Đọc truyện Sủng Phu – Chương 77: Chung gối
Editor: demcodon
“Ai?! Lấy Mặc Lâm qua cửa?!” Dương đế sửng sốt một chút, dáng ngồi vốn biếng nhác lập tức chỉnh ngay ngắn. Sau đó nhìn dao động trên mặt Hoắc An Lăng và Thẩm vương gia một chút, sau một hồi không nói lời nào. Cuối cùng mới không cam lòng nói: “Hai người đều là nam nhân, vì sao không thể là Mặc Lâm lấy khanh?”
Làm huynh trưởng tự nhiên là hy vọng đệ đệ của mình “chiếm tiện nghi”. Mặc dù Dương đế biết rõ đệ đệ mình tuyệt đối không có thực lực có thể áp đảo Hoắc An Lăng.
Thẩm vương gia nghe được hoàng huynh mình nói như vậy mặt đều đỏ lên: “Như vậy không tốt sao… A Lăng cũng là nam nhân mà, hơn nữa hắn lại lập đại công như vậy…”
Kỳ thật nhiều năm trôi qua như vậy Thẩm vương gia sớm đã buông tha phản công, cũng buông tha cho cái gọi là “chủ nghĩ các ông” —— ưm hừ, dù sao A Lăng hầu hạ y cũng rất thoải mái, y mới không cần phí nhiều sức lực mà đi làm những chuyện này đâu.
Hoắc An Lăng nhéo nhéo tay của y trịnh trọng nói: “Nếu cần thiết phải nói như vậy ta nguyện ý.” Là gả hay lấy đều không sao cả, chỉ cần có thể ở bên A Thập những chuyện khác với hắn đều không quan trọng. Hơn nữa, chỉ cần cam đoan địa vị trên giường sừng sững không ngã thì những danh phận gì không quan hệ nhiều lắm —— mặc dù ở dưới Hoắc An Lăng nhìn thấy Đại tướng quân phu nhân và Thẩm vương phi này hai cái rõ ràng người phía trước muốn cho hắn dễ nghe một chút.
Dương đế thấy Hoắc An Lăng rõ ràng không chút do dự gật đầu tiểu nhân trong lòng sờ sờ cằm —— Tễ nhi nói quả nhiên đúng vậy, Hoắc ái khanh quả nhiên đối với Mặc Lâm nhà y là mối tình thắm thiết! Một người nam nhân lãnh khốc mạnh mẽ vậy mà nguyện ý vì Mặc Lâm nhà y làm đến nước này thật sự là quá làm cho y cảm động!
Khụ, y kiên quyết không thừa nhận chờ sau khi hai người bọn họ thành thân đã không cần lo lắng người mình thích luôn bị “thảo luận quân lương”, “thảo luận thu thuế”, “thảo luận XX” linh tinh chuyện “câu” đi. Cho nên nói, nếu như không phải không phù hợp với bản tính Dương đế thì y quả thật muốn vui mừng mà rơi lệ.
Hoắc An Lăng trả lời làm cho Thẩm vương gia hơi mờ mịt, y cầm tay Hoắc An Lăng hỏi hắn: “A Lăng, huynh nói chính là sự thật?”
Hoắc An Lăng dịu dàng nói: “Ta nghe lời chàng, chàng quyết định như thế nào ta đều không có ý kiến.”
Thẩm vương gia đầu tiên là đôi mắt sáng ngời, sau đó không biết nghĩ tới điều gì khóe miệng lộ ra một nụ cười tươi: “Không được, ta vẫn là làm Tướng quân phu nhân đi, trở thành Thẩm vương gia nhiều năm như vậy thay đổi thân phận cũng tốt.”
Dương đế yên lặng một chút lại liếc nhìn Hoắc An Lăng dường như đã nghe ra ý trong lời nói của Thẩm vương gia, sau một hồi y mới nói: “Một khi đã như vậy, như vậy chờ cho đại quân trở về ta lập tức tứ hôn cho hai người.”
