Đọc truyện Sủng Phi – Triêm Y – Chương 142: Thế Gia
Edit: Linh Sờ Tinh
“Thì ra là vậy”. Tông Chính Minh thu bản đồ hành quân lại, vuốt
phẳng nếp nhăn trên cổ tay áo, câu hỏi tựa như có chút tùy ý,
“Lần này ai bị rơi vào tay Trắc phi vậy?”
Tông Chính Lâm nhướng mày, “Sao Ngũ ca lại có thể khẳng định như vậy, người bị nhắc đến là Mộ thị trong phủ của đệ ?”
Tông Chính Minh đột nhiên bật cười, “Trong phủ của đệ còn có ai có thể gây chuyện nữa?”
Tông Chính Lâm nghe vậy cũng thấy có lý, trầm tư nghĩ một chút rồi cười cười, “Ngũ ca thấy Tứ tỷ thế nào?”
Hai vị điện hạ ở xa ngàn dặm, cũng chỉ cười cười đối với chuyện tứ công chúa tới tìm Mộ Tịch Dao .
Còn Hách Liên phủ ở Thịnh Kinh, lại huyên nào vô cùng vì chuyện Mộ
Tịch Dao rút được xăm phượng hoàng ở An Quốc tự , trên mặt mọi
người ai cũng không dễ nhìn.
Lần đầu tiên Hách Liên đại nhân có chút cảm giác áy náy đối với
đích trưởng nữ của mình. “Mẫn Mẫn, việc này gia tộc đã quyết định , sẽ không thay đổi, con cũng không cần lôi kéo. Cũng không cần nghĩ cách ngăn Uy Nhi vào phủ, thà rằng con suy nghĩ thật kỹ xem nên
cũng với muội muội đồng tâm hiệp lực để áp đảo Mộ thị ”.Hách Liên Mẫn Mẫn nhìn vẻ kiên quyết của tổ phụ và phụ thân ngồi phía
trên , trái tim như rơi vào hầm băng. Đây là người thân nhất của nàng,
trước lúc nàng gả đi còn đồng ý “toàn lực giúp đỡ”. Cho tới bây giờ,
gia tộc ngoại trừ giúp chút tiền bạc, cũng chỉ cho thêm một ma ma
dưỡng sinh, giờ muốn thêm thứ muội khác mẹ tranh vị trí với nàng , nàng tuyệt đối không muốn tiếp nhận!
“Chỉ vì một quẻ thẻ không rõ ràng, trong nhà lại quyết định cho
Hách Liên Uy Nhi thế chỗ con ?” Hách Liên Mẫn Mẫn không thể tin, chỉ vì
một lý do vớ vẩn này lại bức nàng đến tuyệt cảnh.
“Mẫn Mẫn, điều gia tộc cần là một con đường rộng rãi không vật cản.
Uy Nhi vào phủ chỉ là để đối phó Mộ thị, giúp con giữ vị trí vốn có
của Hách Liên gia. Sao con lại suy nghĩ nhiều vậy? Huống hồ, dù cho Uy
Nhi được sủng ái, sinh được con nối dõi cũng sẽ được nuôi dưới danh
nghĩa của con. Điều này đối với ngươi chỉ có lợi mà không có hại”. Lão
thái gia của Hách Liên phủ nhẹ nhàng lau lọ thuốc hít trong tay, trấn
an cháu gái trưởng đang có chút nôn nóng .
Đã nói đến mức này, không thể tiếp tục khoan nhượng. Hách Liên Mẫn Mẫn
trong lòng vô cùng thất vọng , nhưng trên mặt cũng không dám biểu lộ .
“Tổ phụ đại nhân, Mẫn Mẫn nghe lời”. Nữ tử cúi đầu, tóc mai trên trán rủ xuống che giấu tất cả thần sắc trong mắt nàng.
“Nhớ kỹ, tất cả đều vì lợi ích của Hách Liên gia, không nên vì bản
thân của cá nhân mà làm hỏng việc lớn. Nương ngươi đang là chính
nhị phẩm cáo mệnh phu nhân”. Giọng điệu của lão thái gia không chút
biểu tình nhưng lại đầy thâm ý.
Hai tay đang giấu trong áo của Hách Liên Mẫn Mẫn nắm chặt, ngọn lửa
của sự không cam lòng bùng cháy mãnh liệt , mạnh đến mức ngực và
bụng nàng cũng có cảm giác đau đớn.
