Đọc truyện Sủng Phu – Chương 71: Chủ dụ
Editor: demcodon
Ngày tháng nhẹ nhàng nhàn nhã trôi qua rất nhanh, ước chừng khi tết Nguyên Tiêu qua vài ngày thì truyền về tin tức Cửu Tranh đã thu phục được Hoàng đế nước Thanh. Vì vậy Dương đế vỗ bàn định ra thời gian đại quân xuất chinh thích hợp nhất là ngay một tháng sau.
Chỉ là, mặc dù từ nước Thanh truyền đến tin tức cho thấy Cửu Tranh đã hoàn thành nhiệm vụ của hắn, nhưng mà không biết vì sao hoặc là đại khái có chút chuyện khác vướng tay chân, cho nên mãi cho đến khi Dương đế định ra ngày xuất chinh, hơn nữa dần dần tới gần ngày đại quân xuất chinh thì đối phương vẫn còn ở bên ngoài biên cảnh nước Cảnh chậm rì mà tới.
Đối với tin tức này mọi người có người ra ý tưởng. Chỉ là Hoắc An Lăng đối với Cửu Tranh hoàn toàn không có lưu ý, dù sao hắn hoàn toàn không muốn nhìn thấy tên kia. Mà Kỷ phu tử Hoắc An Lăng cũng chỉ là ngẫu nhiên lần đó gặp được y ở kinh thành, đối phương cũng chỉ là ngắn gọn nói chuyện với mình vài câu. Nếu nói như vậy, như vậy mình vẫn là vội vàng liên lạc tình cảm tốt với người yêu của mình.
Về phần không lâu trước khi từ con đường nào đó biết được chuyện bí mật giữa Kỷ phu tử và Cửu Tranh, khụ khụ, Hoắc An Lăng bày tỏ vậy thì mặc kệ chuyện của y. Trên thực tế chỉ cần Cửu Tranh không hề vọng tưởng người của hắn, như vậy để cho gã một cái mạng cũng không phải là không thể.
Mặc dù là sắp tới xuất chinh, nhưng trên thực tế thời gian giữa Hoắc An Lăng và Thẩm vương gia sống chung một chỗ ngược lại giảm bớt trên phạm vi lớn. Đặc biệt là Hoắc An Lăng, bởi vì không hài lòng thân thể tố chất binh lính thuộc hạ của mình, vốn là trước đó cũng rất dày đặc chương trình huấn luyện lại tăng thêm số lượng. Trên người phải vác hai mươi ký bao cát, mỗi ngày buổi sáng phải ngồi xổm hai lần trung bình tấn, đánh hai lần quyền, một lần một canh giờ. Buổi chiều phải luyện hai lần đối kích, một lần một canh giờ. Sau bữa cơm chiều còn phải luyện tập một canh giờ đối kích, cuối cùng chạy cự li dài nửa canh giờ mới có thể đi ngủ.
Vì phòng ngừa có một số ít người chịu không được mà tổn thương thân thể Hoắc An Lăng chỉ có thể dựa vào tùy từng người trong quân doanh mà làm điều chỉnh thích hợp khác nhau. Bởi vậy vô luận là huấn luyện binh lính hay là dự trữ lương thảo cùng với tiếp viện dọc đường và trên đường có thể sẽ gặp được tất cả loại tình huống… Tóm lại, Hoắc An Lăng và Thẩm vương gia bận rộn đến loay hoay xoay quanh.
Đặc biệt là Hoắc An Lăng, vì để cho các binh lính càng thêm thuần thục vũ khí đánh xa Mặc Thủ mới tạo ra nên mấy ngày đều là trực tiếp ngủ ở trong quân doanh. Cho nên khó được trở về một lần thì gặp được người yêu của mình đang chờ —— cảm giác này thật thoải mái.
“… Làm sao vậy?” Bởi vì ít ngày nữa đã phải xuất chinh nên Hoắc An Lăng tự nhiên là quý trọng từng ly từng tý thời gian ở bên cạnh Thẩm vương gia, nhưng lại không rõ đối phương vì sao trong lúc ăn cơm nhìn vào mình chằm chằm.
“… Khụ, hôm nay huynh vất vả rồi, ăn nhiều một chút.” Từ sau khi Thẩm vương gia và Hoắc An Lăng ở chung một chỗ trên cơ bản lúc hai người bọn họ ăn cơm là không có người ngoài. Cho nên Thẩm vương gia cũng không để ý đến hình tượng của mình —— dù sao dám nói y “dịu dàng khéo léo” gì đó tất cả đều đánh bay!
