Đọc truyện Sùng Quan Bắc – Chương 17: Màn trời chiếu đất
Edit: Ney
Từ quăng mũ cởi giáp đến quân lính tan rã thường cũng chỉ cần một khoảnh khắc. Tiêu Nhiên nằm ngửa trên nền gạch mộc mạc xưa cũ nơi tha hương đất khách, lớp áo lót ngắn bên trong bằng nhung mỏng chẳng thể chặn lại cái cứng cùng cái lạnh của mặt đất. Tầm mắt y ánh lên trời xanh trải dài, núi tuyết trắng ngần, và khuôn mặt cương nghị khôi ngô lại đẫm màu dục vọng của người đàn ông.
Song đao bị Hưu Qua ung dung lấy đi đặt sang một bên, tất cả thần kinh cùng các cơ quan đều vẫn còn đang gào thét chiến ý sôi sục không dứt. Thứ dục vọng không thể trêu vào trước khoảnh khắc hai người ôm nhau ngay lập tức vỡ đê trào ra. Tiêu Nhiên bị thiêu đến khóe mắt ửng hồng, bàn tay đã nắm đao của Hưu Qua bỏng rẫy như sắt, vừa thoăn thoắt lại mang sức, mạnh mẽ thò vào lưng quần y.
Thứ đang bán cương bị những vết chai sần do cầm đao bao vây toàn bộ, linh khẩu mẫn cảm cùng lúc nếm trải cái xót và cái ngứa. Tiêu Nhiên xõa mái tóc dài, vòng eo cong lên, dù biết rằng Hưu Qua giờ đây đè mình ra lên cơn, song y cũng không thốt nổi đến nửa câu chối từ.
Mà y đích xác cũng có phản ứng thật, trong lúc đấu đao cùng Hưu Qua, y liền đáng xấu hổ mà cương, gân cốt thỏa thích đầm đìa, kinh lạc thư thái nở ra, sự phóng túng ngổ ngược nhất trong máu xương trút ra toàn bộ. Từ kỳ phùng địch thủ đến toàn bộ bản lĩnh, Tiêu Nhiên đón nhận thậm chí là thích loại cảm giác bị cường giả dùng vũ lực chinh phục này, mà trên thế gian này cũng chỉ có Hưu Qua mới có thể làm y thua tâm phục khẩu phục đến vậy!
Quá nhiều tình cảm khó nói thành lời cùng tình dục đan dệt vào một nơi, đàn ông vĩnh viễn là động vật bị bản tính chi phối, Tiêu Nhiên ngưỡng cổ nghiêng đi khẽ thở thành tiếng, rõ ràng phần ót đã cụng xuống mặt gạch lạnh buốt, nhưng y lại không mảy may phát giác.
Nỗi e thẹn sót lại thôi thúc y túm giữ lấy cổ tay Hưu Qua, nhưng chính dương căn của y còn tại trong lòng bàn tay hắn, cho nên loại hành động này hiển nhiên sẽ chẳng đem lại hiệu quả gì.
Quy đầu bị hổ khẩu ma sát càng mạnh hơn, khoái cảm xen lẫn chút đau đớn đương nhiên là sung sướng đến tận xương tủy. Trước mắt Tiêu Nhiên phút chốc màu sắc sặc sỡ loang lổ, một sợi nắng xuyên nơi chân trời thấu qua tầng mây, vừa lúc rơi lên khóe mắt ướt hơi nước của y.
Hết thảy đều đã rối loạn triệt để, đầu y trống rỗng, lễ nghĩa liêm sỉ đều bị tình dục dồn sạch mất ráo. Tay chân y vẫn hưng phấn đến phát run, còn Hưu Quan lướt người lên che kín đôi môi y, răng môi dây dưa phát ra tiếng nước đê mê, kịch liệt hơn so với tất thảy những nụ hôn từ trước đến nay. Tiêu Nhiên không thể tránh né, đầu lưỡi ngượng ngập bị Hưu Qua mút cắn, răng nanh cắn môi đến rớm máu, rốt cuộc không còn phân biệt rõ là máu của người nào, thế nhưng một vệt nước mang tia đỏ này, cũng đủ làm đồng tử của hai người họ co rụt.