“Chủ tử”. Phùng ma ma đau lòng nhìn gương mặt không chút sức sống của
Hách Liên Mẫn Mẫn. Chuyện của chủ tử , bà là hạ nhân, căn bản không
có tư cách dò hỏi, nhưng thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của chủ tử khi đi từ trong thư phòng ra , thật sự không yên lòng.
“Ma ma, lát nữa đi gặp mẫu thân đừng nói gì để người lo lắng”. Tổ
phụ dùng mẫu thân áp chế, bức bách nàng đồng ý cho Hách Liên Uy Nhi vào
cửa, nếu mẫu thân biết được không biết sẽ khổ sở đến mức nào .
“Con cũng không cần giấu, nhiều năm như vậy, chẳng nhẽ mẫu thân còn
không hiểu là đã xảy ra chuyện gì”. Hách Liên phu nhân nhìn con gái cố tỏ vẻ tươi cười, miệng cười nhưng mắt lại lạnh băng.
“Tổ phụ bức con đi vào khuôn khổ có đúng không?”
Hách Liên Mẫn Mẫn thu lại vẻ ngụy trang, khuôn mặt chết lặng vẻ bi thương.
“Mẫu thân, là con gái không tốt, liên lụy đến ngài”. Nếu như nàng có thể không thua kém, có con trai trưởng, thì hôm nay cũng sẽ không có tình
cảnh xấu hổ như vậy.
“Con ta, sao lại nói như vậy. Hách Liên phủ tuy lớn nhưng chỉ có ta và
con là chảy chung dòng máu, phụ thân của con, nhắc cũng như không”.
Hách Liên phu nhân đã sớm bị Hách Liên Chương làm tan nát trái tim,
phu quân của bà mặt lạnh tâm lạnh, ngoài Hách Liên gia, thì trong
mắt hắn không có thứ gì khác. Thời gian đã sớm thể hiện ra thì còn nói cái gì là liên lụy hay không liên lụy.
“Mẫn Mẫn, việc này Hách Liên gia sẽ không bỏ qua. Nhưng chưa chắc không thể không xoay chuyển”.
“Ý mẫu thân là, nghĩ biện pháp để Hoàng Quý phi chọn Hách Liên Uy Nhi
nhập phủ bát hoàng tử? Nhưng phụ thân nhất định sẽ có cách hóa giải,
khiến cho chuyện sảy ra sự cố”.
“Cơ hội Hách Liên Uy Nhi trúng tuyển không khó. Tổ phụ và phụ thân con sẽ làm gì, mẫu thân không đoán được. Nhưng nếu muốn vào phủ Lục hoàng
tử, đương nhiên sẽ phải ra tay trước, nếu chậm sẽ bị rơi vào danh
sách của Hoàng Quý phi”.
Sắc mặt của Hách Liên Mẫn Mẫn càng trở nên khó coi. Chẳng lẽ bọn
họ muốn cứng rắn nhét người vào phủ mà không cần điện hạ gật
đầu?
“Con cũng đừng hoang mang . Con đừng quên trong phủ Lục hoàng tử còn có một nữ nhân lợi hại khác. Nàng có bằng lòng để Hách Liên Uy Nhi vào
cửa không?” Hách Liên phu nhân không thể không thừa nhận, thái độ hiện
nay của Mộ thị đối với tiền đồ của Hách Liên Mẫn Mẫn quan trọng vô cùng .
“Mộ thị?” Hách Liên Mẫn Mẫn không thể ngờ rằng “cơ hội” mà mẫu thân nhắc tới lại chính là Mộ Tịch Dao!
“Sao tự dưng lại liên quan đến nàng ấy? Từ trước đến nay con cũng
không hòa thuận với nàng lắm, Mộ thị sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này?” Hách Liên Mẫn Mẫn nhớ tới chuyện tỷ muội Đường thị lúc trước, càng cảm
thấy việc này rất hoang đường.
Lúc trước Mộ thị tự mình nâng tiểu Đường thị vào cửa, ngồi nhìn hai tỷ muội của Đường gia tỷ đấu nhau thảm thiết. Cuối cùng lưỡng bại câu
thương, nàng ta ngồi không hưởng lợi. Nếu không phải vì trận
tranh đấu kia phế đi quá nhiều nữ nhân, thì hậu viện của Lục điện hạ
hiện tại sao có thể còn chỗ trống cho những nữ nhân khác vào cửa?
“Con nghĩ sai rồi. Bây giờ không giống trước, chỉ với việc hai người các nàng đồng thời rút được thẻ phụng hoàng , một núi không thể có hai
vua, sao Mộ thị lại có thể để mặc Hách Liên Uy Nhi vào phủ để uy hiếp
địa vị của nàng ta?”
