Đọc truyện Sủng Tam Phu – Chương 25: Chịu phạt
“Phu quân của ta thật hư nha~”
La Khả Tiệp ngẩng mặt lên, hai gò má đỏ hồng, đôi mắt long lanh ngập nước. Nàng đưa tay kéo hai bên tai Cẩm Giai Hạo, híp mắt cười:
“Hư thì phải chịu phạt nha, kêu meo meo đi nào!”
Âm giọng của La Khả Tiệp không lớn, người ngồi xa chỉ thấy nàng đỏ mặt liền nghĩ nàng đã say. Nhưng những người ngồi gần, nhất là đại bộ phận La gia, đều rõ ràng…La Khả Tiệp lại lên cơn rồi.
Hạ Cảnh Tuấn nhe răng cười khoái trá.
La Khả Tiệp ăn đào vào sẽ có bộ dáng phi thường đáng yêu nha~
Hắn nhếch môi ngồi nghiêng ngã lắc lư trái phải.
Cẩm Giai Hạo cảm nhận độ ấm bên tai liền vui vẻ meo meo mấy tiếng. La Khả Tiệp nhíu mày, biểu cảm hệt như một kẻ lưu manh:
“Có con mèo nào kêu meo meo khó nghe như vậy. Chàng thua rồi nha, thua rồi phải chịu phạt!”
La Khả Tiệp nhếch môi di chuyển bàn tay mềm mại từ gương mặt Cẩm Giai Hạo xuống vai hắn rồi đến ngực và cuối cùng là…nàng rút phăng đoản kiếm hắn treo nơi thắt lưng ra, mạnh tay chém tới.
Hạ Cảnh Tuấn ngồi thẳng người dậy, cười khà khà lảm nhảm:
“He he, Khả Tiệp rất thích chơi trò chơi, thua nàng thì phải chịu phạt, phạt rất nặng đó nha~”
Mấy năm trước cũng vì lỡ cho nàng ăn đào hắn mới bị vác đại đao rượt chạy khắp hoàng cung. Bây giờ Cẩm Giai Hạo chỉ bị một thanh đoản kiếm uy hiếp thôi, thật quá tiện nghi mà.
Thật vậy.
Cẩm Giai Hạo nhanh chóng phản ứng, ngã người ra đằng sau tránh né trong chớp mắt. Hắn lui về phía sau, kêu meo meo mấy tiếng, nụ cười tà mị trưng trên mặt lại quyến rũ không ít nữ tử. La Khả Tiệp nào có ý định bỏ qua dễ dàng. Hắn lùi một bước, nàng tiến một bước. Đoản kiếm dưới ánh đèn lồng vừa được thắp lên tỏa ra thứ ánh sáng quỷ dị.
Bên ngoài trời đã sụp tối.
Tiếng nhạc đàn hoà lẫn cũng tiếng kim loại lao vun vút trong không khí và…tiếng meo meo lộn xộn.
Cẩm Giai Hạo và La Khả Tiệp một người thủ một người công. Dù cả hai thần trí bất minh nhưng động tác lại vô cùng đẹp mắt, vô cùng dứt khoác. La Hoằng ngồi phía trên cười phi thường vui vẻ, miệng không ngừng khen hay. Chỉ thấy Từ thị và Hà thị đã đen mặt. Nữ tử mà giữa bàng dân thiên hạ vung đao múa kiếm thật là mất hết tính nết hiền dịu của một nữ tử.
Các bà dĩ nhiên không hiểu một nữ tử mạnh mẽ cường thế có sức hấp dẫn thế nào. Chỉ riêng La Khả Tiệp càng đánh càng hăng say.
“Mèo hoàng ở đâu thật là om sòm nha, xem bản tướng thu phục ngươi thế nào!”
La Khả Tiệp phóng thanh đoản kiếm xoay vòng trong không gian. Cẩm Giai Hạo khúc khích cười vận khinh công nhảy lên xà nhà, vắt chân trên đó đu người xuống, vừa cười vừa kêu meo meo.
