhảy lên một cước giẫm toàn bộ thương của bọn chúng dưới chân, dùng khinh công vững vàng hạ bước trên tường thành. Binh lính phía trên vừa phát giác ra đã bị nàng đạp xuống, tan xương nát thịt. Nàng tiến gần đến hai bóng dáng đã giá lạnh bị treo trên tường thành, cắt dây thừng ôm chầm lấy họ. Thân xác bọn họ đã biến dạng nhưng nàng vẫn nhận ra. Nàng vuốt vẻ vết chém sâu thật sâu trên cổ Mộ Viễn Kỳ đến gương mặt bị chất độc ăn mòn của An Hành.
Đã một tháng rồi, nàng u mê đã hơn một tháng rồi, thân xác bọn họ không chỉ giá lạnh thôi. Đau đớn của họ như thấm vào tim nàng, chảy tràn trong máu thịt nàng. La Khả Tiệp lặng người ôm bọn họ trong vòng tay, nàng muốn nghe thấy tiếng họ, muốn nghe họ gọi tên nàng, nhưng sao thế gian này lại tĩnh lặng đến vậy?
Nàng ngồi đó, ngồi đến khi vết thương chưa lành trên thân thể nứt ra đã nhuộm bạch y bằng lụa của nàng thành màu đỏ của hoàng hôn.
Ký Hy đứng bên dưới đau lòng nhìn lên trên. Hắn được Mộ Viễn Kỳ hạ lệnh chờ dưới đáy vực, chỉ kịp chôn cất Cẩm Giai Hạo và hài tử của nàng. Bọn người trong cung đã treo xác hai phu quân của La Khả Tiệp ở đây thị chúng.
Chúng không chỉ muốn giết cả nhà nàng, còn gieo tiếng xấu cho nàng, khiến nàng thân bại danh liệt.
Nhìn bọn binh lính đang kéo nhau ùa ra, tay lăm lăm binh khí, cung tên hướng về nàng, lòng Ký Hy trầm xuống. Hắn huýt sáo một hơi thật dài, giơ tấm kim bài lên cao, từ trong các dãy lầu hai bên con đường mười hai bóng dáng cao lớn, hắc y bao kín người phóng ra dàn thành thế trận bảo vệ La Khả Tiệp.
Bọn họ, Thập Nhị Hộ Pháp của Dạ Nguyệt Các.
Lúc trước Mộ Viễn Kỳ đột nhiên giao tấm kim bài khắc hình bạch trạch – thứ có thể điều động được Thập Nhị Hộ Pháp cho hắn, có lẽ chàng đã lường trước một ngày này, hoặc vạ chăng chàng biết bản thân ra đi rất khó có đường về.
Ký Hy ngẩng mặt lên, chăm chú quan sát Thập Nhị Hộ Pháp trong truyền thuyết. Bọn họ như tấm khiêng vững chãi bao bọc lấy La Khả Tiệp.
Kẻ chủ tướng truy hô “Bắn!”
Hàng trăm mũi tên như cơn mưa rào mùa hạ phóng ra. Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt chúng chỉ còn là những đoạn tên có đuôi không có đầu, vô dụng rơi phịch xuống. Không một đầu tên nào kịp lướt qua rào chắn.
Phía dưới ngày càng hỗn loạn. Chợt La Khả Tiệp đứng lên, sống đao trong tay đánh bật mũi tên chuyển hướng găm thẳng vào tâm tinh kẻ chủ tướng. Lũ còn lại phút chốc hoá thành bọn chuột nhãi nhép, hoang mang cong đuôi lại toang bỏ chạy. La Khả Tiệp đứng trên mép tường thành, chỗ viên gạch cao nhất cắm những ngọn cờ Hoàng Quốc tung bay dưới ánh dương. Đôi mắt tim u uẩn sương giá nhìn xuống dưới, không phải cái nhìn đỏ ngầu nghẹn uất như đã tưởng. Trong mắt nàng chỉ có nét lạnh, không một cảm xúc nào rõ ràng, ổn định, quá nhiều đợt sóng đã đến đỉnh điểm, thứ có thể nhìn thấy chỉ là lạnh lẽo, cái lạnh của loài dã thú, không có tình người, không bao hàm biểu cảm dư thừa nào.
“Các người hãy nhớ cho thật kỹ, lũ sài lang! Các người chớ có than trách! Trời cao không nghe thấy đâu!”
Nàng dứt lời mây đen đã kéo đến, sấm chớp chẻ ngang bầu trời, giật liên hồi phía sau nàng, giữa tiết trời đương xuân bỗng xuất hiện cơm mưa. Cơn mưa thật lớn, tựa như cơn giận dữ.
Ngày đó ai chứng kiến cảnh này cũng phải rùng mình, có kẻ còn ám ảnh cho đến lúc chết.
Nhưng tuyệt nhiên không một ai hay biết Chiến thần đã biến mất khỏi Hoàng Quốc như thế nào.
(1) Chiêu tịch khốc điện: Khách đến viếng và chủ nhân đón tiếp khách trong trạng thái bi cảm khóc thương và khách động viên chủ nhân.
P/s: *nằm ngửa ra chờ phán quyết* chư vị ái khanh có quyền giương kiếm, chương sau chúng ta bắt đầu hành quân.