Từ trước tới nay Hách Liên Mẫn Mẫn đều chú ý chuyện Hách Liên Uy Nhi
vào cửa. Nay nghe mẫu thân nhắc tới Mộ Tịch Dao cũng bắt được quẻ
phụng hoàng , trong lòng thắt lại.
Thật đúng là trước có sói sau có hổ, Mộ thị và Hách Liên Uy Nhi không ai là dễ đối phó.
“Nhưng mà mẫu thân, quẻ của Mộ thị cũng là chim đế vương . Trước giờ thủ đoạn của Hách Liên Uy Nhi âm độc, hay là để hai người bọn họ cùng một chỗ…”
“Hồ đồ!” Hách Liên phu nhân sợ hãi, không thể ngờ được Hách Liên Mẫn Mẫn đã hoảng loạn đền mức này, mất hết lý trí .
“Nếu Hách Liên Uy Nhi vào phủ, đương nhiên sẽ đấu đến sống chết đấu
với Mộ thị như con mong muốn . Nhưng mà con có nghĩ đến , trở ngại lớn
nhất của hai nàng, lại là con – Lục hoàng tử phi, vị trí chính thất. Nếu như hai nàng hợp lực đối phó con, lôi con xuống trước, sau đó mới
tranh , thì con định làm thế nào? Con cho rằng với tính khí của Hách
Liên Uy Nhi, có thể không đề phòng con, để con nhìn hai nàng tranh
đoạt rồi ngồi không hưởng lợi hay sao?”
Mồ hôi của Hách Liên Mẫn Mẫn đổ ra như tắm, sắc mặt bị dọa đến trắng bệch. Mẫu thân có thể nghĩ đến việc này, chẳng lẽ tổ phụ và phụ
thân thực sự không nghĩ đến hay sao .
“Mẫu thân, tổ phụ và phụ thân…” Rõ ràng biết tính tình của Hách Liên
Uy Nhi, lại hiểu rõ bản lĩnh của Mộ thị , vẫn đem hai người này đặt
cùng một chỗ, sao lại không thể nghĩ đến tình cảnh mình sau này ? Rõ ràng biết mình sẽ không có kết cục tốt, vẫn đồng ý thỉnh cầu của
Hách Liên Uy Nhi, họ có ý bỏ qua đứa con này sao?
Từ khi Hách Liên phu nhân nhận được tin tức , đã biết tình huống của
con gái rất nguy cấp. Hôm nay thấy trong mắt nàng là vẻ oán hận
mãnh liệt thì làm sao không biết con mình đã bị người thân nhất làm
tổn thương nên đã thành ghen ghét .
“Mẫn Mẫn, kiên cường một chút, đừng làm tổn thương chính mình”. Ôm lấy Hách Liên Mẫn Mẫn, giọng nói của Hách Liên phu nhân có vẻ khàn khàn.
“Mẫu thân, gia đình như thế này Mẫn Mẫn thà là không có”. Hốc mắt
của Hách Liên Mẫn Mẫn hồng hồng, nằm trong lòng Hách Liên phu nhân khóc nức nở.
Đã bao lâu rồi? Từ năm tám tuổi, nàng đã không còn thả lỏng phóng túng mình như thế này.
Lúc trước nàng cho rằng tổ phụ và phụ thân nghiêm khắc, mình cần phải
cố gắng gấp đôi thì mới được thừa nhận. Bên cạnh có Hách Liên Uy Nhi
không ngừng ép sát, nàng cũng chưa bao giờ ngừng nhắc nhở chính mình,
phải giữ vững vị trí đích nữ , không thể để mẫu thân hổ thẹn. Nhưng mà
cho tới hôm nay , trong mắt tổ phụ hay phụ thân thì tất cả cố gắng của nàng chẳng có chút ý nghĩa gì. Một câu “lấy gia tộc làm trọng”, là có
thể làm cho sự kiên trì mười mấy năm qua của nàng như nước bỏ đi.
“Mẫn Mẫn, qua chuyện này con cũng nên suy tính cho mình nhiều hơn.
Nhanh chóng sinh con trai trưởng cho điện hạ, đứng vững gót chân ở hoàng gia mới là đúng nhất . Hách Liên gia không có gì đáng để con lo
lắng”. Hách Liên phu nhân dịu dàng vuốt ve mái tóc con gái, là
người làm mẹ, ước nguyện duy nhất là con gái mình được bình an
thuận lợi. Vinh hoa phú quý chẳng qua cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, thứ phù vân mà thôi.