Thanh đoản kiếm La Khả Tiệp phóng ra bay vèo đến cắt qua một phần tóc của Hạ Cảnh Tuấn đang ngồi xem kịch vui, ghim thẳng vào trụ cột phía sau.
La Khả Tiệp nhảy đến trước mặt Hạ Cảnh Tuấn. Nàng cười tủm tỉm, chống tay lên bàn, điệu bộ nghiêm túc nửa vời, hỏi:
“Tiểu Tuấn Tuấn có biết mặt trời màu gì không?”
Hạ Cảnh Tuấn hết hồn lắp bắp nói:
“Màu đỏ…”
“Sai rồi nha! Bây giờ là ban đêm không có mặt trời thì làm gì có màu a~.” La Khả Tiệp đập bàn “Thua rồi phải chịu phạt nha~”
Dứt lời nàng tóm lấy bầu rượu trên bàn La Thuỳ Khê, một tay bóp gò má Hạ Cảnh Tuấn dốc vào miệng hắn.
Hắn vốn đã uống đến ngu người bây giờ còn bị đổ thêm rượu, gò má đỏ nay càng thêm đỏ.
“Uống hết nha~ Thua thì phải chịu phạt, ăn gian không phải quân tử.”
La Khả Tiệp đổ rượu vào Hạ Cảnh Tuấn khiến hắn mê mang. Nàng đặt bình rỗng xuống, dường như còn muốn tiếp tục, định bụng tóm thêm chiếc bình khác.
Nào ngờ La Thuỳ Khê cầm tay nàng lại, nhíu mày chất vấn:
“Nhị tỷ, tỷ điên rồi sao? Tỷ có biết hành động của tỷ là đại nghịch bất đạo không?”
La Thuỳ Khê bấu ngón tay vào cổ tay trắng nõn của La Khả Tiệp. Nàng ăn đau nhưng chỉ nghiêng đầu cười cười, rời tay khỏi mặt Hạ Cảnh Tuấn, chuyển lực chú ý sang La Thuỳ Khê.
“Tứ muội xinh đẹp uyên bác phải không? Nghe nói tứ muội sắp đi tuyển tú, lễ nghi đầy một bụng rồi ha~”
Bọn người nghe La Khả Tiệp nói rành mạch như vậy cũng không biết nàng có ý gì. La Thuỳ Khê cứng người, đề cao cảnh giác. Chỉ thấy La Khả Tiệp cười hì hì, bờ môi đỏ hồng hé mở:
“Vậy muội nói xem hoàng thượng gọi vợ bằng gì?”
La Thuỳ Khê hít vào một hơi, chán ghét đẩy La Khả Tiệp ra, một bộ dáng coi thường câu hỏi ngốc nghếch của nàng.
“Đương nhiên gọi là hoàng hậu hoặc ái hậu rồi. Nhị tỷ say đến ngốc luôn hay sao?”
“Sai rồi nha!” La Khả Tiệp vỗ vào hai bên má La Thuỳ Khê, cong môi cười “Sư phụ ta nói hoàng thượng phải gọi vợ bằng miệng nha. Ngươi không mở miệng ra thì gọi thế nào? Thua rồi! Thua rồi!”
Tất cả mọi người có mặt trong Kim Phúc viện nhìn hai nàng đến ngốc người. La Hoằng ôm bụng cười nghiêng ngã. Đúng là chỉ có nữ nhân kia mới nghĩ ra những câu hỏi hại người như vậy. Tôn nữ nhà ông học hỏi cũng thật nhanh.
La Khả Tiệp nắm lấy cổ áo La Thuỳ Khê, mở to đôi mắt long lanh, tặng thêm cho nàng ta nụ cười sáng lạng:
“Đại tỷ nói kẻ không tri thức phải đem đi nhúng nước. Đi nhúng nước thôi.”
