Đọc truyện Sủng Phi Nhân Sinh – Chương 17
Hộ bộ làm việc hiệu suất rất nhanh, danh sách tú nữ đã được trình lên trên bàn sách Vĩnh Dạ đế tại Ngự Thư phòng.
Vĩnh Dạ đế tiện tay cầm lên lật một cái, quả nhiên trên danh sách thấy được
dòng chữ Vân gia tú nữ Vân Như Tuyết, hài lòng buông danh sách xuống.
“Đệ đệ Trẫm làm việc cũng rất tốt, nào có như các đại thần kia nói hoang đường thành tánh.”
Vừa nghĩ đến ngày hôm sau sẽ bắt đầu tuyển tú, rất nhanh có thể nhìn thấy
nữ tử từng đánh đàn ở túy Hồng lâu kia, Vĩnh Dạ đế đột nhiên có chút chờ mong. Sẽ giống như lần đầu tiên thoát tục, vẫn không chút phấn son?
Màn che tuyển tú rốt cục ở lúc trong lòng mọi người khẩn trương hoặc chờ mong kéo ra.
Ân Như Tuyết và Vân Hỉ Châu ngồi vào cùng một chiếc xe ngựa.
Tâm tình của Vân Hỉ Châu rất phức tạp. Đối tuyển tú chờ mong cùng không
yên, lại đối thứ tỷ dung mạo xinh đẹp ở bên cạnh kiêng kị, nhưng nhiều
hơn là khinh thường, gương mặt xinh đẹp như vậy, lại là một người nhát
gan.
Mà Ân Như Tuyết vẫn bình tĩnh như cũ, nàng biết mình tất
nhiên sẽ được Vĩnh Dạ đế chọn, dù sao 30 độ hảo cảm cũng không phải giả. Nhưng phía đối diện nàng lại thường truyền đến ánh mắt hung tợn, cảm
thấy rất là phiền chán.
Vân Hỉ Châu tối hôm qua bận việc tới nửa
đêm, chọn vô số quần áo, châu báu. Hôm nay cũng thức dậy rất sớm bắt đầu trang điểm, nàng mặc váy sam màu tím mà mẫu thân đặc biệt đi Cẩm Hiên
đặt may, trên người mang trang sức trân châu trân quý của mẫu thân, cả
người ăn mặc đoan trang, hào phóng, che lấp dung mạo còn thiếu sót.
Nàng vốn đối với bộ trang phục này cũng thực vừa lòng, lộ vẻ hoạt bát, cũng
không phải rất nổi bật, nhưng là sẽ không dễ dàng bị người quên lãng.
Mẫu thân cũng nói, như vậy sẽ không bị người bên trên ghi hận, cơ hội
trúng tuyển lại rất lớn. Nhưng mà hết thảy, khi lên trên xe ngựa thấy nữ tử kia mặc y phục thêu hoa nhỏ váy màu lam nhạt, đầu cắm mấy cây trâm
lưu ly, tất cả tâm tình tốt bay đi không còn lại chút gì.
Ân Như
Tuyết vốn không thích trang điểm phức tạp, nàng cảm thấy phiền phức, hơn nữa cũng thấy khi tuyển tú ăn mặc quá quý giá, không thích hợp lắm.
Nhưng cho đến khi thấy ánh mắt oán hận của Vân Hỉ Châu vẫn dừng lại ở trên
mặt nàng, mới nhớ tới vấn đề, hôm nay nàng cũng chỉ đánh một tầng son
phấn nhàn nhạt, nhưng phong thái vẫn như cũ.
Ân Như Tuyết coi như không có gì, ghen tị dung mạo của ta thì thế nào? Dung mạo nữ nhân cũng là một vũ khí, ưu thế, không phải sao?
Xe ngựa chạy vững vàng
chầm chậm, hình như là không nghĩ ảnh hưởng tới tiểu thư trang điểm
trong xe ngựa. Nhưng chỗ nên đến cũng đến. Bên ngoài, Vân Hỉ Châu rất lý trí, nàng vẫn duy trì thái độ đoan trang hào phóng, biết thư thức lễ,
để cho Ân Như Tuyết xuống xe trước, dù sao trên danh nghĩa, Ân Như Tuyết cho dù chỉ là một thứ nữ, nhưng tuổi còn ở nơi đó.
