Đọc truyện Sùng Quan Bắc – Chương 2: Đại gả (gả thay)
Edit: Ney
Đêm hè trên thảo nguyên chẳng hề oi bức, gió lạnh nhè nhẹ đem theo tiếng côn trùng rả rích thổi vào lều chủ. Tiêu Nhiên lún sâu trong thảm da thú, lông thú phương Bắc khác với gấm vóc thêu thùa Tô châu[0] Nam Triều, tuy không có tay nghề tinh xảo nhưng lại vô cùng mềm mại thoải mái. Tiêu Nhiên bị Hưu Qua áp dưới cơ thể, nhất thời không thể nói rõ là không thể dậy nổi hay là do không muốn giãy giụa.
[0] Nguyên văn: 锦缎苏绣, Hán Việt: cẩm đoạn tô tú, cẩm đoạn tức gấm vóc, tô tú tức đồ thêu ở Tô châu, các mặt hàng thêu ở Tô Châu nổi tiếng đẹp, chất lượng.
Ký ức mơ hồ chỉ có thể gắng phác họa ra một cái đường viền, Tiêu Nhiên nâng cổ tay thon gầy lên, vạt áo cưới nữ giới đỏ rực bị Hưu Qua lấy răng nanh kéo mở. Tiêu Nhiên đã rút xương cốt lại để ngụy trang giống vóc dáng Lăng Y, giờ tất cả xương khớp trên cơ thể đều không thể nào phát lực một cách bình thường được. Y nghiễm nhiên trở trành cá nằm trên thớt mặc người bắt nạt.
Trong một thoáng hoảng hốt, Hưu Qua đã ghìm hông Tiêu Nhiên cúi đầu xuống phủ lên đôi môi y, vào khoảnh khắc răng môi gắn bó ấy Hưu Qua cũng không hề ép buộc y mảy may nào. Tiêu Nhiên chợt nhớ về thuở thiếu thời, trong biệt viện hẻo lánh của hành cung hoàng thất, y thả chiếc lá đã bị thổi nhăn rớt xuống, có một cậu nhóc tóc nâu xoăn mặc trường bào đính cổ lông nhón chân lên hôn hai gò má y.
Tiêu Nhiên gầy nhưng không yếu, khung xương của y nhỏ hơn so với đàn ông bình thường, đường nét cơ bắp phần hông bụng tuy không rõ ràng, nhưng chắc chắn không phải là không có. Áo cưới biến thành lụa đỏ ngổn ngang tản sang hai bên, vết thú cào khép lại chưa lâu vẫn hiện rõ, Hưu Qua lấy lòng bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn, ngón tay ấm áp đi đến đâu liền khiến cho người nằm dưới thân run rẩy luống cuống, hoang mang đến đó.
Trọn mười năm bọn họ chưa gặp nhau, thời gian dù có đằng đẵng là vậy cũng không cách nào thay đổi một số thứ. Tiêu Nhiên khép hờ đôi mắt, đồng tử đen nhạt chứa vài phần mơ màng. Y vươn tay ra níu cổ người nọ, cơ bắp màu mật của hắn thuôn xuôi đẹp đẽ, đó là cái xốc vác mà rong ruổi đồng hoang hàng năm trời mới có thể rèn luyện ra được.
Tiêu Nhiên phản kháng theo bản năng, giống như thuở đầu bị Lăng Duệ đưa đến bên gối vậy. Y xuất thân nghiệp võ, thứ luyện nhiều nhất chính là làm sao giết chết người trước mặt, y bóp chặt cổ Hưu Qua toan vặn người trên cơ thể mình sang một bên, nhưng khớp xương không thể tự do dùng sức phát ra tiếng vang nho nhỏ. Hưu Qua cũng không tránh mà trực tiếp cạy mở răng y, đầu lưỡi triền miên xông xáo khắp chốn, thành thạo đến mức khác biệt hoàn toàn cái hôn ngây ngô năm đó, như đã tập trước trong lòng vô số lần vậy.
Ngoài lều, có thể nghe thấy tiếng ồn trong tiệc thành hôn, chu thoa trâm vàng ném bừa xuống đất, áo cưới đỏ rực hoa lệ cũng tán loạn rơi vãi như vậy. Mái tóc đen nhánh của Tiêu Nhiên rối tung, áo lót trong bộ phượng bào dù vẫn còn mắc ở khuỷu tay, chỉ là chẳng còn tác dụng che chắn gì nữa.
Y nằm trên thảm lông thú, hai cánh tay gầy gò gánh phần lớn trọng lượng. Hưu Qua hôn lên sườn cổ y nín nhịn ham muốn dò ngón tay mở rộng, mỡ cao tan thành chất lỏng trong suốt thấm ướt huyệt hẹp, thịt mềm màu đỏ hồng hiển nhiên cho thấy nó đã bị người điều giáo kỹ càng, làm nó nếu có dị vật xâm nhập sẽ theo đó mà nuốt lấy, xoắn chặt.