Hoắc An Lăng nhíu mày, nhìn nhìn bốn thức ăn một chén canh trên bàn trong lòng yên lặng hiện lên một ý nghĩ. Sau đó duỗi đôi đũa gắp lên một miếng thịt hầm, cắn, nhai kỹ nuốt chậm —— Ừm, không dầu không ngán, mặc dù có một chút tiêu nhưng mà mặn hương vị ngon miệng, cái hương vị quen thuộc này…
Thẩm vương gia nhìn thấy động tác nhai của Hoắc An Lăng càng ngày càng chậm nhịn không được một trái tim nhỏ nhắc tới: “Sao, như thế nào? Không thể ăn à?”
“Đương nhiên… ăn ngon. A Thập nhà ta nấu làm sao có thể không thể ăn được chứ?”
Thẩm vương gia nghe nói như thế chỉ cảm giác tảng đá trong lòng mình lập tức rơi xuống đất, y nhịn không được thở dài ra một hơi, vô ý thức nói theo Hoắc An Lăng: “Đúng vậy nha, ta nấu làm sao có thể không thể ăn… Ồ? Huynh biết rõ đây là ta nấu ư?”
“Bởi vì là chàng nấu đều đặc biệt hợp khẩu vị của ta.” Hoắc An Lăng hoàn toàn không biết là hắn đeo lấy một gương mặt than nói ra những lời tình tứ như vậy có bao nhiêu lực sát thương, ít nhất hắn đối diện với Thẩm vương gia chỉ lo vùi đầu vào cơm. Cái vành tai nhỏ tinh xảo lả lướt đỏ au kia giống như là hồ lô ngào đường bóng mượt mà đỏ dụ người hận không thể đến gần thè lưỡi ra liếm liếm gặm một cái.
Hoắc An Lăng nhìn vành tai ướt át tươi đẹp kia của đối phương nhịn xuống dục vọng muốn hôn hôn liếm liếm mà gắp một viên thịt vào trong chén của tử đối phương: “Đừng chỉ lo ăn cơm, cũng phải ăn nhiều thức ăn, bằng không đợi lát nữa ta ăn hết cả bàn thức ăn chàng nấu vậy thì không còn gì ăn nữa.”
Thẩm vương gia bị gián tiếp khen ngợi tài nghệ nấu nướng thuận tiện bị trực tiếp đùa giỡn đầu rũ xuống càng thấp hơn —— huynh lo mà ăn cơm đi, miệng không ba hoa sẽ chết à!
Hoắc · tướng quân · lão sói vẫy đuôi nhìn người yêu mình một bộ dáng ngạo kiều thẹn thùng đắc chí mà cười ra hàm răng trắng.
Hoắc An Lăng cho rằng đối phương nguyện ý rửa tay nấu canh cho mình thì đã gặp người rất tuyệt rồi, nhưng trên thực tế càng tuyệt hơn chuyện này còn ở phía sau.
Phần lớn người hầu hôm nay đều được Thẩm vương gia cho nghỉ —— dù sao đối với bọn họ đây là mệnh lệnh của “Tướng quân phu nhân” tương lai, đương nhiên là phải tuân theo —— cho nên hai người kia làm chuyện gì đều phải tự tay đi làm.
Chờ Thẩm vương gia thu dọn chén đĩa bưng rời khỏi thì Hoắc An Lăng lập tức đuổi theo —— nói đùa, nam nhân không chủ động rửa chén không phải nam nhân tốt!
Thẩm vương gia không thích loại cảm giác bóng nhẫy này, cho nên thấy Hoắc An Lăng đến rửa chén thì mang một chén cơm còn lại trộn lẫn canh thịt và xương sau đó mang cho Tam Mao ăn. Sau đó lại quay lại gần bắt đầu nấu nước.
Khụ khụ, mặc dù Thẩm vương gia làm chính là đổ đầy nước vào trong nồi, sau đó bưng nồi lên trên bếp và đập nắp nồi lên là ba động tác —— bất luận là làm Vương gia hay là với tư cách “Tướng quân phu nhân tương lai” thì những hạ nhân kia nào dám để cho đối phương thân thể nghìn vàng đến nhúm lửa châm củi hay sao? Đương nhiên phải thần không biết quỷ không hay mà yên lặng làm.
Hoắc An Lăng rửa chén xong lại rửa tay sạch sẽ, sau đó giống như là một cây thương đứng dựa ở bên bàn ngay cả mắt cũng không chớp nhìn ánh lửa trong bếp cùng với người bên cạnh nồi nước —— ngẩn người…
Được rồi, kỳ thật hắn là đang hưởng thụ không khí ấm áp yên lặng này.
Cho nên Hoắc An Lăng cho đến khi Thẩm vương gia bưng lấy một chậu nước ấm đi ra cũng chưa có lấy lại tinh thần, đã không biết xuất hồn bay đi nơi nào.
