Sủng Phi Nhân Sinh

Chương 62


Đọc truyện Sủng Phi Nhân Sinh – Chương 62

Lúc Vĩnh Dạ đế bước vào phòng sinh, Như Tuyết vừa bắt đầu ngủ, mơ mơ màng màng thì cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, ngọ ngoạy mở mắt ra.

“Hoàng thượng?” Như Tuyết khẽ gọi, giọng nói yếu ớt như mèo nhỏ.

Vĩnh Dạ đế bước đến chỉnh sửa góc chăn ở bả vai Như Tuyết, khóe miệng treo nụ cười ôn nhu:

“Là một tiểu hoàng tử.”

Như Tuyết cười đáp lại: “Là một cậu bé ngoan ngoãn, lớn lên sẽ rất đẹp trai.” đột nhiên lại chuyển giọng: “nhưng mà bây giờ đau quá.”

Vĩnh Dạ đế vén mấy sợi tóc đẫm mỗ hôi trên trán Như Tuyết lên, đau lòng hôn lên trán nàng.

“Trẫm biết.”

Giọng điệu cưng chìu, hơi dỗ dành.

“Thật là, mệt mỏi quá.” Như Tuyết lẩm bẩm, rốt cục không chống đỡ cơn buồn ngủ nổi nữa, ánh mắt bắt đầu mơ hồ.

Trong mắt Vĩnh Dạ đế chỉ còn sự ôn nhu, nhẹ giọng nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, trẫm ở với nàng.” Sau đó hắn còn chưa nói dứt lời thì thấy tiểu nữ nhân đã khép hai mắt lại, ngủ thật say.

Mặt như hoa đào, sắc mặt hồng nhuận, Tần ma ma ở ngoài phòng sinh nghĩ, thật sự không giống với phụ nữ vừa mới sinh con. Sợ là… Tần ma ma nghĩ đến tiểu hoàng tử đang bú sữa, lại lắc đầu, chỉ mong sự tình không như mình nghĩ mới tốt.

“Hoàng hậu tỷ tỷ, hôm nay Duyệt quý tần đã sinh hoàng tử rồi, đây chính là trưởng hoàng tử nha. Thật sự là đại hỷ của hậu cung a.” Đức phi nương nương nhẹ giọng nói còn rất vui mừng nữa, giống như thật sự rất vui mừng vì Duyệt quý tần đã sinh tiểu hoàng tử.

Nói về gặp dịp thì chơi, nữ nhân hậu cung ai mà không phải là cao thủ chứ, Hoàng hậu nương nương tất nhiên cũng không phải là ngoại lệ, lúc này cũng cười với Đức phi: “Duyệt quý tần này hôm nay sinh hạ tiểu hoàng tử tất nhiên là chuyện vui, đây chính là hoàng tử đầu tiên của Hoàng thượng đó, ngay cả Hoàng thượng cũng nói như vậy mà.”

Dứt lời, Hoàng hậu nương nương đặt tay vào tay của Đại cung nữ bên cạnh, tao nhã bước đi, quay lại cười với Đức phi cách mình ba bước, dáng vẻ tươi cười cực kỳ đoan trang, cực kỳ ôn hòa.


Đức phi nương nương nghe Hoàng hậu nhấn mạnh hai chữ “Hoàng tử”, mắt tối sầm lại, nhưng lập tức đã khôi phục lại như bình thường.

“Hoàng hậu tỷ tỷ nói đúng, nhưng mà, Hoàng hậu tỷ tỷ à, muội muội thấy Duyệt quý tần này thật sự là tốt số nha, vốn đã là sủng phi được Hoàng thượng đặt trong tim, lại còn sinh trưởng hoàng tử, từ hôm nay trở đi lại càng được cưng chìu hơn nữa.”

Lời của Đức phi đầy ý hâm mộ, giống như đã nhìn thấy được cảnh tượng đó.

Không nghĩ đến cảm thụ của Hoàng hậu nương nương, nhưng vẻ mặt của nàng thật sự không còn bình tĩnh như lúc đầu, chỉ nghiêng đầu lại, tự tiếu phi tiếu nói với Đức phi một câu.

“Cũng sắp đến cung Đức Hoa rồi, Đức phi nương nương có vẻ là không về cùng đường với Bổn cung rồi.”

Đức phi nương nương cười vui vẻ: “Chẳng lẽ muội muội không thể đến Phượng Tảo cung của tỷ tỷ ngồi một chút được sao?”Hoàng hậu gật đầu, bắt đầu về Phượng Tảo cung, Đức phi cũng đuổi theo sau, đội ngũ một hậu một phi trùng trùng điệp điệp kéo nhau đến Phượng Tảo cung.

Trong Phượng Tảo cung.

