Đọc truyện Sủng Phi – Chương 41
Khi Uyển Tiệp dư từ từ tỉnh lại, cung nữ cận thân Thanh Trúc lập tức quỳ xuống chúc mừng.
Vương Uyển Chi nghe thấy nàng ta được phong làm Tiệp dư thì trong lòng không khỏi mừng rỡ. Nhưng khi hỏi đến hài tử mình, muốn hảo hảo nhìn thật kỹ, lúc này Thanh Trúc lại ấp úng.
Trong lòng không khỏi trầm xuống, Vương Uyển Chi lập tức lớn tiếng hỏi: “Hoàng tử đâu? Hoàng tử cuối cùng như thế nào?”
“Hồi nương nương, Đại hoàng tử bị Nhạc phi nương nương mang đi Vân Tường cung rồi.” Hai đầu gối Thanh Trúc mềm nhũn quỳ trên mặt đất.
“. . . . . .” Uyển Tiệp dư nghe vậy thất hồn lạc phách ngồi liệt ở trên giường, Nhạc phi à Nhạc phi, lòng dạ ngươi thật là độc ác mà.
“Nương nương, ngài vẫn còn đang ở cữ, ngàn vạn lần không thể rơi lệ tổn thương thân thể. Chờ khi ra tháng nương nương liền có thể dọn đến Vân Tường cung, đến lúc đó sẽ được nhìn thấy Đại hoàng tử.” Thật lâu không nghe chủ tử nhà mình lên tiếng, die^đanlqdo*n. Thanh Trúc có chút lo lắng ngẩng đầu lên, lại phát hiện Uyển Tiệp dư ngồi trên giường im lặng rơi lệ.
“Là máu mủ ruột thịt của ta mà!” Uyển Tiệp dư nghe vậy liền bật khóc. “Hài tử đáng thương của ta, vừa sinh ra đã bị mang đi không được nhìn mẫu thân một cái!”
Thanh Trúc cố hết sức an ủi Uyển Tiệp dư nhưng không có hiệu quả.
Uyển Tiệp dư ở Ỷ Trúc Hiên tinh thần chán nản, thì Vân Tường cung của Chung Linh lại là một cảnh hoà thuận vui vẻ.
“Tiểu tử này ngủ cũng thật sâu nha.” Chung Linh nhìn đứa trẻ ngủ say, trong lòng không tránh khỏi sinh ra ý định yêu thích.
“Sau này nương nương cũng sẽ có hài tử của mình, đến lúc đó sẽ quen thôi.” Tần ma ma nhìn vẻ mặt của Chung Linh không nhịn được nói. Bà sợ Chung Linh sinh lòng yêu thích đối với đứa nhỏ, sau này sẽ bị tình cảm ràng buộc.
Không cần biết người ta nghĩ như thế nào chuyện Chung Linh trực tiếp đem Đại hoàng tử đến Vân Tường cung, Tần ma ma thật muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi Nhạc phi nương nương. DĐlêquýđôn. Không nghĩ đến Nhạc phi bình thường có vẻ âm trầm, thì ra ở lúc mấu chốt lại có khả năng quyết đoán như vậy.
Bàn tay đang trêu chọc đứa nhỏ của Chung Linh nhất thời dừng lại, nàng dĩ nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Tần ma ma. Mặc dù trong lòng có chút không tán thành, nhưng nhất thời cũng không phản bác .
“Ma ma, người xem hoàng tử lúc nào mới có thể dễ nhìn hơn đây?” Bộ dáng đứa nhỏ bây giờ thật là không đẹp mắt.
“Trẻ sơ sinh sau một tháng mới bắt đầu đẹp mắt hơn.” Tần ma ma biết những lời nói của mình đã khiến Chung Linh đặt ở trong lòng, nên cũng không nói gì thêm chỉ trả lời vấn đề của nàng.
Không biết bởi vì áy náy hay còn có nguyên nhân gì khác, trong một tháng này, Chung Linh cũng không đến thăm Uyển Tiệp dư. Ngược lại Sầm Mặc có đi hai lần để an ủi.
“Trẫm thấy Uyển Tiệp dư có vẻ gầy đi rất nhiều.” Sầm Mặc từ Ỷ Trúc Hiên đến thẳng đây, nhớ tới bộ dáng nàng ta nhìn hắn không nói gì chỉ yên lặng rơi lệ, có hơi xúc động.
Những lời này cứ như gai đâm vào lòng Chung Linh vốn bởi vì chuyện này mà có chút yếu ớt, tay đang đưa nôi chợt ngừng lại, sắc mặt cũng lạnh dần.
