Sủng Phi Của Thuận Đế

Chương 96


Đọc truyện Sủng Phi Của Thuận Đế – Chương 96

Buổi tối đầu tiên của tân niên, Hoàng cung mở tiệc lớn ở Đại Minh điện. Bữa tiệc này so với đêm Trừ tịch lớn hơn nhiều. Các đại thần đều có mặt đầy đủ.

Mọi người không ai dám đến trễ, nhanh chóng nhập tiệc. Khi các nhân vật quan trọng xuất hiện thì ca vũ liền được bắt đầu. Bạch Thừa tướng đứng đầu đám quan viên đại thần đứng lên kính rượu chúc mừng.

Sau những lời nói màu mè, sáo rỗng kia thì mọi người sẽ cùng nhau thưởng thức mỹ vị, uống rượu làm thơ hoặc vài ba câu đối tân niên.

Có vài người ngồi mãi nên chán lại sinh ra trò vui. Lệ phi đon đả đứng dậy cầm chén rượu hướng tới phía Hoàng đế:

– Hoàng thượng, thần thiếp kính người một ly rượu. Chúc Hoàng thượng long thể an khang, vạn sự như ý!

Hoàng thượng không nói gì chỉ cười nhàn nhạt rồi nâng chén uống cạn. Nhưng Lệ phi vẫn chưa   kết thúc sự việc này:

– Hoàng thượng. Thật hiếm có ngày vui như hôm nay, lại có các thành viên trong Hoàng thất và các bá quan văn võ. Thần thiếp xin được hiến vũ khúc để tối nay thật náo nhiệt!

Lệ Phi vừa dứt câu thì mọi người không khỏi bất ngờ. Nhưng đứng giữa đại điện có mặt tất cả mọi người thì Hoàng thượng sao có thể từ chối một yêu cầu như vậy.

– Được, nếu Lệ Phi đã có lòng thì sao Trẫm nỡ từ chối!

Vài cung nữ đem lên các loại nhạc cụ để tấu đàn cho điệu múa của Lệ phi. Nàng ta múa tuy không thuộc vào loại xuất chúng nhưng loại can đảm như vậy không phải ai cũng làm được.

Điệu múa kết thúc, mọi người liền vỗ tay ca ngợi, Hoàng thượng cũng không ngoại lệ.


– Lệ phi vất vả rồi! Người đâu, ban cho Lệ phi trâm ngọc, vòng tay phỉ thuý Hương tử, ngọc bội, mã não,…

Hoàng thượng hào phóng ban thưởng, Lệ phi yểu điệu nhún gối:

– Thần thiếp chỉ là góp chút tài mọn, được Hoàng thượng ban thưởng thần thiếp xin cảm tạ.

Các phi tần nhìn vậy không nhịn được tức muốn ói máu, chỉ là chút tài mọn mà thôi. Có người không nhịn được liền đứng dậy:

– Hoàng thượng, thần thiếp cũng muốn….

Mọi người còn chưa kịp hướng tới người đang nói liền có một tiếng động khác thu hút:

– Hự… Oẹ…

Cung nữ bên cạnh Ánh phu nhân vội đỡ lấy chủ tử, vỗ dọc sống lưng giống như đang muốn số thức ăn có thể trôi xuống được dạ dày. Sắc mặt Ánh phu nhân trông có vẻ không tốt lắm. Nàng ta cất giọng thều thào:

– Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy không được tốt cho lắm, xin người cho phép thần thiếp lui xuống trước.

– Nếu đã cảm thấy không khoẻ thì nàng quay về nghỉ ngơi đi. Trẫm sẽ sai Thái y đến bắt mạch cho nàng.

Nhìn những bước đi loạng choạng của Ánh Phu nhân khi bước ra ngoài, trong lòng mọi người đều đặt một câu hỏi nhưng không ai là thật lòng quan tâm hay lo lắng cho nàng ta.

Giờ quay trở lại với người vừa đứng dậy nói, không ai khác đó là Kiều Tần. Một lần nữa mọi người lại đặt sự chú ý lên Kiều Tần.

– Nếu Lệ phi tỷ tỷ đã có lòng hiến vũ khúc thì thần thiếp cũng xin đóng góp một bài ca.

Mọi người nghe xong lại tiếp tục giật mìn, tuy nhiên Hoàng thượng cũng nhanh chóng đáp lời.

– Yến tiệc hôm nay nhờ có các nàng mà náo nhiệt hơn nhiều.

Hoàng hậu ngồi bên cạnh Hoàng thượng thấy vậy không khỏi khó chịu: hôm nay đám phi tần lại giở trò tranh sủng. Còn Kỳ Phượng Nhi ngồi một chỗ yên lặng quan sát màn kịch vừa rồi. Nàng cảm thấy hành động của hai vị phi tần vừa rồi thật nực cười. Muốn thể hiện bản thân thì phải chọn thời điểm thích hợp, trực tiếp đề xuất như vậy sẽ không giữ được lễ tiết của bản thân.