“Trà ở chỗ của Hoàng hậu tỷ tỷ thật sự rất ngon nha, nuốt vào rồi miệng vẫn còn thơm, trong vị đắng còn mang theo vị ngọt nữa. Trà ở Đức Hoa cung của muội không được ngon như vậy.” Đức phi nương nương cầm chén trà khen.

Hoàng hậu nương nương nhìn khói trắng tỏa ra từ chén trà, nở nụ cười.

“Đây là trà của nội vụ phủ đưa đến, nếu muội muội thích, lát nữa ta bảo Tĩnh Tâm đưa đến Đức Hoa cung của muội.”

“Thật là tốt quá. Muội muội cám ơn tỷ tỷ.” Đức phi nương nương cười duyên.

Lúc Hoàng hậu nương nương và Đức phi nương nương vẫn còn đang đưa đẩy ám hiệu với nhau, ngoằn ngoèo quanh co hợp tác thì cũng là lúc Vĩnh Dạ đế mạnh mẽ vang dội điều tra chuyện Như Tuyết sinh non.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, vật này được tìm thấy trên đất lúc Duyệt quý tần nương nương gặp chuyện không may.” Tân Thuyên cung kính dâng vật trong tay lên.

Vĩnh Dạ đế cầm lấy, nhìn hòn đá nhỏ trong tay, trầm giọng nói: “Tiếp tục.”


Tân Thuyên cũng không chần chừ, tiếp tục bẩm báo: “Hoàng thượng, theo lời của thái giám và người bên cạnh nương nương nói, lúc nương nương đi bộ giải khuây thì gặp phải Lý tiệp dư đang tản bộ.”

“Lý tiệp dư?” Vĩnh Dạ đế không hiểu: “Con gái của Túc Bá hầu sao?”

“Vâng ạ.” Tân Thuyên gật đầu.

Vĩnh Dạ đế bắt đầu nghi hoặc, Lý tiệp dư này không được hắn yêu thích, nhưng hắn cũng đã nghe qua người khác nói, người này tính nết hung dữ, thẳng thắng, thoạt nhìn có vẻ không giống với người sẽ làm những chuyện mờ ám.

“Nói tiếp.”

“Lão nô đã hỏi qua Anh Đào và Nguyệt Nha hầu hạ nương nương lúc đó. Nhưng mà hai người đó không phát hiện ra chuyện gì bất thường cả. Nhưng Nguyệt Nha lại nói một câu.”

Vĩnh Dạ đế nghe vậy, nhướng mày. Tân Thuyên tiếp tục nói:

“Nguyệt Nha nói là lúc Tần ma ma đi ngang Lý tiệp dư thì khẽ kéo tay quý tần nương nương.”

“Tần ma ma nói sao?” Hoàng thượng nhìn Tân Thuyên không nhịn được hỏi, chỉ là trong giọng nói của Hoàng thượng có chút khó hiểu.

Tân Thuyên nhỏ giọng đáp, lời nói có chút xấu hổ: “Tần ma ma vẫn luôn ở trong phòng sinh của nương nương, lão nô vẫn chưa kịp hỏi.”

“Không cần, trẫm tự hỏi. Cho Tần ma ma vào.”

Tần ma ma đang chờ ở bên ngoài đại điện cung Chiêu Nguyệt, thấy Tân Thuyên đi ra, cũng không nói gì, gật đầu với hắn, rồi vào trong.

“Tần ma ma, ngươi biết trẫm muốn hỏi chuyện gì sao?”

Tần ma ma gật đầu, nghiêm túc trả lời, kể lại những chuyện xảy ra lúc đó.“Quý tần nương nương nói hôm nay thời tiết tốt, muốn ra ngoài đi dạo một chút. Lão nô thấy ra ngoài dạo cũng tốt cho thân thể của nương nương và tiểu hoàng tử trong bụng, cho nên đồng ý. Sau đó, trên đường đi trùng hợp gặp được Lý tiệp dư, vốn dĩ mọi chuyện cũng rất tốt. Thế nhưng ngoài ý muốn, lúc lão nô đỡ quý tần nương nương lướt qua mặt của Lý tiệp dư thì ngửi được mùi của xạ hương.”


“Xạ hương? Sao vô duyên vô cớ lại có mùi xạ hương?” Vĩnh Dạ đế cau mày.

Tần ma ma tiếp tục kể lại: “Vì vậy, lão nô đã kéo quý tần nương nương sang một bên, không nghĩ đến lúc đó nương nương lại trượt chân, ngã xuống, Nguyệt Nha đáng thương luôn chú ý, nên đã vọt đến làm đệm lót cho nương nương.”

Tần ma ma nói xong, thì quỳ xuống thỉnh tội.

Vĩnh Dạ đế tự mình đến nâng Tần ma ma dậy.

“Tần ma ma, trẫm luôn rất tin tưởng bà. Trẫm còn nhớ rõ lúc mẫu phi qua đời, bà đã luôn ở bên cạnh chăm sóc trẫm, lo lắng cho trẫm. Trẫm cũng hy vọng bà cò thể chăm sóc cho tiểu hoàng tử giống như đã chăm sóc cho trẫm khi trẫm còn bé.”

