Sủng Phu

Chương 54: Giằng co


Đọc truyện Sủng Phu – Chương 54: Giằng co

Editor: demcodon

Thời gian ba năm nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng mà cũng đủ làm cho hai người vốn là bằng hữu tốt dần dần càng xa cách.

Thẩm vương gia từ sau khi trở lại kinh thành đã tập trung tinh thần nhào vào trên những sản nghiệp kia của y cùng với quản lý tài vụ. Cửu Tranh vì để cho chiến tranh sớm ngày chấm dứt, hơn nữa có được càng nhiều nữa lợi ích cũng không khỏi khởi hành đi làm sứ giả qua những quốc gia khác.

Bọn hắn liên lạc càng ngày càng ít, chính là lúc vào triều cũng trên cơ bản ánh mắt hai người không nhìn nhau.

Cái tên “Hoắc An Lăng” này từ sau khi công chiếm nước Kim đã liên tiếp xuất hiện ở trong tai những quan viên này. Hắn giống như là một con hắc mã (mặc dù quan viên nước Cảnh cũng có thể không biết đây là ý gì) giống như từ một người binh lính bình thường rất nhanh mà thăng đến chức tướng quân. Phải biết rằng mặc dù tướng quân kém hơn Đại tướng quân, nhưng nước Cảnh cũng chỉ có hai tướng quân. Một người là Nghiêm Tín Vũ mười tuổi đã bị Nghiêm Viễn mang đến quân doanh sinh hoạt huấn luyện, còn có một người chính là Hoắc An Lăng “nhảy dù” này.

Hơn nữa, so với Nghiêm Tín Vũ bỏ ra gần mười năm mới làm được chức vị tướng quân này, còn Hoắc An Lăng thì là hoàn toàn mượn chế độ tước vị lập quân công mới của nước Cảnh, dựa vào vô số máu thịt xương trắng chồng chất nhanh chóng lấy được.

Mặc dù những quan văn này cũng không có thấy tận mắt biểu hiện của Hoắc An Lăng trên chiến trường, nhưng mà dựa theo tin tức mỗi lần từ tiền tuyến truyền đến đã đầy đủ làm cho bọn họ sợ hãi. Đặc biệt là tên “đồ tể” hung ác này còn không phải là một vũ phu không có đầu óc!

Lúc Hoắc An Lăng mặc áo giáp màu đen tiến vào có mấy quan viên nhát gan cũng nhịn không được lui về phía sau mấy bước, cũng không phải Hoắc An Lăng lớn lên hung thần ác sát, ngược lại Hoắc An Lăng xem như loại nam tử vô cùng dương cương tuấn lãng. Nhưng cũng là bởi vì diện mạo như vậy tăng thêm sát khí trên người hắn, mới làm cho người cảm thấy càng là đáng sợ.

Dương đế ngược lại là vô cùng thưởng thức Hoắc An Lăng, ngoại trừ người này dường như là có chút chỉ vì cái trước mắt, thì cách đối nhân xử thế và tâm tính của Hoắc An Lăng đều làm ông vô cùng đồng ý. demcodon-lqd Chỉ tiếc lúc trước hắn đã có Thái tử tỏ vẻ xem trọng không chút nào che dấu. Cho nên bị vị Hoàng đế nào đó lòng dạ ngâm qua gia vị vị chua hẹp hòi cũng chỉ khô khan phong thưởng. Sau đó không mặn không nhạt khen ngợi vài câu.

Bất quá Hoắc An Lăng cũng không để ý những điểu này, ánh mắt của hắn từ lúc tiến vào trong điện thì đã rơi vào trên người Thẩm vương gia.

Phong thưởng xong còn có tiệc ăn mừng. Tuy là Hoắc An Lăng hiện tại vô cùng muốn nói chuyện với Thẩm vương gia, nhưng mà mệnh lệnh Dương đế vẫn không thể cãi lời. Vì vậy Hoắc An Lăng chỉ có thể cố nén nóng vội mà ngồi ở bên cạnh Nghiêm Tín Vũ nhìn thức ăn ở trước mặt mình ngẩn người.


“Lưới sa du” là món cao cấp chuẩn bị trên buổi tiệc hoàng thân quốc thích. Món ăn này dùng nguyên liệu và cách làm phải tham khảo nghiên cứu rất nhiều, nhân ở trong bánh chính là cây đậu đũa đỏ chọn tốt nhất, trải qua nấu chung gạo hầm trong lửa nhỏ, lấy nước lột xác đi rồi dùng tinh gạo. Làm một lần dùng một năm, không đổi màu, không mất mùi, một năm bốn mùa mùi thơm ngát bốn phía.