Định nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng.
Sầm Mặc cũng nhận thấy cảm xúc của Chung Linh, không khỏi giải thích: “Trẫm chỉ thuận miệng nói vậy thôi, Linh Nhi không cần phải để ý.”
“Hoàng thượng.” Chung Linh cúi đầu, thấp giọng nói. “Nếu Hoàng thượng đau lòng cho Uyển Tiệp dư vậy đem Đại hoàng tử về đi, thần thiếp tuyệt không nhiều lời.”
Đúng rồi, sao nàng lại muốn nuôi hài tử của người khác chứ. Sau khi trưởng thành, không biết lòng của nó có trên người mình hay không, nói không chừng khi hiểu chuyện sẽ oán hận mình chia rẻ thân sinh mẫu tử bọn họ.
Huống chi, Hoàng thượng thậm chí cũng đứng về phía mẫu thân của Đại hoàng tử, nảy sinh đồng tình với Uyển Tiệp dư .
Sầm Mặc biết bản thân lỡ lời, không nén được tâm tình đến gần nắm tay Chung Linh, lại không ngờ phát hiện hốc mắt đối phương đã đỏ lên.
Nhận ra ánh mắt Sầm Mặc, Chung Linh quật cường quay đầu đi, không muốn để cho hắn nhìn thấy bộ dạng bây giờ của nàng.
Làm ra loại chuyện đó không phải nàng không có cảm giác áy náy, người khác nói nàng như thế nào nàng đều có thể bỏ qua. Chỉ có Sầm Mặc là không thể, ngay cả việc hắn không đứng bên cạnh nàng, cũng sẽ khiến cho nàng đau lòng và uất ức.
“Làm sao lại đỏ mắt rồi, Trẫm cũng chỉ thuận miệng nói thôi.” Sầm Mặc nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực mình, lại phát hiện thân thể đối phương cứng ngắc không chịu buông lỏng.
“Sau này Trẫm sẽ không đề cập đến nàng ấy nữa, nha?” Thấy phản ứng của Chung Linh, Sầm Mặc đổ lỗi cho việc hắn nhắc tới Uyển Tiệp dư. “Nàng ấy như thế nào đều không phải chuyện của chúng ta, có được hay không?”
Chung Linh lúc này mới khôn ngoan thả lỏng cơ thể tựa vào người Sầm Mặc. Nói không đề cập tới chuyện của Uyển Tiệp dư, nàng mới không thèm quan tâm. Quan trọng là ẩn ý phía sau lời nới của Hoàng thượng, là hắn vẫn đứng bên cạnh mình .
Nhận ra biến hóa của người trong ngực, Sầm Mặc cũng yên lòng. Thật ra hắn đúng là vô tâm nói như vậy, lại không nghĩ bị Linh Nhi đặt ở trong lòng. Đúng rồi, nàng vốn áy náy vì đoạt hài tử của người khác, bản thân thật sự không nên nói như vậy vào lúc này. Chỉ là hắn không hiểu tại sao mấy ngày nay tâm tình của Chung Linh có vẻ hơi sa sút, rõ ràng quyết định để cho nàng bão dưỡng Đại hoàng tử là của hắn, sao nàng lại áy náy.
Không biết có phải hay không bởi vì câu nói của Sầm Mặc mà ánh mắt của Chung Linh nhìn Đại hoàng tử cũng trở nên có chút ưu thương, không ngồi canh giữ mỗi ngày ở trước nôi nữa.
“Uyển Tiệp dư có phải gần ra tháng rồi hay không?”
Đứng trong viện nhìn cảnh sắc trơ trụi một hồi lâu, Chung Linh đột nhiên hỏi một câu.
“Hồi nương nương, cũng gần rồi, còn mấy ngày nữa Đại hoàng tử sẽ đầy tháng, đến lúc đó Uyển Tiệp dư cũng ra tháng.” Vân nhi ở một bên hồi đáp.
“Ngươi sai người đi nói cho nàng ta biết, nàng ta lúc nào cũng có thể dời đến đây.” Chung Linh có chút vô lực phân phó.
“Dạ, nương nương.”
“Ngươi tự mình đi đi, cứ nói cho nàng ta biết, Bổn cung sẽ không cản trở nàng cùng Đại hoàng tử gặp mặt.” Do dự một lát, Chung Linh lại bổ xung thêm một câu.
“Nương nương!” Tần ma ma vì nàng nhất thời nhân từ nương tay mà biểu đạt ý kiến của mình, “Nếu đã muốn làm, nương nương cần gì phải để ở trong lòng, hôm nay lấy lòng Uyển Tiệp dư, nàng ta cũng nhất định sẽ không cảm kích .”
