Đọc truyện Sủng Phi Nhân Sinh – Chương 7
Ngày nghỉ, hậu cung tất cả mọi người đều chờ đợi Hoàng Thượng đến, này cũng là dấu hiệu cho thấy phi tử được sủng ái nhất. Ai ngờ làm cho mọi người mở rộng tầm mắt là, Hoàng Thượng lại mặc vào thường phục, xuất cung đi gặp Thành Vương, thật đúng là làm cho đám mỹ nhân oán giận nha, bất quá e ngại Vĩnh Dạ đế “Huynh đệ gần gũi”, cũng không có cách nào.
Bên trong Thành vương phủ.
Thành Vương gia chân bắt chéo nhìn người ngồi ở phía dưới, trong tay thưởng thức nắp trà, lười biếng hỏi:“Hoàng huynh, người hôm nay như thế nào rảnh rỗi đến xem thần đệ ta? Sao không ở trong cung cùng kiều thê mỹ thiếp?”
Vĩnh Dạ đế đối với dáng vẻ Thành Vương gia lười nhác sớm đã thành thói quen, đối với lời hắn tựa như gió thoảng quan mắt điếc tai ngơ, ngược lại tự bản thân nói:“Hôm nay mượn cái danh của ngươi, trẫm đây đi ra ngoài, ngươi biết để làm gì.”
Thành Vương gia nghe nói như thế, ngược lại thắt lưng thẳng lên:“Thì ra thần đệ hôm nay chỉ là cái ngụy trang a, vậy hoàng huynh nói cho thần đệ, hoàng huynh hôm nay muốn đi đâu đi.”
Vĩnh Dạ đế cùng Thành Vương gia quan hệ cũng rất tốt, tuy rằng không phải huynh đệ ruột cùng một mẹ, nhưng là chơi chung với nhau từ nhỏ.
Vĩnh Dạ đế vốn đã sắp ra khỏi phòng khách, nghe được lời Thành Vương gia, cũng không quay đầu, chỉ là ném ra vài chữ:
“Đi thăm giai nhân.”
Thành Vương nghe được lời này của Vĩnh Dạ đế, không thể tin được xoa xoa lỗ tai mình. Thiên, đây là người này ái dân, không yêu mỹ nhân yêu giang sơn hoàng huynh sao? Là cái dạng mỹ nhân gì, làm cho hoàng huynh của ta lưu luyến như vậy, xem ra hôm khác Bản vương gia cũng nên đi chiêm ngưỡng một chút a. Thành Vương gia vuốt ve cằm suy nghĩ.
Vĩnh Dạ đế ra khỏi Thành vương phủ, liền phân phó Tân Thuyên bên cạnh:
“Tân Thuyên, ngươi không cần đi theo trẫm. Trẫm hôm nay cho ngươi tự do, tự bản thân tìm nơi giết thời gian đi.”
Tân Thuyên:“Hoàng Thượng, lão nô sợ hãi a, Hoàng Thượng thương cảm lão nô, nhưng lão nô càng lo lắng an toàn Hoàng Thượng a. Lão nô nhìn Hoàng Thượng lớn lên, cho tới bây giờ không có rời đi Hoàng Thượng a.”
Vĩnh Dạ đế hiểu rõ lòng trung thành của Tân Thuyên, khoát tay:“Tân thuyên, vẫn là nghe trẫm, an toàn trẫm có ám vệ bảo hộ, nghỉ đi.”
Tân Thuyên nhìn Vĩnh Dạ đế cố chấp như thế, chỉ có thể cẩn thận rời khỏi.
Vĩnh Dạ đế cũng rất là tiêu sái hướng tới túy Hồng lâu.
Thời gian còn sớm, túy Hồng lâu buổi tối vô cùng náo nhiệt, nhưng ban ngày lại không có náo nhiệt như thế, ngược lại nhiều phần tịch mịch. Ra vào đều là mấy người, hoặc xem ca múa, hoặc nghe tiểu khúc.