Vỏ ngoài trắng noãn, vô số lưới da heo mỏng như giấy cuốn nhân bánh ở bên trong thành hình sợi, lại bôi lòng trắng trứng gà thêm rượu vàng, trải qua lớp dầu mè, cắt thành hình, rải đường trắng lên mặt, lại thêm dùng tơ xanh đỏ làm đẹp bày ở trong mâm, như là một đóa tuyết liên nở rộ, lại như trên mặt tuyết chấm một chút hoa mai. Món “lưới sa du” này lớp ngoài thơm giòn, lớp giữa mềm mại, nhân bánh ăn vào trong miệng vị ngọt nhẹ.

Trừ nó ra, bởi vì là mùa hạ nên lấy băng khắc làm thành hộp thức ăn, mở nắp hộp ra bên trong chứa tám món thức ăn tinh vi. Theo thứ tự là mề ngỗng chân gà, lá thịt khô, trứng cá bạc, ức và cánh gà khô, sen tươi, nhân hạt óc chó, củ ấu tươi, củ năng tươi và một ly rượu nho màu đỏ tím.

Ngoại trừ rượu và đồ nhắm còn có hoa quả tươi mới như: quả cam màu vàng, quả lựu đỏ thơm ngào ngạt, quả trám ngọt ngào, táo tây xanh tươi cùng với nước lê thơm ngào ngạt.

Những món ăn này đối với những quân nhân ba năm qua trên cơ bản đều dựa vào ăn chung nồi hoặc là gặm lương thực thì thật sự là vô cùng mỹ vị, hơn nữa giàu lực hấp dẫn. Bất quá những điều này không thể ngăn cản ánh mắt Hoắc An Lăng nhìn về phía Thẩm vương gia.

Chỉ tiếc đối phương bị Thái tử và Hoàng tử khác chặn, trừ phi Hoắc An Lăng rướn cổ lên nếu không chỉ có thể nhìn thấy một chút vải của Thẩm vương gia mặc. Bất quá ở trong trường hợp này rướn cổ gì đó cũng quá tổn hại đến hình tượng.

Hoắc An Lăng chỉ phải rầu rĩ mà uống rượu ăn thịt. Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một ngón tay khớp xương rõ ràng thon dài, lộ ra trang phục bị ly rượu nho dạ quang, lộ ra người đặc biệt hấp dẫn. Nhưng mà Hoắc An Lăng cũng không tâm tư đi thưởng thức những cảnh này, hắn có chút không kiên nhẫn ngẩng đầu lên. Sau đó đột nhiên dừng lại, vừa mới lộ ra ánh mắt có chút nôn nóng và chán ghét cũng trong chớp mắt biến hóa, lập tức tràn đầy ngọn lửa tức giận. Dù là đến chết hắn cũng khó có khả năng quên dáng vẻ người nam nhân này.

Mình đã từng bị người ngăn chặn chỉ có thể ngẩng đầu từ dưới nhìn lên trên, hèn mọn mà ngưỡng mộ gã, nhưng mà…

Mặc dù trong lòng Hoắc An Lăng đã tức giận vô cùng, nhưng mà vẫn không có làm động tác gì lớn như cũ. Hắn chỉ là mang theo bình tĩnh quỷ dị nhìn người nam nhân kia – Thừa tướng Cửu Tranh.

Đại khái là bởi vì Thừa tướng tới, hay là bởi vì sát khí trên người Hoắc An Lăng quá nặng làm cho khu vực chung quanh bọn họ tạo thành một khoảng không vi diệu; mà ngay cả Nghiêm Tín Vũ vốn là ngồi ở bên cạnh Hoắc An Lăng trước khi Cửu Tranh đi đến cũng có việc tạm thời đã rời đi.

Tiệc ăn mừng náo nhiệt vẫn đang tiếp tục như cũ, tiếng đàn sáo, tiếng cười nói, tiếng ly rượu va chạm làm cho toàn bộ tình hình vô cùng ầm ĩ. Nhưng mà Hoắc An Lăng lại cũng không nghe thấy cái gì, cũng không nhìn thấy cái gì, trong mắt của hắn chỉ có nam nhân cười đến đáng giận này.


Cửu Tranh nhìn thấy tức giận trong mắt Hoắc An Lăng có chút hưng phấn cũng có chút khẩn trương mà rụt một cái. Sau đó hắn buông ly rượu nho xuống lộ ra một nụ cười: “Nhìn xem, rượu nho cũng chia từng cấp bậc, chính là chỉ cần đựng ở trong ly dạ quang quý báu thì cho dù đồ vật giá rẻ cũng sẽ tăng giá trị con người lên gấp đôi…”

Hắn vừa nói vừa đánh giá chiến giáp trên người Hoắc An Lăng, sau đó duỗi ra một ngón tay chấm một cái ở trên chiến giáp của Hoắc An Lăng, lập tức có chút ghét bỏ mà lau lau ngón tay.