Ân Như Tuyết
cũng không từ chối, nhìn thấy nha đầu vén rèm xe ngựa lên mà Vân Hỉ Châu cũng không xuống, trước hết đưa tay đặt ở trên tay nha đầu, chậm rãi
xuống xe ngựa.
Trước cửa cung có thật nhiều người lui tới, có tú
nữ, có nha hoàn, còn có xe ngựa vừa dừng lại. Sau khi Ân Như Tuyết xuống xe, làm cho rất nhiều người chú ý, dù sao dung mạo Ân Như Tuyết quá mức xuất chúng, là một đối thủ mạnh.
Sau khi Ân Như Tuyết xuống xe, trên xe Vân nhị tiểu thư cũng xuống.
Mọi người vốn thấy dung mạo Ân Như Tuyết, thấy trên xe lại đi ra một người, đều suy nghĩ đã có một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, như vậy người này có
thể hay không cũng là? Nhưng khi nhìn thấy nữ tử xuống xe lại không có
xinh đẹp như nữ tử phía trước, dáng dáp chỉ có thể coi là thanh tú, mọi
người cũng đều như không có việc gì dời ánh mắt.
Bất quá cũng có ngoại lệ, vài nữ tử mặc váy sam đi về phía Như Tuyết cùng Hỉ Châu.
Vân Hỉ Châu thấy được mấy nữ tử này, khóe miệng tự nhiên nở nụ cười, ở nơi
địa phương xa lạ nhìn thấy người quen, tất nhiên là trong lòng cũng bớt
lo lắng.
“Nguyên lai là Hỉ Châu muội muội.”“Hỉ Châu tỷ tỷ, ngươi cũng đến a”“……”
Mấy người nữ tử tiến lên chào hỏi. Vân Hỉ Châu cũng nhất nhất đáp lại,
nhưng không có ý tứ giới thiệu thứ tỷ bên cạnh, giống như là thấy bạn
thân khuê phòng, nhất thời vui sướng nên quên mất.
Mà Ân Như
Tuyết cũng không để ý, ngược lại cảm thấy quá nhiều người làm cho nàng
có chút hít thở không thông, còn có mùi son phấn nồng đậm trên không
trung, làm cho người ta chán ghét, nàng mơ hồ có chút đau đầu, mặt hơi
trắng bệch.
Mấy người bạn khuê phòng của Vân Hỉ Châu vốn là có ý
tiến lên thăm dò, thấy Vân Hỉ Châu vẫn không có ý giới thiệu, nhịn không được mở miệng:“Hỉ Châu tỷ tỷ, vị tỷ tỷ bên cạnh ngươi là ai a? Dáng dấp xinh đẹp như vậy, làm người ta tán thưởng.”
Đặt câu hỏi là một
nữ tử xinh đẹp mặc hồng y, là tiểu thư nhà Đổng thị lang Đổng Ngọc, nàng làm người luôn luôn hoạt bát, ngây thơ, hỏi như vậy cũng không làm cho
người ta cảm thấy bất ngờ.
Vân Hỉ Châu trong lòng không vui,
nhưng vẫn cười trả lời:“Đây là thứ tỷ của ta, gọi là Như Tuyết, tỷ tỷ
trước kia đều sống ở trên thôn trang, vài ngày trước vừa mới hồi phủ,
chưa bao giờ ra đây, cho nên các vị tỷ muội mới chưa thấy qua.”
Vân Hỉ Châu ngụ ý nói Như Tuyết chỉ là thứ nữ Vân phủ, còn không được cưng chìu, không có kiến thức.
Vài nữ tử nghe xong lời này, tuy rằng nhìn qua vẫn đối Ân Như Tuyết một bên nói tốt, nhưng trong mắt lại lộ ra một chút khinh thường, nhưng trong
đó vị tiểu thư mặc hồng y đặt câu hỏi lúc trước lại nhưng không có lộ ra xem thường.