Dứt lời không để La Thuỳ Khê nói được chữ nào đã vận khinh công nhảy ra ngoài.
Mọi người được một phen tái mặt.
Chỉ nghe La Thuỳ Khê la oai oái vài lần đã bùm một tiếng…rơi xuống ao sen ngoài Kim Phúc viện.
“Mau! Mau ra cứu tứ tiểu thư!”
Từ thị lo lắng đến sốt vó hô hoán gọi gia nô.
Bọn người túa ra ngoài. La Khả Tiệp một thân hoa phục đáp xuống cạnh hồ, híp mắt cười vô hại. La Thuỳ Khê dù đã biết bơi nhưng vẫn vờ như đuối nước, quẫy đạp lung tung, đáng thương gào lên:
“Nhị tỷ cứu muội! Nhị tỷ, muội đã làm gì sai, sao tỷ lại muốn giết muội?”
“Đại tỷ quả nhiên nói đúng nha~ Ném người vào nước thật vui. Có phải không đại tỷ?”
La Khả Tiệp lờ đi La Thuỳ Khê chỉ cười ngây dại nhìn qua La Hoa Thiên vừa chạy ra. La Hoa Thiên tái mặt, thẹn quá hoá giận:
“Muội đừng ăn nói bậy bạ!”
La Khả Tiệp hừ một tiếng, nụ cười tắt ngúm, đôi mắt sắc lên kết hợp với gương mặt ửng đỏ vừa mê hồn người lại vừa đáng sợ đến cóng tay chân.
“Ngày đó đại tỷ hỏi muội có biết chỗ ở thật sự của muội là ở đâu không? Muội bảo là Tử Phù Hiên. Đại tỷ nói muội đáp sai rồi, chỗ ở của một đứa con hoang phải là ở phòng chứa củi kia kìa. Sau đó bùm một cái…”
La Khả Tiệp đặt tay lên vai La Hoa Thiên, áp sát vào mặt nàng ta, vừa cười mỉa mai vừa trợn mắt: “Ha ha, tỷ bảo kẻ không có tri thức phải đem nhúng nước.”
La Hoa Thiên đã sợ đến cứng người. La Khả Tiệp rời khỏi La Hoa Thiên, bước đến ngồi xổm xuống bờ ao nhìn La Thuỳ Khê giãy dụa và đám hạ nhân đang hoảng hốt nhảy xuống, nhàn nhạt nói:
“Tứ muội, muội nhớ lúc tỷ cầu xin muội cứu tỷ muội đã nói gì không? Muội nói muội không biết bơi.”
La Khả Tiệp ngửa cổ cười lớn, cười đến bi thương: “Tứ muội, tỷ cũng không biết bơi. Nhưng muội lại không biết nói sao? Không biết hô hoán lên sao? Ha ha!”
“Nghịch nữ này! Ngươi điên rồi!”
Hà thị thẹn quá hoá giận, mặt mày đỏ lên, giơ tay định tát La Khả Tiệp. Mộ Viễn Kỳ vừa lôi Cẩm Giai Hạo xuống thì vứt qua một bên cho gia nô, trong chớp mắt đã bắt lấy cổ tay của Hà thị, ôm La Khả Tiệp vào lòng.
“Nhạc mẫu đừng tức giận. Khả Tiệp có bệnh trong người ai ai cũng biết, người chớ có động tay động chân lung tung.”
Mộ Viễn Kỳ vặn cổ tay Hà thị khiến bà ta ăn đau rụt lại, cổ tay hằn nhiều vòng vừa đỏ vừa tím. Bà tức giận ngẩng mặt lên lại bị ánh mắt rét lạnh của Mộ Viễn Kỳ dọa sợ. Bà ta chớp mắt vài cái thì thấy chàng dịu dàng sửa sang trang dung cho La Khả Tiệp, nào có dáng vẻ đáng sợ vừa rồi.