Viền mắt Tần ma ma đã ươn ướt, như đang nhìn thấy được quá khứ trước kia, nghẹn ngào.

“Hoàng thượng, lão nô…”

Vĩnh Dạ đế không nói gì nữa, chỉ vỗ nhẹ vai Tần ma ma, để Tần ma ma lui xuống.

“Tân Thuyên, điều tra Lý tiệp dư một chút đi.” Vĩnh Dạ đế suy nghĩ một chút, lại nói thêm một câu: “Không chỉ là chuyện của Lý tiệp dư ở trong cung, ở bên ngoài cũng phải tra, nhất định phải tra cho rõ.”

Tân Thuyên tất nhiên hiểu lần này Hoàng thượng đã thật sự hành động rồi, cũng không dám chậm trễ, lui xuống an bài sắp xếp mọi chuyện.

“Hoàng thượng, nương nương đã tỉnh.” Anh Đào đến nội điện bẩm báo.

Vĩnh Dạ đế nghĩ đến người mảnh mai yếu đuối kia, lại có thể vì hắn mà chịu đựng nỗi đau sinh con, khí thế đằng đằng trong nhất thời đã trở nên nhu hòa.

“Sao lại tỉnh lại sớm như vậy, không ngủ nhiều thêm chút nữa?” Vĩnh Dạ đế nhẹ giọng.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng, mau bảo người bế cục cưng đến cho thiếp nhìn một chút.” Như Tuyết đang uống nước, thấy Vĩnh Dạ đế đến thì không uống nước nữa, gọi hắn.

Vĩnh Dạ đế nháy mắt với Anh Đào, sau đó ngồi vào mép giường, ấn người đang không an phận kia xuống, nhận ly nước từ tay cung nữ đút cho Như Tuyết uống.

Dụ dỗ nói: “Cục cưng sẽ đến ngay thôi. Nàng uống nước trước đi.”


“Được.” Tiểu nữ nhân trên giường mặc dù đồng ý, chậm rãi uống nước, nhưng ánh mắt lại dán vào cửa, thấy Tần ma ma bế cục cưng đến, mắt liền sáng lên.

Vĩnh Dạ đế đón lấy cục cưng từ tay Tần ma ma, đưa đến trước mặt Như Tuyết.

“Con rất đáng yêu, rất khỏe mạnh nữa.”

Nhắc lại chuyện này cũng thật lạ, nếu là đứa bé sinh non thì sẽ yếu, so với những đứa bé khác thì cũng nhỏ hơn một chút. Nhưng mà tiểu hoàng tử lại không có như vậy, cũng rất khỏe mạnh.

Như Tuyết nhìn thấy cục cưng, mừng rỡ hôn lên mặt cục cưng, cứ ôm mãi không muốn buông tay.

Vĩnh Dạ đế ngồi ở mép giường, một tay nắm tay sủng phi của mình, tay kia lại bế cục cưng, chỉ cảm thấy thời khắc này thật sự rất đáng mãn nguyện.

Kiều thê, ái tử, nói thật lòng, ngay cả làm chủ thiên hạ này cũng không thể mang lại cảm giác kiêu hãnh và sung sướng cho hắn như lúc này.

Vĩnh Dạ đế cười khổ, xem ra, mình có chút giống hôn quân rồi.

Có lẽ là Như Tuyết vừa mới sinh con xong, vẫn chưa nghỉ ngơi đủ nhiều, hoặc cũng có thể vì lý do khác, nói chung, Như Tuyết đã cảm thấy mệt, nàng vẫn còn quyến luyến kéo tay cục cưng, thế nhưng trên mặt đã không giấu được vẻ mệt mỏi.

“Mệt thì nghỉ ngơi đi. Nàng xem cục cưng cũng mệt rồi, cũng nên ngủ rồi. Chờ nàng thức dậy lại cùng chơi với cục cưng.” Vĩnh Dạ đế cưng chìu nói.

“Nhưng mà.” Như Tuyết nghĩ một chút, chu chu miệng: “Được rồi, Hoàng thượng, thiếp ngủ trước. Đợi cục cưng thức dậy, người gọi thiếp nha.”

Vĩnh Dạ đế cười gật đầu.

Như Tuyết thỏa mãn nhắm mắt ngủ.

“Duẫn thái y có đến chưa?” Vĩnh Dạ đế hỏi Anh Đào vẫn luôn chăm sóc Như Tuyết.

Anh Đào lắc đầu.

Vĩnh Dạ đế nhìn khí sắc rất tốt của Như Tuyết, vẫn giữ chuyện này trong lòng, phân phó: “Nhớ mời Duẫn thái y đến chăm sóc nương nương.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.