Trở lại phòng ngủ, Thẩm vương gia thấy Hoắc An Lăng lại mờ mịt bị mình kéo về, y nhẹ nhàng nhếch môi cười một cái —— y mới không thừa nhận mình là dùng sức quyến rũ quá lớn làm đối phương mê hoặc sau đó đắc chí đâu —— sau đó y bưng chậu nước để lên trên bàn kế bên, trước tiên thấm ướt khăn, sau đó cúi đầu xuống lau mặt cho Hoắc An Lăng.
Đột nhiên nhiệt độ nóng làm cho Hoắc An Lăng giật mình tỉnh lại, hắn ngẫng đầu đã chống lại Thẩm vương gia cười như không cười, kì thật là ánh mắt nhỏ khoe khoang chỉ liếc một cái đã say rượu mê man trong đó khó có thể tự kềm chế. Người yêu của hắn sao lại đáng yêu như thế chứ? Đáng yêu đến mức hắn muốn lập tức vác người vào giường nhưỡng nhưỡng lại tương tương…
Thẩm vương gia cũng không biết Hoắc An Lăng đeo lấy một gương mặt than chính trực vô tư ở trong đầu lại triển khai các loại mang màu sắc tiểu kịch trường mà duỗi ra một tay cố định cằm của hắn, cái tay còn lại tỉ mỉ lau mặt cho hắn, sau khi lau xong lại híp mắt nhìn nhìn đắc ý gật đầu: “Ta lau thật sạch sẽ nhỉ?”
Ưm hừ hừ hừ, Triệu Mặc Lâm y cho dù là lau mặt cũng rất lợi hại đấy!
Thật sự là bị dáng vẻ ngạo kiều khoe khoang nhỏ của đối phương quyến rũ đến không chịu được, Hoắc An Lăng nhịn không được cầm chặt tay của y hơi cười ngây ngốc nói: “Đương nhiên sạch sẽ rồi, bình thường ta đều tùy tiện làm cho ẩm ướt một chút…”
Dù sao ở trong quân doanh có đôi khi gặp được chiến tranh giằng co vài ngày không ngủ không rửa mặt không tắm rửa đều là chuyện thường ngày, lại càng không cần phải nói đến tỉ mỉ dùng nước ấm áp rửa sạch sẽ mỗi một tấc da trên khuôn mặt. Dùng một gáo nước tạt lên trên mặt, sau đó dùng tay áo “phóng khoáng” mà lau một cái như thế đã kết thúc công việc.
“Huynh thật sự là lười chết đi.” Thẩm vương gia dùng khăn cuối cùng “hung hăng” lau hai cái trên sống mũi cao thắng của Hoắc An Lăng —— rõ ràng trước kia A Lăng là người giảng vệ sinh như thế nào, xem ra vì mình hắn chịu thật nhiều khổ rồi.
Mặc dù bị đối phương oán trách hai câu nhưng mà Hoắc An Lăng không chút nào để ý —— oán trách gì mà cực kỳ đáng yêu thế!
Lau mặt xong rồi Hoắc An Lăng cho rằng đã xong việc, không nghĩ tới Thẩm vương gia quăng cái khăn vào trong chậu rửa mặt bắt đầu cởi y phục trên người hắn —— đây là chuyện gì xảy ra vậy? Hôm nay cách mình rửa mặt không đúng sao?
“A Thập? Chàng muốn làm gì vậy?”
Thẩm vương gia không trả lời chỉ là giúp hắn cởi y phục, sau đó đặc biệt ngắt hai cái hai chấm nhỏ ở trên ngực Hoắc An Lăng. Hoắc An Lăng giật mình một cái cả người xụi lơ trong lúc nhất thời không cách nào kháng cự y, trên thực tế hắn cũng nói không nên lời gì có thể từ chối y.
Vốn cũng đã là “lão phu lão thê” giúp nhau cho thấy tâm ý hơn nữa cũng lăn qua ga giường rồi loại chuyện này cũng là chuyện thường ngày mà thôi, khụ khụ, không có gì ăn ngon mà kinh hãi.
“A Lăng, huyh lại đỏ mặt… thật đáng yêu, hại ta cũng không tiếp tục cởi nữa…” Bên tai vậy mà truyền đến giọng Thẩm vương gia trêu tức. Ở trong giọng nói đó có loại vui sướng ẩn chứa “nông nô xoay người ca hát”… a, không đúng, là “tiểu thụ xoay người muốn làm công”.
Nói giỡn? Hắn làm sao có thể sẽ xấu hổ chứ? Hoắc An Lăng tự nhận là da mặt dày còn rắn chắc hơn tàu Titanic đâm vào núi băng yên lặng chửi rủa mình —— tốt xấu gì mày cũng là thanh niên tốt đến từ thế kỷ hai mươi mốt, sao có thể bị tiểu thụ của mình xem thường chứ? Cởi y phục đã xấu hổ, không thể yếu ớt như vậy!
