Sủng Phi

Chương 37


Đọc truyện Sủng Phi – Chương 37

Editor: Chickenliverpate

Sầm Mặc đến Vân Tường cung, nhìn thấy Chung Linh vẫn mang khăn che mặt như cũ trong lòng cảm thấy cực kỳ buồn bực.

“Trẫm đã lệnh cho toàn thể Thái Y viện tập trung nghiên cứu ô đầu độc thảo.” Hắn cảm thấy tốc độ của một mình Triệu Đĩnh quá chậm, cũng không muốn bản thân và Chung Linh đợi lâu như vậy.

“Triệu thái y làm việc không tệ, nhiều người nhiều ý chỉ sợ sẽ quấy rầy đến tiến độ của hắn.” Chung Linh bất đắc dĩ nói, sao nàng lại không muốn được chữa trị nhanh hơn chứ, hiện tại cả Thái Y viện đang vì nàng mà chuyển. Die^ndanlqđôn.  Vào cung không bao lâu liền được mang danh sủng phi khiến nàng cũng có chút thụ sủng nhược kinh.

“Đó là bọn họ nên làm.” Sầm Mặc lơ đễnh nói, nếu không nuôi bọn họ làm cái gì.

“Thần thiếp thấy Triệu thái y cũng không tệ, nếu hắn chữa hết cho thần thiếp, không bằng Hoàng thượng thay thần thiếp ban thưởng cho hắn cái gì đi?” Chung Linh nhớ đến lời hứa ngày hôm nay liền mở miệng nói.

“Được.” Chữa hết cho Chung Linh dĩ nhiên là có công, hắn nhất định sẽ thưởng. Chỉ là nếu không trị hết, hắn cũng nhất định sẽ phạt, “Người trong cung của nàng, có muốn Trẫm thay nàng chọn hay không?”

Hắn nói vậy dĩ nhiên là bởi vì chuyện này mà để vuột đám người kia. Người trong cung này năng lực kém quá, tạm thời có lẽ không sao, nhưng lâu dần nhất định sẽ mắc sai lầm.

“Hoàng thượng thay thần thiếp an bài là tốt rồi.” Chung Linh cũng không có ý kiến gì, ít ra người mà Hoàng thượng an bài chắc hẳn không dễ dàng bị người khác lợi dụng. Lại nói không phải Hoàng thượng mở lời muốn an bài, không chừng có người lại nhân cơ hội này động tay động chân, để Sầm Mặc trực tiếp nhúng tay là xong hết mọi chuyện.

Thấy Chung Linh gật đầu, trong lòng Sầm Mặc rất cao hứng, hắn cảm thấy nàng đang tin tưởng và lệ thuộc vào hắn, nhưng lại vô cùng bất mãn vì nàng vẫn không cho hắn ngủ lại.

Nhìn sắc mặt của hắn sao Chung Linh không biết là nguyên nhân gì, mặc dù cảm thấy có lỗi nhưng vẫn thoát khỏi ngực của hắn.

“Ai cũng mong trẫm ngủ lại, chỉ có nàng muốn đẩy đi.” Sầm Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng vẫn chiều theo ý nàng, ở lại thêm một lúc sau đó rời khỏi Vân Tường cung.

“Tiểu thư đâu cần phải đuổi Hoàng thượng đi như vậy.” Đối với hành động của Chung Linh, Lâm di có chút không tán thành.

“Bộ dáng của Bổn cung như vậy chẳng lẽ còn có thể thị tẩm sao, nếu cố ý giữ Hoàng thượng lại những người kia càng nhìn Bổn cung không thuận mắt.” Chung Linh nhìn một vòng thấy thiếu mất một người liền hỏi: “Vân Nhi đâu?”


Gần đây nha đầu này hình như rất ít xuất hiện trước mặt mình.

“Vân Nhi đang đợi ở bên ngoài ạ.” Thấy nương nương hỏi nàng, Tưởng Nhi lập tức trả lời. Người khác không biết nhưng nàng biết, Vân nhi tự biết lần này mắc phải lỗi lớn, người có liên quan đều bị nghiêm trị, trừ nàng. ddleequydo*n. Vì vậy mấy ngày nay thấp thỏm lo âu sợ bị trừng phạt nên không dám xuất hiện trước mặt Chung Linh.

