Đọc truyện Sủng Phi Nghiện: Nương Tử, Bổn Vương Chín Rồi! – Chương 63: Nàng trúng độc
Qua một thời gian thì tiếng sấm lại vang lên, Hiên Viên Đình đúng giờ xuất hiện trong thư phòng ở biệt viện. Hơn nữa, trong lòng hắn còn ôm một con bạch tuột làm cách nào cũng không chịu buông tay.
Đừng nói tắm rửa, ngay cả bữa tối cũng chỉ tùy ý ăn vài miếng. Rốt cuộc nha đầu này đã từng trải qua chuyện gì mới có thể thành ra thế này, hôm khác hắn nhất định sẽ tìm cơ hội cố gắng hỏi một chút, nên sớm giải quyết thôi. Mùa đông thì còn tốt, nếu như là mùa hè cứ bám chặt vào hắn không chịu tắm rửa chẳng phải khó chịu chết sao?
Hiên Viên Đình cứ như vậy ôm nàng ngồi ở trên sạp quý phi (giường nhỏ). Ánh mắt hàm xuân của Mị Ảnh nhìn hắn cười, vương phi bị bệnh rồi sao? Nếu không thì tuyệt đối chủ tử sẽ không chiếm được tiện nghi. Ám Dạ đứng ở một góc, lẳng lặng nhìn, còn trên gương mặt thanh tú của Hoa Ảnh càng hiện rõ sự hung ác, dựa vào cái gì nàng được chủ tử chăm sóc? Dạ Ảnh quỳ trên mặt đất “Tự thân khó bảo toàn”, vào lúc này không có thời gian bát quái; chỉ có mình Tuyệt Nhất, trong con ngươi lạnh lùng để lộ ra sự đau xót.
Hiên Viên Đình thuận lợi đắp một tấm chăn mỏng lên trên người đang làm ổ trong ngực, liếc mắt nhìn Dạ Ảnh đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng mở miệng hỏi: “Dạ Ảnh, cần cơ hội giải thích không?”
Ánh mắt bốn người còn lại đều không tự chủ được phóng tới trên người Dạ Ảnh, tiểu tử này sợ là “Chạy trời không khỏi nắng” rồi! Không ai dám mở miệng xin tha cho hắn, bất luận nguyên nhân là cái gì, kết quả đều do hắn sai lầm!
“Chủ tử, thuộc hạ…”
“Có người!”
Dạ Ảnh vừa mở miệng, Hiên Viên Đình đã dùng chưởng phong làm tắt hết toàn bộ nến trong phòng, mọi người cảnh giới, bao gồm Dạ Ảnh đang quỳ dưới đất cũng chạy trở lại cương vị của mình, hiện tại không phải lúc bị phạt. Ngôi nhà này cũng không phải do Hiên Viên Đình đứng tên, tại sao lại có người tìm đến chỗ này? Là vì chuyện gì?
“Ầm ầm —— “
Bầu trời lại vang lên một tiếng sấm lớn, Dạ Tử Huyên mơ mơ màng màng nói mớ, la to: “Không cần —— không cần —— mẹ —— “
Mẹ? Ngoại trừ Dạ Ảnh, trong nháy mắt đầu óc đám người trong chỗ tối chết lặng, đây là từ ngữ gì vậy? Vương phi bám dính lên trên người chủ tử đã đủ kỳ quái, hiện tại càng quỷ dị đến cực điểm.
Hiên Viên Đình đề phòng bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu, ôm thật chặt nàng ở trong ngực. Hắn nhìn bộ dạng lúc này của nàng, trái tim của hắn giống như bị ai đâm một đao, đau tan lòng nát dạ!
Một tia chớp sáng ngời qua đi, cửa phòng bị mở ra có bốn bóng người đi vào, nhưng trong nháy mắt đã ngã xuống, chưa kịp phát ra âm thanh nào, cửa thư phòng lại tự động đóng lại! Tiếp theo, lại có một đám hắc y nhân tiến vào, không biết kiếm của ai cắt đứt cổ kẻ địch, máu tươi vẫy trên cửa. Lúc ánh sáng tia chớp xẹt qua có thể thấy rõ ràng máu tươi không kịp đọng lại dọc theo khe rãnh cửa sổ từng giọt từng giọt rơi xuống, một giọt lại nối tiếp một giọt…
“Ở trong này!”
Không biết là ai rống lên một tiếng, hắc y nhân từ bốn phía vung thanh kiếm lạnh lẽo tụ tập về hướng thư phòng. Mặc dù trên căn bản hạ nhân trong biệt viện đã chết hết nhưng mục tiêu từ đầu đến cuối của bọn hắn chỉ có một, chính là Dạ Tử Huyên.
Trong nháy mắt, trong thư phòng liền phát ra âm thanh đao kiếm tiếp xúc cùng tiếng người chết ngã xuống đất. Năm người Tuyệt Nhất suất lĩnh ám vệ bảo hộ hai người Hiên Viên Đình ở phía sau, hình thành một vòng bảo hộ. Lần này kẻ địch đến hơi nhiều, rốt cuộc là tại sao? Chủ tử không quan tâm tới triều chính, chẳng lẽ chức vị không liên quan đến cục diện triều đình đã bị người phát hiện sao?
Đột nhiên, trong đám hắc y nhân có người ra lệnh, “Giết nữ nhân trong lòng Ngọc Diện công tử, đại nhân có thưởng!”
“Dạ!”
Bấy giờ đoàn người Hiên Viên Đình mới hiểu được, vì sao đám người này lại đến đây. Nhưng mà, cuối cùng thì nha đầu đã chọc tới ai, họ lại không tiếc mua người giết chết nàng? Thế nhưng bất kể là ai, động người của Hiên Viên Đình hắn, đều phải chết!
“Giết!”
Sau khi rít lên một tiếng, người hai bên bắt đầu đánh nhau túi bụi. Hiên Viên Đình vẫn ngồi trên ghế dựa như cũ, lẳng lặng ôm người trong ngực. Trán của nàng nóng quá, đang khỏe mạnh sao có thể đột ngột phát sốt?
Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua đám sát thủ đang muốn xong lên phía trước, như nhìn người chết. Lưu loát điểm huyệt ngủ của Dạ Tử Huyên, nhẹ nhàng đặt nàng nằm lên giường nhỏ, nói: “Bảo vệ vương phi!” Hắn lập tức gia nhập chiến đấu, còn Tuyệt Nhất và Ám Ảnh chính là người đầu tiên lui về phía sau, gánh vác trọng trách bảo hộ Dạ Tử Huyên.