Đọc truyện Sủng Phu – Chương 67: Đau đớn
Editor: demcodon
Hành trình đến nước Thanh cũng không tính thuận lợi. Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, cho nên rất nhanh hành tung của Cửu Tranh đã bị hai đám người dò thăm đến.
Lúc đó thời tiết đã là rét đậm, bất quá bởi vì vị trí địa lý của nước Thanh cũng không tính rét lạnh. Nhưng cho dù như thế vì né tránh đuổi giết mà con đường đào tẩu Cửu Tranh cũng không sống quá tốt.
Hắn mặc dù không có trọng thương nhưng lại lạc đường, có rất ít người biết rõ Cửu Tranh thật ra là người mù đường. Cho nên sau khi con ngựa bị sợ hãi chạy nhảy loạn ở trong rừng rậm ước chừng một canh giờ thì Cửu Tranh phát hiện mình hoàn toàn tìm không thấy đường. Mà con ngựa kia cũng ở lúc Cửu Tranh không chịu đựng được loại xóc nảy này cuối cùng từ trên ngựa lăn rơi xuống tự mình “lộc cộc” mà chạy đi.
Cửu Tranh cũng bởi vì từ trên lưng ngựa đột nhiên rơi xuống đụng vào trên thân cây, sau đó nặng nề mà rơi xuống mặt đất. Trên vai khớp xương từ sau một tiếng “răng rắc” giòn vang Cửu Tranh cứ thế mà đau nhức hôn mê bất tỉnh.
Chờ đến lúc Cửu Tranh tỉnh lại thì sắc trời đã sớm tối xuống. Bởi vì là rừng rậm lại là mùa đông nên Cửu Tranh sửng sốt chớp đôi mắt rất lâu mới rốt cục nhìn rõ ràng hoàn cảnh chung quanh.
Cửu Tranh nhớ tới buổi tối trong rừng không ít dã thú cố nén đau đớn trên bờ vai mình di chuyển từng bước sang dưới một gốc cây bên cạnh. Hắn sờ lên bả vai đã sưng lên nhưng mà xương cốt cũng không có vỡ nát, rõ ràng mình trước khi hôn mê nghe được tiếng khớp xương vang lên tiếng sai khớp, sao bây giờ sờ sờ ngoại trừ có một chút sưng bên ngoài cũng không có tình huống khác chứ? Hơn nữa hắn rõ ràng đã nằm trên mặt đất lâu như vậy vì sao không có một chút cảm thấy rét lạnh chứ?
Lúc suy nghĩ như vậy thì đột nhiên nghe được cách đó không xa có âm thanh: “Chủ tử!”
Lòng Cửu Tranh vẫn luôn căng cứng tạm thời buông lỏng xuống.
Bởi vì cánh rừng này thật sự là lớn, hơn nữa đây đã là quốc gia khác cách nước Cảnh rất xa, cho dù là ám vệ ở lúc này cũng không thể rất nhanh mà tìm được xuất xứ; lại càng không cần phải nói còn có một người bị thương phát sốt, thân cành vàng lá ngọc là Cửu Tranh. Cho nên ám vệ tìm được người chỉ có thể dùng hết khả năng mang y phục trên người mình bọc lên cho Cửu Tranh, sau đó đốt đống lửa cho cháy rừng rực.
“Chủ tử, thủ hạ đi tìm một chút nước, lại săn ít thức ăn.” Mặc dù trên người bọn họ mang theo lương khô nhưng mà không có nước nghẹn đến không chịu được.
Cửu Tranh chìm vào hôn mê đầu gật.
Hắn cũng không biết một trong những ám vệ hòa mình vào trong đêm tối cũng không có đi săn, hơn nữa trực tiếp đi tìm một người nam nhân. Người nam nhân này chính là Kỷ phu tử. Y là người đầu tiên tìm thấy Cửu Tranh lăn xuống ngựa hôn mê, lại còn chỉnh chỗ đối phương bị sai khớp trở về. Sau khi ở đây Kỷ phu tử vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh Cửu Tranh, mãi cho đến khi nhìn thấy đối phương dường như muốn tỉnh lại mới đặt đối phương từ trong lòng ngực mình nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất, sau đó phát tín hiệu để cho đám ám vệ gần đó đang tìm người tìm tới.
