Đọc truyện Sủng Phi – Triêm Y – Chương 154: Sáng Sớm (1)
Edit: Linh Sờ Tinh
Buổi tối, cuối cùng thì Thành Khánh cũng nhìn thấy người cha mà hắn yêu
nhất. Vui vẻ cười đùa một cách nhiệt tình, Mộ Tịch Dao nhìn mà có chút
ghen tị.
Thằng nhóc này, mới bé tý mà tâm cơ rất linh hoạt. Tông Chính Lâm đi
nhiều ngày như thế mà chẳ lạ lẫm gì, vừa thấy cha hắn là nhào đến ngay
lập tức. May là Lục điện hạ đỡ nhanh, nếu không thì trên đầu bánh bao
nhỏ đã u một cục rồi.
Quế ma ma ôm Thành Khánh mặt mày tái mét, vội vàng thỉnh tội.
“Ma ma không cần tự ôm đồm trách nhiệm vào người. Tên nhóc con này mà
không giáo huấn,là lung tung loạn xạ. Hôm nào cho hắn ngã một lần, xem hắn có dám không nhớ không”. Mộ Tịch Dao nâng Quế ma ma dậy, nàng
rất không thuận mắt khi nhìn con mình lúc nào cũng mạnh tay mạnh chân.
“Điện hạ, hay là ngài làm cho thiếp một cái roi to đi, hoặc là tìm cho
hắn mấy đứa nhỏ hơn hắn một hai tuổi gì đó để cho bọn hắn chơi cùng
nhau?”. Mấy lão ma ma và bọn Mặc Lan quá che chở thằng nhóc này , ai
không biết còn tưởng rằng là cái khuê nữ.
Hơn nữ, trẻ con không có bạn chơi, thì cũng ít thú vui thơ ấu hơn. Tìm
được mấy người cùng hắn đấu vật lăn lộn mới tốt. chơi đùa giữa trẻ con
với nhau, người lớn cũng không thể hiểu được.
Tông Chính Lâm hôn má con trai, ánh mắt nhu hòa. Nhóc con lại cao hơn
chút, bế hắn cũng thấy nặng hơn. Những gì Mộ Tịch Dao vừa đề nghị, Lục điện hạ vui vẻ đồng ý.
Nàng mặc dù được mình cưng chiều đến mức không biết tốt xấu, nhưng
trong việc dạy dỗ con trai lại không hề dung túng cưng chiều. Nàng đúng
là cực kỳ dụng tâm với Thành Khánh, từ ăn mặc cho đến cái khác không chỗ nào không chú ý. Chỉ có một cái tính tình là cố ép bé, không cho phép
bị người nuôi một cách quá quý giá. Về điểm này thì Mộ Tịch Dao coi như
là đặc biệt khác người, một mình một kiểu trong đám quý nữ ở Thịnh Kinh.
“Mấy ngày nữa cho Điền Phúc Sơn mang người tới, nàng vừa mắt ai thì đều giữ lại”. Từ trước tới giờ Lục điện hạ luôn làm việc một cách nhanh
chóng, chỉ theo tâm ý mình. Vì thế hắn đồng ý rất nhanh với yêu cầu của
Mộ Tịch Dao.
Mô Tịch Dao rất vui sướng với thái độ này của boss đại nhân, nhưng mà
sao nghe giọng điệu này nàng lại cảm thấy mang theo chút khí thế của
Sơn đại vương? Thôi rồi, Lục điện hạ ra ngoài tiêu diệt phản đảng, khi
trở về lại có chút giống thổ phỉ.
Chỉ một câu “Vừa mắt thì giữ lại” là xong , cũng không hỏi ý tứ cha mẹ
người ta xem như thế nào. Nói cứ như là nàng cướp con nhà người ta không bằng, ý nghĩ vốn tốt như thế lại bị Lục điện hạ bẻ cong ý nghĩa rồi.
Người trong hoàng gia vốn đã bá đạo đã quen, Tông Chính Lâm lại càng
nghiêm trọng!
