Sủng Phi Nhân Sinh

Chương 37


Đọc truyện Sủng Phi Nhân Sinh – Chương 37

“Ngươi là ai?”

“Nô tỳ là Hoàng Oanh cũng là cung nữ hầu hạ bên cạnh An Tu Viên nương nương.”

Cung nữ hầu hạ bên cạnh An tu viên lên tiếng

Hoàng hậu nương nương nghe thế lập tức truyền lệnh cho Hoàng Anh thuật lại tình cảnh lúc đó của An tu viên một cách tỉ mỉ, không được giấu giếm nửa điểm.

Ngày thường Hoàng Anh hiếm khi bị chủ tử nương nương nhìn chăm chú huống hồ bây giờ lại trờ thành tâm điểm của sự chú ý, nhất thời tay chân luống cuống, toàn thân như nhũn ra, thanh âm có chút run rẩy nhưng vẫn kiên nhân thuật lại toàn bộ sự việc lúc đó một cách rõ ràng.

“Lúc đó nướng nương đi trước, chúng nô tỳ theo sau thưởng cảnh. Bỗng nhiên có một con hắc miêu xông ra từ rặng cây kế bên.” Lời còn chưa dứt đã nghe thấy tiếng thét lên đầy kinh hãi của các phi tần đang hiện diện. Ngay cả hoàng hậu nương nương an tọa trên cao cũng tựa hồ có chút kinh ngạc.

“Hắc miêu (mèo mun)? Trong cung sao lại có hắc miêu được? Sầm tu nghi, các ngươi đã bao giờ nhìn thấy hắc miêu chưa?”

Nhận ra sự ngờ vực trong giọng nói của Hoàng hậu nương nương, Hoàng Oanh lập tức quỳ xuống phân bua: “Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ không nói dối. Quả thật đã có một con hắc miêu xuất hiện làm kinh động Tu viên nương nương nếu không làm sao có chuyện nương nương chúng nô tỳ bị trượt chân.”

Hoàng hậu nghiêm giọng.

“Bản cung đã cho phép ngươi mở miệng chưa?”

Hoang Oanh toàn thân chấn động, lập tức quỳ rạp liên tục dập đầu tạ tội.

Sầm tu nghi ngồi bên cạnh tựa hồ đang cẩn thận hổi tưởng lại tình cành lúc ấy, Hoàng hậu liếc mắt: “Sầm tu nghi, các ngươi cuối cùng là có nhìn thấy hắc miêu xuất hiện ở Ngự Hoa viên như lời cung nữ của An tu viên nói hay không?”

“Hồi bẩm nương nương, quả thật thần thiếp chưa từng gặp qua con hắc miêu nào vậy nên cuối cùng là có xuất hiện hay không, thần thiếp cũng khó mà giải thich rõ ràng. Biết đâu chừng lúc An tu viên đi,, thần thiếp và các tỷ muội đang thưởng cảnh hàn huyên nên nhất thời không chú ý. Nhưng Hoàng hậu có thể hỏi Lưu muội hay Đổng muội, có thể các muội ấy từng nhìn thấy.”

Sầm Tu Nghi khéo léo đưa đẩy để bản thân trở nên vô tội, cuối cùng vẫn không nói rõ thật sự có hắc miêu hay không.


Ánh mắt Hoàng hậu dừng lại trên người Lưu tài nhân, Đổng bảo lâm và một vài phi tần có mặt ở đó.

Lưu tài nhân cùng Đồng bảo lâm thấy Sầm tu nghi nhắc đến tên mình đồng thời đứng lên bẩm báo.

Lưu tài nhân cùng Đổng bảo lâm tựa hồ tranh nhau, vội vàng bẩm tấu.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, tần thiếp cũng không thật sự nhìn thấy hắc miêu. Chỉ thấy An tu viên bất cẩn trượt chân.”Đổng bảo lâm tiếp lời: “Hổi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đi dạo cùng Lưu tỷ tỷ. Tần thiếp cũng không thật sự nhìn thấy cái gì gọi là hắc miêu. Tuy nhiên tần thiếp cũng không rõ nguyên nhân An tu viên vì sao lại trượt chân.”