Hừ, cởi thì cởi, lúc ở trong quân doanh mọi người tắm rửa lộ thiên cũng không có gì, đều là nam nhân ai cũng không có thiếu thứ gì so với người khác, nhìn một cái cũng sẽ không mất miếng thịt…
Hoắc An Lăng vừa nghĩ vừa so sánh khác nhau giữa thân thể người yêu của mình và mình ——làn da trắng kia, hai đóa hoa nhỏ hồng phấn kia, cánh mông nhỏ kia… phụt, không được, không được, máu mũi thiếu chút nữa phun ra.
Vì phòng ngừa mình thật sự xuất hiện loại chuyện “chảy máu mũi” này Hoắc An Lăng vội vàng bắt lại cái tay đối phương đang muốn cởi bỏ tiết khố của mình: “Còn lại ta tự mình làm là được rồi…”
“Không được, để cho ta hầu hạ huynh, huynh xem trên người của huynh dính nhiều bụi đất như vậy ta lau sạch sẽ giúp huynh.”
Vì vậy không đến một chung trà nhỏ (khoảng năm phút) Thẩm vương gia thuận lợi cởi hết y phục trên người Hoắc An Lăng chỉ chừa một cái tiết khố màu trắng ở trên người đối phương.
Sau đó… Sau đó chuyện gì hạn chế cũng đều không có xảy ra.
Thẩm vương gia vẫn như bình thường sắc mặt không thay đổi mà bắt đầu lấy khăn trong chậu nước chà lau thân thể cho Hoắc An Lăng. Đầu tiên là bắt đầu từ cổ, sau đó theo xuống, khăn ấm áp trắng như tuyết chậm rãi lướt qua lồng ngực rắn chắc của Hoắc An Lăng.
Hoắc An Lăng cố gắng muốn giữ vững bản thân, cũng rất cố gắng khống chế hô hấp của mình, thậm chí rất cố gắng nghĩ đến một số chuyện đứng đắn để di chuyển lực chú ý của mình. Chẳng qua là không được rồi!
Tóc dài của Thẩm vương gia xõa rũ xuống, bay phất phới ở bên cạnh gương mặt y, ngẫu nhiên ma sát qua da thịt mang đến từng đợt cảm giác hơi ngứa, làm cho lòng của hắn cũng ngứa theo, giống như có cái gì đang nhẹ nhàng gãi. Hắn hơi nghẹn lại một hơi ưỡn ưỡn thân thể ra sau, nhưng mà lại không cẩn thận thấy được Thẩm vương gia bởi vì xoay người mà lộ ra loáng thoáng hai chấm nhỏ màu hồng trong vạt áo —— ai, y phục này cổ áo hôm nay mở có chút rậm rạp nha!
Thẩm vương gia bởi vì cúi đầu rất nghiêm túc chàu lau thân thể cho hắn, thân thể cúi xuống lộ ra một cái cổ trắng nõn tinh tế tỉ, ngay dưới cổ là xương quai xanh cùng với một chút ngực, đều không nghiêng không lệch đập vào trong mắt Hoắc An Lăng, làm cho Hoắc An Lăng nhịn không được ngược lại hít hà một hơi.
Thẩm vương gia nghe được tiếng hắn hít không khí nhịn không được nghiêng mặt qua nhìn hắn. Khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười yếu ớt mềm mại mê người làm cho không người nào có thể kháng cự, nhưng mà cố tình trên người lại mang theo một luồng khí chất phong nhã thanh khiết cao quý làm cho người không dám làm càn…
A a a…., có trời mới biết tiểu huynh đệ của Hoắc An Lăng đã rục rịch rồi! Đây đã là ám chỉ trần trụi, nếu hắn lại nói những lời không rõ hắn cũng không phải là nam nhân!
Lúc này trong mắt Hoắc An Lăng cái gì cũng không còn, chỉ dư lại chính là nét mặt tươi cười của người mình yêu. Lúc đang muốn bộc phát tính sói nhào tới gặm người đến xương cốt bột phấn đều không thừa thì lại nghe được đối phương để sát vào bên tai mình, giọng nói kia mang theo hơi thở ấm áp mềm mại ở trong tai hắn, mang theo một chút giọng điệu làm nũng: “A Lăng? Làm sao vậy? Trên người huynh thật nóng…”
“…” Phản ứng đầu tiên của Hoắc An Lăng là muốn túm lấy cái khăn cản trở mà đối phương đã bỏ qua, trực tiếp sờ đến tay đang làm loạn trên ngực và trong bụng mình. Nhưng chuyện đầu tiên hắn làm lại là lập tức lấy hai cái tay che trên người mình —— một tay che cái mũi mình, tay kia che ở giữa hai chân mình —— ư, chết thật, ai có thể nói cho hắn biết tiểu thụ nhà hắn đáng yêu mềm mại nhỏ nhắn xinh xắn lúc nào lại tiến hóa thành dụ thụ chứ?