“Gọi nàng vào đi.” Trong lòng Chung Linh sao không biết, suy cho cùng là dùng quen người rồi, cũng coi như trung thành. Chuyện này cũng không thể trách nàng, huống chi tay nàng cũng trúng độc, lại lo lắng hãi hùng mấy ngày nay, trừng phạt như vậy cũng đủ rồi.

“Vâng.” Trong bụng mừng thầm, Tưởng Nhi xoay người rời đi, dù sao cũng là tỷ muội chung sống cùng nhau đã lâu, thấy nương nương hình như không có ý xử lý liền vui vẻ muốn chạy đi báo cho nàng biết.

“Tham kiến nương nương.” Vân Nhi lo lắng đi vào, quỳ xuống hành lễ. Mặc dù Tưởng Nhi đã nói với nàng nương nương cũng không tính xử lý nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy khó tin.

“Đứng lên đi.” Nhìn Vân Nhi mấy ngày nay rõ ràng mặt mũi tiều tụy, xem ra cũng chịu không ít đau khổ rồi. Dằn vặt tình thần so với tra tấn thể xác cũng là một loại khổ hình.

Vân nhi thấp thỏm đứng lên.

“Đưa tay ra.” Nghĩ đến tay nàng cũng không khá hơn chính mình là bao.

Vân nhi vâng lời đưa hai tay ra. Bàn tay vốn trắng noãn bây giờ đã sưng đỏ một mảnh, so với mặt Chung Linh còn nghiêm trọng hơn nhiều.

“Xem ngươi như vậy coi như đã chịu tội xong, Bổn cung cũng không trừng phạt thêm gì nữa.” Trong lòng Chung Linh có chút không đành lòng, “Sau này làm tốt công việc của mình, đừng để xảy ra loại chuyện như vậy nữa, biết không?”

Vân Nhi chớp chớp mắt, hình như không thể tin được mình dễ dàng qua cửa như vậy.

“Lo lắng cái gì.” Chung Linh bất đắc dĩ, “Còn không đi thoa thuốc, không muốn giữ lại tay này nữa sao, sau này Bổn cung cũng không muốn một đôi tay như vậy tới hầu hạ.”

“Vâng, nô tỳ tạ ơn nương nương.” Vân Nhi phục hồi tinh thần lập tức dập đầu tạ ơn.


Chung Linh ra hiệu miễn lễ, Tưởng Nhi cũng cùng đi theo ra ngoài chuẩn bị thoa thuốc cho Vân Nhi.

Lâm di đứng bên cạnh mỉm cười, mặc dù biết Chung Linh xử lý Lan Hương và Cúc Hương cũng là việc phải làm, nhưng vẫn có chút khiếp sợ, ngược lại nàng đối xử với người bên cạnh rất tốt. Không biết thế nào nhưng tiểu thư nhà bà sẽ không bao giờ trở thành loại phi tần như lời Tần ma ma nói.

Sầm Mặc ra khỏi Vân Tường cung, dọc đường đi rất chậm không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lâm Anh đi bên cạnh thấy thế nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng hôm nay có điểm bài tử?”

Dưới tình huống bình thường hắn sẽ không xen vào loại chuyện như vậy, nhưng đã nhiều ngày Hoàng thượng không đến chỗ những phi tần khác.

Sầm Mặc phục hồi tinh thần gật đầu một cái. Nhìn vườn hoa mai trước mắt chợt nhớ đến người đã nhảy một điệu múa tươi đẹp lần trước, liền mở miệng điểm Chu Uyển Nghi. Nếu nhiều ngày không gọi người thị tẩm, chỉ sợ đám người trong triều đình mang chuyện này ra nói.

Lâm Anh gật đầu lĩnh chỉ, vì Sầm Mặc dẫn đường. Có khi Hoàng thượng cao hứng trực tiếp đến cung của một vị Tần phi nào đó cũng không phải là không có, chỉ là ngày hôm sau ghi chép lại là được.

Chu Uyển Nghi hiến vũ ngày đó đúng là đã tạo được sự chú ý của Hoàng thượng nếu không sao hắn lại có thể trực tiếp mở miệng ban thưởng phong hào.

Đến Giáng Tuyết Hiên của Chu Uyển Nghi, Sầm Mặc nhìn khuôn mặt tươi cười chào đón của mỹ nhân, nhưng trong lòng hắn lại nhớ đến Chung Linh cư nhiên lại đẩy hắn ra. Cho đến bây giờ nàng đối với hắn lúc nào cũng có khuôn mặt tươi cười chào đón, thế nhưng hắn lại cảm thấy trên khuôn mặt tươi cười đó hình như có một chút khác biệt.