Thoạt nhìn lời nói của Đông bảo lâm cùng Lưu tài nhân có vẻ rất nhất quán, tuy nhiên nếu cân nhắc kỹ sẽ cảm thấy có điều bất thường.

Lưu tài nhân ở cùng Đổng bảo lâm, cả hai đều không nhìn thấy hắc miêu là hiển nhiên. Nhưng Lưu tài nhân lại nói rằng nàng ta thấy An tu viên do bản thân bất cẩn mà ngã, trong khi đó Đổng bảo lâm lại nói nàng ta không biết nguyên do.

Vĩnh Dạ đế biết rõ cả hai đang tìm cớ thoái thác, ngẩng đầu, ánh mắt quét ngang hai vị phi tần. Hoàng hậu đương nhiên cũng nghe ra điểm mâu thuẫn trong lời nói của cả hai vị phi tần.

“Đông bảo lâm, người nhắc lại một lần nữa.”

Vẻ mặt Đổng bảo lâm vô tội, không hiểu vì sao Hoàng hậu nương nương yêu cầu mình lặp lại, chớp mắt mở to, chuẩn bị lên tiếng thuật lại lần nữa.

“Vậy tại sao hôm nay các ngươi lại đến ngắm hoa ở Ngự Hoa viên?”

Sầm Tu Nghi thản nhiên lên tiếng: “Hổi bẩm nương nương, chúng tần thiếp không phải hẹn trước mà gặp. Chỉ là may mắn chạm mặt ở Ngự Hoa viên nên mới cùng nhau thưởng hoa.”

Giọng Đổng bảo lâm trong trẻo, lập tức thuật lại mọi chuyện: “Sáng nay tiết trời mát mẻ nên Lưu tỷ tỷ hẹn tần thiếp ngắm hoa cho tâm hồn khoan khoái một chút. Đang lúc thần thiếp cũng rất muốn ra ngoài đi dạo nên mới cùng Lưu tỷ tỷ ra ngoài. Không nghĩ tới lại gặp được Sầm tỷ tỷ cùng vài vị muội muội ở Ngự Hoa viên. Thế nên mọi người mới cùng nhau ngắm hoa.”

“Không ngờ đi dạo được một lúc lại gặp được An tỷ tỷ cũng đến Ngự Hoa viên. An tỷ tỷ nói rằng nhân lúc tiết trời tốt nên muốn ra ngoài tản bộ. Nhưng An tỷ tỷ không lưu lại quá lâu, hàn huyên vài câu liền cáo từ rồi ly khai.”


“Được một lúc lâu, đang lúc chúng thần thiếp vui đùa, bỗng nhiên ở đâu truyền đến tiếng thét chói tai.”

Nhắc đến việc này, vài tiểu phi tần nãy giờ vẫn không lên tiếng đều mở lời phụ họa theo lời nói Đổng bảo lâm.

Thục phi nương nương từ đầu đến cuối chưa hề mở miệng lúc này lại bắt đầu gây khó dễ.

“Lưu tài nhân, vừa rồi ngươi nói ngươi nhìn thấy An Tu Viên tự bản thân mà trượt ngã phải không?”

Lưu tài nhân khẽ cắn môi, gật đầu đáp lại.

Thục phi nương nương cười lạnh: “Vậy tại sao những người kia cùng Đổng bảo lâm lại không thấy? Bản cung quả thật rất muốn nghe ngươi giải thích.”

