Sủng Phu

Chương 51: Trở lại


Đọc truyện Sủng Phu – Chương 51: Trở lại

Editor: demcodon

Nước Kim lúc trước mặc dù mượn cái chết của Lệ phi cùng Man tộc liên minh phát binh với nước Cảnh, nhưng mà bọn họ vốn ý định vây nước Cảnh ở biên cảnh. Sau đó cho dù không công chiếm nước Cảnh cũng muốn nước Cảnh cắt đất đền tiền gì đó. 

Nhưng mà không nghĩ tới kế hoạch của bọn họ tốt như vậy lại hủy trên hai trăm con chó lớn… hai trăm con chó lớn! 

Hủy ở trên người chó! Thù này tuyệt đối kết lớn rồi!

Nhưng mà không chờ đến bọn họ có động tác thì nước Cảnh trước đã phát động tập kích với nước Kim.

Kỳ thật, có lẽ là trước kia thì nước Cảnh đang trù bị chiến tranh. Vốn cái chết của Lệ phi không chỉ có là một lần dò xét của nước Kim với nước Cảnh, cũng là một lần dò xét của nước Cảnh với nước Kim. Dù sao Dương đế cũng không phải là một Hoàng đế thích gìn giữ những thứ đã có.

Cho nên, lần này cho dù nước Kim đi cầu cứu nước Ngô và nước Hán cũng phải nhìn lại hai quốc gia có “lương thiện” như vậy hay không.

Nước Cảnh mặc dù đã sớm làm xong chuẩn bị chiến tranh, nhưng mà cũng không có tính toán đang chuẩn bị đánh nước Kim thì dùng một chọi ba. Đặc biệt là hai quốc gia kia rất có khả năng nhìn mình và nước Kim đánh nhau đến lưỡng bại câu thương sau đó nhặt thành quả thắng lợi. demcodon-lqd Cho nên sau khi biết được nước Kim phái sứ giả đi về phía nước Hán và nước Ngô thì tự nhiên cũng không có khả năng trơ mắt để cho tình thế phát triển tình huống bất lợi cho mình.

Nhưng mà lúc này cần người không chỉ phải có dũng có mưu, hơn nữa thân phận cũng không thể thấp, cũng không phải trong khoảng thời gian ngắn có thể tìm được. Hơn nữa, cũng không thể giống trống khua chiêng tìm.

Thẩm vương gia cũng biết chuyện này, y ngược lại là có chọn mấy người. Nhưng mà đến cuối cùng nghĩ tới vẫn bị không nhận. Nói thật ra trong lòng của y có một người rất thích hợp. Nhưng mà, chỉ là thoáng qua trong đầu y một chút cũng không có nói ra.


* * *

Mùng hai tháng giêng, Thẩm vương gia một mình ở vương phủ tự rót rượu uống một mình. Lại nói tiếp, yến tiệc đêm giao thừa hôm đó sau khi nhìn thấy tin tức về Hoắc An Lăng thì vào lúc ban đêm y lại có một giấc mơ —— mơ thấy y ở lúc đón năm mới… Mặc dù thức ăn hoàn toàn không có tinh xảo như bữa tiệc ở đêm giao thừa, nhưng mà trong mơ y lại nuốt nước miếng ăn đến bụng căng tròn. Thậm chí khi tỉnh lại y đều cảm giác được những món ăn kia không quý giá nhưng mà hương vị lại rất tuyệt, làm cho bụng mình có loại cảm giác hơi no.

Đương nhiên, cảnh trong mơ cuối cùng không phải các loại thức ăn nhìn như bình thường lại làm cho mình ăn rất ngon lành, mà là mình lại trở thành thức ăn bị tên “A Lăng” kia ăn hết lần này đến lần khác. Hiện tại Thẩm vương gia đối với loại cảnh trong mơ này đã rất bình tĩnh —— không, không phải là bị nam nhân áp! Chẳng qua là “mơ” mà thôi, hừ!

Đúng lúc này Mạc Ngôn cầm một tấm thiệp mời đi tới: “Vương gia, Thừa tướng đại nhân mời ngài ngày mai qua phủ một chuyến.”