Hành động này của Cửu Tranh rất rõ ràng có chứa ý vũ nhục, nhưng mà Hoắc An Lăng cũng không có động tĩnh gì.

Cửu Tranh thấy Hoắc An Lăng cũng không có làm ra hành vi phản kích gì để sát miệng vào tai Hoắc An Lăng: “Ngươi nghe hiểu được lời nói của ta hay không? Nông phu?”

“Ta chỉ nghe hiểu tiếng người, về phần những thứ khác, xin lỗi.” Hoắc An Lăng lạnh lùng nói, đối mặt với áp bức của Cửu Tranh không chút nào nhượng bộ.

Đôi mắt của Cửu Tranh nhanh chóng híp lại một cái, sau đó khóe miệng treo lên một nụ cười lạnh: “Bản lãnh của ngươi phát triển nha. Nói thật, ta rất kinh ngạc ngươi lại có thể xuất hiện ở chỗ này.”

Giọng bọn họ nói chuyện rất thấp, dường như chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy. Mặc dù Thẩm vương gia đang nói một vài câu với Thái tử nhưng mà ánh mắt lại thỉnh thoảng trượt đến chỗ Hoắc An Lăng có chút nhíu mày —— Cửu Tranh vì sao ở chung một chỗ với Hoắc An Lăng?

Hoắc An Lăng cũng không biết Thẩm vương gia đang nhìn về phía mình mà khóe miệng nhếch lên một nụ cười dối trá: “Thế giới to lớn việc lạ gì cũng có, chuyện làm cho ngươi kinh ngạc còn nhiều lắm, Cửu Tranh —— tự cho là đúng cũng không tốt.”

“Ngươi rất thú vị… Ngươi thật sự, rất thú vị.” Cửu Tranh nói xong câu này đã đứng dậy rời khỏi, nhưng lại không phải trở lại chỗ ngồi của hắn mà là tạm thời rời bữa tiệc. Trước khi đi còn hơi nghiêng đầu liếc nhìn Hoắc An Lăng.

Hoắc An Lăng bị trong cặp mắt kia tràn ngập các loại khiêu khích và khinh miệt khơi dậy cơn tức cũng trực tiếp đứng lên đi theo hướng Cửu Tranh đi đến. Dù sao lúc này có người tạm thời rời tiệc là chuyện rất bình thường.


Mà trong lòng Hoắc An Lăng nghĩ đến làm sao hành hạ Cửu Tranh đến chết một ngàn lần cũng không có chú ý tới dường như là cùng lúc hắn đứng dậy thì Thẩm vương gia đã chú ý tới động tác của hắn.

* * *

“Ta rất ngạc nhiên ngươi làm sao khôi phục lại ký ức.” Ở dưới một hòn non bộ vắng vẻ, Cửu Tranh dựa vào cục đá thoạt nhìn hình dạng kỳ quái, nhưng góc cạnh lại bị mài đến không chút nào đâm vào tay trên hòn non bộ, nhàn nhã cười cười.

“Khôi phục? Ta cũng không có mất đi tình cảm dành cho A Thập, làm sao nói đến khôi phục.” Hoắc An Lăng đi theo đến giống như là một cây lao, thẳng tắp mà đứng ở giữa trời đất. Nhưng cặp mắt màu đen kia, đầu tóc màu đen cùng với áo giáp màu đen trên người làm cho hắn lại phảng phất hòa vào đêm tối, cho người ta một loại cảm giác biến hoá kỳ lạ.

“… Thì ra là thế, ta quả nhiên vẫn là xem thường ngươi.” Trong lòng Cửu Tranh có chút ảo não, nhưng biểu đạt ra chỉ là cười khẽ. Ở chỗ hành lang sáng ngời, lúc ánh sáng hơi chiếu tới thì hơn phân nửa khuôn mặt hắn che dấu ở trong bóng tối, nhưng cặp mắt kia lại tỏa sáng mang theo không chút nào che dấu ác ý khoe khoang: “Đáng tiếc ngươi vẫn là đã tới trễ… Thời gian hơn ba năm, ngươi cho rằng ngươi còn có thể làm cái gì chứ?”

“Ngươi luôn gọi hắn là “A Thập” nhưng mà hắn vĩnh viễn cũng chỉ là Triệu Mặc Lâm – Thẩm vương gia nước Cảnh.”