Hoàng hậu nương nương đưa mắt khẽ liếc Thục phi đang chất vấn, tuy rằng ngoài miệng không nói gì, tùy ý Thục phi liên tục tra hỏi, nhưng trong lòng có chút bất mãn với thái độ của Thục phi.Lưu tài nhân tựa hồ nhận thấy lời nói của Thục phi cố ý gây khó dễ, có chút khó xử nhìn Sầm tu nghi. Sầm tu nghi thấy Lưu tài nhân nhìn mình, lập tức vờ như không phát hiện ra, hạ mắt nhìn xuống.

Thục phi nương nương tinh ý phát hiện hành động này của Lưu tài nhân, lập tức hướng ánh mắt về phía Sầm tu nghi đang bất động.

Đột nhiên một tiếng thét kinh hãi vang lên phá vỡ bầu không khí quỷ dị trong Cẩm Tú điện.

Tất cả mọi người đồng loạt hướng về phía có tiếng thét, chỉ thấy Đổng bảo lâm đưa tay bịt chặt miệng mình, bộ dáng hoảng hốt tột cùng.

Thục phi nương nương mất hết kiên nhẫn quay đầu nhìn Đổng bảo lâm

Đức phi nương nương từ lúc bắt đầu vẫn chưa hề lên tiếng, lúc này lại nhẹ nhàng nói một câu: “Đổng bảo lâm, có phải ngươi vừa nhớ ra điều gì?”

Đổng Bảo Lâm khom mình cáo tội.


“Hồi báo Hoàng thượng, Hoàng hậu cùng các vị nương nương, tần thiếp đột nhiên nhớ ra hình như đã từng nhìn thấy trong cung Lưu tỷ tỷ có nuôi một con vật nhỏ chắc chắn là hắc miêu.”

Lời này của Đổng bảo lâm dường như đã giải đáp câu đố về tai nạn của An tu viên.

Xem ra lần này, kẻ hại An Tu Viên suýt nữa không giữ được long thai chính là Lưu tài nhân.

Ngay cả bản thân Thục phi nương nương cũng không tin được một tài nhân nho nhỏ lại cả gan gây ra việc lớn như vậy.

Hoàng hậu lúc này mới lên tiếng hỏi tội: “Lưu tài nhân, ngươi có nuôi một con hắc miêu như lời Đổng bảo lâm?”

Sắc mặt Lưu tài nhân trắng bệch, lập tức quỳ rạp xuống đất lớn tiếng biện minh

Hoàng hậu nương nương vừa định hỏi tội. Thục phi nương nương lại đi trước nàng một bước mở miệng lên tiếng. Thục phi không phải là kẻ ngốc, hiển nhiên nhận ra điểm bất thường, sau lưng Lưu tài nhân nhất định còn có người sai khiến. Nếu không chỉ bằng một tiểu tài nhân làm sao có thể cả gan gây ra chuyện này.

“Lưu tài nhân, hắc miêu này làm sao ngươi có được?”

Hoàng hậu thấy vậy, liếc thấy Hoàng thượng hơi nhíu mày, trong lòng lại tăng thêm sự chán ghét đối với Thục phi, nhưng ngại hình tượng bản thân trước nay luôn rộng lượng nên chỉ có thế ho khan vài tiếng.

Thục phi lại giống như không hề hay biết, tiếp túc gạn hỏi. Nàng cũng hiểu rằng hành động của bản thân có chút vượt quá bổn phận, nhưng nếu lần này không điều tra việc An tu viên bị hại một cách rõ ràng làm sao nàng có thể yên tâm bảo bối trong bụng

Lưu tài nhân nhìn qua có vẻ điềm đạm đáng yêu đang quỳ rạp trên mặt đất, vì bản thân mà biện giải: “Nương nương, tần thiếp bị oan. Con hắc miêu kia bất qua là do tần thiếp vô tình nhặt được. Tần thiếp nuôi nấng nó chỉ vì nó quá đáng thương.”

Thục phi không muốn nghe Lưu tài nhân cãi chày cãi cối, từng bước ép sát.

“Vậy làm sao ngươi biết được hôm nay An tu viên sẽ đến ngự hoa viên?”