Thẩm vương gia cũng không có đi nhận tấm thiệp kia. Trên thực tế, vốn là mùng một hàng năm y đều ở chung một chỗ với Cửu Tranh. Cửu Tranh vẫn có thể sắp xếp các loại hoạt động không giống nhau trong ngày hôm đó. Không thể không nói, bởi vì Cửu Tranh vốn sẽ chăm sóc mình mà y vẫn luôn tùy ý đối phương làm. 

Nhưng mà bởi vì lúc trước y đột nhiên cảm thấy được mình dường như có loại cảm giác vẫn luôn bị đối phương nắm mũi dẫn đi, hơn nữa đêm giao thừa hôm đó y ngủ sau đó thấy giấc mơ kia thì y đã quên mất. Hoặc là nói cố ý không để mắt đến chuyện này. Mà bây giờ, coi như là Cửu Tranh đưa thiệp mời cho y thì y cũng không muốn đi.

Y không muốn lại bị cảnh trong mơ tra tấn, cái loại phảng phất tách ra khỏi một thứ quan trọng nhất tồn tại trong lòng mình, trong lòng vắng vẻ. Sau khi tỉnh lại chỉ có thể rơi lệ, lại không có cách nào hiểu rõ rốt cuộc sinh mệnh thiếu thốn một mảnh gì đó tồn tại, thật sự là làm cho y quá khó chịu.

Y cảm thấy mình sắp điên rồi, có đôi khi mấy buổi tối đều là giấc mơ đó, cảnh trong mơ cứ lặp lại, có đôi khi quả thật làm cho y nhớ tới cảnh trong mơ sẽ ấm áp đến rơi lệ. Y chưa bao giờ biết thì ra là mình sẽ không muốn xa rời một người khác như vậy, còn là một nam nhân mà y cũng chưa bao giờ biết. Y như thế mà lại nhớ đến hoa quế, củ sen, nấm… thậm chí một quả trứng gà.

Thẩm vương gia cực kỳ kỳ quái! Những vật hoang dã này bình thường đến cực điểm, không hao phí mấy đồng tiền, lại có thể làm cho y có loại vui sướng và hoài niệm phát ra từ trong lòng, sẽ làm cho y có loại cảm giác so với cái gì cũng đều quan trọng hơn. Thậm chí y có loại cảm giác nếu như đem xâu chuỗi những vật này lại thì mình có thể tìm được người quan trọng nhất trong lòng.


Y còn nhớ lại Tam Mao. Hiện tại bị y đổi tên là “Bạch Lang” chính là Tam Mao. Lúc y thử gọi Bạch Lang là “Tam Mao” thì đối phương đột nhiên lắc đầu vẫy đuôi chạy tới làm cho Thẩm vương gia càng thêm khẳng định ý nghĩ này. Mà ngay cả hình dáng đã lớn cao đến bắp chân của mình, hơn nữa thoạt nhìn thân hình oai phong lẫm liệt đều phảng phất như hợp lại với viên thịt tròn núc ních cuồn cuộn kia.

Trách không được lúc ấy Tam Mao sẽ canh giữ ở bên cạnh mình, trách không được lúc ấy mình sẽ không chút do dự mang theo Tam Mao.

Ngày mùng một đó, y đã ngồi trong thư phòng một ngày, Tam Mao ngoan ngoãn mà nằm ghé vào bên cạnh chân của y.

Thẩm vương gia không quan tâm bên ngoài bọn người Bội Ngọc Mạc Ngôn lo lắng sốt ruột mà nhìn mấy chỗ trống bày trên bàn dài, hai bàn tay cầm giấy trắng Tuyên Thành, cuối cùng hạ quyết định. Y muốn lại đi Lạc thành một lần nữa.

Thẩm vương gia cũng không biết sau khi Cửu Tranh biết được mình từ chối lời mời của hắn thì sắc mặt tái xanh, ở trong buổi sáng mùng ba thì đã xuất phát đi Lạc thành.