Bà ta thầm nhủ bản thân nhìn nhầm, cả nhị đệ muội và Kê nhi cũng nói Mộ Viễn Kỳ là người ôn hoà xuất sắc nhất trong ba vị phu quân của La Khả Tiệp, làm sao lại có vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống người khác như vậy?
Hà thị nghĩ quanh quẩn một lúc liền chạy đến bên cạnh La Thuỳ Khê một thân ướt sũng được gia nô kéo lên bờ. Bà ta quỳ sụp xuống, uất hận kêu lên:
“Nữ nhi của ta, con có sao không? Nói cho mẫu thân nghe, nếu con có chuyện gì mẫu thân nhất định không tha cho nàng!”
La Thuỳ Khê ho khụ khụ vài tiếng, yếu ớt tựa vào vai Hà thị không nói nên lời. La Hoằng từ bên trong được gia nô đỡ ra liền nghe thấy Hà thị quát lên một câu như vậy, ông giận đỏ mặt, cao giọng trách:
“Không tha cho ai? Khả Tiệp đã làm sai chuyện gì? Ngươi nghĩ ngươi có quyền không tha cho nàng sao?”
Hà thị bị mắng chửi suốt một buổi đã sớm không nhịn được, siết chặt La Thuỳ Khê trong vòng tay, trợn mắt phản bác:
“Công công không thể thiên vị như vậy, A Khả là tôn nữ của người sao người chỉ chăm chăm bảo vệ nghiệt chủng kia chứ?”
“Câm miệng!” La Hoằng tát một cái vào mặt Hà thị, nghiến răng trách mắng “Khả Tiệp cũng là nữ nhi do ngươi sinh ra, ngươi càng ngày càng hồ đồ rồi! Từ nay về sau cấm cửa trong biệt viện một tháng, ở trong đó mà sám hối về hành động của mình đi!”
“Lão gia!” Từ thị giật thót mình, nhẹ giọng chen ngang.
“Bà cũng câm miệng cho ta! Chẳng phải ta bảo ngoài việc mời phu tử tới dạy văn còn phải để cho bọn trẻ học bơi, học cưỡi ngựa, học võ công, bất kể nam nữ hay sao? Bây giờ vì cớ gì Thuỳ Khê vẫn không biết bơi, Bửu Diệp cũng chẳng thạo võ? Bà còn để ta ở trong mắt không? Còn để mộ phần tổ tiên đời đời làm võ tướng ở trong lòng không?”
“Lão gia, ta quản trăm công ngàn việc trong phủ, làm sao có thể coi chừng hết bọn trẻ. Bao nhiêu năm qua ta gồng mình lo hết mọi chuyện, ông không một tiếng cảm thông còn trách mắng ta?” Từ thị bị mắng tới xấu mặt, rút khăn tay ra chấm nước mắt tố khổ.
“Hừ, vậy thì từ nay cứ để lão già này quản phủ, ta quản không được thì nhị tức nhi, tam tức nhi giúp ta. Để ta xem đích thân lão già này quản xuyến thì cái phủ này còn có thể loạn lên được không? Bà trở về từ đường sám hối với tổ tông cho ta! Còn Hoa Thiên, làm đại tỷ lại hà hiếp muội muội, nhưng ngươi bây giờ đã là phu nhân của người ta, ta không thể quản ngươi. Chờ ngươi trở về Triệu gia ta sẽ gửi thư cho Triệu lão phu nhân, bảo bà ấy cứ thẳng tay răng dạy ngươi thế nào thì tuỳ bà ấy. Thuỳ Khê tỉnh dậy rồi thì cấm túc trong phòng một tháng. Mọi chuyện kết thúc ở đây đi”
La Hoằng nghiến răng quát một tràng rồi phất tay áo lờ đi Từ thị.