“Hắn thế nào rồi?”
Ám vệ một năm một mười kể lại tình huống của Cửu Tranh —— cũng không phải gã còn trung thành với Kỷ phu tử. Ám vệ sau khi chỉ cần nguyện trung thành với một chủ tử cũng sẽ không lại dao động, dù cho đối phương đã từng là chủ tử trước của mình —— gã chỉ biết là chủ tử tiền nhiệm đối xử với chủ tử đương nhiệm rất tốt, tốt đến mức có thể mang tính mạng người nhà của mình đều chắp tay đưa lên.
Cửu Tranh bọc mình thành quả cầu nhìn xem ngọn lửa trong đống lửa không ngừng nhảy lên ánh mắt mờ mịt. Đầu hắn hiện tại rất đau, không biết là vì nóng lên hay là nguyên nhân khác, hắn chính là cảm giác đầu mình như là có người cầm cây búa gỗ nhỏ dùng sức mà gõ liên tục, vô cùng khó chịu, có loại cảm giác sợ hãi đầu muốn nổ tung. Loại cảm giác này hắn đã thật lâu không có cảm nhận qua.
Cửu Tranh rút rút thân thể của mình, rõ ràng đã là nam tử trưởng thành nhưng giờ phút này lại làm cho người có một loại ảo giác động vật nhỏ bị khi dễ một mình thè lưỡi ra liếm miệng vết thương.
Đại khái là bị thương lại nóng lên, người ở lúc sinh bệnh thì vẫn lộ ra đặc biệt yếu ớt. Mà người yếu ớt thì sẽ vô ý thức mà đi tìm ấm áp —— ở trong trí nhớ của Cửu Tranh chỉ có ấm áp tồn tại khi ở bên cạnh Thẩm vương gia lúc thời thơ ấu xa xôi. Chỉ có điều hiện tại Thẩm vương gia đã tự tay mang loại ấm áp này đi. Cho nên hắn chỉ có thể thật đáng buồn mà từ trong trí nhớ đã phủ đầy bụi của mình đi tìm chỗ làm cho mình an tâm. Nhưng tuổi thơ của hắn dường như mỗi một lần ấm áp đều có quan hệ với Kỷ Diệu.
Mà nhớ tới những chuyện trước kia Cửu Tranh chỉ cảm thấy rất đau, cũng không biết là đau ở đâu. Cửu Tranh bị ngọn lửa không ngừng nhảy lên làm cho đôi mắt mê mang, mặc kệ mí mắt vốn đã cảm thấy rất nặng tự mình nhắm lại, sau đó bỏ mặc mình tiến vào trong mộng mơ mơ màng màng.
Cửu Tranh làm một giấc mộng, một cái cũng không tính ác mộng nhưng Cửu Tranh lại cả đời đều không muốn làm mộng.
Trong mộng hắn lại nhớ tới ngày tháng còn nhỏ, ngày tháng dù cho không có phụ mẫu cũng còn ca ca dịu dàng. Chỉ là những cảnh tượng dịu dàng này lại làm cho cả người Cửu Tranh đổ mồ hôi lạnh, hàm răng cũng cắn đến ken két rung động.
Vẫn là ám vệ ở bên cạnh hắn vẫn luôn trông coi phát hiện không đúng tranh thủ thời gian lay tỉnh hắn. Dù là như thế Cửu Tranh vẫn là cắn nát bên trong trong miệng của mình, mùi máu tươi nhàn nhạt mới làm cho Cửu Tranh vừa tỉnh lại tỉnh táo một chút.
Cửu Tranh ngồi thiền một lát nhận chén thuốc —— hắn cũng không suy nghĩ chén thuốc này là từ đâu tới —— sau khi uống một hơi cạn sạch mùi máu tươi trong miệng bị nước thuốc đắng chát cọ rửa sạch sẽ. Nhưng vết thương trong miệng bị cắn nát bị nước thuốc làm phỏng lập tức lại chảy máu.
