Đọc truyện Sủng Tam Phu – Chương 28: Trắc phi (2)
“Trắc phi?” La Khả Tiệp híp mắt, cúi đầu nhìn xuống Hà Mai nằm thảm hại trên đất “Ngươi có thánh chỉ sắc phong không?”
Chỉ một câu nói đã khiến cả Hà Mai và Hạ Cảnh Tuấn phải sững sờ. Hắn âm thầm mắng bản thân sơ sót, cả chuyện này cũng không nhớ. Hạ Chính Nghiên là ai chứ? Là hoàng đế! Muốn gắn trên người cái danh đồ vật hắn tặng thì phải có thánh chỉ rõ ràng. Huống hồ Hạ Cảnh Tuấn lại còn là một vị Vương gia phong quang thịnh vượng nhất lúc này, lập Trắc phi đâu phải chuyện đùa.
Hà Mai trợn mắt nhìn La Khả Tiệp, thân thể bất giác run rẩy. Nàng ta viết thư mật báo với Hạ Chính Nghiên nên mới được hắn âm thầm triệu về cùng với Triệu Kha kia. Nhờ vậy mà gã mới gỡ nanh vuốt ra khỏi nàng. Nàng ở trong cung học cung quy những tưởng sẽ được ở cạnh hoàng thượng, nào ngờ đêm hôm qua lại nghe hắn phân phó nàng đến phủ Dực Vương, nói rằng sẽ cho nàng làm Trắc phi.
Dù không được giữ lại trong cung nhưng làm Trắc phi của Dực Vương cũng rất phong quang. Nàng nhất thời vì vui mừng mà quên mất hoàng thượng chỉ nói miệng với nàng, không có người thứ ba nghe thấy.
Nào ngờ bây giờ lại trở thành cái đuôi bị La Khả Tiệp bắt được.
Hà Mai ấm ức cắn răng trừng La Khả Tiệp.
Nàng nhếch môi cười: “Thế nào? Không có sao? Ngươi có biết giả truyền khẩu dụ của hoàng thượng, mạo nhận Trắc phi, lừa gạt hoàng tộc thì bị tội gì không?”
Hà Mai trợn to mắt. Lừa gạt hoàng tộc chính là tội chết!
“Ta không có! La Khả Tiệp, ngươi không được vu cáo bản phi!” Hà Mai tức giận chỉ vào mặt La Khả Tiệp mắng.
“Hỗn xược!”
La Khả Tiệp đạp một cước vào người khiến Hà Mai lăn vòng, búi tóc trâm cài rơi tứ tung, rối loạn. Nàng giơ roi lên định quất xuống đã bị Hạ Cảnh Tuấn nắm cổ tay ngăn lại:
“Đừng! Đừng! Đừng!”
“Thế nào?” La Khả Tiệp liếc Hạ Cảnh Tuấn một cái sắc lẻm, mỉa mai cười lạnh “Dực Vương nổi hứng thương hương tiếc ngọc rồi sao?”
Nghe La Khả Tiệp nói vậy Hà Mai liền ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh ngập nước hướng Hạ Cảnh Tuấn cầu xin: “Vương gia…”
“Không! Không! Không!” Hạ Cảnh Tuấn không thèm quan tâm Hà Mai mà chỉ nhìn chằm chằm La Khả Tiệp, nhẹ giọng nói “Ngươi nhẹ nhẹ tay thôi, trong phòng đều là vật dụng bằng gốm men ngọc bảo bối của ta. Vỡ một món ta vỡ tim mất.”
Bức bình phong của hắn đã bị nàng đạp đổ, còn hỏng thứ nào nữa thì hắn đau lòng chết mất.
Chút hi vọng trong đôi mắt Hà Mai lụn bại. La Khả Tiệp cũng ngớ ra một lúc mới cười to rút tay khỏi tay Hạ Cảnh Tuấn, vỗ nhẹ vài cái vào vai hắn:
“Ta dùng bạch khổng tước của Giai Hạo và tám con cá chép từ xứ Phù Tang của Viễn Kỳ đổi hết gốm men sứ trong tiểu viện của ngươi, đã đủ chưa?”
La Khả Tiệp vừa dứt lời cặp mắt của Hạ Cảnh Tuấn đã sáng rỡ lên, ngốc nghếch huơ tay huơ chân với nàng:
“Ngươi đập, ngươi cứ đập! Ta không cản đâu. Ngươi chơi vui là được.”
Dáng vẻ này của hắn làm La Khả Tiệp nhớ phu quân tiểu bạch thỏ ở nhà. Nàng rút ra kết luận, đều là dáng vẻ ngốc nghếch nhưng phuquân nàng đáng yêu hơn nhiều nha.