“Là Hoàng Li. Chính là Hoàng Li hôm nay khuyến khích nương nương ra ngoài tản bộ. Thục phi nương nương, xin người làm chủ cho Tu viên nương nương.”

Nói xong lập tức đưa tay hướng về phía Hoàng Li đang đứng phía dưới.


Hoành Li chân mềm nhũn, liên tục kêu oan

Thục phi nương nương liếc mắt nhìn Hoàng Li, trong lòng có chút hồ nghi, Hoành Li này mình biết rõ, nàng ta là người nhát gan, chẳng lẽ người như thế cũng dám phản bội chủ tử.

Lúc này Hoàng hậu nương nương cao cao tại thượng lên tiếng

“Hoàng Li? Hôm nay ngươi khuyên An tu viên ra ngoài tản bộ, rốt cục là kẻ nào sai ngươi làm việc này?”

Hoàng Li đã sớm bị dọa cho mất hồn, làm soa còn tâm trí mà biện minh. Chỉ biết cung kính quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc thảm thiết.

Hoành Li ý thức được hành động của bản thân, ánh mắt oán hận

“Khởi bẩm Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương, trước kia nô tỳ có thấy Lưu tài nhân cùng vài cũng nữ lén lút to nhỏ, không dám để người khác nghe thấy, lúc ấy nô tỳ còn nghi hoặc không biết các nàng ấy đang làm gì. Cho tới bây giời mới biết được thì ra là đang mưu tính hại Tu viên nương nương. Hoàng hậu nương nương, ngươi nhất định phải làm chủ cho Tu viên nương nương của nô tỳ.”

Lưu tài nhân thấy Hoàng Li phản bác, đã sớm bất động ngồi phịch xuống đất

Chuyện đã đến nước này mọi người đều hiểu rõ. Lần này Lưu tài nhân hiển nhiên không thể nào thoát tội.

Hoàng hậu nương nương trước giờ luôn khoan dung độ lượng, giáng Lưu tài nhân từ ngũ phẩm tài nhân xuống lục phẩm thái ấp, còn phạt cắt giảm nửa năm bổng lộc của Lưu tài nhân xem như khiển trách. Về phần Hoàng Li lại không có phân phó gì.

Bất kể thật sự trong lòng Hoàng hậu nghĩ như thế nào, nhưng bên ngoài luôn luôn là hình tượng “Hoàng hậu nương nương nhân từ”.

Sau đó, Đế Hậu ngự giá Cẩm tú hiên thăm An tu viên. Hoàng thượng còn phân phó đưa An tu viên hồi cung của nàng. Cẩm Tú hiên từ trước đến nay không mời khách cuối cùng mọi việc cũng ổn thỏa. Ân Như Tuyết nhất thời im lặng. Nhưng nghĩ đến giường của mình đã bị những người khác nằm qua, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Tuy rằng cung nhân đã sớm sửa sang giường lại, Nguyệt Nha còn cẩn thận xông hương xua đi mùi thuốc đông y cùng mùi máu. Nhưng Ân Như Tuyết vẫn cảm thấy chán ghét cùng hoảng sợ, nằm im bất động để cung nữ chăm sóc chuẩn bị nghỉ ngơi.

“Sự tình hôm nay thật thuận lợi, bất quá ngươi thật sự cam lòng hay sao.” Một thanh âm chế giễu vang lên

“Người không vì mình, trời chu đất diệt. Ta nói không đúng sao?” Thanh âm nữ tử trái lại không hề có chút tức giận mà lại mang chút hứng thú bên trong.

“Lưu tài nhân bị giáng làm Thái ấp, Dung phi mất hết mặt mũi, Hoàng hậu tự mình xử phạt người của mình, mà Thục phi cũng khiến Hoàng hậu không vui, ngươi với ta cũng đạt được mục đích riêng”. Thật sự rất châm biếm mà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.