* * *
Buổi tối một ngày trước khi đại quân nước Cảnh về kinh, Hoắc An Lăng không thể không từ kinh thành lui về quân doanh đại quân đóng quân ở ngoài thành đang nhìn chằm chằm trong bốn tia mắt của Mặc Thủ và Sư Khanh trong ánh mắt “ngươi vô tình vô nghĩa vô cớ gây chuyện sự”, trên mặt hờ hững kỳ thật trong lòng mồ hôi chảy ròng ròng mà đổi chiến bào chủ soái —— nếu đã oán niệm với mình như vậy, vậy mình dứt khoát sau lần này từ quan quy ẩn thôi.
Mặc dù ý nghĩ này chỉ là chợt lóe thoáng qua rất nhanh đã bị Hoắc An Lăng đè ép xuống, nhưng cũng để lại dấu vết ở trong lòng Hoắc An Lăng.
Ngày hôm sau, Hoắc An Lăng cưỡi con ngựa cao to đi đằng trước quân đội, hai bên đường đi đều là mọi người đến chào đón. Mặc dù bọn họ đều là dân chúng bình thường nhưng mà cũng không ngại bọn họ hoan hô vì quốc gia cường thịnh. Đặc biệt là nhìn thấy thanh danh lan xa, từ “Sát thần” chuyển biến thành “Chiến thần” Hoắc đại tướng quân, không chỉ có là thiếu niên thiếu nữ còn trẻ hoài xuân, chính là các bác gái đại thẩm đã thành thân cũng nhịn không được đỏ mặt, hai mắt sáng lấp lánh nhìn nam nhân cao lớn lạnh lùng kia hoan hô.
“Hừ, đểu.” Bên đường trên cửa sổ nhã gia một tửu lầu truyền đến giọng người nào đó hâm mộ ghen ghét oán hận.
“Phụ vương, cái gì là “đểu” vậy?” Bánh bao nhỏ Kiều Niên đang dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Hoắc An Lăng, cũng theo đám người đang hoan hô quay đầu vẻ mặt hiếu kỳ.
Bánh bao nhỏ Đường Khê nghe được bánh bao nhỏ Kiều Niên nói chuyện dựa vào bên cạnh nhóc cũng đang ghé vào cửa sổ cũng xoay đầu lại tò mò nhìn Thẩm vương gia.
“… Thì như phụ thân con đó!” Thẩm vương gia thấy thiếu niên thiếu nữ lại có gan lớn một đường đi theo, cố ý chen đến bên cạnh Hoắc An Lăng. Nếu không phải có người nha môn ngăn cản phỏng đoán muốn chạy tới ôm lấy chân ngựa —— dáng vẻ không khỏi hơi nghiến răng nghiến lợi tức giận nói.
Bánh bao nhỏ Kiều Niên ngồi chồm hỗm ở trên ghế cao chân ngắn nhỏ giật giật, quay đầu ôm lấy bánh bao nhỏ Đường Khê non mềm lại ngon miệng —— không xong, có sát khí!
* * *
Đối với Hoắc An Lăng lần này mang theo đại quân về triều thu hoạch lớn nhất cũng không phải là loại hư danh bị phong định quốc hầu này, quan trọng nhất là hắn lập tức có thể ôm người yêu về!
Cũng không phải hắn không ôm chí lớn, mà là ở xã hội hiện đại lăn lê bò lết nhiều năm như vậy hắn sớm đã nếm thử mấy lần cuộc sống đỉnh cao và huy hoàng, bằng không hắn cũng sẽ không cuối cùng lựa chọn trở thành một gã giữ trật tự đô thị nhỏ bình bình đạm đạm vượt qua ngày tháng còn lại của mình.
Vốn dĩ hắn tòng quân kiếm vinh dự chính là vì người yêu của mình, hôm nay mục đích đã đạt được tự nhiên là vô cùng mừng rỡ. Chỉ là làm cho hắn nghẹn khuất chính là hoàng gia thành thân còn muốn phức tạp hơn lúc trước hắn và A Thập thành thân, để cho hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là tân nhân hoàng gia ở trước hôn lễ vô luận nam nữ cũng không thể gặp mặt!