La Khả Tiệp nghĩ rồi vuốt tay áo lên cao qua khuỷu tay, dùng nửa phần công lực vung trường tiên quất xuống, đánh tỉnh Hà Mai đang ngỡ ngàng kia. Nàng càng đánh càng hăng, lúc đầu còn né bình bình chậu chậu bằng sứ, nhưng về sau thì không. Hạ Cảnh Tuấn ngồi một bên ung dung ăn điểm tâm. Tiếng gốm sứ rơi vỡ thu vào tai hắn đột nhiên nghe thật thích.
La Khả Tiệp ra tay vô cùng nặng, chỉ cần nhớ đến kiếp trước vì bị Hà Mai xúi giục mà đánh An Hành, nàng liền tăng thêm vài phần lực đạo, so với trận roi khi xưa tàn nhẫn hơn rất nhiều.
Bôi nhọ phu quân của nàng? Tìm chết!
La Khả Tiệp đánh chán chê rồi ném trường tiên đầy máu sang một bên, lạnh lùng ngồi xổm xuống trước mặt Hà Mai:
“Ta nói cho ngươi biết, ta là Hộ quốc phu nhân do hoàng thượng sắc phong, thánh chỉ chiêu cáo thiên hạ, còn có miễn tử bài hộ thân. Ngươi thì sao? Ngươi nghĩ kỹ xem phản bội ta thì ngươi được gì?”
Thân thể Hà Mai co giật, đã đau đến tê tái, cặp mắt tối tăm ngẩng lên, thều thào:
“Hoá ra ngươi biết tất cả. Phải…là ta phản bội ngươi…thì thế nào? Một kẻ máu lạnh như ngươi ngoài vị trí hoàng hậu thì còn biết gì nữa? Bao nhiêu năm qua ngươi liều mạng không phải vì ngôi vị mẫu nghi thiên hạ sao? ”
“Không.” La Khả Tiệp dứt khoác trả lời ” Ta có ba phu quân, phong quang vạn dặm, xuất sắc hơn người, bắt ta chung chồng với tất cả mỹ nữ trong thiên hạ, ngươi nghĩ ta cần sao? Đừng tưởng ai cũng như ngươi.”
Phải, làm hoàng hậu chẳng khác nào mỗi thời khắc đều phải đề phòng không biết bao nhiêu nữ nhân, mỗi đợt tuyển tú lại nặng lòng thêm, mỹ nữ thiên hạ đều có thể chung chồng với mình.
Nàng sớm đã không vì một nam tử không xứng đáng mà điên cuồng cam chịu rồi.
“Ngươi đừng có ngụy biện! Ngươi đánh ta chẳng qua vì ta sờ phải cái vảy ngược của ngươi thôi. Bao nhiêu năm tâm niệm hoàng thượng, ngươi há có thể bỏ xuống để yêu thương ba nam nhân kỳ quái kia? Ha ha, một kẻ đần độn, một kẻ cắm sừng ngươi và một kẻ đoạn tụ. Hạnh phúc lắm phải không?”
Hà Mai phát điên nắm lấy vạt áo La Khả Tiệp. Nàng phất tay áo, nắm lấy cằm nàng ta, nhàn nhạt nói:
“Không ăn được nho thì bảo nho chua. Ngươi biết không, ngươi thật đáng thương.”
Dứt lời La Khả Tiệp đứng lên, không thèm để tâm đến Hà Mai ngỡ ngàng trợn mắt. Nàng quay sang Hạ Cảnh Tuấn, nhẹ giọng nói:
“Ta vào cung tiếp kiến hoàng thượng trước, thỉnh Dực Vương cho người mang bình sứ kia đến phủ giúp ta.”
Nói rồi nàng chỉ vào bình sứ duy nhất cao gần hai thước còn lành lặn giữa phòng. Số bình sứ trong phong Hạ Cảnh Tuấn đã là của nàng, tại sao lại không mang về phủ chứ?
Hạ Cảnh Tuấn đặt đũa xuống, vui vẻ đáp:
“Được, Khả Tiệp đi thong thả. Ta chờ bạch khổng tước và cá chép Phù Tang đó nha!”
La Khả Tiệp gật nhẹ đầu, phất tay áo rời đi.
Hạ Cảnh Tuấn nâng ly trà bốc lên làn hơi mỏng, chậm rãi nhấp một ngụm. Đến khi bóng lưng La Khả Tiệp khuất tầm, đáy mắt hắn liền lạnh xuống, cao giọng nói:
“Người đâu, đem nữ nhân này giam vào phòng củi!”