Nhị thiếu phu nhân Chu thị và tam thiếu phu nhân Dung thị nghe đến việc được chia sẻ quyền quản phủ thì mở cờ trong bụng, cả ý định đứng ra xin tha cho La Hoa Thiên và La Thuỳ Khê cũng nuốt xuống.
La Hoằng quay sang Mộ Viễn Kỳ, ôn tồn nói:
“Ngươi mang Khả Tiệp hồi phủ đi, nhớ chăm sóc nó cẩn thận.”
“Tôn tế đã biết. Thỉnh tổ phụ giữ gìn sức khoẻ, tôn tế cùng phu nhân cáo từ trước.” Mộ Viễn Kỳ một tay ôm La Khả Tiệp mê man trong lòng, lễ phép cúi đầu.
La Hoằng gật gật đầu, gọi người phụ giúp Mộ Viễn Kỳ đỡ Cẩm Giai Hạo và An Hành ra cửa. Hôm nay quả nhiên là uống đến mê man, bất tỉnh.
Đại thọ nháo thành chuyện lớn như vậy ai cũng không còn khẩu vị, lần lượt kéo nhau từ giã rồi ra về.
Mộ Viễn Kỳ ôm La Khả Tiệp ngồi chung một xe ngựa. Hai con ma men kia ngồi một xe.
Về đến Hộ quốc phủ có gia nhân ra hộ tống hai vị say khướt kia về phòng, còn Mộ Viễn Kỳ đích thân ôm La Khả Tiệp đến Tịch Hiên.
Trên con đường đêm gió lạnh và im ắng đến tẻ nhạt, La Khả Tiệp bước đi xiêu quẹo, tựa cổ lên vai Mộ Viễn Kỳ, hơi thở ấm nóng phả ra:
“Viễn Kỳ a~ Viễn Kỳ~”
“Vi phu ở đây.” Chàng dịu giọng đáp.
“Chúng ta chơi trò chơi có được không?” Nàng mè nheo như một con mèo nhỏ, giương móng vuốt nắm lấy vạt y phục của chàng, bàn tay không yên vị sờ loạn.
“Được.”
“Chàng là ai?” Nàng hỏi.
“Mộ Viễn Kỳ.” Chàng lập tức đáp, không cần nghĩ suy.
“Sai rồi.” La Khả Tiệp cười khúc khích “Sai rồi phải chịu phạt nha.”
Dứt lời nàng vòng tay qua gáy Mộ Viễn Kỳ, kiễng chân đặt môi lên môi chàng. Nàng hôn thô bạo, dồn dập, không có ôn nhu nhẹ nhàng như thường ngày. Nụ hôn như muốn khảm chàng vào trong xác thịt, nụ hôn như muốn truyền hết toàn bộ đau khổ suốt hai mươi năm chỉ biết ngắm nhìn của nàng.
Bàn tay nàng chạy loạn luồng vào y phục Mộ Viễn Kỳ. Bạch y bị kéo xuống, để lộ ra xương quai xanh nhô ra. La Khả Tiệp cúi đầu hôn lên yết hầu chàng, sau đó dời xuống xương quai xanh, vừa hôn vừa lẩm nhẩm:
“Cho ta, Viễn Kỳ. Chàng thua rồi.”
Mộ Viễn Kỳ thở gấp chặn tay La Khả Tiệp lại, một tay ôm lấy gương mặt nàng, mờ mịt nói:
“Dừng lại Khả Tiệp!”
“Vì sao? Không phải chàng yêu ta sao?”
Nàng nhíu mày, giọng nói run rẩy dường như đã bị tổn thương nặng nề. Nàng hé môi cắn một cái lên xương quai xanh của chàng.
Mộ Viễn Kỳ đè nén tiếng thở gấp, kiềm chế dục vọng chạy khắp người, dùng hai tay tóm lấy gương mặt La Khả Tiệp, vô cùng bất đắc dĩ nói:
“Nếu nàng tiếp tục thế này ta sẽ rất đau lòng.”