Cả đời này hắn dường như chỉ nếm qua ba lần mùi máu tươi. Một lần là hiện tại, một lần là bị Hoắc An Lăng đánh, lần thứ nhất đại khái chính là bị Kỷ Diệu đánh một cái tát.
“Bây giờ ta không muốn ăn, các ngươi ăn đi, ta nghỉ ngơi một lát.” Cửu Tranh từ chối thịt thỏ nướng ám vệ đưa tới nửa rủ mí mắt xuống nhìn chằm chằm vào một miếng than củi nung đỏ trong đống lửa, trong mắt thần sắc không rõ.
Một cái tát kia đánh vỡ ảo tưởng của hắn, cũng đánh chết Cửu Tranh đã từng ngây thơ vô tri kia. Hắn không rõ vì sao mình sẽ mơ thấy loại cảnh tượng như vậy sau nhiều năm. Chẳng lẽ là vì gặp được người nam nhân kia cho nên cảm thấy trong lòng áy náy?
Không! Cửu Tranh nghĩ hắn không có làm sai bất cứ chuyện gì, hắn cũng không có hối hận.
Đây tất cả đều là người nam nhân kia sai —— rõ ràng đã từng nói qua sẽ đối xử tốt với mình cả đời, kết quả lại là y phản bội trước. Hắn đã từng khờ dại cho rằng dịu dàng kia chỉ thuộc về mình. Nói cái gì độc nhất vô nhị, nói cái gì vĩnh viễn không thay đổi đều là gạt người, gạt người! Người nói dối đều phải nuốt ngàn châm, người phản bội không phải càng muốn phanh thây xé xác sao?
Kỷ Diệu và Cửu Tranh cũng không phải huynh đệ ruột. Kỷ Diệu là nhi tử một hạ nhân của phụ thân Cửu Tranh —— hạ nhân kia ở trong một lần có kẻ bắt cóc tập kích vì bảo vệ Cửu lão gia mà chết, mà mẫu thân Kỷ Diệu đã sớm chết vì khó sinh.
Nói cũng kỳ quái, sau khi mang về hài tử bốn năm tuổi thì Cửu phu nhân thành thân năm sáu năm đều không có hỉ lại mang thai. Cho nên Kỷ Diệu được phu thê Cửu gia coi như là tiểu phúc tinh.
Mà Cửu Tranh sau khi sinh ra cũng vô cùng dính tiểu ca ca này, thậm chí ngay cả Cửu phu nhân ũng phải ghen tỵ.
Lúc đó Cửu Tranh cảm thấy trên đời này vĩ đại nhất chính là ca ca của hắn. Bởi vì y không chỉ thông minh hơn nữa đối xử với mình tốt nhất dịu dàng nhất, sẽ không nghiêm khắc giống phụ thân, cũng sẽ không nói liên miên cằn nhằn không ngừng giống mẫu thân. Cửu Tranh nho nhỏ thích nhất làm một chuyện chính là ngồi ở trong lòng ca ca sau đó “quan sát” những tên nhóc nhà người khác —— hừ hừ hừ, ta có ca ca các ngươi đều không có!
Vũ đế đến tuổi già, mấy hoàng tử trưởng thành tự nhiên muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Lúc đó Cửu gia mặc dù cũng không nổi danh nhưng mà gia tài không ít, mấy thế hệ xuống lại có một ít danh vọng cho nên là đối tượng được từng hoàng tử hoặc thăm dò hoặc mượn sức.
Sau đó Cửu lão gia dưới tình huống Cửu Tranh cũng không biết xảy ra chuyện gì thì đã chết. Cửu phu nhân đau buồn quá độ cũng đi theo phu quân của mình. Trong lúc nhất thời Cửu gia chỉ còn lại có hai hài tử.