Lúc này Lạc thành mặc dù không có nhiều loại hoa giống như gấm trong tháng bốn tháng năm, nhưng mà hoa mai nở rộ các loại ganh đua sắc đẹp vẫn như cũ, chỗ này phảng phất trôi nổi trong một mảnh biển hoa.

Hoa mai màu đỏ thì đỏ thẫm như máu, hoa mai màu trắng thì băng thanh ngọc khiết, hoa mai màu vàng thì hương bí mật bay xa. Nhưng những cảnh này cũng không có làm cho Thẩm vương gia dừng bước chân —— không đủ, những cảnh này còn chưa đủ.

Rõ ràng đây là nơi Cửu Tranh phát hiện ra mình, nhưng mà vì sao mình đối với chỗ này chỉ có ký ức rất ít?

Mặc dù Thẩm vương gia chỉ là ăn mặc bình thường, nhưng mà xem vải vóc trên người y thì mới biết rõ giá trị xa xỉ, lại càng không cần phải nói bên cạnh y còn dẫn theo một con chó lớn màu trắng lông dài oai phong lẫm liệt. Cho nên trên đường đi có không ít người nhường đường cho bọn họ. Mặc dù nguyên nhân chủ yếu là bị con chó lớn kia chụp cắn.


Không thể nghi ngờ, mang theo một con chó lớn như vậy dọc theo đường thật là dễ làm người khác chú ý.

Thẩm vương gia chưa bao giờ sẽ suy xét vấn đề dễ làm người khác chú ý hay không. Y chỉ là càng đi càng cảm thấy được lòng lạnh —— rõ ràng trong lòng mình có nhiều ký ức như vậy, vì sao đối với Lạc thành lại không có bao nhiêu ấn tượng? Vẫn cảm cảm thấy hẳn là nơi vắng vẻ một chút, hoang vu một chút.

Bất quá Thẩm vương gia không có chú ý tới mang theo Tam Mao trên đường có bao nhiều rêu rao, những người khác ngược lại là chú ý tới.

Đây không, người nào đó ăn mặc cả thân màu xanh liễu, cả người nhìn ra giống như là cây dưa nhỏ vàng nhạt, dường như thiếu niên nào đó đang dẫn theo tùy tùng của hắn đến gần đây.

Chung Tử Doãn kỳ thật trải qua cũng nghẹn khuất. Mặc dù hắn có một cái tên nghe rất có nội hàm, nhưng trên thực tế hắn lại… dùng lời con mẹ nó nói thì chính là “con khỉ trên nhảy dưới tránh không chịu ngồi yên”.

Cũng may có phụ thân hắn là tiên sinh Chung Sở dạy bảo, cho nên mặc dù bình thường hắn ra ngoài chơi nhốn nháo cũng không có gây ra đại sự gì. Duy nhất một việc chính là đẩy A Thập làm cho đầu người ta bị thương. Vì thế hắn còn bị phong hàn nằm ở trên giường uống thuốc đắng trong thời gian thật dài, uống xong người khỏe lên còn bị lão phụ thân nhà mình cấm túc.

Mặc dù về sau hắn vẫn tung tăng nhảy nhót như cũ, nhưng lại không có nhiệt tình kia. Dựa vào cái gì phụ thân hắn có thể giúp một người ngoài tòng quân, nhưng mà mình năn nỉ ỉ ôi chính là không cho mình đi!

Chung Tử Doãn buồn bực rất lâu nên cũng không cao hứng đón năm mới. Thậm chí hắn còn có ý định đời này cũng không đến Lạc thành, nhất định là Lạc thành cướp sạch vận may của mình đây!

Bất quá trời không chiều lòng người, lần này bởi vì mẫu thân hắn thích mai nên muốn đi chùa miếu lễ tạ thần thuận tiện ngắm mai. Tiên sinh Chung Sở đã dứt khoát để cho thê tử của mình đóng gói Chung Tử Doãn mang đi, mỹ kỳ danh rằng lây dính một chút “tính Phật”. Mà Chung phu nhân cũng muốn Phật tổ phù hộ hai nhi tử nhà mình, nghĩ đến gần đây tiểu nhi tử không vui đi ra ngoài có thể giải sầu, nên dứt khoát mang tiểu nhi tử đi.