“Không phải lấy lòng nàng ta.” Chung Linh cau mày có chút phiền lòng nôn nóng. Đó là vì lời nói của Hoàng thượng suốt ngày cứ quanh quẩn trong lòng nàng, không để cho nàng yên ổn. “Bổn cung sao phải dùng cách như vậy mới yêu thương Đại hoàng tử chứ? Đại hoàng tử bị đưa đến đây dưới danh nghĩa Bổn cung là chuyện ván đã đóng thuyền, cần gì phải quá tuyệt tình.”
Tần ma ma không cần phải nhiều lời nữa, bà cũng là lo lắng cho sau này thôi. Con người luôn có lòng tham, Đại hoàng tử bị thân mẫu xui khiến, chắc chắn sẽ sinh ra bất mãn với Nhạc phi.
Biết lời nói của mình không đủ để thuyết phục Tần ma ma, Chung Linh có chút ảo não đi vào phòng trong.
— ——o—- —–o—- —–
“Nhạc phi nương nương thật sự nói như vậy?” Uyển Tiệp dư nghe lời nói của Vân Nhi, trên mặt không giấu được vui sướng.
“Hồi Uyển tiểu chủ, lời của nương nương nô tỳ truyền đạt lại không sai một chữ.” Vân Nhi mang theo nụ cười đúng mực kiên nhẫn nói.
“Chuyển cáo Nhạc phi nương nương, tần thiếp vô cùng cảm kích, ngày sau nhất định sẽ tự mình nói lời cảm tạ.” Mặc dù không biết vấn đề ở đâu, nhưng Uyển Tiệp dư biết, lời này của Chung Linh một khi đã nói ra sẽ không thể thu hồi được. Chẳng lẽ nàng ta khóc lóc kể lể với Hoàng thượng đã có tác dụng? Nghĩ đến đây nàng ta liền vui vẻ hẳn lên.
Ban thưởng cho Vân Nhi, thần sắc của Uyển Tiệp dư hoàn toàn thay đổi, trước đó âm trầm bao nhiêu giờ thì tràn đầy mong đợi.
“Nương nương, nô tỳ đã nói sau này nhất định là có cơ hội. Người xem, cơ hội tới nhanh như vậy!” Thanh Trúc cũng không giấu được sắc mặt vui mừng.
“Nhanh, phân phó người dọn dẹp một chút, chúng ta chuẩn bị dời qua đó đi.” Không để ý đến lời nói của Thanh Trúc, Uyển Tiệp dư cứ thế phân phó xuống.
“Nương nương, người vẫn chưa hoàn toàn ra tháng đâu.” Thanh Trúc kinh ngạc nói.
Do dự một lát, Uyển Tiệp dư vẫn là nghe lời Thanh Trúc, quyết định chờ ra tháng mới dọn đi Vân Tường cung, mặc dù bức thiết muốn gặp hài tử, nhưng lại không thể vì vậy mà tổn hại thân thể. Huống chi mấy ngày trước ngày nào nàng ta cũng đau lòng khóc thút thít, đã làm tổn thương nguyên khí, cần phải hảo hảo điều dưỡng.
“Ngươi dọn dẹp những món đồ không quan trọng trước đi, tiết kiệm chút thời gian.” Không cho nàng ta làm gì là chuyện không thể.
Thanh Trúc biết rõ tâm tư chủ tử nhà mình nên cũng đồng ý.
— ——o—- —–o—- —–
Vân Nhi từ Ỷ Trúc Hiên trở về Vân Tường cung, cũng chủ động mang ra đồ Uyển Tiệp dư ban thưởng.
“Nàng ta đã cho thì ngươi cứ thu lại.” Chung Linh không có tâm tư nhìn đến lần thứ hai. “Nàng ta không phải là sướng đến phát điên rồi chứ?”
“Hồi nương nương, lúc nô tỳ mới vừa vào cửa, Uyển tiểu chủ nhìn nô tỳ với ánh mắt có thể khiến cho người ta sợ hãi.” Vân nhi hơi khoa trương nói. “Giống như nô tỳ đã làm gì với Đại hoàng tử vậy.”
“Ngươi thay mặt Bổn cung đi, đấy là nàng ta xem ngươi như Bổn cung mà trút giận.” Chung Linh hừ lạnh một tiếng, không để ý đến giọng điệu của Vân Nhi.