“Hưu Qua… Hưu… Qua… Ưm!!!” Cổ Tiêu Nhiên gằn lên dải gân xanh phủ lớp mồ hôi mỏng, hoàn cảnh màn trời chiếu đất đem đến cho y hưng phấn cực đại. Y khàn giọng ngắc ngứ ra tiếng, đôi mắt nguyên vốn trong suốt thậm chí là lạnh nhạt, tựa như đong đầy cảnh xuân diễm lệ xinh đẹp tháng ba đất Nam Triều.
Không có lấy mảy may phản kháng nào, tình triều mãnh liệt như lẽ đương nhiên. Y bị người đàn ông nọ kéo bỏ quần mở rộng hậu huyệt, đốt ngón tay thô ráp rắn chắc ngang ngạnh đẩy mở huyệt thịt chưa được bôi trơn. Đau đớn khi cơ thể bị xé rách không thảm thiết như đã nghĩ, thịt mềm chặt nóng dường như đã quen với sự xâm nhập của Hưu Qua. Tiêu Nhiên la khẽ kẹp chặt bắp đùi, chủ động cong hai chân run rẩy nhẹ chấm xuống nền đất cứng. Ngay cả phía sau đã cũng cùng ẩm ướt, từ khoảnh khắc Hưu Qua cúi người đè xuống, y hoàn toàn xong rồi! Ngón tay trong cơ thể lỗ mãng đảo quấy thành tiếng nước rành rọt, như đang lặp đi lặp lại lời nhắc nhở y về hiện trạng khiến người ta phải xấu hổ này. Tiêu Nhiên lúng túng vặn chặt mười ngón, đầu ngón tay trắng nhợt siết gắt cánh tay cường tráng mạnh mẽ của người đàn ông.
Y xấu hổ bối rối đến chỉ có thể thấp giọng giục đối phương nhanh chóng tiến vào làm cho xong chuyện, rồi trong nháy mắt lời nói bật thốt lên liền nghe được Hưu Qua nhỏ tiếng thở gấp mắng một tiếng Bắc Nguyên. Giả nếu như Tiêu Nhiên có học được nhiều hơn chút chút nữa, hẳn là nghe ra được ngay đang bảo y là yêu tinh hút tinh phách người ta đây mà.
Đùi y từ lâu không còn sức gì, cho dù quắp trên eo của Hưu Qua cũng không tài nào cho hắn thêm một cước lấy đó thúc giục được. Tiêu Nhiên cam chịu nhắm chặt hai mắt, đường ruột hưởng qua rất nhiều ngon ngọt đến nỗi nôn nóng cực điểm chầm chậm nuốt vào xoắn lấy ngón tay kia, dịch ruột non bởi thế thấm đến càng nhiều. Tiêu Nhiên xấu hổ nhưng lại cam tâm tình nguyện, y khom người chôn vào cần cổ Hưu Qua, hai tay run rẩy vòng chặt lấy gáy của hắn.
Mùi cơ thể Hưu Qua không nặng, có mùi mồ hôi cũng là loại xạ hương nam tính thập phần ngạo ngược. Tiêu Nhiên nghẹn ngào thở dốc thành tiếng, cảm giác bị hơi thở hắn bao bọc giống như ngay cả linh hồn cũng đều bị ăn mòn gần như sạch bách vậy. Toàn thân y co giật rúm lại trong nháy mắt, nanh sói chưa từng rời người dính ướt mồ hôi nóng của y, cộm ra dấu ấn rõ ràng trước ngực Hưu Qua.
Áo xống coi như còn mặc chỉnh tề, áo khoác mỏng có thể hiển hiện ra đường nét ưu mỹ cân xứng sau lưng y, Hưu Qua thò một bàn đi xoa, phàm là chạm tới chỗ nào cũng đều có thể cảm nhận được run rẩy ngày càng tán loạn nhộn nhạo. Tiêu Nhiên không chịu nổi hắn an ủi như vậy, cuối cùng y chỉ có thể đẩy cổ áo hắn ra dùng hết sức cắn phập một miếng.
Với Hưu Qua mà nói, Tiêu Nhiên là cơn nghiện mà hắn vĩnh viễn không thể cai dứt, thanh niên Nam Triều tuấn tú sạch sẽ, mỗi một hành động, một lời nói, một nụ cười, đều là thứ cảnh tượng dễ làm cho hắn điên đảo nhất trên thế gian này.
Đau đớn nơi xương quai xanh chính là ngọn đuốc nhen lửa cánh đồng hoang.