Vĩnh Dạ đế thoải mái tiến vào, như một cái công tử nhà giàu bình thường đi lên lầu hai. Chợt có cô nương mở cửa phòng đi ra, thấy công tử tuấn tú như vậy muốn tiến lên, hắn cũng không chớp mắt đi qua, không có phản ứng.
Rất nhanh, hắn bước đến cửa phòng sâu nhất trên hành lang lầu hai, cửa phòng cũng không đóng chặt, nhẹ nhàng đẩy liền mở.
“Anh Đào?” Một cái thanh âm trong veo truyền đến.
Vĩnh Dạ đế còn chưa kịp lên tiếng, chỉ thấy một người với đôi mắt sáng, da thịt nõn nà, mỹ nhân xinh đẹp chân mày lá liễu cong cong từ trong phòng đi ra, nàng xõa tóc đen, chưa thoa son phấn, vai chẻ xuống, thắt lưng màu trắng, quần áo phong phanh.
Vĩnh Dạ đế thấy cảnh đẹp vậy, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại tình cảm vui sướng. Cho tới nay, trong cung nữ nhân ở trước mặt mình đều là quần áo xinh đẹp, trang dung tinh tế, xuất hiện nhất định đều đã trang điểm qua. Nào có nữ nhân dám xuất hiện như vậy, còn quần áo ít ỏi.
Ân Như Tuyết vốn tưởng Anh Đào vào, thế nên mới quần áo tùy tiện ra nội thất, huống chi đối với cuộc sống ở hiện đại lúc trước mà nói, cái này lại càng không tính cái gì.
Lúc này không khí thực kì diệu, nàng có chút ngây ngẩn cả người, mà Vĩnh Dạ đế hình như cũng có điều suy nghĩ.
“Tiểu thư.” Vừa lúc Anh Đào đi vào.
Anh Đào vừa vào cửa liền thấy Vĩnh Dạ đế, nghi hoặc nói:“Vị công tử này?” Nói còn chưa hết, lại nhìn thấy quần áo xốc xếch của tiểu thư, liền vội vàng đem tiểu thư nhà mình đẩy vào bên trong.
“Tiểu thư, ngươi tại sao lại ăn mặc phong phanh như vậy, vừa mới tỉnh ngủ mà mặc vậy, cảm lạnh sinh bệnh làm sao bây giờ? Còn có tiểu thư, nam nhân kia vào bằng cách nào?
“Ta cũng không biết, ta cho rằng vào là ngươi, mới khoác y phục qua loa liền đi ra.”
Anh Đào chu miệng một cái, vẫn là càu nhàu:
“Tiểu thư, người phải nhớ kỹ, về sau nhất định phải mặc quần áo thật tốt.”
Nói xong, còn đem Như Tuyết đẩy tới bàn trang điểm.
“Đơn giản vấn tóc là được rồi. Còn có đi ra ngoài rót ly trà cho vị công từ bên ngoài kia. ”
Anh Đào nóng lòng muốn nói:“Dùng bộ trà cụ Thành Vương phủ mới đưa tới kia sao?”
Như Tuyết cẩn thận nghĩ nghĩ, vẫn lắc lắc đầu.
“Không, vẫn là dùng bộ trà cụ của ta thì được rồi. Bất quá đem bức họa kia lần trước ta lấy ra.”
Anh Đào tuy rằng tò mò tiểu thư vì sao không lấy trà cụ mới, có phần đáng tiếc, nhưng là vẫn nghe theo mệnh lệnh đi chuẩn bị.”
Vĩnh Dạ đế bị hai chủ tớ để ở lại bên ngoài, nhưng không chút nào để ý. Ngược lại tự mình tìm chỗ ngồi xuống. Với hắn mà nói, đây cũng thật là một chuyện mới mẻ.
Chẳng được bao lâu, nha đầu Anh Đào kia đem cho mình một ly trà, nhìn ly trà trong tay rõ ràng không phải chính mình đưa, ánh mắt Vĩnh Dạ đế híp một cái.
“Công tử xin chờ một chút, tiểu thư đang thay y phục.” Nha đầu sau khi đưa trà, liền lui xuống.