Điền Phúc Sơn đứng ở bên ngoài, dựng lỗ tai nghe điện hạ phân phó, trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm kêu không tốt.
Việc này không dễ làm ah. Tiểu chủ tử mới đầy một tuổi, đã an bài tôi tớ theo hầu rồi sao? Chuyện này, đối với nhà ai cũng là chuyện lạ. Hơn nữa lại là một đám trẻ con ở cùng với nhau, trong lúc chơi đùa nhỡ không
biết nặng nhẹ, làm bị thương tiểu chủ tử, thì biết làm thế nào? Cho dù
điện hạ và Trắc phi không coi ra gì thì Thục phi nương nương cũng sẽ
không đồng ý!
Khuôn mặt Điền Phúc Sơn nhăn nhó đau khổ, điện hạ đã cất tiếng, ông là
người chạy việc truyền tin , có chuyện gì đều phải gánh hết . Nương
nương mà không hài lòng, người đầu tiên bị trách tội cũng là mình.
Hơn nữa tin này mà truyền ra ngoài, Điền Phúc Sơn cảm giác mình sẽ bị đám phu nhân mang theo con đến chen lấn chết mất.
Con trai trưởng của Lục điện hạ hiện giờ là mầm non duy nhất, trình độ
được sủng ái không cần nói cũng biết. Nếu có thể cùng lớn lên từ nhỏ với tiểu chủ tử, người bình thường tuyệt đối không thể so sánh. Hơn nữa từ
trước tới giờ Trắc phi luôn khoan dung hào phóng, khen thưởng lúc nào
cũng dày hơn các viện khác vài phần. Có thể dốc sức phục vụ trước mặt vị chủ tử như thế, ngày tháng sau này nhất định sẽ có nhiều lợi lộc.
Triệu ma ma và Mặc Lan canh giữ ở gian ngoài, nghe hai vị chủ tử dàn xếp cho tiểu chủ tử một cách qua loa, thật khiến lòng người lạnh lẽo. Ai
cũng thương yêu tiểu chủ tử như thế, vậy mà tiểu chủ tử lại bị Trắc phi đẩy ra chơi đùa cùng con của hạ nhân, nếu như thế thì lòng dạ sao có
thể cứng rắn lên được.
Tiểu chủ tử mặc dù đặc biệt thông minh, chưa đầy tuổi đã đi rất chắc
chắn. Nhưng mà dù sao tay chân cũng còn nhỏ, Triệu ma ma vừa nghĩ đến
việc tiểu chủ tử sẽ chạy loạn trong sân với một đám dã hài tử, có thể sẽ bị vấp ngã dập đầu, trong lòng bà đau đớn như bị kim châm.
Nhìn Mặc Lan với ánh mắt trách cứ, ý tứ rõ ràng rằng các nàng không hết lòng hầu hạ khi chủ tử vẫn còn ở Mộ phủ,nếu không thì hiện tại trưởng
thành sao lại có dáng vẻ như bây giờ.
Mặc Lan đỏ mặt, cúi đầu không có mặt mũi gặp người. Chủ tử thật là,lúc
còn ở phủ rõ ràng tốt lắm, ngoài việc thỉnh thoảng ầm ĩ một chút, cũng
không có tật xấu gì khác. Bây giờ thì càng ngày càng hư, không bị quản
giáo, tất cả đều do điện hạ chiều thành quen! Về phần những suy nghĩ kỳ
quái hiếm thấy kia thì, chẳng phải là tại quá rảnh rỗi không việc gì
làm, suốt ngày suy nghĩ vẩn vơ mà thành hay sao?
“Kiều Kiều, hầu ta tắm rửa”. Lục điện hạ nghiêm mặt phân phó, ngọn lửa
hừng hực kinh người trong mắt hắn khiến cho Mộ Tịch Dao nhìn qua mà e
sợ.