“Tuân lệnh vương gia!”
Hai hạ nhân lập tức chạy vào kéo Hà Mai đã nằm bất động bên dưới đi. Hạ Cảnh Tuấn nhìn bóng cây xào xạc bên ngoài, một tay gõ nhịp xuống bàn, một tay đặt lên bạc môi suy ngẫm.
“Hoàng huynh, ngươi lại không an phận rồi.”
Hắn thì thầm, bờ môi kéo lên nụ cười càng tăng thêm nét lạnh trên gương mặt.
`⋎´✫¸.•°*”˜˜”*°•✫`⋎´✫¸.•°*”˜˜”*°•✫
La Khả Tiệp theo chân một vị thái giám khá trẻ và không mấy quen mắt tiến vào Ngự thư phòng. Nhìn thấy Hạ Chính Nghiên đang cúi mặt xem tấu chương nàng liền quỳ xuống hành lễ:
“Thần tham kiến hoàng thượng.”
Hạ Chính Nghiên phất tay, thái giám cung nữ liền cúi đầu lui ra. Chỉ nghe kẹt một tiếng cửa phòng đã đóng lại, ánh sáng xung quanh đã giảm xuống vài phần, nàng lại không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt của Hạ Chính Nghiên.
Nàng vẫn kiên nhẫn quỳ ở đó, giữ vững quy củ không nhìn thẳng vào hắn. Hạ Chính Nghiên vẫn chậm rãi xem tấu chương, tiếng sột soạt vang đều đều trong phòng. La Khả Tiệp vẫn luôn cảm thấy hình như hắn đang nổi giận.
Hắn thật sự đang tức giận, nhưng lại không biết dùng lý do gì để phát hoả cho chính đáng. Vì cùng một lúc triệu kiến mà nàng đến phủ Dực Vương trước rồi mới vào cung? Nếu vì chuyện này mà phạt nàng thì chẳng khác gì tát vào mặt tiểu tử kia, mẫu hậu thương tiểu tử đó như vậy nhất định sẽ vì vài lời của hắn mà nháo lên.
Vì vậy Hạ Chính Nghiên có hỏa trong người mà không thể bộc phát lại càng khó chịu. Hắn liếc mắt nhìn dung nhan nàng ẩn giấu sau lớp duy mạo, im lặng để nàng quỳ ở đó thật lâu. Dạo này nàng quả nhiên có phong phạm nữ tử. Vận y phục mềm mại, ngồi xe ngựa, lại thường xuyên đeo duy mạo khi ra khỏi phủ. Thay đổi thế này là vì ai?
La Khả Tiệp không kêu ca, không la lối. Nàng đã dần thích ứng với cách cư xử kì lạ của Hạ Chính Nghiên nên cũng thản nhiên mặc hắn tuỳ hứng, tuỳ hứng xong rồi thì thả nàng về là được. Nàng chỉ nhớ phu quân, cũng không muốn mặt đối mặt với hắn hay nói với hắn bất kì điều gì.
Chẳng biết qua bao lâu khi đầu gối bắt đầu tê rần, La Khả Tiệp đột nhiên phát hiện một đạo thánh chỉ bị ném xuống trước mặt. Nàng ngẩng đầu nhìn Hạ Chính Nghiên, chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói:
“Đứng lên. Xem đi.”
Nàng cúi đầu thưa vâng rồi cầm thánh chỉ đứng lên, lướt nhanh qua từng con chữ. Xuân cung yến?
Cái chó má gì vậy chứ?
La Khả Tiệp không kiềm được chửi tục một phen. Xuân cung yến không phải do Nội vụ phủ cùng Thái hậu và các cung phi lên kế hoạch thực hiện sao? Khi nào thì lại ném cái chuyện phiền phức này qua cho nàng rồi? Nàng thân kinh bách chiến, có bao giờ rớ vào mấy chuyện rườm rà như các loại yến tiệc, làm sao biết đường mà chuẩn bị?
Chưa nói đến Tết Nguyên Đán sắp tới, nàng muốn đón giao thừa với phu quân, không muốn vướng vào phiền phức quấn thân đâu.
“Hoàng thượng, thần trước giờ không ở thao trường thì ở chiến trường, cơ bản là không thạo chuyện yến tiệc trong cung. Thần không đảm đương nổi.”
“Không đảm đương nổi?” Hạ Chính Nghiên nhướng mi, sắc mặt hơi trầm xuống “Khả Khả, ngươi hình như không hiểu rồi.”
“Thỉnh hoàng thượng chỉ điểm.”