Trán Tiêu Nhiên rướm lớp mồ hôi mỏng, khuôn mặt đã nhuộm chút sắc đỏ động lòng người. Chuyện chăn gối là do quản sự trong phủ Cảnh vương sai người tới dạy y, Lăng Duệ là Tam hoàng tử tôn quý đất Nam Triều, bất cứ chuyện gì cũng cần người bên cạnh vì đó mà chuẩn bị kỹ lưỡng. Có điều lâu rồi y không làm với Lăng Duệ, cảm giác lâu ngày không gặp khiến y run eo, khụy tay phải xuống, chủ động nâng cánh mông chắc mẩy vểnh cong lên. Vách ruột ngậm lấy đốt ngón tay co vào hé ra mấy lần, mỡ cao đã tan ra uốn lượn giữa hai chân, để lại một vệt nước mảnh nhỏ.
Y ít nhất cũng phải phối hợp diễn xong trò hề này. Hưu Qua đã biết hành tung của Lăng Y và vị tiểu quận vương kia, mặc dù Bắc Nguyên không giàu có hưng thịnh như Nam Triều, nhưng để đối phó với một quốc gia nhỏ như Tây Di thì dư sức. Huống hồ nếu việc Lăng Y kháng chỉ đào hôn bị vạch trần, thì dù không bị người của Hưu Qua đuổi đến, Lăng Duệ cũng sẽ đích thân sai người tới lấy mạng nàng.
“Thả lỏng, em nghe tôi, thả lỏng một chút.”
Răng nanh khảm sâu vào bả vai gầy gò tái nhợt của người dưới thân, tư thế đó đủ để Hưu Qua trông thấy toàn bộ mỗi tấc lưng Tiêu Nhiên. Không khác hắn đoán chút nào, vết thương cũ mới loang lổ ngang dọc chồng chéo, hình dáng miệng vết thương hoàn toàn bất đồng. Vết đao thương ám khí thì còn đỡ, nhưng mấy vết roi nhạt màu khép lại từ lâu thì quả thật quá gai mắt.
Trên người Tiêu Nhiên có đến mấy chục vết sẹo, duy chỉ có vết roi nhỏ dài là ở trên lưng. Hưu Qua lấy một tay giam chặt thắt lưng Tiêu Nhiên, tính khí cọ xát miệng huyệt đã khá mềm mượt song không có tùy tiện đi vào. Hắn dùng môi đếm vết sẹo trên người Tiêu Nhiên, từng cái hôn là từng lần đầu lưỡi phác họa lại vết thương.
Hai mươi ba vết sẹo cắt lìa da thịt vốn láng mịn bóng mượt, hắn dừng lại ở vết roi dài nhất. Đầu nấm đẩy mở miệng huyệt ấm áp xông vào nơi sâu thẳm, sự xâm lược kịch liệt khiến thanh niên dưới thân hắn run rẩy một hồi. Lòng hắn biết rõ mình không nên như vậy, nhưng cánh tay ghìm bên hông Tiêu Nhiên đã chặt lại thêm chặt, đao thịt to lớn mạnh bạo ngang ngược xông vào sâu trong lối nhỏ, vẫn cứ hung mãnh đóng chặt Tiêu Nhiên dưới thân.
“Tiêu Nhiên, em ở lại nơi này đi, tôi cam đoan với em, đây sẽ là lần cuối cùng em cảm thấy đau đớn!”
Lời hứa rẻ mạt nhất thế gian chính là câu ái ân trên giường, Tiêu Nhiên không tin lời người sau lưng, lại càng không tin sự rung động và nghẹn ngào không thể che đậy trong đó. Song y nào có lựa chọn nào tốt hơn. Đau đớn khi đao thịt đâm vào huyệt động không rõ lắm, dù sao cũng là nơi từng chịu điều giáo nhiều, thịt mềm thuần phục bọc lấy đầu nấm nóng bỏng, mặc cho nó đâm đụng vào sâu bên trong.
Tiêu Nhiên cắn chặt răng khụy bả vai căng cứng xuống, cảm giác thân thể bị bổ ra xâm nhập còn khoa trương hơn bao giờ hết. Hưu Qua là kẻ cưỡi ngựa bắn cung thiện nghệ, sức ở eo hơn xa người thường, huống chi tổ tiên người Bắc Nguyên sống du mục nên thân hình cao lớn hơn nhiều so với người phía Nam, đương nhiên cái đó của nam giới lại càng khỏi phải bàn. Y bị người đàn ông lớn gần gấp đôi khóa chặt dưới thân, thứ đồ ít ra cũng dài hơn một đoạn so với Lăng Duệ ngay lúc đầu xông vào huyệt động đã cực kỳ hung bạo tấn công tuyến thể y.
Xương cụt trong chốc lát như bị đụng vụn đến nơi, tê dại căng đau theo thần kinh xông lên não, xương ngón tay Tiêu Nhiên trắng bệch, ngón tay có thể cầm kiếm giết người hiếm khi nào ê chề đến mức độ này. Đao thịt trong thân thể đâm thẳng đến một chiều sâu khiến người ta đau đớn. Hưu Qua kéo hông khiến mông y vểnh về phía sau, phần gốc đao thịt thô nhất cũng không nhân nhượng đâm căng mỗi nếp nhăn ở miệng huyệt.