“Nhưng khi nô tỳ truyền đạt lại ý của nương nương, nô tỳ thật đúng là mở mang kiến thức cái gì gọi là trở mặt nha.” Trước còn hận không thể xông lên đánh chết mình, chợt biến thành một bộ dạng vô cùng vui vẻ, biến hóa này thật là một chút dừng lại cũng không có.
Thấy Chung Linh không có phản ứng gì đối với những lời mình vừa nói, Vân Nhi chợt ấp úng.
“Nói.” Vừa nhìn thấy bộ dạng của Vân Nhi, Chung Linh liền cảm thấy không dễ chịu, khẳng định là có chuyện gì mới khiến cho nàng không thoải mái nói chuyện như vậy.
“Nô tỳ nhìn bộ dạng của Uyển Tiệp dư đúng là không được tốt, cả người toát ra vẻ u ám.” Thời điểm vừa nhìn thấy nàng có hơi giật mình. Mặc dù dáng người của Uyển Tiệp dư thập phần yểu điệu, eo thậm chí nhỏ chừng một nắm tay, nhưng bộ dáng gầy yếu bây giờ thật là có chút doạ người.
Thấy vẻ thận trọng của Vân nhi, Chung Linh cảm thấy có chút kỳ quái. Chẳng lẽ một tháng qua thay đổi nhiều như vậy? Lần trước Hoàng thượng cũng bởi vì nàng ta quá gầy mới nói ra những lời như thế?
“Có lẽ là tuổi còn quá trẻ, không biết dưỡng thân, bên cạnh cũng không có người hiểu chuyện, để cho Uyển tiểu chủ mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt làm tổn thương thân thể.” Tần ma ma nhìn hai người rồi giải thích.
Hoàng thượng ban thưởng ma ma, sau khi Uyển Tiệp dư sinh hạ hài tử đã rời đi, nhiệm vụ của ma ma coi như là hoàn thành viên mãn.
Chung Linh cũng đã nghe qua tầm quan trọng của ở cữ, nghĩ thầm nàng ôm hài tử của nàng ta đi, thương tâm khổ sở cũng là bình thường. Nhưng mà có nghiêm trọng đến mức đó hay không?
Trong lòng Tần ma ma cũng là có chút suy nghĩ. Thân thể vốn đã bị tổn hại nếu lại ốm đau thêm nữa…sợ Uyển Tiệp dư cũng không thể sống lâu. Mất đi mẫu phi thân sinh, sau này Đại hoàng tử cũng sẽ không có ý nghĩ gì khác. Nhưng liếc nhìn Chung Linh một cái, trong lòng bà liền phủ định suy nghĩ đó.
Nàng cơ hồ muốn trả đứa bé lại cho đối phương, sao có thể làm ra loại chuyện quá đáng đó được?
— ——o—- —–o—- —–
Sau khi Vân Nhi đi, Uyển Tiệp dư mỗi ngày đều giương mắt đếm ngày, cũng là cuối cùng có thể dọn đến Vân Tường cung. Chỉ là ngày đó vừa vặn là tiệc đầy tháng của Đại hoàng tử, dĩ nhiên Nhạc phi danh chánh ngôn thuận thay thế người mẫu thân phân vị thấp là nàng ta tham gia.
Lúc này Uyển Tiệp dư cũng không quan tâm tới bất mãn, chỉ là kiên nhẫn chờ tiệc đầy tháng kết thúc là có thể nhìn thấy hài tử của mình. Theo khía cạnh khác mà nói, Đại hoàng tử được nuôi dưới gối của Nhạc phi, ngược lại đối với địa vị của nó có thể được nâng cao, tuy nàng ta có chút để ý, nhưng cũng sẽ không ngu ngốc đến mức ôm oán hận.
Bên trong Thiên Điện, Uyển Tiệp dư đứng ngồi không yên lập tức phái tiểu cung nữ hoặc là tiểu thái giám đi chánh điện hỏi thăm tình hình, chỉ ngóng trông Đại hoàng tử có thể sớm trở về một chút.
Sầm Mặc phát hiện Chung Linh đối với Đại hoàng tử có phần hơi lạnh nhạt, nhưng cũng không nói gì, hoặc giả hắn cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Chuyện này đại khái cũng là liên quan tới hắn, nhưng hắn lại không biết làm sao mở miệng.
Nếu không thích Đại hoàng tử, vậy thì không cần thích, dù sao sau này bọn họ cũng sẽ có hài tử của riêng mình, nàng nhất định sẽ thích.
Ôm ý nghĩ như vậy, Sầm Mặc tính toán làm cho chuyện này đến đây kết thúc.