Trong nhà chỉ có hai tiểu hài tử chưa kịp nhược quán*, người bên ngoài lại như hổ rình mồi mà muốn đến chia cắt tài sản. Chỉ có Kỷ Diệu mười bốn mười lăm tuổi nhỏ gầy dùng bả vai nâng lên trách nhiệm Cửu gia, dùng thủ đoạn mãnh liệt đã trấn áp những người có tâm tư gây rối kia; không chỉ không có làm cho cái nhà này theo phụ mẫu qua đời mà sụp đổ, ngược lại theo tuổi tác y lớn lên dần dần phát triển lớn mạnh lên.
(*Nhược quán: chàng trai 20 tuổi. Thời xưa đàn ông 20 đều làm lễ đội mũ (quán), xem như thành niên, nhưng cơ thể còn chưa có tráng kiện, tương đối niên thiếu, nên xưng là “Nhược”.)
Chỉ là một người như vậy trong mắt người ngoài giống như “khẩu phật tâm xà”, lại thật sự là ca ca hạng nhất tốt nhất. Huynh đệ sống nương tựa lẫn nhau so với người bình càng thêm thân mật.
Kỷ Diệu đối xử tốt với Cửu Tranh, Cửu Tranh tự nhiên cũng là chỉ nghe Kỷ Diệu nói. Theo tuổi phát triển quan hệ giữa Cửu Tranh và Kỷ Diệu càng tốt đến làm cho mọi người hâm mộ, thậm chí có người trêu tức Kỷ Diệu mang đệ đệ mình trở thành tiểu tức phụ* mà sủng ái.
(*Tiểu tức phụ: vợ bé nhỏ.)
Lời này truyền tới lỗ tai hai huynh đệ, Kỷ Diệu chỉ là cười cười cho qua, mà vành tai Cửu Tranh lại đỏ lên: “Tiểu tức phụ thì thế nào? Ta nguyện ý!”
“Ha ha, tốt, vậy sau này ca ca cũng không cần tìm tỷ tỷ xinh đẹp làm tẩu tử* của Tranh nhi nữa, ca ca chờ Tranh nhi lớn lên làm tiểu tức phụ của ca ca!” Kỷ Diệu ôm thiếu niên Cửu Tranh đã trưởng thành cười đến sảng khoái.
(*Tẩu tử: chị dâu.)
Cửu Tranh uốn ở trong ngực Kỷ Diệu cảm thấy hắn là người hạnh phúc nhất trên đời.
Cửu Tranh chỉ có mười lăm mười sáu tuổi đã có mối tình đầu, trong lòng đã sớm tưởng tượng cảnh tượng mình và Kỷ Diệu bái đường thành thân thiệt nhiều lần. Chỉ là hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới lời nói được hắn coi như lời thề rất có thể chỉ là một câu nói đùa của đối phương.
Lúc Kỷ Diệu càng ngày càng về nhà trễ, lúc Kỷ Diệu làm bạn với mình thời gian càng ngày càng ít, lúc Kỷ Diệu ngày nào đó đột nhiên đưa ra mình nên học cuộc sống độc lập mà làm cho hắn từ hai huynh đệ bọn hắn từ nhỏ sinh sống hơn mười năm chung phòng dọn ra ngoài. Trong lòng Cửu Tranh bắt đầu có chút luống cuống.
Mà tất cả khủng hoảng này cho đến lúc nhìn thấy ca ca của mình dẫn một thanh quan hoa khôi trong thanh lâu vào trong phủ thì đạt tới đỉnh điểm. Mặc dù lúc đó Cửu Tranh dốc sức liều mạng tự an ủi mình chuyện này không có gì, chỉ là như ca ca nói nhìn thấy nữ nhân kia bị khi dễ sau đó bất quá mang nàng về ở tạm…
Nhưng mà nhìn thấy nữ nhân kia luôn vây quanh ở bên cạnh ca ca; nhìn thấy nữ nhân kia luôn dùng một bộ dáng đáng ghét giọng điệu trưởng bối nói với mình ca ca vất vả như thế nào; khi thấy ca ca như vậy mà sẽ đối xử dịu dàng mỉm cười với nữ nhân kia; lúc bọn hạ nhân lén lút thảo luận đại thiếu gia đối xử với nữ nhân kia tốt như thế nào, săn sóc như thế nào, nữ nhân này nói không chừng về sau sẽ là nữ chủ nhân, Cửu Tranh chỉ là cười lạnh —— nhìn đi, ca ca yêu nhất chính là mình, nữ nhân thấp hèn kia chỉ là tự mình đa tình mà thôi.