Không bao lâu, một người mặc quần áo thắt lưng màu lam nhạt, trên hai tay áo vẽ hoa lài màu trắng bạc, ba ngàn tóc đen búi lên, chậm rãi đi ra khỏi nội thất.
Ân Như Tuyết thấy Vĩnh Dạ đế ngẩng đầu nhìn chằm chằm mình, ngập ngừng chậm rãi bày ra một nụ cười.
Quả nhiên, nhìn thấy trong mắt Vĩnh Dạ đế trước mặt hiện ra một tia tán thưởng.
Hệ thống sau đó nhắc nhở tới:
“Hệ thống tri kỷ nhắc nhở: Vĩnh Dạ đế độ hảo cảm +5, Vĩnh Dạ đế đối người chơi hảo cảm đã tới 40. Hi vọng người chơi không ngừng cố gắng a.”
“Vị công tử này là người lúc trước nghe cầm kia, xưng hô như thế nào?”
Vĩnh Dạ đế hỏi một đằng, trả lời một nẻo:“Vì sao không thấy bộ trà cụ đồ sứ trắng ta sai người đưa tới kia?”
Như Tuyết ở trong lòng bĩu môi. Nhưng trên mặt vẫn như cũ cười, ngược lại vào nội thất.
“Vô công không nhận lộc. Tiểu nữ không bằng lấy bức họa này để bù lại.” Như Tuyết cười nói xinh đẹp.
Vĩnh Dạ đế trên mặt biểu tình không thay đổi, nhưng nàng rõ ràng cảm thấy không khí chung quanh trong nháy mắt ôn hòa hơn.
“Ta tự Quân Thanh.”
“Tiểu nữ tử gọi chỉ Như Tuyết.”
“Tuyết phu hoa mạo không bằng, người cũng như tên.” Vĩnh Dạ đế thất thần nói.
Như Tuyết tâm run lên, nghĩ rằng:“Nhất định là ta nghe lầm, dáng vẻ này làm sao giống một minh quân a. Rõ ràng là hôn quân.”
Vì thế cúi đầu, làm bộ như bộ dáng ngượng ngùng, nói:“Quân Thanh công tử, ta vì người đàn một thủ khúc đi.”
Vĩnh Dạ đế giọng điệu sung sướng:“Vậy phiền toái Như Tuyết.”
Như Tuyết giả vờ như trấn định đi đến cầm bên cạnh bàn, bóng dáng lại hơi có chút ý tứ như chạy trối chết.
Hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, bắt đầu tĩnh tâm trình diễn [ thanh tâm khúc ] chi thứ hai.
Thanh tâm khúc chi thứ hai so với chi thứ nhất càng thêm thanh nhã, nếu nói chi thứ nhất là làm cho người ta tâm tình hòa nhã, chi thứ hai lại làm cho người ta càng thêm vui vẻ thoải mái. Lắng nghe, phảng phất làm cho người ta như đặt mình vào trong biển hoa.
Một khúc tấu xong, Vĩnh Dạ đế nhìn sắc trời đã không còn sớm, cũng liền nhân tiện cáo từ.
Như Tuyết như trước đứng ở ngoài cửa sổ, dừng ở nơi Vĩnh Dạ đế đi ra túy Hồng lâu. Vĩnh Dạ đế cảm nhận được ánh mắt của nàng phía sau, cũng chuyển hướng nhìn Như Tuyết, hơi hơi gật gật đầu tỏ ý.
Sau đó để lại cho người phía trước cửa sổ một dáng người cao ngất. Như Tuyết khó chịu, ở trong lòng hô một câu, nếu không phải ngươi là đối tượng nhiệm vụ ta mới mặc kệ ngươi, kiêu ngạo cái gì?
Không nghĩ tới Vĩnh Dạ đế sau khi nhìn thấy Tân Thuyên liền phân phó một câu:
“Tân Thuyên, tìm người điều tra chút một vị túy Hồng lâu kêu Như Tuyết cô nương, còn có động tĩnh lớn nhỏ.”