Sủng Phi: Ngạo Thế Nguyệt Hoa Tuyết

Chương 21: Hoa Rơi Nước Chảy


Đọc truyện Sủng Phi: Ngạo Thế Nguyệt Hoa Tuyết – Chương 21: Hoa Rơi Nước Chảy


_được vậy mời công tử ra thơ_Lăng Lạc Trần nhìn cây đàn rồi đến trước mặt àng ngồi xuống
_…. ….._nhìn hắn sao con người này có thể ở đâu “tạ”chỗ đó cũng được nhỉ?_ ừm.._nhìn khung cnahr xung quanh lại nhìn từng tấm màng, Tuyết lại nhớ tới bài thơ của Trần Nhân Tông đã đọc:
“Nguyệt vô sự chiếu nhân vô sự
Thuỷ hữu thu hàm thiên hữu thu”
(Dịch: trăng sáng soi người nhàn nhã, nước mùa thu bào hàm cả trời thu)

_ừm…….ta nhất thời không nghĩ ra có được hay không thêm một vở?_LẶng LẠc Trần nhìn nàng với ánh mắt ngạc nhiên, bên cạnh đó cũng không kém phần hiếu kì, tuy thế nàng không thể nhận ra vì hắn chỉ hơi liếc qua nàng ròi cúi mặt nhìn đàn
Hai câu của Nguyệt Hoa Tuyết cũng đã làm mọi người ở đấy biết nên im lặng, họ không nghĩ tiểu huynh đệ kia lại giấu tài nghệ của mình.
Trong khi đó Tuyết chỉ đưa ánh mắt xa xăm trong lòng lại thầm tha: “Xin lỗi, nhưng thơ của ngài quá hay nhìn khung cảnh thì thoát ra của miệng”_thật sự bài thơ này nàng đi dạo trên mạng rảnh rỗi không có gì làm lại xem chút về thơ hay ý đẹp, bài thơ này cũng chỉ lướt qua không hiểu có ai từ nào hay không thôi.
Nhưng mặc kệ, có sai tối về thắm hương vái tạ tội bây giờ giải vây trước đã, nghĩ một lát lại nhìn về bức màn: “Trần Nhân Tông tiên sinh xin tạ tội.”
“Dạ khí phân lưu nhập hoạ bình,
Tiêu tiêu đình thụ báo thu thanh.

Trúc đình vong thích hương sơ tận,
Nhất nhất tùng chi võng nguyệt minh”
(Dịch: Khi đêm chia hơi mát vào bức rèm vẽ – Cây trước sân xào xạc báo tiếng thu – Dưới mái tranh quên bẳng hương vừa tắt – Mấy khóm cây cánh giăng lưới vầng trăng sáng.)
_…….._không gian yên lặng như tờ, một ánh mắt đỏ rực dồn về phía người kia, tiểu huynh đệ một y phục lam thật hợp khi bên cùng Lăng công tử nhưng mà tài giỏi này hình như là…….ai..nói sao đây tên này vừa yêu nghiệt lại vừa có tài hình như mỹ nam của bọn họ lại đi xuống rồi, gì chứ tại sao hắn không phải nữ nhi?
“mây lạc về đâu, trăng nối dòng. Mưa phùng giăng lối miệng sao khuya. Gió kẽ lay mình ta lơ bước, chỉ chút sự đời nhàn nhã chi………)_trong lúc mọi người đang thưởng thúc hai bài thơ của Hoa Tuyết mới nêu lên, Lăng Lạc Trần không chịu thua rơi tay trên đàn đã tìm ra thêm một bài tốt để đối lại.
Gì nhỉ, nàng không hiểu cho lắm ý tứ trong bài nhạc kia, nhưng hình như có chút bi thương, có chút hối hận cũng như một chút gì đó về lòng nhớ quê nhà……..Nàng không biết với một tiểu tử mới lên 10 giống nàng làm sao hắn lại có cái loại tình cảm như một vị hoàng tử nước mất nhà tan kia?
(Chạng VẠng: ừm giỏi, thế là bảo không hiểu lời hát *


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.