Hách Liên Mẫn Mẫn phát tiết một trận xong, yên tĩnh để ma ma bên người Hách Liên phu nhân hầu hạ rửa mặt thay quần áo.
“Mẫu thân, Mẫn Mẫn biết nên làm như thế nào rồi. Ngài bảo trọng thân
thể, đứng lo lắng cho con ”. Hách Liên Mẫn Mẫn nhìn trong gương đồng, nữ nhân trong gương có mái tóc được vuốt lại tỉ mỉ ngay ngắn, trong mắt
không còn chút chần chờ nào.
Nếu Hách Liên gia tuyệt tình lạnh lùng như vậy, thì nàng không thể
trông cậy vào nữa. Từ nay về sau, nàng chỉ là Hách Liên Mẫn Mẫn, ở phủ
hoàng tử, dù chỉ dựa vào chính mình cũng phải sống thật tốt. Nàng sẽ
không từ bỏ vị trí chính thất . Hách Liên Uy Nhi muốn nhập phủ, vậy
thì tự dựa vào bản lĩnh của chính ả đi.
Trong Đan Như Uyển, Mộ Tịch Dao nằm trên xích đu nhàn nhã nhìn bánh bao nhỏ.
Thành Khánh mặc một bộ quần áo con mèo, cực kỳ đáng yêu . Mộ Tịch Dao
lại không quên ở đằng sau con trai “vẽ mắt cho rồng ” làm thêm một
cái đuôi nhỏ bằng lông.
Vệ Chân thấy tiểu chủ tử bị Trắc phi chà đạp không còn chút thể diện chỉ đành cố nén phản đối, không đành lòng nhìn thẳng. Nếu điện hạ biết
con của ngài bị hóa trang thành như thế này , thậm chí còn bị rêu
rao khắp nơi, chỉ sợ sẽ tức giận đến nhăn mặt.
“Mẫu thân, quả đỏ đỏ”. Cánh tay mập mạp của Thành Khánh cầm lấy
bức tranh, giơ lên cao muốn được phần thưởng của Mộ Tịch Dao.
Mộ Tịch Dao đen mặt. Quả đỏ đỏ? Một câu không có từ chủ vị, nàng dạy bánh bao nhỏ lúc nào ?
Nhìn ánh mắt chờ đợi của con, nếu đả kích nhiệt tình học tập của bạn
nhỏ là không tốt, Mộ Tịch Dao đành không biết xấu hổ tận lực khen
ngợi, “Thành Khánh thật thông minh, đợi phụ thân trở về mẫu thân sẽ
bảo phụ thân nâng con cao cao, cho Thành Khánh chơi bay bay ”.
Vệ Chân nghe Dao chủ tử lại lười biếng lấy điện hạ để gán nợ, chủ tử khen thưởng cái gì đều là tùy tiện nói “Đợi phụ thân về”. Chiêu này
lúc nào cũng dỗ được tiểu chủ tử .
Mộ Tịch Dao thoáng nhìn thấy Vệ Chân trợn mắt nhìn lên trời vẻ không tốt lành gì của Vệ Chân, lập tức trả đũa.
“Vệ Vệ thích nhất ăn quả đỏ đỏ, Thành Khánh đưa quả đỏ đỏ cho Vệ Vệ đi”.
Thành Khánh thấy mẹ ra nhiệm vụ, xoay người ngồi dậy, đôi chân ngắn
đứng lên một cách vững vàng, xoay người khắp nơi , nhìn thấy Vệ
Chân , lập tức cầm tranh nhào về phía hắn.
Vệ đại nhân cứng mặt tạ ơn tâm ý của tiểu chủ tử, tay cầm trang giấy mà có chút run rẩy.
Hắn mà lại thích ăn loại quả của nữ nhân này từ khi nào vậy? Một
đại nam nhân mà lại thích ăn quả đỏ? Nếu bị truyền ra ngoài thì hắn liệu có thể ngồi vững vị trí này nữa không, chắc chắn sẽ bị
đám đồng lieu cười chết mất? Trắc phi cứ dạy dỗ tiểu chủ tử theo
con đường này thật sự không có việc gì ?
Vệ Chân buồn phiền nhìn Dao chủ tử đang cười một cách rực rỡ, tiểu
chủ tử bên cạnh cũng vui vẻ theo, hắn thật sự rất nhớ khoảng thời
gian thanh tịnh bên cạnh điện hạ . Dù Lục điện hạ lạnh nhạt nhưng còn tốt hơn hầu hạ Dao chủ tử nhiều!