Lộ ra vẻ mỉm cười, hắn nhẹ nhàng nâng Chu Uyển Nghi đang quỳ hành lễ đứng lên, cùng nhau vào phòng trong.

Làm Hoàng đế rất lâu cũng là thân bất do kỷ.

Thời điểm Chu Uyển Nghi vừa mới vào cung cũng không suy nghĩ quá nhiều. Vốn là trước khi vào cung nàng suy nghĩ, lấy gia thế cùng dung mạo của nàng tất nhiên sẽ có một chỗ đứng nho nhỏ trong cung. Ngay cả người trong nhà cũng ôm tin tưởng như vậy mà an ủi nàng. Chỉ là dường như trời cao không rủ lòng thương xót nàng, Hoàng thượng lại si mê người cùng tiến cung với nàng, Chung Linh. Mang đến cho nàng ấy vô vàng vinh sủng, mà nàng chỉ có thể ở nơi này lặng lẽ chờ đợi.

Mặc dù có chút cô đơn nhưng nàng cũng biết có thể là phúc phận của nàng vẫn chưa tới, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng trong khoảng thời gian này, cũng để cho nàng nhìn thấy tình người ấm lạnh trong hậu cung, không tự chủ thất vọng.


Vốn là muốn an phận ở hậu cung làm một Chu Khả Dung ngây ngô, cũng không phát sinh tâm tư gì, hậu cung mỹ nữ như mây, khiến Hoàng thượng có thể nhớ tới nàng là một việc khó khăn dường nào.

Cũng may hình như ông trời cũng không chịu nổi mỹ nhân rơi lệ, cho nàng cơ hội này, để vũ điệu mà nàng khổ luyện có chỗ phát huy. Một khúc Giáng Tiên được chính miệng Hoàng thượng thăng vị.

Chỉ là hôm đó nữ nhi của Bùi tướng quân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Hoàng thượng cũng không có tâm trạng nhìn nàng lâu hơn, đến khi Bùi Loan xuất cung Nhạc phi lại gặp chuyện như vậy, Hoàng thượng dĩ nhiên là quan tâm thương yêu, mấy ngày liền cũng không gọi Tần phi thị tẩm.

Không ngờ ngày đầu tiên nghỉ lại hậu cung là đến Giáng Tuyết hiên của nàng. Khẳng định không thể nghi ngờ là cơ hội của nàng cuối cùng cũng đã tới.

“Hoàng thượng, người có muốn dùng một chút gì không?” Chu Khả Dung nhẹ giọng hỏi, âm thầm quyết định phải biểu hiện thật tốt khiến Hoàng thượng có thể nhớ kỹ nàng. Tình huống tốt nhất chính là có thể khiến Hoàng thượng chia cho nàng một ít sủng ái của Nhạc phi.

Sầm Mặc gật đầu, ở Vân Tường cung hắn cũng chưa dùng bữa.

Chuyện ăn uống của Hoàng thượng đều do Ngự Thiện Phòng chuẩn bị, hôm nay ở lại Giáng Tuyết hiên, tự nhiên sẽ có người sắp xếp Ngự Thiện Phòng mang thức ăn đến đây.

“Hoàng thượng, uống chút rượu đi, uống một ít trước khi ngủ rất tốt.” Chu Khả Dung đứng lên, tự mình rót rượu cho Hoàng thượng.

Sầm Mặc gật đầu, cũng không cự tuyệt.

Chu Khả Dung mỉm cười, nam nhân say rượu không phải rất dễ khơi gợi cảm xúc sao?

Sầm Mặc cũng không nhận ra là mình đã ăn cái gì, uống bao nhiêu chén, liền chuẩn bị đi ngủ.

Thoáng ngửi thấy trên người Chu Uyển Nghi có mùi thơm chán ghét quen thuộc, Sầm Mặc bất giác nhíu mày, khiến trong lòng Chu Khả Dung thấp thỏm. Trong hậu cung đã quen dùng mấy thứ này, trước đây Hoàng thượng cũng chưa từng bài xích. Mặc dù không có nói ra, nhưng biến hóa nhỏ trên mặt hắn lúc này làm cho nàng hiểu Hoàng thượng không thích thứ này.

Chỉ có Sầm Mặc biết, Chung Linh chưa bao giờ dùng những thứ này, mà hắn cũng đã thành thói quen.