Chung Tử Doãn ở trong chùa miếu ngốc được gọi là một cái nhàm chán, thật vất vả ngây người một ngày đã không thể chờ đợi được đi theo mẫu thân hắn tìm lấy cớ xuống núi. Đi đến chợ không bao xa thì Chung Tử Doãn đã bị một con chó trắng lớn cách đó không xa oai phong lẫm liệt hấp dẫn. Nhưng hắn có nghe nói qua lần trước nước Cảnh bọn họ đánh bại nước Kim và Man tộc, có hai trăm quân khuyển đều là công thần. Từ đó Chung Tử Doãn đã tâm tâm niệm niệm muốn nuôi một con quân khuyển. Nếu không một con chó vô dụng cũng được.


Đại khái là Tam Mao bị thức ăn ngon nuôi nấng, hơn nữa đêm hôm đó trời tối, Chung Tử Doãn ngốc không có phát hiện con chó trắng uy vũ kia chính là con chó đã từng lưu lại dấu răng ở trên bắp chân hắn. Đến nỗi chủ nhân ở bên cạnh chó gì đó…

Chung Tử Doãn tỏ vẻ hoàn toàn có thể bỏ qua: “A, con chó này thật đúng là không tệ… lông bóng nhoáng trơn mượt, muốn bao nhiêu bạc… Ồ, tiểu mỹ nhân, là chàng à?!”

Bởi vì có bọn người Mạc Ngôn đi theo bảo vệ, cho nên Thẩm vương gia đối với tình huống ở chung quanh cũng không phải rất để ý. Mãi đến khi giọng một thiếu niên ở phía sau mình vang lên: “A, con chó này thật đúng là không tệ… lông bóng nhoáng trơn mượt, muốn bao nhiêu bạc…”

Thẩm vương gia lúc này bởi vì mình không có ấn tượng với những nơi trong Lạc thành mà trong lòng có chút nén giận, cố tình lúc này lại có một kẻ không có mắt đến khiêu khích. Lúc này y đã muốn quay đầu dạy dỗ người này một chút.

Bất quá chờ đến lúc y quay đầu, còn chưa kịp nói cái gì chỉ thấy người kia mở to hai mắt nhìn, một bộ dáng bị kinh ngạc: “Ồ, tiểu mỹ nhân, là chàng à?!” -demcodon

Tiểu mỹ nhân muội ngươi đó! 

Lửa giận của Thẩm vương gia càng lớn. Bất quá Thẩm vương gia là loại người càng là tức giận càng là bình tĩnh. Cho nên y rất nhanh phát hiện nghe ra ý trong lời nói của đối phương. Cái gì gọi là “Là chàng à”? Chẳng lẽ hắn biết mình? Nếu như vậy phải bắt lấy manh mối này thật tốt.

Bên này Thẩm vương gia vừa mới thắp đèn ánh lửa mà suy nghĩ xong, bên kia Chung Tử Doãn thiếu kiên nhẫn trước hết ồn ào đi lên: “Thật là kỳ quái, chàng vì sao ở chỗ này? Không đúng không đúng, Hoắc An Lăng kia không phải nói đi tìm chàng rồi hả? Ta nói, chàng không phải đến tính sổ chứ?”

Chung Tử Doãn mặc dù ăn chơi trác táng một chút, nhưng mà mắt nhìn độc đáo vẫn phải có. Hắn thấy đối phương ăn mặc dường như còn tốt hơn mình, hơn nữa tùy tùng sau lưng cũng giỏi hơn mấy tùy tùng hiếu thắng chỉ biết võ công mèo ba chân của mình (Chung Tử Doãn hâm mộ ghen ghét hận trong lòng), đặc biệt là bên cạnh còn có một con chó trắng lớn mạnh như vậy…

Từ từ, chó trắng lớn?!

Thu lại ký ức Chung Tử Doãn đột nhiên cảm thấy bắp chân của hắn có chút co rút đau đớn… 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.