Phải. Chàng sẵn sàng cho nàng, chàng luôn khao khát nàng, ham muốn nàng, nhưng lại không mong cho nàng tất cả khi nàng trong tình trạng thật giả bất minh thế này.
Chàng muốn nàng tỉnh táo, tự nguyện. Không phải chút dục vòng trong cơn mê thế này.
La Khả Tiệp bị chàng ngăn cản liền tức giận đẩy chàng ra xa:
“Đừng nói dối nữa. Ai lại cần một kẻ như ta? Nhất là chàng. Thiếu niên tuấn mỹ, điềm đạm ôn nhu, là giấc mộng của mọi nữ tử. Nhưng chàng là ai? Ta cũng không biết.”
La Khả Tiệp cố gắng giữ vững bước chân loạng choạng, ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào chàng. Gò má nàng đỏ ửng, đôi mắt long lanh ngấn lệ quang dưới đêm trăng mờ:
“Kể cả khi ta chết đi, linh hồn lang thang khắp trần thế cũng chỉ có thể đứng đó nhìn chàng, vĩnh viễn không biết chàng là ai? Chàng từ đâu tới? Vì sao lại yêu một kẻ như ta? Chàng thật sự yêu ta sao?”
La Khả Tiệp ôm mặt, không ngừng thều thào. Cả người nàng nóng lạnh bất thường, cảm giác trống trải, lo sợ, chính là lo sợ trầm luân quá sâu, rồi lại lo sợ mất đi.
Mộ Viễn Kỳ nhìn thân mình mảnh mai của nàng liêu xiêu như nhành liễu trước gió, tim chàng bỗng thắt lại. Trong trí nhớ của chàng La tướng quân La Khả Tiệp luôn luôn uy vũ, vững như tùng bách, khí khái xuất trần, kiên cường mạnh mẽ, chỉ duy nhất ánh mắt luôn nồng đượm ưu tư cùng không cam lòng. Lần đầu tiên chàng thấy nàng mềm yếu, lúc này chàng mới biết hoá ra nỗi đau trí mạng của bản thân chính là nhìn thấy nàng mềm yếu, nhìn thấy nàng đau lòng, nhìn thấy nàng thống khổ.
Nơi ngực trái cứ nhói lên từng hồi.
Chàng bước đến gần La Khả Tiệp, ngón tay thon dài lại bị hơi lạnh quấn quanh lướt trên gương mặt nàng. La Khả Tiệp vô thức né tránh. Chàng bước lên một bước, dịu giọng nói:
“Khả Tiệp, nói cho ta biết ta là ai?”
La Khả Tiệp ngẩng mặt lên chống lại cái nhìn của chàng. Nàng mím môi, nặng nề lắc đầu:
“Ta không biết.”
“Nàng sai rồi.” Mộ Viễn Kỳ cong môi cười, áp sát lại gần La Khả Tiệp “Sai rồi phải chịu phạt.”
Dứt lời chàng vươn tay đẩy nàng một cái. La Khả Tiệp nghiêng ngã té ngửa ra phía sau.
Chỉ nghe bùm một tiếng, nàng rơi xuống hồ nuôi cá trong hậu viện. Nàng quẫy đạp tay chân, trồi lên mặt nước. Đêm đen, sâu lắng, thầm lặng. Nước trong hồ lạnh đến thấu xương. Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có chút âm thanh của gió và màng đêm cô tịch.
Nước hồ vô cùng nông, vừa cao đến thắt lưng La Khả Tiệp. Y phục ướt sũng bó sát vào thân thể. Nàng đã tỉnh táo hơn phân nửa, ngẩng mặt nhìn bóng dáng bạch y như tỏa ra hào quang dưới ánh trăng.
Chỉ thấy gương mặt ôn nhu đó cong lên nụ cười khó hiểu, lời nói cuốn vào cơn gió đêm mang theo chút cảm giác kì lạ:
“Ta là phu quân của nàng.”