Kiều Tần vừa kết thúc màn biểu diễn của mình liền có một nam tử mặc đồ đen tuyền vỗ tay ca ngợi:

– Hậu cung của Hoàng thượng thật lắm người đa tài đa nghệ. Xem ra Bổn vương cũng nên sớm thành gia để kiếm vài mỹ nhân làm bạn.

Hoàng thượng nghe vậy liền cười hào sảng:


– Nếu đại huynh thích, ta sẽ chọn cho huynh vài mỹ nhân!

– Đa tạ Hoàng thượng hậu ái! Nhưng chuyện thành gia lập thất vẫn nên là thôi đi…

Hoàng thượng quay sang Kiều Tần ban thưởng vài thứ rồi nàng ta quay về phía người mà Hoàng thượng gọi là “đại huynh” kia:

– Chỉ là một chút tài mọn đã khiến Vương gia chê cười rồi!

Vị được gọi là Vương gia cũng không ngần ngại đáp lại:

– Sao lại gọi là tài mọn chứ? Ta nhớ lần cuối ta ở Hoàng cung cách đây hai năm trước người là một Kiều Quý nhân được vinh sủng nay đã trở thành Kiều Tần rồi thật là có bản lĩnh

Hắn nhấn mạnh hai chữ bản lĩnh thì đủ thấy sự châm biếm trong câu nói. Có thể là vị Kiều Tần này đã để lại cho hắn ấn tượng. Trước khi Kỳ Phượng Nhi vào cung thì Kiều Linh Ngọc là một trong số những người được ân sủng. Nàng ta xuất thân không cao quý nhưng có bản lĩnh trèo lên giường của Hoàng đế rồi trở thành một sủng phi dù chỉ trong thời gian ngắn.

Kiều Tần nghe vậy chỉ có thể cười trừ, nhưng nàng ta vẫn còn cứng miệng đáp lại:

– Vương gia nói đùa rồi! Ta làm sao có bản lĩnh lớn như vậy, có người bây giờ chỉ cần mất chưa đầy một năm đã có thể leo lên được vị trí của ta rồi lại còn được ban nhiều đặc ân vinh sủng khắp hậu cung không ai sánh kịp!!!

Các phi tần đơ ra một lúc rồi nhanh chóng đoán ra được người mà Kiều Tần đang nói tới là ai. Vũ Tần nhân cơ hội trả đũa liền thừa nước đục thả câu châm chọc:

– Đấy là Vương gia chưa biết đó thôi! Người ta sớm tối được bầu bạn bên Hoàng thượng khiến tỷ muội hậu cung ai cũng trở nên nhàn rỗi rảnh rang:))

(😅😅😅Trồi ôi, ghen ăn tức ở kìa)

Trên mặt của vị Vương gia đầy sự thắc mắc, hắn hướng mắt về phía Hoàng đế như muốn biết thêm thông tin về người đang được nói đến kia. Vì theo như những gì hắn biết thì vị Hoàng đệ của hắn là minh quân chứ đâu phải loại đắm chìm trong tửu sắc mà sớm tối bầu bạn với phi tần.


Hoàng thượng có vẻ như hiểu  được thắc mắc của đại huynh liền hướng mắt về phía Kỳ Phượng Nhi nói:

– Vị này là Kỳ Tần của Trẫm!!!

Bị trở thành tâm điểm của sự chú ý Kỳ Phượng Nhi vẫn bình tĩnh đứng dậy hành lễ:

– Vương gia vạn phúc. Ta là Kỳ Tần của Tử Hoa điện.

– Đều là người một nhà cả nương nương không cần phải hành lễ đâu. Đây là lần đầu ta gặp nương nương xin kính người một ly rượu.

Có thể thấy được rằng vị Vương gia này mang một vẻ phong lưu hào hoa không giống với tính cách mà một vị Vương gia nên có.

Nàng cứ tưởng uống với hắn một ly rượu là xong ai ngờ vị Vương gia kia vẫn không có ý định bỏ qua cho nàng.

– Ta được nghe rằng nương nương  đa tài đa nghệ hơn người không biết hôm nay ta liệu có được mở mang tầm mắt.

– Ta chỉ là một nữ nhân tầm thường chốn khuê phòng sao xứng đáng để khiến Vương gia mở mang tầm mắt.

– Người có thể ngày đêm bên cạnh Hoàng thượng sao có thể tầm thường được chứ? Vậy ta cũng không làm khó nương nương nữa, ta chỉ muốn người có thể đối đáp vài câu thơ với ta chứ!

Kỳ Phượng Nhi thoáng chốc bối rối, Hoàng thượng thấy vậy liền hướng về phía nàng, nhẹ nhàng an ủi:


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.