Dù cho giữa nam nam chỉ có cả đêm cũng làm cho Hoắc An Lăng cảm thấy rất nghẹn khuất. Nếu như có thể hắn là hận không thể thời thời khắc khắc may cái túi ở trên ngực, sau đó mang Thẩm vương gia thu nhỏ cất vào! Nhưng mà không có biện pháp, dù sao hắn cũng muốn có điềm tốt trước. Cho nên chỉ có thể nằm một mình ở trong ở phủ mình chờ ngày mai đi đón dâu —— ai, dù sao A Thập đã “gả” cho mình, mình cũng không có ý giận dỗi lên chuyện này.
Hoắc An Lăng nằm ở trên giường, y phục cũng không cởi mà trực tiếp dùng hai tay gối lên cái ót nhìn lên màn phía trên suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.
“A Lăng mở cửa!” Thẩm vương gia nhẹ nhàng gõ cửa phòng của hắn, đại khái là sợ bị người khác phát hiện cho nên nhỏ giọng gọi hắn.
Hoắc An Lăng nghe xong như một con cá chép lộn mình từ trên giường nhảy xuống, tranh thủ thời gian ba bước cũng làm hai bước chạy đi mở cửa mang một người thân gió lạnh thả vào. Sau khi đóng cửa lại bế ngang người lên nhỏ giọng trách: “Sao mặc ít như vậy? Buổi tối sương đêm nặng, sao còn tới? Cũng không sợ đông lạnh bệnh ư?”
Thẩm vương gia cứ lấy tư thế này ôm lấy cổ của hắn cọ xát, nịnh nọt nói: “Ta nhớ huynh lắm.” Lời vừa ra khỏi miệng dường như chính y cũng cảm thấy nói quá… Cái kia cái gì, y vội vàng chôn cả người vào trong ngực Hoắc An Lăng chỉ chừa ra một chút chóp tai hồng hồng.
Hoắc An Lăng nghe được người yêu mình nói như vậy tiểu nhân trong lòng thiếu chút nữa lăn lộn ở trên mặt đất. Hắn ôm Thẩm vương gia để lên trên giường, trước lấy chăn bao lấy chỉ lộ ra chân, sau đó cởi giày ôm cả người y đều nhét vào trong chăn. Tốt xấu gì cũng là mùa thu, buổi tối vẫn là rất lạnh, đương nhiên phải bảo đảm ấm áp.
Thẩm vương gia bị Hoắc An Lăng dường như muốn bọc thành quả bóng nhỏ ở trong chăn giãy giụa một lát. Sau khi cởi áo khoát ở trên người mình ném ra lăn sang bên cạnh một vòng, lăn tiến vào trong ngực Hoắc An Lăng thỏa mãn thở dài. Sau đó cười tủm tỉm nói: “A Lăng, huynh có nhớ ta không vậy?”
Bởi vậy có thể thấy được Thẩm vương gia đã bước ra một bước dài trên con đường dụ thụ!
“Ta dĩ nhiên nhớ chàng rồi!” Hoắc An Lăng không chỉ nói như thế còn cúi đầu hôn một cái trên cánh môi hơi lạnh của Thẩm vương gia: “Bất quá chàng không sợ bị bọn người hỷ nương phát hiện hay sao?”
Bởi vậy có thể thấy được da mặt Thẩm vương gia đại khái là mượn từ chỗ Hoắc An Lăng. Dù sao da mặt Hoắc An Lăng đủ dày, thiếu mấy lớp cũng không có ảnh hưởng gì.
“Huynh yên tâm đi, sáng mai trước hừng đông ta sẽ trở về.” Thẩm vương gia từ trong chăn duỗi ra một tay ra nhéo nhéo về phía bụng Hoắc An Lăng, cười tủm tỉm nói.