Cái khó chịu ở nơi họ kết nối vẫn có thể miễn cưỡng trong mức chịu đựng, Tiêu Nhiên là kẻ luyện võ, không tính là người yếu ớt, chỉ là khớp xương chưa giãn ra không kham nổi sự đâm thúc bậc này. Đau đớn bén nhọn len lỏi ra khỏi khe xương lớn đến nỗi lấn át cảm giác không thoải mái ở hậu huyệt. Tiêu Nhiên lảo đảo muốn chống người lên kiếm một tư thế không quá khó chịu, tiếng thở dốc khản đặc đứt quãng rỉ ra từ khe răng, mồ hôi lạnh sau cổ và trên thái dương y dưới ánh nến đỏ mà gai mắt dị thường.
Hưu Qua nhốt giữ eo y, hết sức tự nhiên đâm thẳng lên trước một cái, đao thịt to dài tạo ra tiếng nước vang rõ mồn một. Vòng eo người đàn ông Bắc Nguyên khỏe khoắn cường tráng ấy đập mạnh lên cặp mông căng chặt tròn vểnh, vốn chỉ là động tác bình thường nhất trong khi mây mưa, nhưng Tiêu Nhiên lại gần như sụp đổ ngã phục xuống nức nở thành tiếng.
Lục phủ ngũ tạng cùng xương đùi eo lưng đều phải chịu những lần nhấp hung hãn, trước mắt Tiêu Nhiên giăng kín những đường nét sặc sỡ, đau đớn kịch liệt của gân cốt rời xa khỏi nhiệt triều của cuộc mây mưa, y toát đầy mồ hôi lạnh nằm co quắp giữa giường, tính khí ỉu xìu chưa từng cứng lên dán giữa hai chân, bắp đùi đang co giật bị tay Hưu Qua xoa khẽ, nhiệt độ lòng bàn tay hắn khiến Tiêu Nhiên liên tục co quắp.
Đồ vật như của loài thú lui ra khỏi hậu huyệt y, gân xanh gồ lên cạ vào vách đang khiến tinh thần tan rã, đem đến cho Tiêu Nhiên một cảm giác kích thích khó bề hình dung là khoái cảm hay đau đớn. Mỡ cao và dịch ruột tự tiết ra lẫn thành một vũng nhỏ. Lúc Tiêu Nhiên bị lật người qua gần như đã không còn khống chế nổi chân mình, nếu không phải Hưu Qua lại gần hôn khóe mắt y, thì y cũng không hề biết mình đã mất mặt hết sức chảy cả nước mắt như vậy.
“Đau đến như thế… Gã Vương gia bao cỏ[1.1] kia chỉ có hai tấc à?”[1.2]
[1.1] Bao cỏ: ý chỉ người bất tài, vô dụng.
[1.2] Một tấc bằng khoảng 3,33 cm =:)))))))))))))))))))))
Đôi mắt màu nâu của người đàn ông Bắc nguyên thoáng hiện vẻ bó tay và quẫn bách. Tiêu Nhiên nhắm hờ mắt định bụng giải thích mấy câu, nhưng y nghĩ lại Lăng Duệ với y đã là người dưng, từ lúc rời khỏi đô thành y đã quyết chí làm cho thế gian này không còn Tiêu Thập Tứ đứng bên cạnh Cảnh vương nữa. Thế nên y mặc kệ người trước mắt tùy ý xuyên tạc hiểu lầm tên chủ cũ bạc tình bạc nghĩa đó.
Tiêu Nhiên không phủ nhận cũng không gật đầu, y vận chút nội lực ít ỏi khôi phục khớp xương về vị trí, rút xương cốt lại lâu muốn khôi phục tứ chi như lúc ban đầu thì cần phải một hai giờ mới hòa hoãn lại. Hưu Qua thông hiểu võ học, thấy y như vậy liền hiểu vài phần, nhưng chung quy vẫn không hiểu tại sao hắn cứ ngầm khẳng định hoàng đế Nam Triều là một tên ngắn nhỏ liệt dương.
Hắn hôn mồ hôi lạnh và cả nước mắt Tiêu Nhiên, nụ hôn hạ xuống má dịu dàng mà triền miên, làn da mật ong do quanh năm phóng ngựa bên ngoài tạo thành bất giác phủ một tầng mồ hôi nóng. Hắn với đầu gối tái nhợt của Tiêu Nhiên rồi vòng qua hông mình, lần thứ hai xâm lược đã ôn nhu hơn lần đầu tiên.
Đao thịt dán vào vách trong đã hóa mềm tiến sâu từng chút một, sau khi đau đớn mất đi, thay vào đó là cảm giác căng phồng khó nói. Gân xanh trên dương v*t của Hưu Qua gồ rõ, hình dạng kích thước đều là “hàng xịn”. Tiêu Nhiên dớm nước mắt, hai chân vô lực run rẩy, trong lúc thất thần chỉ cảm thấy chẳng thà hắn làm thô bạo chút còn hơn.