Hắn mặt mày hung hãn gầm nhẹ thành tiếng, ngón trỏ rút ra khỏi đường ruột bóng nhẫy ánh nước. Hắn biết rõ mở rộng vậy còn chưa đủ mà cũng không cách nào khắc chế, hắn giơ tay đè chặt bả vai Tiêu Nhiên, khiến y nằm lại về mặt đất lạnh lẽo, thứ hàng đỏ sẫm to dài gồ rõ gân xanh đã thoáng hiển lộ cái đáng sợ. Đao thịt đã cương hoàn toàn là bật từ trong đũng quần mà ra ngoài, ngay lập tức chuẩn xác quất lên bắp đùi Tiêu Nhiên.
Phần đỉnh cỡ quả trứng cứ thế đâm mở đường ruột căng mịn, tròng mắt Hưu Qua đỏ thẫm, hắn bóp eo Tiêu Nhiên cố chấp đến mức đáng sợ, lần thứ nhất thẳng lưng là đòi mạnh mẽ nghiền qua ruột thịt co giật thao tận vào điểm nhạy cảm ở nơi sâu bên trong y liền. Hắn như loài dã thú bảo vệ lãnh địa đặt Tiêu Nhiên vào trong sào huyệt của riêng mình, ăn sạch cả cặn vào bụng. Cách một bức tường chính là các thần tử và hộ vệ đã trở lại tiếp tục cương vị của mình, và gần như tất cả mọi người đều rõ ràng hắn ở đây làm cái gì.
Dục vọng chiếm hữu ác liệt nhất trong xương đạt được sự thỏa mãn to lớn hết mức, Hưu Qua cúi người hôn lên đôi mày nhíu lại vì đau đớn của Tiêu Nhiên. Hắn thực sự không khống chế được sự xốc nổi trong tâm khảm mình, vì rằng đây chính là lần đầu tiên trong chuyện làm tình, Tiêu Nhiên chủ động đón nhận thậm chí là mời mọc hắn. Hắn bức thiết như thiếu niên vừa chớm mầm tình, rồi lại hung lệ hệt như con sói đực động dục, từ đầu đến cuối đều cắn chặt yết hầu đối tượng giao phối, chỉ lo một giây sau y sẽ biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt mình.
Hưu Qua hoàn toàn không phải kiểu người dịu dàng săn sóc, hắn là đứa con cưng của trời đất sinh ra nơi trùng trùng núi đổ, là đứa con duy nhất của tiên vương Bắc Nguyên, là tiểu vương tử được nhận hết muôn vàn thương yêu, hắn muốn gì làm nấy, tùy hứng bướng bỉnh. Tiên vương vì nước bỏ lại nhân gian, tiên hậu cũng vì nhớ thương ngài mà mất, hắn gánh vác vận mệnh một quốc gia tuổi còn trẻ liền chinh chiến sát phạt, hắn là Chiến Thần dũng mãnh nhanh nhẹn nhất trên đất Bắc Nguyên, Thần Phật khó chặn, sinh vốn làm vương!
Tiêu Nhiên là người duy nhất cõi đời này có thể khiến hắn tháo sạch chiến giáp đi học dịu dàng quyến luyến. Với chuyện này, hắn cam tâm tình nguyện, song vào lúc tình dục đã dấy lên thì phần thành kính cùng quý mến này liền không nhằm nhò gì, càng yêu ghi lòng tạc dạ, lại càng muốn đem người yêu chà đạp đến huyết cốt dung nhập vào nhau.
Đao thịt đâm vào chiều sâu dường như chạm đến nội tạng, Tiêu Nhiên dám chắc mình có chảy máu, còn vết thương xé rách bị dương v*t thiêu nóng đến tê dại, thậm chí là nhột, chứ không có đớn đau nào đáng nhắc. Gân guốc lộ ra ép chặt ruột thịt, mỗi một tấc đường ruột đều bị lấp căng, thứ đó của Hưu Qua đạt đến cỡ chẳng ai bì nổi, độ to dài cương cứng đó của người đàn ông dị tộc thực đủ để ma sát đâm thọc mỗi một nơi mẫn cảm trong cơ thể y.