Ôm Mộ Tịch Dao lên, Tông Chính Lâm không thèm để ý đến ánh mắt không
đồng ý của bọn người Triệu ma ma, đi nhanh về phía Song Yến trì.
Hai vị chủ tử mà đi vào là phải mất đến hàng canh giờ. Hai tiểu nha đầu
trực ban xấu hỗ không dám nhìn, ngay cả tay chân cũng không dám thả
lỏng, nghe thấy tiếng Trắc phi ngâm nga truyền ra, thật sự là quá ngượng ngùng.
“Điện hạ ~~”. Toàn thân Mộ Tịch Dao vô lực, mềm nhũn nằm sấp trên ngực
Tông Chính Lâm ngón tay cũng lười động đậy. Hắn quá mức hung hẵn, mãnh
liệt như hổ, không hiểu trước kia lúc không có nữ nhân thì như thế nào?
“Kiều Kiều, nhanh sinh đi”. Mỹ nhân trước mắt, nhìn mà không được ăn,
thống khổ của Tông Chính Lâm còn vượt xa sự tưởng tượng của Mộ Tịch Dao. Lục điện hạ nhìn Mộ Tịch Dao mà cố sức nhịn , gần như mất khống .
“Mê hoặc quyến rũ đến thế này, giờ thì ai khó chịu đây?”. Đang muốn giáo huấn nàng to gan lớn mật, không cẩn thận liếc mắt qua lại thấy hai
đỉnh tuyết phong ướt át đầy đặn đang phập phồng lắc lư, mắt Tông Chính
Lâm lại càng đen, nhanh chóng nhắm mắt, phân tán suy nghĩ.
Đúng là yêu tinh muốn mạng người. Hắn không nỡ buông, dính sát vào nàng
chẳng rời thân được, Tông Chính Lâm cảm thấy Mộ Tịch Dao có một loại hấp dẫn không thể giải thích được với mình.
Trước kia từng có nữ nhân, nhưng không ai có thể khiến nam nhân phải
điên cuồng đến tận xương tủy giống nàng. Lục điện vốn không trọng nữ
sắc, nhưng cũng không thể không thừa nhận, việc thân mật với Mộ Tịch
Dao hết lần này tới lần khác lần nào cũng khiến cho hắn đắm chìm trong
đó, mất hết cả lý trí.
“Điện hạ, ngài nghiêng cổ vể bên phải một chút”. Mộ Tịch Dao đang mệt
mỏi, nào còn cảm thông với sự vất vả chịu nhịn của Tông Chính Lâm nữa.
Chỉ đẩy đẩy cánh tay hắn, dựa vào ngực hắn để tìm tư thế thoải mái hơn, tự mình nghỉ ngơi.
“À? Sao không thấy đầu bếp?”. Hơi thở vừa mới hồi phục, đột nhiên nàng
mới nhớ tới người mà mình chờ mong đã lâu sao chẳng thấy tăm hơi?
“Điện hạ,chẳng lẽ ngài quên chuyện này rồi?”. Mộ Tịch Dao chu miệng.
Tại sao muốn nàng tuân theo ước định, ngày ngày viết thư. Mà đại boss
lại vì bận bịu mà quên sạch chuyện nàng cầu
?
Hỏa dục của Tông Chính Lâm còn chưa tiêu tán, cúi đầu nhìn lại bị dáng
vẻ nũng nịu hỏi tội của nàng khiêu khích một lần nữa. Đôi môi anh đào
đỏ tươi ớ trước mặt hắn vô cùng hấp dẫn.
“Muốn người? Lại hầu hạ thêm một lần đi”. Dứt lời hắn cúi người ngậm đôi môi mềm mại, đầu lưỡi trằn trọc, làm Mộ Tịch Dao khẽ nấc lên.
Tại sao lại một lần nữa? Mộ Tịch Dao ai oán. Sớm biết tên cầm thú này
tùy tiện tóm một cái cớ để gây khó dễ, thì đầu nàng có bị kẹp thì mới
nhắc đến chuyện đầu bếp vào lúc này.
