Đọc truyện Sủng Phi: Ngạo Thế Nguyệt Hoa Tuyết – Chương 35
Ngồi trên xe tiếp tục ngẫm nghĩ về những công thức trong hang động bí kiếp tu luyện, nha cái cấp này rất dễ mở, không như ngoằng nghèo trong các câu chuyện, mỗi cánh cửa mỗi cấp chỉ khi chủ nhân lên cấp, chỉ cần rót một ít huyễn lực vào trong cánh cửa sẽ mở, nhưng mà tới giờ có bao nhiêu cấp mới mở được cánh cửa thì thật ra nàng chưa bao giờ nghĩ tới.
Tầng một là sách dược, có đủ tất cả loại độc cùng giải độc trên các chữ, bảo sao tên Trát Cương vứt chúng ngay khi lần đọc đầu tiên. Loài rồng chú trọng về sức mạnh chứ không phải là dược liệu, tầng hai là sách học đạo, này chuyện này nàng muốn vức a~.
Thật sự muốn vứt a~ chuyện gì a~ nàng làm lười lắm nha, không đọc sách đạo đâu, cô gái xác thủ như nàng máu rồi lại máu không thể càng không thể đọc sách nho a~ Không biết tên nào lại rảnh rỗi bày ra trận này, tầng hai là thế lấy đâu ra tầng ba, sao tự nhiên nàng muốn giống Trát Cương nha~
Buồn lắm í, cầm quyển sách lên đọc đọc, vài chữ rồi lại bỏ xuống, đối với dược liệu nàng còn có hứng thú bên này là đạo học nàng nhìn đã ngán nói chi tới đọc không muốn a
~_Ngươi mở được tầng hai rồi sao? nha ngươi không giỏi tới thế chứ?
_a….Trát Cương_ quay phắt người lại, trời ạ con rồng này, không bây giờ là người a~ nhưng hắn lếch từ đâu vào a
~Nha nhìn hắn xem một bộ đồ đen, lại đường may cùng mũi chỉ, này chỉ vàng a~ cùng với thắc lưng, nha~ này cái này có phải là đang khoe dáng người không?
Bộ đồ đã đẹp đã tinh tế còn hoa văn như hiện như ẩn, thắt lưng lớn như ôm xát cơ thể hắn. Này nếu là người sẽ có rất nhiều cô gái chết đi sống lại chạy theo hắn a~, đáng tiếc hắn là rồng
_này nhìn đủ chưa, nước bọt chảy ra luôn kìa
_nước cái đầu ngươi, cách cư xử với chủ nhân như thế sao?_giật mình nhìn ánh mắt đùa cợt của hắn, cho nàng kiếu đi hắn là rồng á dù nữ tử trên đời này có ngã ngục xuống dưới chân hắn cầu xin thì nàng thà chết cũng không a
~(chạng vạng: e….hèm….chuyện này sợ nói trước bước không qua nha~)
_vâng chủ nhân_hắn bĩu môi nhìn sách trên tay nàng, hắn có thể đọc được suy nghĩ của nàng, nha con tiểu hồ ly này dám nói thế khi nhìn hắn biến thành người thì thế nào a~ còn đứng sững ra bây giờ lại……….hazi….hắn thất vọng…_ngươi đang đọc gì a?
_sách đạo, có lẽ ngươi không thích?
_sách đạo ư? Thật ư? Không ngờ tầng hai lại có những loại sách này_hắn đem một quyển trên kệ lật ra xem_ nha~ tiểu nha đầu cho ta a~?
_ngươi thích sao?_Long tộc lại thích sách đạo, điều này không giống với tộc kia
_ân ta thích, cho ta nha chủ nhân..chủ nhân_làm vẻ mặt phụng phịu như con nít đòi quá, cái tính này hắn học từ chiêu trò khi nàng đòi thứ gì của các huynh nàng nga
~_được a~ nhưng sẽ không có bộ mặt ấy nữa a~ ta không thích_nói đoạn lại quay sang chà sát cánh tay, da vịt da gà gì có trên người nàng đáng nổi nó cũng nổi, mà không đáng nổi nó cũng nổi hết rồi
_ân…ra ngoài đi_giọng Trát Cương có vẻ trầm xuống
_sao?????
_ra ngoài đi ta có cảm giác thứ gì đó
_ân…_rời khỏi không gian, mở mắt nhìn khung cảnh xung quanh, ánh mắt lại cô đọng trên khuôn mặt của Cửu Nha_có chuyện gì sao_phát ra tiếng khẽ nhưng vẫn đủ cho nàng(CN) nghe
_tiểu thư, không có gì a~, trời đã tối người nên nghĩ sớm_Cửu Nha giật mình nhìn nàng, nhưng hành động một khác, từng khi đi qua làm chiếc kiệu lung lay, thanh gương trên tay nàng một nén chặt hơn tưởng có thể bóp nát
_ “chuyện gì a?”_chuyển sang trao đổi suy nghĩ với Trát Cương, nàng biết có điều gì đó Cửu Nha giấu nàng
_ “ngươi không cảm thấy gì sao?”
_ “chuyện gì?”
_ “có mùi huyết tử quanh đây”
_ “Huyết tử?”_có người chết sao? chỉ có điều nàng thật không nghe thấy
Vén màng cửa nhìn ra ngoài trời, đường đã khá tối, trong xe ngựa chỉ còn ánh sáng của ngọc thạch loe loé, ánh sáng quá yếu ớt, trong không gian tối đen như mực kia, không thấy đường, lui phía sau càng không thấy
_Lạc Hưng, đoạn đường này nên nghĩ lại đi không nên đi thêm
_tiểu thư, hãy cố gắng một chút a~ chúng ta sẽ qua hết cánh rừng
_ “Tiểu nha đầu, ta nghe được tiếng nước chảy cách đây 1 dặm phía tây”