Lại cái cách gọi thân mật chết tiệt ấy. La Khả Tiệp mang Hạ Chính Nghiên chửi bới trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn thờ ơ giữ lễ.
“Xuân cung yến lần này có hai đợt. Một là vào giao thừa ở hoàng cung để hoàng tộc chúng ta tham dự. Một là vào mồng mười để chiêu đãi sứ thần các nước. Lục quốc hội tụ tại đây, trẫm muốn bảo đảm an toàn tuyệt đối.”
Hạ Chính Nghiên chậm rãi giải thích, đôi mắt dõi theo biểu cảm trên mặt La Khả Tiệp.
Nàng thầm thở phào nhẹ nhỏm. Hoá ra là vậy. Nếu là chuyện điều binh khiển tướng thì không sao, chuyện lễ nghi cung đình thì…cho nàng xin kiếu vậy.
Chưa để La Khả Tiệp kịp vui mừng Hạ Chính Nghiên nói thêm vào:
“Sứ thần các nước lần này đều là người trong hoàng tộc, để họ không cảm thấy quá mức ngột ngạt, trẫm quyết định tổ chức xuân cung yến ở hành cung tại Phong Vĩ Sơn, vì vậy trẫm cần khanh phối hợp với Triệu Kha siết chặt hộ binh, bảo vệ an toàn cho trẫm và hoàng tộc các nước.”
Lại có thể loại rườm rà như vậy?
La Khả Tiệp rủa thầm. Để hoàng tộc không thấy chán nên tổ chức ở Phong Vĩ Sơn? Từ hoàng cung đến đó phải mất nửa tháng, địa hình phức tạp cỡ nào. Nơi đó đúng là thế ngoại đào nguyên nhưng vì tổ chức yến tiệc thiết đãi sứ thần mà lên đến nơi xa xôi như vậy cũng không khỏi quá kì lạ.
Khoan đã.
Hành cung ở Phong Vĩ Sơn không phải là nơi giam giữ Dương Vương sao? Nếu nàng đến đó chuẩn bị yến tiệc thể nào cũng được cấp một tiểu viện nhỏ, vậy là có thể mang Gia Hoàng theo để nó gặp mặt phụ vương và mẫu phi của nó rồi.
Nghĩ đến đây La Khả Tiệp liền cao hứng. Nàng siết chặt thánh chỉ trong tay, vui vẻ đáp:
“Thần sẽ cố gắng hết sức.”
“Tốt.” Hạ Chính Nghiên gật đầu “Triệu Kha vừa ra thao trường tuyển binh. Hắn là người tài nhưng vừa từ biên quan trở về, tình hình đế đô sẽ có chút không rõ.”
“Thần đã biết, nhất định sẽ dốc sức trợ giúp Triệu thiếu uý.”
La Khả Tiệp liếc nhìn thánh chỉ, nhanh chóng nhận ra Triệu Kha được phong thiếu uý, trong lòng hiểu rõ một, hai suy tính của Hạ Chính Nghiên, cũng rõ ràng nguyên nhân Hà Mai đột nhiên xuất hiện ở Dực Vương phủ.
“Ừ.” Hạ Chính Nghiên lại tiếp tục gật đầu.
La Khả Tiệp không muốn ở cùng với hắn thêm một khắc nào liền nói:
“Hôm trước là thọ yến của tổ phụ, thần nhất thời quá chén về đến phủ thì ngã xuống hồ, bất cẩn nhiễm phong hàn. Xin hoàng thượng cho thần lui xuống, tránh lây nhiễm đến long thể của người.”
Nàng vừa dứt lời Hạ Chính Nghiên lập tức đứng lên, từ trên thư án sải vài bước chân đã đến gần nàng, vô cùng tự nhiên đặt tay lên trán nàng lo lắng hỏi:
“Sao lại rơi xuống hồ? Không thoái mái ở đâu? Để trẫm tuyên thái y vào bắt mạch cho khanh.”
La Khả Tiệp lập tức bước lùi về phía sau, né tránh ma trảo của hắn:
“Thần không sao. Tạ hoàng thượng quan tâm. Thần xin phép lui xuống trước, nhanh chóng chuẩn bị phòng vệ cho xuân cung yến thật hoàn hảo.”
Hạ Chính Nghiên thấy nàng tránh mình như tránh tà mà lòng nặng trĩu, hỏa bốc công tâm. Nàng vừa quay lưng hắn đã bắt lấy cổ tay nàng, dịu dàng như đang nài nỉ van xin:
“Trời cũng không còn sớm, Khả Khả ở lại dùng thiện với trẫm có được không?”