“Còn dám phân tâm?”. Thoáng nhìn qua đôi mắt có thần của Mộ Tịch Dao,
Tông Chính Lâm khẽ nói, đồng thời động tác cũng càng thêm ra sức.
“A…!”. Mộ Tịch Dao sợ hãi kêu lên, cúi đầu cụng lên vẻ mặt tà tứ của
hắn, khuôn mặt hơi gầy nhưng lại mang dáng vẻ càn quấy, tức giận muốn
trả thù lại ngay lập tức.
“Ai bảo ngài làm chuyện xấu!”. Tính nghịch ngợm của nữ nhân nổi lên, thò tay kéo tóc mai Tông Chính Lâm, vò vò mấy cái như để trút giận. Xú nam
nhân, không biết lúc này cần tiết chế sao? Còn định ngâm mình đến bao
giờ đây? Tâm lý của Đại boss luôn vững vàng, bị người khác nghe thấy
xuân cung đồ sống cũng chẳng thẹn thùng gì? Nhưng nàng thì khác, nàng là người đứng đắn thực sự.
Tông Chính Lâm không thèm để ý đến hành vi hỗn xược của của Mộ Tịch Dao, thậm chí trên mặt còn có nét vui sướng. “Tư thái này của Kiều Kiều
thực càng minh diễm. Chút làm nũng này càng khiến ta đắc ý”. Thuốc lá
và ngựa tốt luôn luôn là yêu thích của nam nhân.
Động tác tay của Mộ Tịch Dao vừa giơ lên, lập tức á khẩu.
Boss đại nhân, ngài có thể tập trung một chút để hiểu rõ ý tứ của thiếp không? Ngài tự biên tự diễn những lời kia, không có căn cứ gì cả, làm sao có thể coi là vật chứng được chứ.
Sáng sớm hôm sau, đã chẳng còn thấy bóng dáng của Lục điện hạ đâu. Chỉ
còn mình Mộ Tịch Dao nặng nề vùi mặt vào gối mềm, ngủ thẳng đến giờ Tỵ
còn chưa thèm dậy.
“Chủ tử, nên dậy thôi”. Mặc Lan khom người ghé vào người Mộ Tịch Dao, dịu dàng gọi.
Quả nhiên, không có động tĩnh. Cảnh tượng này ngày nào cũng lặp đi lặp lại hai lần, Mặc Lan đã quá quen rồi.
“Chủ tử, điện hạ có dặn nếu ngài không dậy mà bỏ lỡ điểm tâm, chỗ phu nhân bên kia ….”
Mộ Tịch Dao vụt xốc chăn lên, thở phì phì lộ ra cái đầu nhỏ.
“Chẳng phải là Điện hạ không ở đây sao? Nếu không thì chủ tử ta lại nằm thêm một chút , đợi điện hạ tới giục, rồi dậy cũng không muộn”. Tông
Chính Lâm đúng là tai họa, đêm thì không cho nghỉ, sáng sớm đã bắt gọi
dậy rồi. Nàng là phụ nữ có thai, không thể so với vị có công phu kia
được, sức mạnh hùng hậu của hắn khiến nàng còn sợ mãi chưa thôi.
“Sao Kiều Kiều biết bản điện không ở đây?”. Tiếng nói dầy ấm của Lục điện hạ truyền từ bên ngoài vào.
Hai chủ tớ nhìn nhau, Mộ Tịch Dao trợn tròn đôi mắt. Mặc Lan thấy sắc
mặt chủ tử không tốt, vội lắc đầu, cũng không phải nàng giấu diếm không
báo.
“Điện hạ!”. Mộ Tịch Dao kéo chăn, trùm kín chỉ lộ một đôi mắt đang bốc
hỏa ra ngoài, hờn dỗi không nghe theo, “Sao ngài có thể nghe lén?”. Thói quen này có chút dọa người… boss thỉnh thoảng làm một cái, liệu nàng có bị hiện nguyên hình không?