Hoắc An Lăng bị đụng vào một cái như vậy thiếu chút nữa đốt lửa, hắn sờ sờ ngực mang theo thân thể hơi lạnh dở khóc dở cười: “Đừng châm lửa.”
Thẩm vương gia chớp chớp đôi mắt, một bộ dáng “ta rất vô tội” đặc biệt hồn nhiên: “Châm lửa gì?”
Nếu như lời A Thập nói Hoắc An Lăng có lẽ còn sẽ tin tưởng đối phương thật sự không biết có ý gì, nhưng mà có thêm A Thập nhớ lại và Thẩm vương gia cùng mình lăn qua giường vô số lần.
Hoắc An Lăng bắt được cái tay kia, sau đó tiến đến bên tai Vương gia nào đó hơi lạnh, bờ môi như có như không khẽ chạm vào đối phương: “Lửa · dục.”
Thân thể Thẩm vương gia run rẩy, sau đó ngoan ngoãn bất động —— một câu lên đã muốn lăn lên giường, thần mã thật sự là chịu không nổi mà! A a a nơi này có yêu nghiệt mau tới thu hắn!
Hoắc An Lăng thấy đối phương lập tức giả vờ ngoan trong lòng thầm than mình càng ngày càng thấy hắn không có biện pháp —— kỳ thật Hoắc An Lăng cho tới bây giờ không có biện pháp với đối phương, ai kêu hắn quá sủng đối phương chứ? Cho nên hắn đành phải nói: “Thời gian cũng không còn sớm, bây giờ nên đi ngủ sớm một chút, chờ đến lúc đó ta kêu chàng.”
Ai, kỳ thật lúc nghe thấy Thẩm vương gia tới thì Hoắc An Lăng vẫn là rất vui vẻ, hắn… hắn cũng rất muốn đối phương ở bên cạnh.
Thẩm vương gia nghe xong hai mắt sáng lấp lánh, sau đó rất lưu manh rất lớn mật duỗi tay để cho Hoắc An Lăng cởi y phục trên người mình chỉ còn lại có một cái áo lót. Sau đó thấy Hoắc An Lăng cũng nằm đi lên dùng cả tay chân như con bạch tuộc quấn vào trong ngực Hoắc An Lăng.
Ai, kỳ thật ngày mai phải thành thân rồi trong lòng của y cũng sẽ có chút khẩn trương nha. Mặc dù đã có một lần kinh nghiệm nhưng mà lúc đó còn không hiểu chuyện, hơn nữa là thú vị. Hiện tại sao… Thẩm vương gia sờ sờ sợi dây màu đỏ có viên mã não nhỏ trên cổ mình, lại mang tay đeo chiếc nhẫn của mình kéo tay Hoắc An Lăng —— nhìn thấy ngón tay hai người ở vị trí giống nhau có chiếc nhẫn một lớn một nhỏ kia Thẩm vương gia chỉ cảm thấy trong lòng vui sướng hài lòng, sướng đến không chịu được.
“A Lăng, huynh ngủ chưa?” Thẩm vương gia vui cười điên cuồng sung sướng một hồi cảm giác được mình dựa vào lồng ngực vững vàng phập phồng nhỏ giọng nói.
“Chưa, nhanh ngủ đi, bằng không ngày mai mắt sẽ có quầng thâm thì không xinh đẹp.” Hoắc An Lăng vỗ vỗ bả vai Thẩm vương gia, lại càng ôm người vào trong ngực mình.
“…” Cho dù không xinh đẹp huynh không muốn cũng đã muộn. Thẩm vương gia nói nhỏ trong lòng, lại cũng không có bày ra một bộ dáng “ta hiện tại vừa hưng phấn có kích thích vừa kích động lại hưng phấn cho nên ta muốn tán gẫu”, im lặng mà nhắm mắt lại ngủ —— ngày mai y nhất định phải dùng diện mạo tốt nhất thành thân với A Lăng.
Chờ đến lúc người trong ngực ngủ say Hoắc An Lăng mới hôn một cái lên trên trán đối phương —— có mộng đẹp, người yêu của ta.