Sức ép lên vùng cổ đủ để chặn lại hô hấp, Tiêu Nhiên uất thẹn căng bụng dưới, không khí càng ngày càng ít khiến tầm mắt y biến thành màu đen, ánh nắng sặc sỡ loang loáng che đi tầm nhìn, nhưng dương v*t y càng ngày càng cứng. Tiêu Nhiên rỉ ra vài tiếng thút thít nhỏ, dịch lỏng vô cùng đáng thương tràn ra linh khẩu, y thừa nhận bản thân cực kỳ yêu thích loại tính giao nguyên thủy đến cực điểm như này, kịch liệt đến thô lỗ hung ác, trần trụi đến thẳng thắn chân thành, chỉ duy không có một tơ hào ý nghĩa sỉ nhục nào.
Toàn bộ mấy chục cú đánh đưa tiếp sau đó đều hướng tới nơi phía cuối đường ruột y, mặt bụng vẫn bị bọc trong quần áo bị thúc ra đường viền lờ mờ. Tiêu Nhiên mặt mày đỏ bừng, hai cái tay chẳng biết đã tuột khỏi cánh tay Hưu Qua từ lúc nào rồi cũng không trèo lại lên được. Toàn bộ phần lưng y đều theo động tác thao vào của người đàn ông nọ nhiều lần đụng xuống mặt đất cứng chặt, năm ngón tay của hắn trên xương hông y có sức không kém lực trên cần cổ, đương ở vào khoảnh khắc ý thức tan rã, y thậm chí nghĩ mình sẽ cứ vậy mà bị Hưu Qua thao chết!
Từ lâu không thể dùng thứ tình dục đơn thuần để hình dung loại cảm giác này, lồng ngực y đầy ắp bầu máu nóng, Hưu Qua, người đang ôm với y cũng có cùng nhịp tim dồn dập như nổi trống giống y, ngay cả tần suất hô hấp của bọn họ cũng dần dần hướng đến đồng nhất, đao thịt nóng bỏng cắm vào địa phận bí ẩn nhất tận trong thân thể y công thành đoạt đất. Tiêu Nhiên có một phút chốc bỗng cảm thấy coi như mình bị Hưu Qua thao chết cũng cam tâm tình nguyện, chẳng qua một cái mạng mà thôi, Hưu Qua muốn cái gì y đều tình nguyện cho hết lòng hết dạ.
“A Nhiên… Đứng lên này, em xem, chúng nó đều đứng lên.”
Giọng nói khàn khàn nhuốm đầy dục vọng miễn cưỡng kéo ý thức bên bờ thất trí của Tiêu Nhiên trở về. Hưu Qua dúi vào ngực y cách vải vóc cắn đầu v* y, hai núm nhỏ lõm xuống bờ ngực phẳng bị tình dục thôi thúc sưng lên đứng thẳng, gắng dựng lên thành một cái vòng tròn nho nhỏ mượt mà.
Người đàn ông cao to oai hùng lập tức biến thành sói con tham lam mút sữa, răng nanh hung hăng nhay cắn miếng thịt ngực có vị không tồi này. Tiêu Nhiên bị hắn bức đến chỉ có thể lắc đầu nguầy nguậy, khoái cảm nhỏ bé dày đặc lại sắc bén từ ngực vọt tới bụng dưới, vải vóc bị nước bọt thấm đẫm mang đến xúc cảm dị thường sắc tình. Y đỏ mắt rớt mất hai giọt nước mắt, cực kỳ giống con thú bị nhốt, rơi vào lưới địch mà chẳng biết giãy giụa thế nào.
Cho đến toàn bộ quầng ngực đều bị Hưu Qua miếng to gặm nham nhở hết một lượt, hồn phách y như đã cùng thứ sữa không tồn tại đồng thời thoát khỏi thể xác. Tiêu Nhiên kẹp bắp đùi co giật kịch liệt một hồi lâu, tinh dịch nồng bạch bắn tóe loang mảng trên bụng Hưu Qua, tính khí đã bắn tinh oan ức ủ rũ rủ đầu nấm, dịch tuyến tiền liệt chưa chảy hết còn đang từng giọt nối đuôi rớm ra ngoài.
Đao thịt đang gắng sức ra vào ngừng trong nháy mắt, cái đầu đầy ham muốn của Hưu Qua đột nhiên tỉnh táo chốc lát, lúc này hắn mới chần chừ nhả lỏng thứ đang ngậm trong miệng ra. Quần áo y còn lưu dấu răng hằn sâu, về phần đầu ngực đỏ ửng bên trong thì thôi càng khỏi phải nói, đôi môi hắn vụng về mấp máy đôi lần, mà trong hoàn cảnh tất cả lý trí bị nửa người dưới chiếm giữ, hắn hiển nhiên không nói ra được câu an ủi hoặc là lời giải thích nào.