“Ngươi và hắn bất quá sống chung một năm thì cũng không có gì đáng kể, nhưng mà ta mấy tuổi đã quen Mặc Lâm, hơn nữa vẫn luôn cùng hắn…”

“Nhưng mà, có được người của hắn lại là ta.” Hoắc An Lăng không chút nào khách khí cắt đứt lời Cửu Tranh nói.

Nắm tay đột nhiên nắm lại, nhanh chóng cắn răng căng cơ thể, nghe được lời Hoắc An Lăng nói trên mặt Cửu Tranh lộ ra vẻ mặt dữ tợn rồi chợt biến mất, phảng phất một con ác thú nhắm vào người mà cắn: “Thật sao?

Nhưng mà trong ba năm này mỗi ngày trời tối hắn đều trải qua ở trên giường của ta. Có lẽ ngươi từng để lại một cái râu ria chấm nhỏ ỏ trong lòng Mặc Lâm, nhưng mà bây giờ trong lòng trong mắt hắn đều là ta; đừng nhìn Mặc Lâm làm cho người một loại cảm giác hoa xanh thanh nhã, nhưng mà dáng vẻ hắn khóc thút thít, đặc biệt là dáng vẻ ở dưới người của ta khóc thút thít lại vô cùng đáng yêu…”

“Câm miệng!!!” Từ một tiếng gào thét không cách nào khống chế một nấm đám như thiết chùy*, cũng mang theo tiếng gió sắc bén tới.

(*Thiết chùy là vũ khí dài có cán dài như thương, nối với một quả hình bầu dục có gai. Có loại chùy cán ngắn hơn. Chùy chủ yếu dùng để hạ gục đói thủ bằng gai, nhưng có nhiều loại dùng sức nặng để hạ đối thủ.)


Con ngươi Cửu Tranh căng thẳng, vô ý thức mà nghiêng đầu.

“Đùng —— “

Nắm đấm sát qua gương mặt của hắn đánh về tảng đá trên hòn no bộ phía sau hắn, làm cho một mảnh đá cứng rắn phát ra tiếng vỡ vụn.

“… Dã thú thô lỗ.” Ngón tay Cửu Tranh hơi hơi run, nhưng mà hắn vẫn ra vẻ trấn định giơ tay lên tay gạt đi vết máu bị quyền phong làm cho gò má và khóe miệng mình rách như cũ: “Ngươi bây giờ đối với Mặc Lâm còn không phải là người xa lạ tồn tại sao? Hắn đã sớm quên tất cả đã từng là của các ngươi, hơn nữa vĩnh viễn không có khả năng nhớ lại. Hắn là Vương gia nước Cảnh, sao có thể tùy ý bị một tên thôn phu sơn dã vũ nhục được chứ? Mà bây giờ, ngươi cái gọi là tướng quân…”

“A… Bất quá trên chiến trường dựa vào địa vị dã man là mạng người và xương người chồng chất lên.”

Nói xong những lời này Cửu Tranh cũng mặc kệ Hoắc An Lăng cứng ngắc mà từ một lối nhỏ phía khác rời khỏi. -demcodon

Hoắc An Lăng nhắm mắt lại lấy về nắm tay bởi vì đánh vào tảng đá mà có chút bầm tím rách da: “Ngươi đều nghe thấy được?”

Thẩm vương gia từ phía sau một cây tròn xuất hiện, ánh mắt phức tạp nhìn Hoắc An Lăng. Bất quá bởi vì Hoắc An Lăng vẫn luôn đưa lưng về phía y, cho nên y hoàn toàn không có nhìn thấy sắc mặt bây giờ của Hoắc An Lăng, cũng không biết hắn suy nghĩ gì.

Nói thật ra bọn họ đã mấy năm không gặp, lần nữa “gặp mặt” lại là mình chằm chằm vào phía sau lưng của hắn còn là mãnh liệt nhìn… Thẩm vương gia vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Về phần Cửu Tranh… Nói thật ra y không nghĩ tới Cửu Tranh sẽ nói ra những lời như vậy, rõ ràng giữa bọn họ cái gì cũng không có. Bởi vậy đầu y có chút loạn loạn, hơn nữa vô ý thức mang chuyện của Cửu Tranh ném sang một bên.

Hai người đứng thẳng bất động trong chốc lát, Thẩm vương gia chú ý thấy Hoắc An Lăng vẫn như cũ không chịu xoay thân hình cao lớn lại đột nhiên có loại ý nghĩ xấu xa xông ra, môi y hé mở, dùng một loại giọng mềm mại, nho nhỏ nhẹ nhàng khẽ gọi một tiếng: “A Lăng…”

Một giây sau y đã bị Hoắc An Lăng ôm lấy. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.