Dù là như thế hắn vẫn là tức giận mà trừng phạt những hạ nhân lắm mồm kia. Sau đó muốn đi đến chỗ ca ca tìm kiếm an ủi, lại không nghĩ rằng thấy được cảnh tượng ca ca ôm nữ nhân kia vào trong ngực, nằm ở trên giường chỉ thuộc về hắn và ca ca âu yếm liên tục.
Một khắc này Cửu Tranh chỉ cảm thấy trời sụp đất nứt. Đôi mắt Cửu Tranh đỏ lên xông đến chỉ muốn kéo nữ nhân chướng mắt kia từ trong ngực ca ca của mình ra, lại không nghĩ rằng nữ nhân kia lúc mình đụng phải thì hoảng sợ mà kêu một tiếng. Một giây sau chính là trên mặt đau nóng rát.
Nếm được mùi máu tươi trong miệng, một bên đầu ong ong vang lên, Cửu Tranh không dám tin mà mở to hai mắt nhìn —— ca ca của hắn, ca ca hắn thân nhất yêu nhất, ca ca không nỡ chạm vào một sợi tóc của mình lại chỉ vì một nữ nhân làm ra vẻ kêu sợ hãi đánh mặt hắn.
Không chờ đến Cửu Tranh kịp phản ứng thì Kỷ Diệu lạnh như băng răn dạy tràn lan từ trời đến đất.
Kỷ Diệu nói: Cửu Tranh, đệ có thể hiểu chuyện một chút hay không?
Kỷ Diệu nói: ta đã chịu đủ rồi đệ chỉ lo tự mình hưởng thụ mà ta lại phải ở bên ngoài liều chết liều sống vì cái nhà này bôn ba mệt nhọc, về đến nhà còn phải ứng phó với đủ loại yêu cầu vô lý của đệ.
Kỷ Diệu nói: nữ nhân này mới thật sự là hiểu được ta vất vả, thật sự có thể mang cho ta ấm áp, có thể làm cho mình thương tiếc.
Kỷ Diệu nói: Cửu Tranh, đệ thế mà lại có suy nghĩ khác người như thế với ca ca, thật sự là quá xấu xa, làm cho ta cảm thấy ghê tởm…
Cửu Tranh nhìn thấy vẻ mặt nữ nhân kia kinh hãi mà nằm ở trong ngực Kỷ Diệu, lúc ánh mắt chống lại mình thì trở nên mỉa mai và miệt thị, mà từ đầu đến cuối ca ca của mình cũng không liếc nhìn mình một cái, hắn chỉ cảm thấy ngực đã phá vỡ một lổ hổng lớn, đau đến hắn muốn chết.
Thì ra ca ca vẫn luôn cho rằng thương mình yêu mình chỉ là xem mình như là một cái trách nhiệm, gánh nặng?
Thì ra mình vẫn luôn cho rằng bao dung và sủng nịch chỉ là bởi vì đối phương họ Kỷ lại thân là hạ nhân của Cửu gia có chút bất đắc dĩ?
Huynh rõ ràng đã từng nói qua ta chỉ cần được huynh che chở là được, huynh rõ ràng đã từng nói qua phải chờ ta lớn lên… giả dối, giả dối, tất cả đều là giả dối!
“Ta hận ngươi.” Bàn tay ấn chạm vào nơi hồng hồng trên gương mặt Cửu Tranh rất nhanh nắm chặt tay không cho thân thể lung lay sắp ngã biểu hiện trong lòng mình đau đớn và yếu ớt, mặt không biểu cảm xoay người đi ra khỏi chỗ làm cho hắn ghê tởm.
Hắn sẽ làm cho tất cả mọi người trả giá thật nhiều!