“Lạnh… Hưu Qua… Lạnh… Lưng đau nữa… Hưu Qua…”
Tiêu Nhiên đôi mắt ầng ậng nước, đã không thể nói rõ được rốt cuộc có phải thuần túy chỉ là nước mắt sinh lý hay không, cơ thể y lẩy bẩy, giữa hai chân bừa bộn. Thế nhưng đôi con ngươi màu nâu thâm thúy của Hưu Qua chỉ cần nháy mắt liền đập mấy xíu tức giận vụn vặt trong thâm tâm y kia tan tành mây khói, trêu đến y nghẹn ngào hồi lâu cuối cùng lại chỉ có thể nỉ non ra một câu gần như làm nũng vậy.
Hưu Qua lần nữa che phủ đôi môi y ôm y vào lòng, bàn tay dày rộng vững vàng nâng đỡ thắt lưng của y, xúc cảm ấm áp thay thế băng lãnh làm cho toàn thân y đều mềm nhũn ra. Thời gian trơ[0] hậu cao trào làm cho mỗi một lần hậu huyệt bị đâm vào đều tiêu hồn thực cốt, tính khí bán cương chúc xuống ở đằng trước chảy d*m thủy, bọc trứng màu hồng nhạt căng tròn treo giữa hai chân, bị bộ lông thô cứng châm chích đến đỗi sảng khoái tới tận linh hồn.
[0] Thời gian trơ tức là thời kỳ sau khi bắn, cơ thể nam giới sẽ không có phản ứng gì với các kích thích gợi tình khác nữa, nôm na là thời gian phê pha sau khi bắn tụi giai đờ ra, cụ thể mời search “refractory period” cho ai thích tìm hiểu kỹ =)).
Tiêu Nhiên ngay cả cơ hội cảm thán chính mình dễ dãi đều không có, y rơi vào sương mù khép chặt hai chân, Hưu Qua nâng hông y rồi để luôn tư thế gắn kết nhau ôm y lên đặt đến cạnh tường. Chênh lệch về hình thể làm y bị người đàn ông đóng chặt ở trên tường, tính khí gần như xuyên tràng phá bụng khảm tiến mạnh mẽ vào miền đất sâu nhất. Tiêu Nhiên gần như bi thương hét thành tiếng, cơ thể thon gầy hoàn toàn bị Hưu Qua bao vay gắt gao, mũi chân căng cứng căn bản không chấm nổi xuống đất.
“A Cổ Lạp, A Cổ Lạp… Tiêu Nhiên – A Nhiên, kêu cái này cho anh nghe đi.”
Trong lúc mê man Tiêu Nhiên đã hoàn toàn đánh mất thần trí, y ngoan ngoãn học theo cách phát âm của Hưu Qua đứt quãng nói từ này. Người đàn ông dùng ngón tay cái lau đi nước mắt trên mặt y khen y nói khá lắm, mà đây cũng thực sự là một câu tiếng Bắc Nguyên tiêu chuẩn nhất mà Tiêu Nhiên học được. A Cổ Lạp nghĩa là núi non trùng điệp, là bản danh của Hưu Qua.
Thời gian trơ của Tiêu Nhiên rất dài, lúc Hưu Qua thao miệng huyệt của y đến sủi bọt mà y đều không cứng nổi thêm lần hai. Gió núi dần dần nổi lên, Hưu Qua nâng đôi chân trần của y hết đâm lại chọt lên, Tiêu Nhiên khóc không thành tiếng y vòng qua gáy hắn mà hô đi hô lại câu Bắc Nguyên này nhiều lần, người thanh niên đã bị thao đến hoàn toàn ngất ngây phảng phất xem câu nói này là nhánh cỏ cứu mạng, luôn cảm thấy chỉ cần mình đọc đúng cái từ này là có thể đạt được đối xử càng triền miên hơn liền.
Cách đứng làm cho Hưu Qua bắn đến vừa sâu lại còn chuẩn, Tiêu Nhiên run rẩy rít gào thành tiếng, tinh dịch bắn mạnh đến phần cuối đường ruột khiến y đánh mất sự tỉnh táo sau cùng. Tính khí bán cương để trên bụng của người đàn ông chảy ra một vùng dịch trong suốt, mũi chân không thể chạm đất chật vật một hồi cuộn lại đến nhức cả ngón chân. Y ngã vào bờ vai Hưu Qua ngay cả khóc cũng lặng đi, chỉ còn chút âm thanh thở dốc nho nhỏ gần như không thể nghe thấy.