May mà Sầm Mặc cũng không vì mùi thơm này mà không vui rời khỏi, ngược lại tiếp tục đi vào.

Trong lòng Chu Khả Dung thở phào nhẹ nhõm, vừa uốn mình đi theo vừa âm thầm quyết định, lần sau tuyệt đối không dùng thứ này nữa.


Kích tình đi qua, Chu Khả Dung đã sớm mệt mỏi không chịu nổi ngủ từ lúc nào, một lúc sau Sầm Mặc đang nghỉ ngơi bỗng mở ra ánh mắt sâu thẳm. Thân thể thỏa mãn nhưng trong đầu là một mảng trống rỗng.

Trước kia cũng vậy chỉ là hắn đã quen. Nhưng sau khi tiếp nhận Chung Linh, nếm thử cảm giác thỏa mãn cả thể xác và tinh thần mà nàng mang lại, vì vậy đối với tình trạng hiện tại hắn khó có thể thỏa mãn.

Chỉ là hắn không thể không làm như vậy, hắn có thể sủng ái Chung Linh tận trời, lại không thể độc sủng Chung Linh. Nếu không, những người đó nhất định sẽ mượn danh nghĩa thanh quân trắc mà xuống tay với nàng. Mà hắn cũng sẽ bị đội lên dầu danh hiệu hôn quân.

Cười tự giễu một tiếng, người ca ca kia của hắn không phải cũng bị chính hắn dùng danh nghĩa đó mà hạ bệ sao?

Chu Tước Quốc, Ngũ Tương. . . . . . Sầm mực nói thầm quốc gia đối nghịch với mình cùng với người tên một người, cuối cùng nhắm mắt lại từ từ thiếp đi.

“Nương nương, sao người còn chưa nghỉ ngơi?” Vân Nhi thận trọng hỏi Chung Linh đang ngồi trên giường nhưng chậm chạp không có nằm xuống.

“Hả?” Chung Linh dường như bị giọng nói của Vân Nhi kéo ra khỏi những suy nghĩ viễn vông, không để ý cười. “Bổn cung chỉ là ngồi như vậy thôi .”

Nàng dĩ nhiên biết Sầm Mặc đi Giáng Tuyết hiên. Mặc dù đã tự nhủ với lòng cả ngàn lần, nhưng lại không thể quên, vẫn cứ để ý. Mỗi lúc như thế này, nàng đặc biệt nhớ đến cuộc sống trước kia, ở một nơi nào đó nàng có thể danh chánh ngôn thuận khiến cho người đàn ông của mình chỉ có mình là nữ nhân.

Ở chỗ này, không có khả năng.

Nàng đố kỵ, chua xót, mỗi đêm tham muốn giữ hắn ở lại không có lúc nào không gặm nhắm lòng nàng, nhưng nàng lại không có biện pháp yêu cầu đối phương làm như vậy.

Sầm Mặc là Hoàng đế, hơn nữa muốn làm một vị hoàng đế tốt, sao nàng có thể cản trở, hắn mang trên lưng tội danh giết anh mới giành được ngôi vị hoàng đế, lưng gánh nhiều trọng trách như vậy sao nàng có thể dị nghị. 

Hoặc là nói muốn cản trở cũng phải có tư cách và năng lực. 

Cuộc sống của Sầm Mặc trước đây cũng đâu có nàng, không phải sao? Nàng sao có thể vì bản thân mình mà yêu cầu hắn làm như vậy. Nếu quá khứ của Sầm Mặc cũng có nàng thì tốt biết mấy, như vậy nàng có lẽ còn có thể độc chiếm hắn.

Cứ suy nghĩ như vậy không biết bao lâu, Chung Linh nghiêng đầu ngủ thiếp đi. 

Lâm di rón rén đến gần, đỡ nàng từ từ nằm xuống rồi đắp chăn cho nàng. Bà biết tiểu thư nhà bà đang suy nghĩ gì, cho dù tiểu thư không phải là phi tử của Hoàng thượng, chỉ là thê tử của một người bình thường thì cũng sẽ gặp phải tình huống như vậy mà thôi. 

Lâm di thương tiếc vén mấy sợi tóc phủ trên trán ra cho Chung Linh rồi rón rén rời đi như lúc đến. Nếu tiểu thư đã lựa chọn con đường này, thì hậu quả đều phải tự mình gánh chịu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.