Xem ra, nữ tử này nhìn bề ngoài ngây thơ thật không đơn giản, nếu không thật sự ngây thơ, thì chính là tâm cơ thâm trầm.
Bất quá Ân Như Tuyết cũng lười quản việc này, tìm cái cớ, liền dẫn Anh Đào đi tới một chỗ hẻo lánh.
Lúc Vân Hỉ Châu cùng Ân Như Tuyết tới cửa cung thời gian đã không còn sớm,
nhưng còn có tú nữ chưa tới, những tú nữ chưa tới này đều là thân phận
cực kỳ cao quý. Tỷ như cho tới lúc cửa cung mở ra mới chậm rãi đến đích
tiểu thư Hàn Thanh Hà của Hàn quốc công, còn có tiểu thư Lí Dung của Hầu phủ.
Ngoài hai tú nữ thân phận cao quý này, một người khác cũng
có lai lịch lớn chính là muội muội Dung phi nương nương trong cung, Lưu
Thiến.
Sau khi đợi được mấy vị tú nữ khoan thai này đến, cửa cung to lớn màu đỏ cũng từ từ mở ra.
Nhóm cung nhân nhắc nhở các tú nữ lập đội, tiếp theo tiêu sái vào cửa cung,
mà từng tú nữ nha hoàn cũng đều tự im lặng đi theo tại bên người.
Vĩnh Dạ đế năm nay tiến hành tuyển tú là tiểu tuyển, chỉ cần nữ tử đủ tư
cách trúng tuyển, nhân số cũng không nhiều, cho nên chỉ cần ở trong cung chọn một vòng là được.
Cho nên sau khi nhóm tú nữ thông qua bước đầu kiểm tra thân thể, là có thể trước vào Chung Túy cung nghỉ ngơi.
Tiếp theo lại trải qua giáo dục lễ nghi của ma ma trong cung, là có thể tiến hành chọn lựa .
Bước đầu kiểm tra thân thể nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp cũng
phức tạp. Nhưng tiểu tuyển tú nữ lần này đều là các phủ tỉ mỉ chọn lựa,
bởi vậy sau bước đầu kiểm tra, vẫn để lại đại đa số tú nữ.
Thông
qua kiểm tra thân thể nhóm tú nữ có thể tự tiến vào Chung Túy cung, mỗi
người tự chọn phòng vào ở. Ân Như Tuyết đã sớm mệt mỏi, đến Chung Túy
cung, lập tức liền chọn phòng gần nhất đi nghỉ ngơi. Cho nên cũng không
thấy được “Trò khôi hài” tranh phòng kế tiếp.
Có một tỷ tỷ là
Dung phi tú nữ Lưu Thiến đi ngạo mạn, không thích gian phòng còn dư lại, muốn gian phòng tiểu thư Lí Dung nhà Hầu phủ, Lí Dung tự hiểu thân
phận, không thể cùng nàng tranh, nhưng cũng không nghĩ nhường, nhất định không chịu nhường phòng, coi lời nói Lưu Thiến như gió thoảng bên tai,
coi nàng như không có, làm cho Lưu Thiến ở cửa cãi lộn, ra cái đại xấu,
cho đến khi tiểu thư Hàn Thanh Hà Hàn quốc công đi ra nhường phòng mới
không náo loạn.
Từ đó, Lưu Thiến cùng Lí Dung liền kết thành thù, mà Ân Như Tuyết thì có xu hướng bị mọi người cô lập, không biết là bởi
vì dung mạo nàng quá xuất chúng, hay là thân phận thứ nữ của nàng.
Ở viện tú nữ này chỉ có Hàn Thanh Hà được mọi người tôn sùng, không kể là Lưu Thiến hay Lí Dung, đều cùng nàng quan hệ tốt. Ân Như Tuyết tuy rằng đối Hàn Thanh Hà không có cảm tình gì, nhưng cũng không có coi như kẻ
thù. Mà Hàn Thanh Hà đối Ân Như Tuyết cũng rất hữu hảo, có phải thật tâm hay không thì không biết được.
Trải qua mấy ngày vất vả học tập, các vị tú nữ rốt cụộc nghênh đón một ngày này.