Đến tận bây giờ thì đây là lần Tiêu Nhiên bị Hưu Qua “làm” đến thảm nhất, chỗ sâu trong huyệt thịt có hai vết rách. Hưu Qua hối tiếc đến xanh mặt ôm y chạy về bể tắm trong tẩm điện rửa ráy. Tinh dịch lẫn máu hồng nhạt thuận theo bắp đùi bị mài trầy da của y chảy ra phía ngoài. Tiêu Nhiên thả lỏng hết cơ thể dựa vào trong ngực hắn, hai cái chân căn bản chưa từng đứng thẳng.
Vết cắn trên ngực trái y đã biến thành màu đỏ thẫm, dấu răng kề sát đầu ngực tròn vành vạnh từng vòng một loạt. Tiêu Nhiên có nằm xuống thảm cũng không dám nghiêng người, dù đụng vào lông măng trên thảm da thú chút thôi cũng đều ngứa đến đau đớn. Hưu Qua còn cởi trần gấp đến độ bận loạn xị cả lên, ngay cả quần đều không có cơ hội kéo cho ngay ngắn, tính khí bán nhuyễn còn thò hẳn đầu ra bên ngoài, cũng may là quanh tẩm điện không có người khác.
Tiêu Nhiên chẳng qua là mỏi eo đau lưng, cơn cực khoái khô[1] mà không có bắn tinh làm tính khí của y sảng khoái đến đau nhôn nhốt. Tổn thương bên trong hậu huyệt cũng không phải chuyện gì to tát quá, trước đây rất nhiều lúc y còn thê thảm hơn thế, có điều Hưu Qua thì lại chết sống đòi bôi thuốc với y. Thứ đồ điêu khắc từ noãn ngọc không biết bới từ đâu ra, Tiêu Nhiên híp mắt tập trung hồi lâu, mà đầu óc mê man của y căn bản không nghĩ đến vật này Hưu Qua đã ẩn giấu lâu rồi, đã sớm muốn dùng trên người y.
[1] Tức là lên đỉnh mà không bắn tinh. Đây là hội chứng bệnh lý luôn ý.
Cao mềm dính đầy đỉnh ngọc thế, lúc dị vật vào cơ thể Tiêu Nhiên đương mê man nhưng vẫn phản đối quyết liệt. Một khi đã quen với món tính khí hàng thật giá thật thì cơ thể liền đặc biệt chán ghét loại đồ trước kia đã từng dùng biết bao lần này. Đối với đồ chơi tình dục, Tiêu Nhiên chỉ có tởm tận xương, y cắn chặt bờ môi dưới rỉ máu, bạnh người. Mười ngón tay run rẩy nắm chặt thảm nhung màu đen, khớp ngón tay cũng hiện trắng nhợt.
Vì vậy Hưu Qua chỉ đành phải vội vàng ngừng tay, hắn tự mình chấm cao mềm khắp tay cẩn thận từng li từng tí một thăm dò vào bên trong, Tiêu Nhiên cực kỳ buồn ngủ, chỉ dựa vào bả vai hắn ngủ yên. Hắn nín nhịn tìm tòi trong hậu huyệt bị chính mình thao mở ra hồi lâu, còn Tiêu Nhiên cho dù có máu đã bị pha loãng chảy ra từ trong lối nhỏ đỏ au, y cũng vẫn luôn gối lên bả vai hắn ngủ cực kỳ ngon lành.
Thời gian qua cơ thể Tiêu Nhiên cũng dưỡng lại được kha khá, thương tổn ở hậu huyệt thực sự không làm y khó chịu quá lâu, trái lại Hưu Qua cúp đuôi ra sức xin lỗi chịu tội trước mặt y, báo hại y cứ nhớ đi nhớ lại màn làm tình hoang đường ban mày ban mặt nọ. Vì đó Tiêu Nhiên ngại đến hận không thể may miệng hắn lại, nếu mà phải đạp thật vô người Hưu Qua thì y lại không nỡ, cho nên tự đành âm thầm xấu hổ, trong vòng một tháng liên tiếp đều không đi qua chỗ bãi đất trống ấy, lần nào cũng vòng cái đường xa tít để đi từ tẩm điện đến phòng nghị sự.
Ney: public đồ ha =)))